[Fanfic] – Deep Meanings

Chương 16: Extra




Takaba thức dậy ở buổi sáng hôm sau với cánh tay của Asami vẫn đang quấn quanh mình, một vật cứng nóng ấm áp sát ở sau lưng cậu.

“Tỉnh, Akihito.” Asami bắt đầu hôn lên vai cậu rồi đưa tay vuốt ve cái của cậu.

Nhìn xuống chiếc nhẫn trên bàn tay trái, một suy nghĩ xoẹt qua trong đầu. Xoay đầu nhìn ra phía sau, cậu yêu cầu, “Asami, em muốn nghe nó.”

Asami nhếch mép cười, “Nghe cái gì, Akihito.”

“Thứ…thứ mà anh khắc trong chiếc nhẫn của em…” Cậu lầm bầm, mặt ửng đỏ vì xấu hổ. “Em..em muốn nghe nó…bằng giọng của anh…”

“Em là cuộc sống của tôi.” Nâng một chân cậu lên, Asami đẩy thứ nóng rực của mình vào bên trong cậu, đẩy vào rồi rút ra, kéo người cậu ngồi dậy dựa vào bờ ngực mạnh mẽ của mình, môi hôn lên cổ cậu. “Akihito, em là cuộc sống của tôi.”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cậu rên rĩ, mất tự chủ bởi vì lời nói của Asami, vì phân thân của anh đang lấp đầy trong cậu, vì đôi môi anh đang chu du trên cổ và bờ vai của cậu. Những tiếng rên rĩ biến thành những tiếng hét lớn khi Asami một bên cắn mạnh lên đường cong nơi cổ và vai của cậu, đánh dấu chủ quyền một bên vuốt ve cái đang sưng lên của cậu cho tới khi, hét lớn thêm lần nữa, cậu xuất ra trong những cú giật ngắn, mông cậu siết chặt quanh phân thân của Asami cho tới khi nó lấp đầy bên trong cậu bằng thứ dung dịch nóng ấm.

“Em thuộc về ai?” Asami kéo đầu cậu ra sau, ánh mắt lạnh nhưng đầy thoả mãn nhìn thẳng vào gương mặt ửng đỏ đầy nước mắt của cậu.

“Anh…Ryuichi, luôn luôn là của anh…”

Ngoại truyện 1: Suoh đang yêu

Part 1

Takuya nằm trên chiếc giường bệnh viện, mắt trợn tròn và hoảng sợ, cơ thể run rẩy, hai cánh tay không thể cử động và bị giữ ngược phía trên đầu bằng những sợi dây. “Không…để….ch…cho…t…tôi…y…yên…”

Không lộ một chút cảm xúc, Suoh đứng đó nhìn Takuya, cảm thấy hài lòng khi cậu nhóc, mặc dù run lên vì sợ hãi nhưng nhìn thẳng vào mắt của anh. ‘Giống như lần trước,’ Suoh nhận xét, thầm nhớ lại những việc xảy ra trước đó.

Flashback begins

Suoh đã thông báo cho Asami biết việc Takaba đi ăn trưa với một người tên Takuya Nekat. Hộ tống Takaba vào bên trong một nhà hàng nhỏ, anh khẽ quan sát Takuya trước khi cùng Riaf chọn vị trí đứng gác bên ngoài tấm màn cửa dẫn vào một phòng ăn riêng. ‘Da ngăm, tóc quăn, mắt đen, chiều cao trung bình, nhỏ người, một cậu nhóc,’ anh tóm tắt lại.

Lắng nghe giọng nói của Takaba bị cắt ngang tiếp theo sau là một tiếng uỵch, anh giơ tay lên ngăn cản Riaf đi vào bên trong. “Asami-sama đã biết và đang trên đường tới. Chúng ta chỉ có nhiệm vụ đứng đây.”

Gần như trước lúc anh kết thúc câu nói, Asami đã tiến tới gần, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt lóe sáng. Đẩy cánh cửa trượt qua một bên cho Asami, anh khẽ nhìn qua khung cảnh trước mặt, Takuya đang cố cưỡng hôn một Takaba đang khiếp sợ.

Đứng gác bên ngoài cửa cùng với Riaf, Suoh đứng nhìn khi Asami đi vào bên trong, nắm lấy cổ của Takuya, bóp nghẹt đến bất tỉnh trước khi quẳng cậu ta xuống đất trong khi Takaba la hét và cầu xin cho mạng sống của cậu ta.

Suoh giữ khuôn mặt bình thản của mình khi Asami để Takuya ở đó, kéo Takaba ra bên ngoài rồi dừng lại trước mặt Riaf và anh.

“Bẻ gãy hai tay.” Asami lạnh lùng ra lệnh trước khi vòng tay qua người Takaba và đi ra khỏi cái nhà hàng đang chìm trong tĩnh lặng.

Trao đổi một cái nhìn với Riaf, Suoh tiến đến phía Takuya, ngồi xuống cạnh bên cái cơ thể đang bất tỉnh của cậu.

“Cậu ta đã gặp may.” Riaf lên tiếng, đi đến bên cạnh, đặt hai tay lên vai của Takuya, anh đè cậu xuống khi Suoh đưa tay cậu ta lên, bẻ gãy phần xương ở đó một cách gọn gàng.

“Aaaaa… … ahhhh… … hhhhh… …” Cơ thể của Takuya vùng vẫy chống lại Riaf, một tiếng thét đau đớn phát ra, đôi mắt hoang dã nhìn thẳng vào Suoh khi cơn đau khiến cậu tỉnh lại.

Suoh nâng cánh tay còn lại lên, bẻ gãy nó nhanh chóng trong khi Takuya rít lên qua kẽ răng, cơ thể đập mạnh vào cánh tay của Riaf trước khi ngất đi vì cơn đau dữ dội.

Nhìn xuống cái cơ thể đang nằm bất tỉnh dưới đất, một cảm giác kì lạ dâng lên trong Suoh ngạc nhiên, anh thoáng xem xét lại cảm giác của mình trước khi tháo bỏ cái cà vạt trên cổ và dùng nó làm dây đeo để giữ cánh tay của Takuya lại. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Riaf, anh đưa tay mình ra. “Cà vạt.”

Sử dụng cái cà vạt Riaf đưa cho, anh tạo thành một dây đeo thứ hai cho cánh tay còn lại của Takuya sau đó, anh đứng thẳng dậy, bồng Takuya lên một cách dễ dàng và đi ra khỏi cái nhà hàng đang yên ắng một cách bất bình thường. Sự di chuyển khiến mắt của Takuya mở ra một lần nữa, nỗi đau hiện rõ lên trong đó. Khẽ liếc xuống, Suoh tiếp tục bước đi, Riaf bước nhanh lên trước để mở cửa xe trong khi anh ra lệnh cho người tài xế đang đứng ở đó. “Bệnh viện Truh.”

Bước vào trong xe, Suoh để cái cơ thể đang run rẩy của Takuya ngồi trong lòng mình, Riaf ngồi vào phía bên kia của băng ghế và kín đáo quan sát hai người.

“T…ta…tại sao…” Takuya thốt lên khó nhọc, giật nảy người mỗi khi chiếc xe chạy qua những chỗ xóc. “Tôi…tôi…”

“Takaba-sama thuộc về Asami-sama.” Riaf trả lời rồi nói tiếp, “Cậu may mắn vì đã được sống sót. Takaba-sama đã cầu xin cho mạng sống của cậu.”

Trong cơn đau dữ dội nhất mà cậu từng trải qua, cậu cố gắng hoạt động đầu óc của mình, để hiểu rõ câu trả lời mà mình vừa nhận được. “A…Asa…là…a…ai…”

Phớt lờ câu hỏi của cậu, Suoh bước ra khỏi xe, vẫn đang bồng Takuya trong tay, đi vào bên trong bệnh viện, đến bàn tiếp nhận của khu vực đặc biệt. “Kiểm tra và điều trị.”

“Vâng, Suoh-sama.” Cô y tá vội vàng đứng dậy, kính cẩn cúi chào rồi dẫn anh đến một phòng khám nơi anh đặt Takuya nằm xuống. Anh khẽ nhìn xuống một chút trước khi đi ra lại phía bàn tiếp nhận nơi Riaf đang đứng chờ.

Sau một hồi chờ đợi, bác sĩ Tixif bước ra và khẽ cúi đầu chào. “Suoh-sama, bệnh nhân bị gãy hai cánh tay. Chỗ gãy rất gọn gàng nên có thể tháo băng trong vòng 5 đến 6 tuần. Bệnh nhân có một chỗ bầm tím, có thể là bị gãy xương sườn, nguyên nhân có thể vì bị ngã mạnh. Ahem. Vâng, có một vài vết thâm trên cổ nhưng không có gì nguy hiểm. Cậu ta sẽ bị khản giọng trong một vài tuần.”

Suoh khẽ gật đầu ra hiệu cho Riaf thông báo lại tình hình cho Kirishima trong khi anh hướng dẫn cho bác sĩ Tixif. “Bệnh nhân tên là Takuya Nekat. Cậu ta bị tai nạn giao thông. Thông báo cho người thân của cậu ta. Cho cậu ta vào trong phòng bệnh riêng. Phí tổn sẽ được lo liệu đầy đủ.”

“Vâng, Suoh-sama.” Bác sĩ Tixif khẽ cúi chào trước khi quay lại với bệnh nhân của mình.

———————

Trở về căn hộ của Asami, Suoh và Riaf đứng gác ở vị trí quen thuộc của mình trước cửa chính. Ánh mắt hướng vào bức tường trước mặt, Suoh lặng lẽ xem xét cảm giác mà Takuya đã gây ra cho anh. ‘Cậu nhóc đó đối mặt với cơn đau và nỗi sợ hãi khá tốt.’

Cánh cửa căn hộ bật mở ra, theo sau là khuôn mặt lo lắng của Takaba. “Takuya…”

Đáp lại ánh mắt của anh, Riaf trả lời, “Takuya hiện đang ở bệnh viện Truh, Takaba-sama.”

Riaf chặn lại câu nói không rõ nghĩa của Takaba. “Hai cánh tay đều bị gãy. Ngực và cổ bị bầm tím.”

Khi cánh cửa được đóng lại, ánh mắt của Suoh hướng thẳng vào Riaf. “Gọi Ecin vào.”

Khi Ecin đến thay thế công việc đứng gác, Suoh đi thang máy xuống tầng hầm nơi xe anh đang đậu. Tại cửa ra, anh quay xe hướng về phía bệnh viện Truh.

Flashback ends

Ánh mắt tiếp tục quan sát Takuya, anh gần như lắc mạnh đầu mình. ‘Vào một buổi chiều, mình nhận được một cậu nhóc, không phải là một người phụ nữ xinh đẹp.’ Ánh mắt anh hướng vào hai cánh tay bị gãy của Takuya. ‘5 đến 6 tuần.’

“Yakuza…một người khác đã đến…Tôi bị tai nạn giao thông…” Takuya khẽ thều thào, gợi sự chú ý từ Suoh. “Rồi…rồi…Tôi được thăng chức…đến tận bên Hongkong…ngay khi hai cánh tay lành lại…bởi vì anh…anh…”

Rời khỏi căn phòng mà không có một tiếng đáp lại, Suoh quay trở lại với một chai nước trên tay, anh giúp cậu uống một vài ngụm trước khi để nó xuống. “Tôi là Suoh Kazumi.”

Cẩn thận ngồi xuống bên mép giường bệnh, anh đưa tay khẽ chạm vào mái tóc quăn trước khi trượt xuống khuôn mặt của Takuya một cách dịu dàng. Nghiêng người tới trước, anh cẩn thận tránh không đụng vào hai cánh tay, kiên nhẫn chờ cho Takuya nhìn thẳng vào mình trước khi chạm môi hai người vào nhau, ánh mắt không hề rời khỏi Takuya.

“Không…” Takuya cố vùng ra để rồi phải kêu lên đau đớn vì vết thương trên tay và ngực, những giác quan của cậu sau cùng cũng trở lại khi Suoh khẽ vuốt tóc như muốn an ủi cậu. “Là lỗi của anh!”

Lại rời khỏi phòng mà không nói gì một lần nữa, Suoh quay trở lại và đặt một cái ghế bên cạnh giường, hiển nhiên là anh có ý định ở lại.

Mơ hồ, Takuya chỉ có thể nhắm mắt lại, cảm thấy tức giận khi Suoh ở lại, nhưng đâu đó trong người lại cảm thấy được bảo vệ. ‘Không, hắn là một trong bọn chúng hắn là kẻ đã bẻ gãy tay mình…Tại sao hắn…’

Khẽ liếc mắt về phía Suoh, cậu quan sát anh trong một lúc rồi nhắm mặt lại thêm lần nữa, cố gắng phớt lờ cơn đau dường như đang nhói lên cùng lúc với nhịp tim của mình. Tự làm sao lãng chính mình, cậu trầm ngâm, ‘Hắn ta như một con thú lớn. Hắn to hơn gấp hai, không, gấp ba lần người mình…Tại sao hắn lại hô…”

Cậu lắc mạnh đầu, hơi giật mình khi Suoh rời khỏi phòng rồi trở lại cùng với một y tá người đã tiêm vào người cậu một số thuốc giảm đau. Cảm thấy chóng mặt, cậu cố tập trung vào Suoh, mắt nhắm nghiền lại khi Suoh cúi xuống, môi chạm môi thêm một lần nữa, cậu chìm vào giấc ngủ với cảm giác nụ hôn đó trên môi của mình.

Suoh ngồi xuống ghế, lắng nghe tiếng thở đều của cậu trước khi lôi chiếc điện thoại ra và quay một dãy số. “Báo cáo đi.”

“Mọi thứ đều bình thường. Takaba-sama đang ở trong phòng tối.” Riaf thông báo, giọng nói có phần bị uốn éo qua điện thoại.

“Nói Efas thay thế chỗ cậu.” Anh hướng dẫn, kết thúc cuộc gọi, thu xếp một chỗ nghỉ để qua đêm tại bệnh viện.

—————-

Takuya dần dần tỉnh dậy trong một căn phòng lạ, ngạc nhiên khi thấy hai cánh tay mình được treo lên bởi những sợi dây, cậu thở hắt ra khi đột ngột nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Khi một cánh tay to lớn trườn ngang qua người cậu nhấn vào nút trợ giúp, cậu quay đầu lại, mắt trợn tròn. ‘Anh ta đã qua đêm ở đây!’

Khi một cô y tá bước vào cùng với một khay đồ ăn sáng, Suoh nhận lấy cái khay và tự tay đút cho Takuya, phớt lờ tia nhìn giận dữ chiếu thẳng vào mình. “Tôi sẽ quay lại sau, Nekat.”

“Tại sao anh không để cho tôi yên?!” Takuya rít lên, mơ hồ, giận dữ, sợ hãi, rụt người lại vì cơn đau ở sườn. “Anh…”

Cậu giật mình khi Suoh cúi xuống, khẽ áp chặt môi hai người lại với nhau trước khi rời khỏi đó.

—————

Đứng gác phía ngoài căn hộ của Asami, Suoh phớt lờ ánh mắt dò hỏi của Riaf, khuôn mặt giữ vẻ điềm nhiên hàng ngày.

“Cậu ta sẽ được chuyển đi Hongkong.” Riaf lên tiếng.

Suoh chỉ khẽ gật đầu một cái rồi quay mặt lại khi cánh cửa căn hộ bật mở, Takaba bước ra ngoài, cần phải đi giao những tấm ảnh của buổi lễ từ thiện Y.A.G.

————

Phớt lờ cơn đau nhói nơi vai và chân của mình, Suoh quay qua cái cơ thể máu me của tên bắn tỉa, anh rút chiếc điện thoại ra và gọi cho Riaf. “Phải chắc chắn rằng Takaba-sama ở yên trong đó.”

Kirishima nhìn thẳng vào anh, vào vết máu đang loang ra trên dải băng Riaf đã quấn quanh vết thương của anh. “Tòa nhà phía sau club XES. Asami-sama muốn cả hai phải còn sống.”

Trong lúc anh và Kirishima đi ra xe nơi những thuộc hạ đang chờ đợi mệnh lệnh, những suy nghĩ của anh chuyển hướng sang Takuya. ‘Mình vẫn chưa gặp cậu ta từ sáng nay. Phải nhanh chóng kết thúc việc này.’

Khi chiếc xe tăng tốc chạy qua thành phố, anh kết thúc một cuộc gọi. “Tôi đã cho người bao vây tòa nhà, nhưng bọn họ sẽ chờ chúng ta tới.”

Kirishima gật đầu, lặng lẽ quan sát anh. “Cha cậu đã yêu mẹ cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó có phải là truyền thống của nhà cậu? Rằng những người đàn ông dòng họ Suoh chọn bạn đời của mình trong một cái chớp mắt, bất kể đối phương đồng ý hay không.”

“Vâng.”

“Cậu ham muốn phụ nữ.” Kirishima tiếp tục. “Không phải đàn ông.”

“Vâng.”

“Takuya Nekat.” Kirishima nhấn mạnh cái tên, hiếu kỳ quan sát anh.

“Takuya Nekat sẽ là vợ của tôi.” Anh điềm đạm đáp lại, khuôn mặt bình thản.

Trong khi Kirishima định lên tiếng, chiếc xe giảm tốc độ và dừng lại tại điểm đến của họ. Cả hai cùng bước ra khỏi xe, cặn kẽ đưa ra mệnh lệnh cho những người ở đó.

“Không được sơ suất.” Anh nhấn mạnh, dẫn đường vào trong tòa nhà để vây bắt Toidi và Eoh.

—————-

Điềm tĩnh, Suoh chỉ đứng nhìn khi những thuộc hạ của anh trói tay của Toidi và Eoh vào một sợi dây xích treo trên trần nhà. Anh lướt mắt qua những đường cong hoàn mĩ của người phụ nữ xinh đẹp, dửng dưng trươc sự quyến rũ của cô ta. ‘Mình cần phải kiểm tra cậu nhóc nhỏ bé của mình.”

“Asami-sama đã ra lệnh cho bác sĩ đến khám vết thương cho cậu.” Kirishima thông báo.

Trong văn phòng, anh cởi bỏ áo khoác, sơ mi, và quần dài, cho phép bác sĩ Tixif kiểm tra vết thương của mình, ngay cả cựa mình cũng không khi vị bác sĩ rửa vết thương trước khi băng bó chúng lại. “Takuya của tôi?”

Mắt mở to trong ngạc nhiên vì hai chữ ‘của tôi’, bác sĩ Tixif vẫn đáp lại ngay. “Vẫn khỏe, Suoh-sama. Cứ yên tâm.”

Trong lúc anh mặc lại quần áo của mình, bác sĩ Tixif thông báo cho Kirishima. “Ngài có thể nói với Asami-sama rằng đó chỉ là những vết thương da thịt và sẽ lành lại nhanh chóng.”

Một trong những người bên ngoài bước qua cánh cửa khi vị bác sĩ rời khỏi đó. “Asami-sama đã tới.”

Anh và Kirishima bước ra phía bên ngoài thẳng tiến đến chiếc limo, cả hai cúi đầu khi Asami bước ra trước khi dẫn đường cho Asami đến căn phòng nơi Toidi và Eoh đang chờ đợi số phận của họ.

———–

Khẽ gõ cửa, Suoh cùng Kirishima bước vào văn phòng của Asami ở club Sion cho một cuộc gặp.

“Báo cáo đi.” Asami khẽ hất đầu về phía những cái ghế nằm phía trước bàn làm việc của mình.

“Những cái xác đã được giải quyết, Asami-sama.” Suoh lên tiếng.

“Chúng ta đã có được phần lớn những người được nêu tên người của chúng ta đang bắt những kẻ cuối cùng khi chúng ta nói chuyện.” Kirishima tiếp lời.

Asami gật đầu, châm lửa một điếu xì gà, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vai và chân của Suoh. “Hãy hủy bỏ việc Takuya chuyển sang Hongkong.”

“Vâng, Asami-sama.” Suoh đáp lại, đầu khẽ cúi xuống.

“Cậu sẽ nắm giữ khu vực của Toidi với sự giúp đỡ của tôi.” Asami nhếch mép. “Kirishima đã bắt đầu cho tiến hành mọi thứ.”

Mặc dù hoàn toàn bối rối, anh vẫn lặng lẽ trả lời, “Vâng, Asami-sama.”

Đứng dậy, cả anh lẫn Kirishima cúi chào một cách kính cẩn trước khi rời khỏi văn phòng. Bên ngoài, anh trao đổi một cái nhìn dài với một Kirishima đang mỉm cười.

“Hãy gặp nhau sau để bàn thêm vào chi tiết.” Kirishima đề nghị và đưa cho anh một bản báo cáo. “Một chiếc xe đã sẵn sàng cho cậu.”

“Tôi sẽ ở trong bệnh viện.” Anh đi ra hướng chiếc xe, đọc qua bản báo cáo về Takuya Nekat. ‘Cậu ta đã có một vài mối quan hệ với cả phụ nữ lẫn đàn ông. Cậu ta thích dạng người nhỏ con và mảnh khảnh.’

Nhìn ra ngoài cửa xe, anh gần như thở dài. ‘Cái này sẽ khó khăn đây.’

———

Nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề dừng lại trước cửa phòng bệnh của mình, Takuya rời mắt khỏi cái ti vi và hướng ra phía cửa khi Suoh bước vào. ‘Lại tới đây. Có thể bị chuyển đến Hongkong là một điều tốt. Mình không muốn giống như Aki.’

Gượng người dậy trên giường, cậu ngồi đó, không thể thật sự di chuyển cậu nhìn với đôi mắt giận dữ khi Suoh tiến lại gần, cúi xuống và áp chặt môi hai người lại với nhau.

“Đừng làm vậy nữa!” Cậu hét lên, phớt lờ cơn đau bên sườn, đột nhiên nhận thấy dải băng trên vai và chân của Suoh. “Cái quái gì đã xảy ra?!”

“Chỉ là vết thương da thịt. Bác sĩ Tixif đã kiểm tra chúng, Nekat.” Suoh ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.

“Vết thương da thịt?” Cậu lầm bầm, cơn giận bị lãng quên. “Ý anh là, vết thương do đạn bắn…”

Nhìn qua, lông mày cậu nhướng lên tại hình ảnh Suoh đang ngủ. ‘Gã khổng lồ nhìn gần như dễ thương…Dễ thương?! Ugh, mình phải thoát khỏi đây!’

Bực tức, đau đớn, khó chịu, cậu chỉ ngồi đó, phớt lờ cái tivi, quan sát Suoh ngủ, tự hỏi thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Part 2

Sáu tuần sau, Takuya ngồi im trong khi bác sĩ Tixif tháo băng bột trên hai cánh tay cậu, cậu cố gắng phớt lờ sự có mặt của Suoh nhưng thất bại thảm hại. ‘Anh ta quá to lớn đến không thể phớt lờ được.’

Sau khi đã xem xét hai cánh tay của cậu, bác sĩ Tixif quay sang Suoh, “Hai cánh tay của cậu ấy đã hoàn toàn bình phục, Suoh-sama. Xương sườn và cổ họng của cậu ấy cũng ổn rồi.”

Bực mình tức giận vì vị bác sĩ đưa kết quả sức khỏe của mình cho Suoh, cậu trừng mắt nhìn hai người, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong sáu tuần qua.

Flashback begins

Sau một vài tuần ở trong bệnh viện, Takuya đã trở nên quen thuộc với việc Suoh đến thăm vào những giờ kỳ cục, hầu như là mỗi ngày, mặc dù rõ ràng là anh rất bận rộn. Cậu gần như đã làm quen được với sự ân cần của Suoh, với việc môi hai người chạm vào nhau, với bàn tay to lớn vuốt ve tóc, khuôn mặt, vai, chân, với đôi mắt quan sát cậu một cách có mục đích. Cậu lại còn bắt đầu trông chờ Suoh ẵm mình ra ngoài để hưởng không khí trong lành.

Rồi, Kou đến thăm, vui vẻ thông báo việc thăng chức của cậu đã được áp dụng ‘ở nhà.’

“Ah, này, cậu không cần phải đến Hongkong nữa rồi. Tụi tớ đã định tổ chức tiệc ‘tiễn đưa’ đấy.” Mỉm cười, Kou cầm tay cậu lên. “Đừng có lo. Tụi tớ đã đổi buổi tiệc thành tiệc ‘mừng cậu khỏe lại’ rồi.”

Giữ nụ cười với sự cố gắng, cậu cố tỏ ra như bình thường, hiển nhiên là thành công khi Kou rời khỏi đó với một nụ cười. ‘Ôi chúa ơi, tên thú vật đó, mình không thể ở đây được!’

Mặc dù rất muốn luồng tay vào tóc mình, cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn chúng treo lơ lửng vô dụng trên thanh ngang và không ngừng đổ lỗi cho Suoh. ‘Đầu tiên, anh ta bẻ gãy tay mình. Rồi…mình chỉ có thể đối phó bởi vì mình phải rời khỏi…mình không thể…’

Ngay khi Suoh bước qua cánh cửa, cậu hét lên, phần ngực vẫn hơi nhói đau một chút. “Đồ thú vật chết tiệt! Tôi sẽ đi Hongkong! Anh nghe rõ chứ! Tôi…”

Mắt cậu trợn lên khi Suoh, mặt không cảm xúc, bước lại gần rồi cúi xuống áp chặt môi hai người lại với nhau. “Tôi…”

Suoh tiếp tục áp sát môi cả hai lại với nhau, ánh mắt không hề rời khỏi cậu. “Tôi…”

Một nụ hôn giản dị nữa. “Đừng…”

Thêm một nụ hôn nữa. Trừng mắt, cậu ngậm chặt môi lại, giận run người, cảm thấy mình thật vô dụng.

Khẽ khàng, một cô y tá gõ nhẹ cửa rồi mở ra khi Suoh nói, “Vào đi.”

Cô y tá bước vào trong, ngập ngừng đưa cho Suoh khay thức ăn trước khi nhanh chóng thoát khỏi cái không khí căn thẳng trong căn phòng.

Phớt lờ cái liếc mắt khó chịu của cậu, Suoh bình thản ăn hết phần thức ăn của mình trước khi đứng dậy rời khỏi đó sau khi cúi người xuống cho một nụ hôn phớt.

‘Mình phải gọi anh ta là con thú im lặng mới đúng.’ Cậu lầm bầm một mình, quan sát cánh cửa đóng lại. ‘Mặc dù anh ta thông minh một cách đáng ngạc nhiên….’

————-

Bên trong xe với ngọn đèn được bật lên, Suoh lật qua một số giấy tờ, tâm trí lại hướng về Takuya. ‘Tốt hơn là khoan nói với cậu ta rằng mình đã chuyển hết đồ đạc của cả hai vào một căn nhà mới.’

Hướng sự chú ý về lại mớ giấy tờ, anh chú thích thêm một vài điều nữa. ‘Nếu không phải vì cậu nhóc đó, mình đã không nhận lấy khu vực của Toidi. Trong văn phòng, công việc giấy tờ, quá nhiều thuộc hạ…’

Khi chiếc xe dừng ngay trước văn phòng anh, Suoh bấm một dãy số điện thoại, sẵn sàng thông báo cho Asami về tiến trình của công việc.

—————

Một vài tuần lễ trước khi băng bột của cậu được tháo ra, Takuya đang chậm chạp đi trong hành lang bệnh viện, sử dụng hai chân để di chuyển chiếc xe lăn, khi mà cậu có một cuộc viếng thăm bất ngờ từ một người bạn gái cũ, Sue.

“Em nghe về vụ tai nạn của anh từ Kou khi em thấy anh ấy tại một buổi hẹn.” Sue nói trước khi thủ thỉ bên tai cậu. “Thật tội nghiệp cưng quá.”

Cô ta vẫn rất hấp dẫn với một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc dài. ‘Nhưng mình không cảm thấy hứng thú gì mấy.’

Cô bước đi song song với chiếc xe lăn của cậu. “Cưng cần có một người chăm sóc, đúng không?”

Khi cô ta khúc khích cười, cậu cảm thấy có một cơn sóng khó chịu và căm ghét. ‘Làm sao mà cô ta nghĩ cô ta có thể chăm sóc được cho mình? Làm như cô ta có thể ẵm mình đi vòng vòng hay sao ấy…’

Cắt ngang lời nói của cô, cậu bịa ra một lời nói dối. “Tôi đang quen với một người.”

Ngạc nhiên, cô nhìn xuống cậu. “Kou nói anh vẫn còn độc thân.”

“Cậu ta không biết người này.” Cậu nói dối thêm lần nữa, cảm thấy tội lỗi vì cái nhìn bối rối của cô, trong khi cô nhanh chóng chào tạm biệt và rời khỏi đó.

————-

Trở về lại trên giường, cậu thở dài nặng nhọc, phớt lờ cái tivi, sự rời khỏi vội vã của Sue vẫn còn trong tâm trí cậu. ‘Mình là tên khốn.’

Ngước lên nhìn một cách hờ hững khi Suoh bước vào bên trong, cậu không nhận thấy tiếc click khi Suoh khóa cánh cửa lại. Chờ đợi nụ hôn phớt trên môi mình diễn ra, cuối cùng cậu cũng phải nhìn lên khi nó đã không xảy ra.

“Bạn gái cũ của cậu đã đến thăm.” Khuôn mặt và giọng nói của Suoh không lộ một chút cảm xúc.

Bị bất ngờ, cậu đối diện với ánh mắt của Suoh, nhận thấy một điều gì đó tận sâu bên trong khiến cậu thấy sợ hãi. ‘Ôi chúa ơi! Mình bị theo dõi làm sao đây…’

“Kazumi, nghe này…” cậu lên tiếng nói, vô tình sử dụng tên của Suoh. “Tôi đã nói với cô ấy là tôi đang quen một người.”

Khi Suoh ngồi xuống trên giường, nghiêng người tới trước, để cho môi hai người chạm vào nhau, cậu thả lỏng người cho tới khi, đột ngột, quần ngủ và quần trong của cậu bị cởi bỏ chỉ bằng một động tác. “Suoh! Owww….”

Hai cánh tay cậu nhói đau khi cơ thể cậu co giật. Nhắm hai mắt lại, cậu hít sâu một hơi, ngã người dựa vào bàn tay ấm áp đang vuốt ve lưng cậu. ‘Bàn tay của anh ta lớn thật, gần bằng một nửa lưng mình…’

Mắt mở to ra, cậu nhìn xuống, nhận ra bộ đồ bệnh nhân đã được tháo bỏ, và cậu trần trụi hoàn toàn. “Ôi chúa ơi, Suoh, anh…anh…”

Không thốt nên lời, cậu chỉ có thể quan sát trong sửng sốt khi Suoh tách hai chân cậu ra áp sát vào cơ bụng rắn chắc của mình. Một bàn tay to lớn vẫn đang vuốt ve lưng cậu trong khi tay còn lại thì từ từ di chuyển dọc theo chân cậu. ‘Thật tệ nếu mình bị cưỡng bức thế này.’

Nâng một chân lên, cậu vòng nó quanh cổ to lớn của Suoh, cố kéo con người trước mặt mình lại gần. “Hôn tôi đi, tên khốn.”

Suoh áp sát người tới trước, bàn tay trượt từ lưng lên phía sau cổ của cậu giữ chặt đầu cậu lại khi môi cả hai chạm nhau. Tách môi mình ra để mời gọi chiếc lưỡi của Suoh tiến vào, cậu quấn hai chân quanh cái hông rắn chắc của anh, ngậm mút điên cuồng lấy chiếc lưỡi nóng bỏng đang khám phá vòm miệng của mình. “Ahh….đúng rồi…”

Cậu rên rĩ khi bàn tay của Suoh, đang vuốt ve trên ngực, bắt đầu day hai núm vú của cậu. “Ôi chúa ơi, như thế….”

Khẽ nghiêng đầu, cậu hôn lên cằm xuống đến cổ của Suoh, nhẹ nhàng mút theo đường cổ áo. “Ahh, chúa ơi, cưng à….”

Cậu ngã đầu ra sau, rên rĩ một cách điên cuồng khi Suoh, một tay giữ chặt người cậu, tay khi thi bao bọc hoàn toàn phân thân đang cứng lên của cậu, xoắn nhẹ phía trên và xung quanh trong khi vẫn đang mút lấy chiếc cổ trần trụi của cậu.

Đã hơn một tháng không làm tình, cơ thể của cậu run lên trong mong đợi, cậu van vỉ, “Cưng à….như thế, cưng à….mạnh hơn nữa…”

Hai chân cậu bỗng co giật, cái của cậu cương lên trong bàn tay to lớn của Suoh, những dòng chất lỏng nóng ấm bắn ra, trong khi cậu thì hét lớn, “Ôi Chúa ơi… SUOH!”

Cơ thể vẫn tiếp tục run lên không ngừng, cậu gục đầu trên vai của Suoh, cố gắng hít thở thật sâu, hai chân rã rời, cánh tay thì hơi nhói đau, cậu thở mạnh ra, “Suoh…”

Tay của Suoh vẫn còn bao bọc quanh vật nhạy cảm của cậu, một ngón tay lớn chà xát lên đỉnh của nó, khiến cho cậu phải hít vào một hơi thở sâu trước khi tiếng rên rĩ bật ra, “Cưng…à…”

Ngẩng đầu nhìn lên, cậu cho phép đôi môi mình bị bắt giữ, rên rĩ trong miệng của Suoh khi nụ hôn trở nên sâu hơn cướp đi hơi thở của cậu. Chìm đắm trong những nụ hôn sâu và ngón tay đang chà xát đỉnh cái của cậu, cơ thể của cậu co giật, thêm những thứ chất lỏng bắn ra từ cậu trong lúc cậu rên lên trong miệng của Suoh.

Nhẹ nhàng đặt cậu nằm lại xuống gối, Suoh dịu dàng hôn cậu, dùng khăn giấy lau sạch người trước khi mặc lại quần áo cho cậu. Liếc nhìn xuống phía dưới, hai mắt cậu mở to khi thấy cái vật to lớn đang phồng lên trong quần của Suoh. ‘Ôi chúa ơi, nó lớn quá…’

Giọng nói run rẩy, cậu lên tiếng hỏi, “Suoh, còn anh thì sao?”

“Tôi sẽ chờ khi nào cậu tháo băng.” Suoh mở nắp một bình nước, cho cậu uống một vài ngụm rồi kiểm tra sợi dây giữ tay cậu trước khi ngồi xuống.

Lẳng lặng quán sát Suoh đang ngồi trên ghế cạnh bên giường cậu một lúc, cậu hướng mắt mình về phía tv. ‘Bây giờ thì mình đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với Aki. Những tên yakuza khốn kiếp này…cái gì mà ‘khi cậu tháo băng’ chứ….tại sao tay mình lại bị băng bột chứ, đồ khốn…’

Liếc nhìn lại về phía Suoh, cậu khẽ lắc đầu sửng sốt. ‘Tên thú vật này thật rất to lớn….cái….của anh ta…mọi thứ….ôi chúa ơi…’

Thở dài, cậu hướng mắt về lại tv. ‘Mình không thể làm gì khác bây giờ.’

————

Buổi sáng ngày mà băng trên tay của cậu sẽ được tháo ra, Takuya ngắm nhìn những đám mây, thả người trên chiếc xe lăn trong khuôn viên bệnh viện, cố gắng làm dịu đi sự lo âu trong lòng. ‘Tôi sẽ đợi khi nào cậu tháo băng huh? Không biết mình có thể chạy trốn không nữa. Mình cũng từng hẹn hò với một số đàn ông, nhưng không phải thế này. Một yakuza. Mình phải trốn thôi.’

Thở dài, cậu chỉ lặng nhìn khi Suoh đi bộ ngang qua bãi cỏ tới phía cậu, to lớn hơn bất cứ người đàn ông nào cậu đã quen biết. ‘Ôi chúa, mình có thể chạy trốn không đây.’

Flashback ends

Vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn vị bác sĩ và Suoh, cậu duỗi hai cánh tay ra, nóng lòng muốn rời khỏi bệnh viện, về lại căn hộ nhỏ bé của mình. Khi vị bác sĩ cuối cùng cũng đã rời khỏi đó, cậu mặc chiếc áo vào lại, tiến về phía cửa lớn, không một chút ngạc nhiên khi Suoh nắm chặt vai cậu lại. “Suoh…”

Phớt lờ cậu, Suoh dẫn cậu ra khỏi bệnh viện đến chỗ đậu xe nơi một người cận vệ mở cửa xe cho hai người. ‘Anh ta quá lớn, chiếm gần hết chỗ trong chiếc xe. Mình không quan tâm nếu anh ta đưa mình về, mình sẽ không để anh ta vào nhà….’

“Đợi một chút, chúng ta đang ở đâu?” Cậu lớn tiếng hỏi, quay mặt về phía Suoh, mắt mở to ngạc nhiên.

Part 3

Chiếc xe đã ngừng lại trước cổng một căn nhà sang trọng, nó thẳng tiến đến tận cửa ngay khi cánh cổng được mở ra. Suoh bước ra khỏi xe, tiến lên những bậc thang nhỏ, đi vào bên trong, kéo theo đằng sau là một Takuya đang ngây ngốc sửng sốt.

Trong lúc Suoh thẳng tiến vào phía trong, Takuya ngăn lại, cố gắng giật tay ra trong bất lực. “Suoh, tôi cần phải về nhà…”

Không một biểu cảm, Suoh quay người lại, dễ dàng ôm lấy cậu rồi ẵm cậu đi qua hành lang dài vào tận trong phòng ngủ, sau đó thả cậu xuống chiếc giường khổ lớn của mình.

Luồn tay vào mái tóc xoăn của Takuya, Suoh ngắm nhìn một lọn tóc tự quấn mình vào ngón tay anh. Anh mỉm cười, thích thú với cảm giác mượt mà của mái tóc đen mà cậu nhóc của anh sở hữu. Choáng người vì nụ cười của anh, Takuya chỉ lẳng lặng mà nhìn, sửng sốt trước vẻ đẹp trai của anh khi mỉm cười.

‘Ôi chúa ơi. Là “Người đẹp và Quái vật” hay sao?’ Takuya tự hỏi, bất ngờ có cảm giác thích thú. ‘Mình cũng có thể thuận theo.’

Nâng người lên trên hai đầu gối, Takuya nới lỏng cà vạt của Suoh, tháo bỏ nó trước khi cởi từng chiếc cúc áo. Trong khi anh cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi, Takuya tiếp tục với dây nịt và khoá quần của anh, quần trong và quần ngoài đều được kéo xuống. Trong lúc đá văng những thứ còn sót lại trên người, anh quan sát Takuya đang nhanh chóng tự trần truồng mình trước khi dựa người lui trên hai khuỷu tay. ‘Đôi chân dài đủ để quấn quanh vòng eo, làn da trơn nhẵn, hai núm vú xinh đẹp, ốm nhưng cân đối.’

Xanh mặt, ánh mắt của Takuya tập trung vào phân thân to lớn của Suoh, thật dài và thật lớn. ‘Ôi Chúa. Mọi thứ của anh ta đều rất to lớn.’

Suoh leo lên giường nằm cạnh cậu, bắp đùi cơ bắp của anh len vào giữa hai đùi của cậu trong khi một bàn tay to lớn vuốt ve phần bụng và ngực của cậu. Suoh cúi người xuống, hôn nồng nàn, Takuya mở miệng mình ra to hơn, cố gắng mút lấy chiếc lưỡi đang xâm chiếm khoang miệng mình. “Ôi cưng à, mùi vị cưng thật tuyệt…”

Cậu dùng tay sờ soạng ở khắp nơi trên người anh mà cậu có thể khuôn ngực đầy đặn và hai núm vú cứng cáp, cánh tay thật to lớn mà ngay cả hai bàn tay cậu cũng không thể ôm hết được, tấm lưng to và rộng, cặp mông cơ bắp uốn cong dưới cái nắm chặt của cậu, và phần cơ bụng rắn chắc của anh. Quấn hai chân mình quanh bắp đùi cứng cáp của Suoh, cậu rên rĩ. “Cưng…cưng à, cưng thật rất rắn chắc.”

Suoh gầm gừ, một bàn tay đỡ lấy sau đầu cậu, tay còn lại nâng cằm của cậu lên, anh cắn nuốt vòm miệng cậu không ngừng nghỉ. Giữ chặt lấy cánh tay to lớn, hai chân vẫn còn quấn lấy cái đùi rắn chắc, cậu rên rĩ trong nụ hôn, ngạc nhiên khi thấy mình thật nhỏ bé trong vòng tay của Suoh, cảm giác đó càng khiến cậu thêm kích thích.

Khi Suoh để cậu lấy lại hơi thở, cậu hổn hển nói, “Suoh, chạm vào tôi…Tôi muốn anh vuốt ve tôi với bàn tay to lớn và nóng bỏng của anh…”

Người cậu cong lên khi Suoh dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy phân thân của cậu, nhốt nó vào trong sự ấm áp hoàn toàn, vặn xoắn nó lên xuống. “Phải, cưng à…mạnh hơn nữa…ôi chúa, tôi muốn xuất ra đầy người anh…”

Đôi mắt khép hờ, cậu chà sát hai hòn bi của mình vào đùi của Suoh, rên lên với mỗi lần tay anh nắn xoắn, cậu dùng hai bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay của anh, cố làm cho nó di chuyển nhanh hơn nữa. Cúi người xuống, Suoh bắt giữ lấy miệng và lưỡi của cậu, mút mạnh lấy lưỡi cậu ở mỗi lần nắn xoắn cho đến khi cơ thể của cậu cứng dơ lại, những dòng chất lỏng nóng bóng xuất ra từ cái của cậu.

Suoh phóng thích đôi môi cậu, nhìn xuống gương mặt hổn hển, thân hình hồng hào, và phân thân đang dính đầy dịch thể của cậu trong một lúc lâu trước khi anh với tay qua cái tủ để lấy ra một ống nhỏ. Xoay người cậu nằm sấp xuống, Suoh vuốt ve lấy lưng và mông của cậu, gầm gừ ra tiếng. “Cậu thật xinh đẹp, Nekat.”

Ngồi xếp bàng lại, Suoh kéo Takuya ngồi vào lòng mình, chân vòng lại mỗi bên eo của anh.

“Su-oh…” Takuya rên rĩ, ánh mắt nhìn qua vai của anh, cậu chà xát phân thân của mình vào người anh.

Đổ một ít chất bôi trơn lên một số ngón tay, Suoh tách mông cậu ra, phơi bày cái lỗ nhăn nhúm của cậu. Anh dùng một ngón tay đã bôi trơn vuốt ve nó trước khi đẩy cả toàn bộ ngón tay to lớn vào bên trong.

Quằn quại, mông của cậu như cháy bỏng khi mà cậu cố gắng làm quen với ngón tay đang ở bên trong mình, cậu rên lên và hổn hển. “Cưng à, cho thêm một ngón tay to lớn của anh vào trong đi.”

Đổ một số lượng lớn bôi trơn lên phân thân to lớn của mình, Suoh từ tốn vuốt ve nó cùng lúc đẩy thêm một ngón tay nữa vào bên trong cái mông đang run lên của cậu. Lúc anh bắt đầu đẩy vào rút ra hai ngón tay của mình thì cả thân mình của Takuya đều co giật.

“Thêm một ngón nữa, cưng à. Tôi không thể chịu được anh nếu không thêm một ngón nữa.” Takuya rên lên, hông bắt đầu hoà dần với nhịp đẩy của ngón tay Suoh.

Lầm bầm một tiếng, Suoh nâng hông của cậu lên một chút, kéo cái của mình lên, rồi nắm cả cái của cậu cùng với anh lại một chỗ, vuốt ve chúng cùng một lúc trong khi anh đẩy thêm một ngón tay nữa vào bên trong Takuya.

“Ôi chúa ơi, phải…” Takuya rên rĩ khi Suoh cùng một lúc vừa dùng ngón tay làm tình với cậu vừa vuốt ve phân thân của cả hai với nhau, sự thiêu đốt bên trong mông của cậu cùng với sự ngứa ran trên cái của cậu tạo thành một cảm giác vô cùng khác lạ. “Suoh, cưng à, đẩy phân thân to lớn của anh vào bên trong.”

Một tiếng gầm gừ trong lòng ngực, Suoh rút những ngón tay của mình ra, kéo phân thân của mình lên và từ từ đẩy nó vào bên trong mông của Takuya. Rên rĩ khi cái của anh bị gói gọn bên trong cặp mông chật khít của Takuya, tay anh siết chặt, kéo cậu về phía mình trong khi anh đẩy phân thân vào sâu hơn cho đến khi nó hoàn toàn bị chôn sâu bên trong.

“Ahh…” Takuya cắn đứt tiếng hét, mông của cậu như thiêu đốt, cảm giác đầy tràn, quá đầy. “Cứ làm đi, cưng à…”

Siết chặt lấy hông cậu, Suoh nâng người lên trên hai đầu gối, đưa mông cậu lên cao, chậm chạp đẩy vào và rút ra. Nghiến răng, cậu dùng một tay bao bọc lấy phân thân của mình, vuốt ve nó cùng nhịp với những cú đẩy của Suoh.

“Đẩy mạnh hơn nữa với phân thân to lớn của anh.” Cậu hổn hển. “Tôi muốn anh nghiền nát tôi xuống giường, cưng à.”

Hai bàn tay siết chặt, Suoh gầm lên, anh đẩy một cách mạnh mẽ vào mông cậu, khiến cho cậu phải siết chặt giường bằng cả hai tay. Hét lớn một cách rời rạc, cậu lên tới cực điểm, dịch thể bắn ra điên cuồng.

Gầm lên một tiếng “Nekat,” Suoh đẩy vào lần cuối, lấp đầy mông cậu với chất lỏng nóng bỏng của mình.

Đổ sụp xuống giường, Suoh kéo cậu vào sát người anh, cơ thể như hoà quyện vào nhau khi cả hai chầm chậm lấy lại hơi thở của mình.

Takuya từ từ ngồi dậy. “Đi tắm đi. Tôi muốn rửa sạch cái của anh, như thế, tôi có thể ăn nó.”

Suoh chớp mắt, phân thân lại cứng lên, ngay lập tức rời khỏi giường với Takuya ở trên tay mình. Tiếng cười của cậu theo cả hai vào trong phòng tắm.

Trong khi đang đứng đối diện với Suoh, người đang tắm rửa cơ thể của cả hai, Takuya mỉm cười, một nụ cười chân thật. “Kazumi, tại sao đồ đạc của tôi lại ở đây? Tôi cũng nhìn thấy đồ của mình ở cái phòng khách vừa rồi mình đi ngang qua.”

“Từ bây giờ nơi này là nhà của chúng ta.” Suoh trả lời, rửa sạch người cả hai.

“Vậy, tôi muốn một chiếc nhẫn, đám cưới và con cái.” Takuya nói một cách hài hước, cố gắng làm không khí dịu đi.

“Hoàn thành.” Suoh hứa ngay lập tức, phớt lờ cái nhìn sửng sốt của Takuya trong khi giới thiệu một chút về lịch sử của gia đình mình. “Đàn ông nhà Suoh chọn vợ ngay tại cái nhìn đầu tiên.”

“Vợ…Được rồi, bỏ qua nó, anh đã chọn tôi ngay lúc anh gần như bẻ gãy tay tôi!”

“Ngay sau khi tôi bẻ tay cậu.” Suoh luồn tay vào mái tóc xoăn ướt đẫm nước của cậu.

“Thêm nữa, tôi là đàn ông.” Takuya ngẩn đầu, suy nghĩ một điều gì đó. “Anh cũng không phải gay.”

“Cậu cũng không phải.”

“Ít nhất tôi là bi***ual.” Takuya khịt mũi, cơn đau phía dưới mông khiến cậu phải thêm một câu. “Mặc dù tôi chưa nằm dưới bao giờ.”

Hạ người xuống trên hai đầu gối, cậu liếm phân thân dài và lớn của Suoh trong khi đùa giỡn với viên bi của anh. Mở rộng khoang miệng, cậu mút lấy cái to lớn của anh tới mức mà cậu có thể, một tay vòng qua ở gốc, cậu di chuyển tay theo miệng của mình, tạo thành một nhịp điệu, lúc đầu chậm sau đó nhanh dần.

Khì mà Suoh luồn tay nắm lấy tóc cậu, Takuya bắt đầu ngâm nga, cố làm cho cái của anh tiến vào sâu hơn trong miệng, cậu vuốt ve nó với cái lưỡi của mình, thích thú với những tiếng gầm gừ của Suoh. Khi cái của anh co giật, cậu mút mạnh hơn, nuốt lấy toàn bộ chất lỏng khi mà nó ra đầy trong miệng cậu cùng lúc lắng nghe tiếng gầm nhẹ của Suoh. Nhìn lên trên, cậu liếm phân thân của Suoh một cái cuối cùng trong khi vẫn quan sát gương mặt anh.

“Kazumi, tỉ lệ ly hôn trong gia đình anh là bao nhiêu?” Cậu hỏi khi Suoh nâng cậu lên, hôn dịu dàng lên môi cậu.

“Chưa có một ai cả.” Suoh hôn cậu một lần nữa. “Đàn ông nhà Suoh kết hôn đến trọn đời.”

Trong lúc Suoh ẵm cậu bước ra khỏi phòng tắm, Takuya nghiêng đầu, thích thú nhận lấy những nụ hôn. ‘Ánh nhìn đầu tiên, đến trọn đời, huh. Vậy, mình sẽ chọn một chiếc nhẫn thật mắc tiền.”

Hoàn