“Cứ. Thử. Xem!” Takaba lớn tiếng đáp lại, điên tiết lên vì bị đối xử như một vật sở hữu. Cậu la hét khi bị Asami kéo lại, quẳng lên vai và đi thẳng vào phòng ngủ.
“Umph!” Asami quẳng cậu lên giường trước khi ngồi xuống ở mép giường, anh kéo cậu nằm lên đùi mình, xé toạt áo quầ, phơi bày cặp mông trần của cậu.
“Không…không đời nào!” Cậu hét lên, nhỏm người dậy, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tình trạng hiện tại cho tới khi mệt lả người, cuối cùng cậu cũng phải ngã xuống đùi Asami, mềm nhũn.
“Một.” Asami vỗ mạnh vào mông cậu, một tay giữ chặt cậu xuống khi cậu cố gắng chồm dậy, hét lên trong đau đớn.
“Hai.” Tiếng chan chát khi bàn tay Asami đập vào da thịt cậu bị nhận chìm trong tiếng la hét của cậu.
“Ba.” Asami phớt lờ những giọt nước mắt vì sự nhục nhã và đau đớn của cậu, đánh cậu mạnh hơn nữa.
“Bốn.” Nắm tay đè mạnh xuống giường, tiếng thổn thức của cậu tăng lên thành tiếng hét khi tay của Asami đánh xuống lần nữa.
“Năm.” Thêm một cú đánh mạnh vào mông cậu tay của Asami ngừng lại ở đó một lúc trước khi xoa bóp phần da thịt đỏ ửng.
Run rẩy, Takaba giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình xuống dưới giường, cậu cảm thấy rất nhục nhã khi bị đánh vào mông.
“Akihito.” Cậu lắc đầu tiếp tục trốn tránh, nước mắt ứa ra từ đôi mắt nhắm nghiền.
“Một.” Cậu bật dậy, hai tay ôm lấy mông, cậu không chống cự khi bị kéo vào giữa hai chân Asami.
Mắt mở to sửng sốt khi cậu cảm nhận được phân thân đang căng cứng của Asami tì vào bụng mình, cậu rít lên, “Anh khoái làm việc này với tôi!”
“Cậu thuộc về ai?”
“ANH!” cậu thét lên, “Anh! Tôi thuộc về anh…nhưng tôi không phải là một món đồ để anh sở hữu…đồ yakuza chết tiệt…”
“Tôi sở hữu cậu.”
Asami thô bạo tách mông cậu ra, thúc mạnh phân thân vào người cậu. Asami cắn mạnh xuống vai cậu, khiến cậu phải hét lên bấu chặt vào tay anh.
Tiếng hét của cậu lại vang lên sau mỗi cú đẩy mạnh của Asami khi đôi tay đang nắm chặt mông cậu đè cậu xuống để nhận từng cú một. Khi Asami thả vai cậu ra, cậu quay đầu lại, điên cuồng bắt giữ lấy lưỡi của anh, mút lấy nó trong cùng nhịp điệu với những cú thúc mãnh liệt.
“Asami…làm…làm ơn…” cậu van vỉ cho tới khi Asami di chuyển một tay đến cái đang ướt đẫm của cậu, mạnh bạo vuốt ve nó, quan sát gương mặt ham muốn của cậu.
Vòng tay qua vai Asami, cậu rên rĩ vì cái phân thân bên trong mông cậu và bàn tay đang vuốt ve cái của cậu. Ép sát người vào người Asami, cậu lại rên lên, dòng dịch thể bắn đầy ra tay và áo của Asami.
“Của tôi.” Asami dịu dàng hôn lên môi cậu, dùng lưỡi liếm dọc theo đường môi của cậu.
“Của anh.” Cậu thở ra trong cái hôn của Asami.
Asami di chuyển cậu trên giường, anh đứng dậy cởi bỏ cái áo dính dịch thể và quần dài, mắt nhìn xuống cậu.
“Cho tôi xem cậu thuộc về ai.”
Mặt ửng đỏ, cậu từ từ xoay người nằm sấp xuống, nâng người mình lên bằng tay và đầu gối. Hơi run người, cậu liếc mắt nhìn qua vai và ngay lập tức bị quyến rũ bởi cái nhìn phát ra từ mắt Asami. Giờ đây run rẩy vì sự ham muốn, cậu tách chân mình ra và cong mông lên trong sự mời đón im lặng, cậu thở hắt ra khi phân thân của Asami từ từ được đẩy vào, lấp đầy cậu với sự nóng ấm của nó.
Asami làm tình với cậu trong một khoảng thời gian dài, chầm chậm đẩy phân thân của mình vào, thúc hông mình vào cặp mông đang run lên của cậu trước khi rút ra từ từ trong khi đặt những nụ hôn dài xuống lưng, vai, và cổ của cậu. Chầm chậm cọ xát vào đỉnh phân thân của cậu, Asami khẽ lầm bầm khi cậu rên lên xuất ra trong tay anh, trong khi anh gần như cùng một lúc bắn ra những dòng dịch thể nóng bỏng vào sâu bên trong cậu.
Asami chống tay trên giường dịu dàng hôn lên cổ và tai của Takaba trước khi đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Takaba chỉ nằm đó, ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp, quá mệt để di chuyển, đầu óc vẫn còn mụ mẫm. Cảm nhận một cái gì đó nóng và ẩm ướt, cậu thư giãn khi Asami lau sạch lưng và mông của cậu trước khi lật người cậu lại lau sau ngực và háng của cậu.
Cuộn người vào trong vòng tay đang ôm chặt lấy mình, cậu mỉm cười với Asami, “Của tôi,” trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.
—————————-
Takaba giật mình thức dậy vì một tiếng chuông vọng đang vào tai. Lắc lắc đầu, cậu chậm chạp nhận ra đó là tiếng chuông từ điện thoại của mình. ‘Ah, mình nên đổi sang chế độ rung,’ cậu nhăn nhó. Liếc nhìn xung quanh, cậu nhận ra Asami đã đi rồi. ‘Cái giường lạnh quá…’
Sau cùng, cậu uể oải bò tới phía cuối giường, với tay để lấy cái điện thoại để rồi bị té xuống sàn với một tiếng đập mạnh. Cảm thấy mông mình như đang ở trên lửa, cậu nắm chặt tay nguyền rủa, ‘Chết tiệt…Asami khốn kiếp…đánh vào mông của tôi…đau quá….chết tiệt…’
Khó chịu, cậu chụp lấy cái điện thoại và ngó thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ Takuya. Cậu mím môi suy nghĩ xem Takuya là ai và tại sao số của cậu ta lại nằm trong danh bạ của cậu. ‘Ah! Bạn chung chỗ làm việc với Kou,’ cậu nhớ ra cậu đã trao đổi thông tin liên lạc với cậu ta. ‘Nhưng sao cậu ta lại gọi mình…còn gọi trong lúc trễ thế này…’
Tò mò, cậu gọi lại và cuối cùng đồng ý gặp gỡ cậu ta để bàn về một việc gì đó. ‘Chắc là về Kou.’
Thắc mắc không biết Asami đã về nhà chưa, cậu chậm chạp mặc áo quần vào trước khi rón rén đi quanh nhà chỉ để nhận ra rằng Asami vẫn chưa về. Hơi lo lắng một chút, cậu tiến về phía cửa và mở nó ra.
“Suoh, Asami ở đâu?” cậu hỏi người cận vệ.
“Asami-sama đang ở club Sion, Takaba-sama.”
Gật đầu cảm ơn, cậu đi vào trong bếp với lấy một trái táo để ăn, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. ‘Anh ta sẽ an toàn ở club Sion.’ Nhai nhót nhép một cách ồn ào, cậu cân nhắc cái máy vi tính và trò chơi điện tử nhưng cậu quyết định sẽ đi nghỉ. ‘Trong trường hợp tên yakuza chết tiệt đó về nhà…’
Trèo lên giường, cậu ngửi ngửi cái gối, cảm nhận mùi của Asami, đột nhiên cảm thấy cô đơn.
———————-
Sáng hôm sau, Takaba thức dậy cảm thấy ấm áp, an toàn, nhưng đau nhức…’Ah, Asami về rồi!’ Mỉm cười, cậu rúc người sâu hơn vào trong vòng tay của Asami, thắc mắc không biết anh về hồi nào. Cậu gần như rên lên khi đôi tay đó siết chặt quanh người cậu. Nằm đó, lắng nghe nhịp tim đập của Asami, cậu lại chìm sâu vào giấc ngủ, vô cùng mãn nguyện.
Khi cậu tỉnh lại, cậu đang cuộn người nằm bên cạnh chân Asami, trong khi Asami, trong cái áo choàng, đang đọc một vài bản báo cáo, uống một ly cà phê thơm lừng. Nhếch mép cười với cậu, Asami đặt mớ giấy tờ cùng ly cà phê xuống, kéo cậu ngồi vào lòng mình, đặt trước mặt cậu một khay đồ ăn sáng với đầy thức ăn và trái cây.
Vuốt ve tóc cậu, Asami kiên nhẫn đợi cậu ăn xong trước khi đặt cái khay trống rỗng sang một bên và nâng người cậu lên, bế thẳng vào trong phòng tắm nơi nước nóng đã được chuẩn bị sẵn cho cậu. Asami đem đống hồ sơ vào trong phòng tắm, tiếp tục đọc chúng trong khi để cậu tắm rửa giảm bớt một phần cơn đau.
Để đống hồ sơ qua một bên, Asami giúp cậu đứng dậy, trước tiên, chà xát xà phòng lên người, sau đó, gội rửa sạch người cậu, dùng sự âu yếm nhẹ nhàng gợi lên sự ham muốn trong cậu. Nhếch mép cười, Asami vuốt ve phân thân của cậu, liếm láp sau phân thân tai cậu trước khi bắt giữ môi cậu trong một cái hôn dài dịu dàng.
Dựa vào người Asami, Takaba luồn hai tay vào trong áo choàng của anh, vòng ra phía sau xoa bóp mông của Asami trước khi xuất ra trong tay anh, cậu thở ra một cách thỏa mãn.
Takaba, vẫn đang vuốt ve cặp mông của Asami, được quấn vào trong một cái khăn tắm trước khi được ẵm trở lại vào giường. Asami mặc vào người cậu bộ áo quần đã được để sẵn ra trên giường.
“Hôm nay cậu sẽ làm gì?”
“Tôi đi gặp một người bạn của Kou.”
Asami gọi một cuộc điện thoại ngắn. “Tôi xong rồi. Vào đi.”
Bế cậu ra ghế sofa, Asami ngồi xuống, vòng hai tay quanh người ôm lấy cậu. Sau một tiếng gõ ở cửa, Suoh và ba người cận vệ khác bước vào và cúi xuống chào.
“Bốn người này sẽ là cận vệ riêng của cậu. Hai trong số bọn họ phải luôn theo sát cậu, hiểu rõ chứ, Akihito?”
“Gì chứ?!” Cậu bật dậy, sửng sốt. “Không đời nào. Ngay cả anh cũng không cần tới bốn người theo sau lưng.”
“Hai người sẽ luôn theo sát cậu!” Asami lên tiếng đe dọa, “Đừng để tôi phải lập lại thêm lần nữa.”
Asami nhếch mép cười, hôn lên trán của cậu trước khi rời khỏi đó.
Ngượng ngùng, mặt cậu chuyển sang màu đỏ trong khi những người cận vệ đứng đó không một chút biểu cảm. ‘Asami không cần quan tâm ai đang đứng nhìn…geez…hmm…bốn người…chắc là người đàn ông ở club XES đó…geez…’
“Suoh, có thể giới thiệu với tôi được không? Ít nhất tôi cũng phải biết tên mọi người chứ.”
“Efas, Ecin, Riaf,” Suoh đáp lại, mỗi cận vệ cúi đầu chào khi tới lượt tên mình.
Gật đầu chào lại họ, cậu thông báo với Suoh rằng cậu sẽ ăn trưa với một người bạn.
————————–
Bước vào trong một nhà hàng nhỏ nơi cậu hẹn với Takuya, Takaba cố gắng phớt lờ sự chú ý mà hai người cận vệ của cậu mang lại. ‘Asami ngu ngốc…xấu hổ quá…’
Sau khi đề cập tên của Takuya, cậu được dẫn vào trong một phòng có cửa kính ngăn lại dành cho những bữa ăn riêng tư. Takuya chào cậu bằng một nụ cười trước khi ngạc nhiên nhìn thấy hai cận vệ đứng gác ở ngoài cửa kính.
“Chuyện dài lắm…” cậu lên tiếng khi thấy ánh mắt tò mò của Takuya. “Thế nào, cậu muốn nói với tôi về việc gì? Có phải về Kou không hay là…”
Trước khi cậu có thể kết thúc câu nói của mình, Takuya vồ lấy cậu, đẩy cậu ngã ra sau, dùng tay và môi sờ soạng khắp người cậu trong khi theo bản năng cậu cố gắng phản kháng lại.
Cảm thấy kinh tởm, cậu đẩy vai cậu ta ra thì ngay lúc đó cậu nghe thấy tiếng cánh cửa kéo ra và khi nhìn lên cậu thấy Asami đang đứng đó, đôi mắt tối đi vì sự giận dữ.