Vừa về nhà liền thấy ba mẹ cô ngồi ở phòng khách, không mấy vui vẻ, ngược lại còn giống như trạng thái vô cùng tức giận- Chuyện gì vậy ạ? - Khả Nhi lên tiếng phá tan bầu không khí lặng tĩnh kia
- Con đi đâu đấy? - Hoàng mama nghiêm túc
- Đi học thôi - Cô bình thản trả lời - có gì lạ sao?
- Thế con làm sao mà lại bị sốt?
- Quá sức chăng? Chắc vậy rồi
- Con chuẩn bị chưa?
- Gì ạ? - Khả Nhi cố lảng tránh chủ đề Hoàng mama đang định nói
- Ta biết con không muốn, nhưng ta cũng không còn cácg nào khác, bên đó vừa xảy ra chuyện lớn, gia đình ta bắt buộc phải qua đó quản lí, con nhất định phải đi theo, con buồn chứ?
- Nếu mẹ biết con buồn sao mẹ còn bắt con phải chuyển qua đó? - Cô buồn bã nhìn mẹ cô
- Không nói nhiều, ta đã quyết, tuần sau sẽ bay
- Sao cơ? - Cô tức giận gắt lên - tuần sau, mẹ đùa con sao? Vậy có thể cho con lí do không? Rốt cuộc con có vấn đề gì mà phải qua đó, hay mẹ có gì đó muốn che giấu con ở bên này, hay là ...
- Đủ rồi - Hoàng mama đứng dậy kiên quyết, ta nói đi là đi
- Mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của con không? - Khả Nhi chợt hỏi
Rầm!!! - Hoàng mama tức giận hất đổ ly nước trên bàn
- Con im đi, ta làm vậy là có lí do
- Lí do? To lớn đến nỗi con không thể biết sao?
- Con chưa đủ lớn để biết
- Đứa con gái này đã 15 tuổi rồi, 15 còn chưa đủ để biết?
- Cô im miệng ngay cho tôi! - Hoàng mama chợt quát lớn - cô chưa đủ tư cách để biết chuyện này, mới nhỏ đã ngang ngược, đúng là chiều quen rồi nên bướng mà
- Thôi nào... - Hoàng baba ngăn lại
- Được, con bướng, con thừa nhận con bướng là được chứ gì? Chuyển hết nơi này đền nơi khác, bình thường con đã kém sôi nổi, lại còn hay chuyển trường, mẹ nghĩ con dễ hòa nhập lắm sao? Hay mẹ muốn con mẹ bị cô lập, không có bạn bè, ngay cả tình yêu thương con mong muốn cũng không - Cô ứa nước mắt - vậy được, tùy mẹ, nhưng đừn trách con sao không hòa nhập? Nếu mẹ thắc mắc tại sao con không có bạn thì mẹ nên nghĩ lại bản thân mẹ đã đối xử với con như thế nào?
Cố kìm nén những giọt nước mắt đã lăn dài trên hàng mi, cô bặm môi rồi chạy lên phòng khóa cửa lại, chỉ biết úp mặt mà khóc
- Con bé bị sao vậy chứ? Bình thường em với nó đâu bao giờ cãi nhau
- Anh thấy em hơi nặng lời với con nó rồi - Hoàng baba lắc đầu - che giấu chuyện đó cũng không được bao lâu
- Ý em đã quyết, cho dù thế nào cũng sẽ như vậy - Hoàng mama kiên quyết nói
.
.
.
Sáng hôm sau...
Hoàng Khả Nhi thức dậy với cái sức sống bay hết đi đâu, cô mặc bộ đồng phục cùng đôi giày giày trắng phau, nhẹ nhàng bước xuống nhà bếp ăn sáng
Bữa sáng khá trầm lặng, Hoàng mama cũng không muốn nhắc chuyện hôm qua làm gì, múc cho con gái một tô hoành thánh rồi ngồi xuống ăn bữa sáng cùng gia đình
Cô liếc nhìn bàn ăn chỉ thấy toàn tôm, thấy chỉ một mình cô ăn hoành thánh vội lên tiếng
- Sao ba mẹ không ăn món này?
- ... - Hoàng mama im lặng, thực ra trong lòng vẫn còn xúc động, tưởng con gái thân yêu sẽ giận bà
- Vốn dĩ hôm nay chúng ta ăn hải sản nhưng chợt nhớ con bị dị ứng với nó nên mới nấu hoành thánh cho con, ăn bồi bổ sức khỏe - Hoàng baba tiếp lời - chuyện hôm qua con đừng giận, mẹ con hôm qua không kìm chế được nên mới nói quá thôi, đừng để bụng
- Con giận thì thay đổi được gì
Bát hoành thánh cô mới ăn được vài miếng đã cảm thấy miệng đắng nghét, hơn nữa cũng không còn tâm trạng ăn nên vội thả muỗng đứng dậy
- Con no rồi
Rồi cô đeo balo lên vai,nhẹ nhàng bỏ đi
Bước ra ngoài, lái chiếc xe đạp xanh dương quen thuộc của mình. Bây giờ còn sớm, cô cũng chả vội gì, đi đường vòng vậy, tiện thể dạo quanh hít thở không khí một lát
Bầu trời tươi mát, giống như nó đã lấy hết sức sống của cô để chuyển biến sang cho cây cỏ, cô cũng không buồn gì, cô sắp phải sang nước ngoài, sắp phải sang vùng đất mới, hít thở không khí mới rồi. Cây cỏ xung quanh xanh đẹp biết bao, cô dừng lại trước một góc hẻm nhỏ, khung cảnh rất quen. Ở đây là lần đầu tiên cô và Vương Tuấn Khải đụng mặt nhau, kí ức đó chỉ mới như ngày hôm qua, vẫn còn đọng rõ trong tâm trí cô
Két! - hai bóng nam sinh dừng xe đạp trước mặt cô
Là Vương Tuấn Khải và một cậu bạn khác
- Tớ có việc rồi, cậu đi trước đi - cậu bạn đó cười với Vương Tuấn Khải rồi nhìn sang Khả Nhi - hình như cậu là bạn của cậu ấy, vậy hai người đi chung nhé, cứ từ từ nói chuyện, chưa trễ học đâu, vậy ha - rồi cậu bạn đó lái đi, để lại Vương Tuấn Khải hướng ánh mắt luyến tiếc về cậu bạn của mình, rồi cậu lại đổi hướng mắt sang Khả Nhi
Cô cũng vừa ngơ ngác nhìn cậu bạn đó xong, quay sang Tuấn Khải, đụng phải đôi mắt cậu liền quay hướng khác né tránh. Như có tia buồn bã nào đó ánh lên trong mắt Tuấn Khải nhưng liền bị dập tắt, khuôn mặt hay cười của cậu đã co lại, giữ nguyên trạng thái lạnh lùng, cậu nhìn về phía trước rồi lái xe
- Đi thôi
Khả Nhi cũng chỉ biết lái theo sau, không nói tiếng nào
Hai người đi ngang hàng nhau, cách chưa được 5cm mà như người xa lạ, chả ai thèm nói câu nào cho đến khi cậu mở lời
- Đi học sớm vậy sao?
- Ừm, bình thường tớ vẫn vậy mà - cô nhìn cậu cười
Nhưng cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt đó, chỉ gật đầu nhẹ
- Cậu cũng đi học sớm nhỉ?
- Tối qua tớ ... tôi đi diễn show về trễ khoảng 3h sáng mới tới nhà, ngủ không được nên thức luôn, bây giờ đi sớm
- Cậu không mệt sao?
- Không, tôi quen rồi - Vương Tuấn Khải hững hờ đáp
- Hay nhỉ? Tớ mà ở trong hoàn cảnh đó được về nhà đã lăn ra bất chấp mà ngủ rồi
- Hihi ... - Tuấn Khải không nhịn được cách nghĩ trẻ con của cô, vội bật cười
Khả Nhi thấy vậy trong lòng rất vui, cô chỉ muốn cậu cười thôi
- Tớ nói chơi vậy thôi, cậu giữ sức khỏe tốt chút, cấp 3 rồi, giữ gìn thân thể để kiếm cô bạn gái tốt chứ nhỉ? - Cô nói đùa
- ... - Tuấn Khải chợt ngưng cười, cậu im lặng một lát rồi lên tiếng - cậu cũng vậy
Rồi cậu đạp xe nhanh về phía trước. Hoàng Khả Nhi nghĩ lại câu nói của cậu tự nhiên trong lòng thấy vui vui, cô cũng nhanh đạp xe về phía trước cho ngang hàng với cậu, giá như quãng đường hôm nay đến trường của cô không bao giờ kết thúc, cô trân trọng quãng thời gian này, nâng niu nó biết bao, một tuần nữa ..