[Fanfic] – Deep Meanings

Chương 13




Đông cứng người vì sốc, Takaba từ từ ngẩng đầu nhìn lên, rồi chỉ để bị hút vào đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự giận dữ, cuồng bạo và chết chóc của Asami. Run rẩy, cậu nghĩ thầm, ‘Không phải lần nữa chứ…’ Gần như ngược với ý định của mình, ánh mắt cậu hướng xuống dưới rồi trợn tròn lên khi thấy những vết máu trên áo của Asami. ‘Chết tiệt…khốn kiếp…’

“Asami, người phụ nữ đó…” Cậu run rẩy lên tiếng, tay bấu chặt lấy cạnh cửa khi ánh mắt cậu hướng lên lại khuôn mặt sắc lạnh của Asam.

“Cậu sẽ không nhận thêm một cú điện thoại nào nữa.” Asami lạnh lùng tuyên bố khi anh tiến tới gần, ẵm cậu lên và đi thẳng vào phòng tắm.

Đặt cậu ngồi vào trong bể tắm, Asami dịu dàng vuốt ve lưng cậu khi cậu khẽ nhói người lên vì cơn đau ở phía sau lưng, được một lúc thì anh đứng dậy. Cậu lặng lẽ nhìn làn nước ấm áp từ từ dâng lên ôm trọn lấy cơ thể mình quay đầu lại, cậu quan sát Asami cởi bỏ áo quần, phơi bày làn da láng bóng và cơ bắp săn chắc. ‘Chết…tiệt…anh ta đã…giế…’ Cậu nhắm mắt lại trong khoảnh khắc, gần như muốn siết chặt chúng lại. ‘Nó…không quan trọng…’

“Asami, vào không?” Cậu đề nghị, hơi nhích người tới trước một chút, đối diện với đôi mắt đen sắc lạnh.

Asami ngồi xuống phía sau cậu, nước sóng sánh muốn tràn ra ngoài anh vòng tay tới trước kéo cậu vào một cái ôm thân mật, cái đang cương cứng của anh tì vào lưng cậu. Căng thẳng chờ đợi trong một lúc lâu, cậu quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ kia thắc mắc. “Asami?”

“Chuyện gì, Akihito?” Asami vuốt ve tóc cậu, ánh mắt thì hướng vào đôi môi cậu.

“Của anh…” Cậu ngụ ý về cái đang cương cứng của anh, cảm thấy khó hiểu.

“Cậu đã quá mệt rồi.” Asami nghiêng người tới phía trước, đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với đôi mắt đang phát ra những tia giận dữ và cuồng bạo.

“Là lỗi của ai chứ?” Takaba lớn tiếng trách móc trong khi dựa người ra sau. “Anh…lại…bỏ thuốc tôi…lần nữa?”

“Tôi muốn cậu ở nhà.” Asami đáp lại ngắn gọn.

“Lần sau, anh cứ nói trước!” Cậu buột miệng nói ra, cảm thấy bực mình hơn là tức giận khi thấy vẻ mặt thỏa mãn của Asami. “Tôi…tôi…điều trước nhất tôi làm là gọi cho anh khi người đàn bà đó…chỉ là…tin tưởng tôi một chút…”

Asami bắt giữ làn môi cậu trong một cái hôn dịu dàng nhưng đầy lấn áp khiến khoái cảm trong cậu dâng tràn. Phớt lờ cơ thể đang nhức nhối của mình, cậu chầm chậm quay người lại, lách người vào giữa hai đùi của Asami khi cậu đáp trả lại nụ hôn sâu nhưng nhẹ nhàng đó.

Giữ chặt đầu cậu bằng một tay, Asami hôn cậu mãnh liệt hơn rồi vuốt ve cái của cậu một cách dịu dàng và chậm chạp. Rên rĩ trong sự ham muốn, cậu khó nhọc nắm lấy tay anh, cố gắng khiến anh di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn. “Asami…làm ơn…làm ơn…” cậu rên rĩ không ngừng.

Vẫn chậm chạp nhẹ nhàng vuốt ve cậu, Asami với tay ra sau mông cậu rồi đẩy một ngón tay vào trong khiến cậu thở hắt ra trong đau đớn và khoái lạc. Đẩy ngón tay mình vào hết bên trong, Asami âu yếm phía bên trong cùng nhịp điệu với bàn tay trên cái của cậu. Cong lưng lại một cách đau đớn, cậu không thể không rên lên vì hai cảm giác khoái cảm cộng lại, một bên trong, một bên ngoài. Chầm chậm mở mắt ra, cậu bị cuốn vào đôi mắt sẫm màu của Asami, rồi sau đó rên lên “Ryuichi” khi chất lỏng của cậu bắn ra trong làn nước nóng ấm.

Ngã người tới trước dựa vào ngực của Asami, cậu chỉ nằm đó thở hổn hển khi Asami rút ngón tay mình ra trước khi gội rửa cơ thể của cả hai. Sau khi xả nước, Asami bồng cậu ra khỏi bể tắm, quấn một cái khăn quanh người cậu và đặt cậu ngồi xuống bên cạnh bệ rửa mặt.

Asami lau khô người, phớt lờ cái đang cương cứng của mình, rồi sau đó ẵm Takaba vào trong phòng ngủ.

Takaba chỉ nằm trên giường nơi cậu được đặt xuống Asami ngồi xuống bên cạnh, anh lấy ra một ống thuốc mỡ, rồi bôi một ít lên cổ tay của cậu. Cậu khẽ liếc nhìn cái vật bị phớt lờ cùng với đôi mắt đầy dục vọng của anh. “Asami, còn anh thì sao?”

“Cậu cần phải ngủ thêm chút nữa.” Asami quay người, cất ống thuốc vào cái tủ cạnh giường.

Takaba ngồi dậy, vòng hai chân quanh eo của Asami khi cậu dựa vào tấm lưng chắc chắn của anh.

“Akihito.” Asami cảnh báo cậu, tay đẩy nhẹ đùi cậu ra.

Siết chặt hai chân lại, cậu liếm nhẹ hai lòng bàn tay của mình trước khi vòng tay ra trước nắm lấy cái của anh. Khi hai tay của Asami bóp chặt lấy đùi cậu, cậu mỉm cười, cái của cậu cương cứng lên lại, cậu rên rĩ cảm nhận mùi vị của lưng anh, rồi tiếp tục vuốt ve âu yếm phân thân của Asami.

Tay siết chặt lấy đùi của cậu, Asami khẽ gầm gừ, những dòng dịch thể nóng ấm của anh bắn ra khi cơ thể anh co giật một cái. Anh hít sâu một hơi rồi quay người lại quan sát cậu ngồi lui còn miệng thì đang liếm láp thứ chất lỏng trên tay mình.

Đôi mắt nhíu lại, Asami bắt giữ đôi môi cậu trong một nụ hôn mạnh bạo trước khi lập úp người cậu và hôn lên từng vết cắn trên mông của cậu. Lật ngửa người cậu lại, Asami nuốt trọn lấy toàn bộ phân thân của cậu, hai tay anh đặt trên hông để giữ cậu không cựa quậy, cái lưỡi nóng ấm của anh không ngừng âu yếm cái của cậu trong khi cậu cố níu chặt cái đầu giường.

Asami di chuyển lên trên, anh chỉ mút lấy đỉnh của nó, lưỡi của anh được đẩy vào cái rãnh ở đó.

“Oh…Asami…làm ơn…” Takaba đang điên lên vì ham muốn. “Đừng…ngừng lại…làm ơn…”

Hai tay cậu hạ xuống nắm lấy tóc của Asami, cậu rùng mình, dịch thể bắn ra trong khi hét lớn lên, “ASAMI!”

Asami nuốt lấy hết chất lỏng của cậu rồi liếm sạch cái của cậu trước khi nằm xuống bên cạnh và ôm lấy người cậu. Cậu ngọ nguậy một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Asami. Yên tâm khi thấy mắt anh đã dịu lại, cậu rúc mình vào người Asami, hoàn toàn thư giãn, cậu chìm vào giấc ngủ bởi hơi ấm của cơ thể đang ôm trọn lấy cậu.

—————

Takaba từ từ thức giấc vì cảm giác mát lạnh trên làn da trần trụi của mình, cậu mắt mở ra nhìn thấy Asami đang bôi thuốc mỡ lên hai cổ tay mình. Để ý thấy đôi mắt đang hé mở của cậu, Asami cúi xuống, hôn lên khóe môi cậu trước khi ngồi thẳng dậy.

Nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, Asami nâng chúng lên và đẩy ra sau để lộ ra cặp mông trắng hồng cùng với cửa mình của cậu. Đổ một ít chất nhờn lên ngón tay, anh dịu dàng xoa vào cái lỗ nhỏ đang bị sưng tấy lên, rồi hôn phớt qua mặt trong của đùi cậu, rồi sau đó anh hạ chân cậu xuống và kéo tấm mền đắp lên cái cơ thể đang run rẩy của cậu.

Nhận thấy Asami đã ăn mặc tươm tất, cậu khẽ dụi mắt, ngái ngủ hỏi, “Anh đi đâu à?”

“Một cuộc họp.” Asami khẽ hôn nhẹ lên trán cậu. “Bây giờ cậu có thể rời khỏi nhà.”

Gật đầu, cậu nhắm mắt lại, rồi chìm sâu vào giấc ngủ trong khi rúc mặt vào cái gối có mùi vị của Asami.

—————

Sau khi mặc vào người bộ đồ đã được soạn sẵn, Takaba chậm chạp lết cái thân thể đang đau nhức ra ngoài nhà bếp, nơi cậu tìm thấy một đống thức ăn trong tủ lạnh và tủ đá. ‘Asami…chắc anh ta đã mua cho mình,’ cậu suy luận, thấy hơi có chút cảm động. ‘Mình không nghĩ anh ta ăn pizza đông lạnh và đồ ăn hâm lại.’

Ngồi xuống cái ghế sofa đối diện với chiếc ti vi đang phát ra những tiếng ồn ào, cậu khẽ ngửi mùi thơm tỏa ra từ cái bánh pizza, cảm giác đói bụng dâng lên.

Sau khi đã làm đầy bụng của mình, cậu dựa lưng ra sau, một suy nghĩ lướt qua trong đầu, cậu chậm chạp đứng dậy và khập khiễng tiến ra phía cửa chính. Ló đầu ra ngoài cậu hỏi Riaf, “Suoh không sao chứ? Anh ta đã đi bệnh viện chưa?”

“Suoh không sao, Takaba-sama. Asami-sama đã cho bác sĩ khám vết thương của anh ta.”

“Anh ta có về nhà để nghỉ ngơi không?” Cậu hỏi, có phần lo lắng cho người cận vệ đã đỡ giùm cậu hai phát đạn.

“Suoh đang lo liệu một vấn đề cá nhân.” Riaf cam đoan với cậu. “Bác sĩ đã cho phép anh ta xuất viện, Takaba-sama.”

“Oh, nếu bác sĩ đã cho phép thì tốt.” Cậu nói và khẽ vẫy vẫy tay. “Có pizza này có ai muốn…”

“Không, cảm ơn, Takaba-sama.”

Khẽ nhún vai, cậu đi vào lại bên trong, chậm chạp ngồi xuống ghế sofa và kiểm tra điện thoại của mình. Cậu đọc một vài tin nhắn trong điện thoại. ‘Takato và Kou muốn gặp nhau cuối tuần này. Hmm, chắc là ổn, vậy…’ Sau khi trả lời lại tin nhắn đó, cậu kiểm tra hộp thư thoại. ‘Bố mẹ đã về nhà…Hmm, một buổi chụp hình, huh…Ah, Resol có gọi!’

Cậu gọi lại cho Resol và hẹn gặp ông ta ở quán cà phê quen thuộc vì giờ đây cậu đã có thể rời khỏi căn hộ. ‘Hmm, chắc là đã tìm ra gã còn lại trong tấm hình…’

Khập khiễng lết tới cửa chính thêm một lần nữa, cậu ló đầu ra ngoài. “Riaf, tôi có hẹn gặp một người ở…”

“Quán cà phê.” Riaf phỏng đoán một cách chính xác trước khi khuỵu gối xuống giúp cậu mang giày vào.

“Cảm ơn,” cậu ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ vì người cận vệ biết cậu quá đau nhức để có thể cúi người xuống.

——————

Dừng lại trước quán cà phê, cậu nhăn mặt nhưng không lên tiếng phản đối khi Riaf và Ecin đi theo cậu vào bên trong, cậu cố gắng phớt lờ sự chú ý mà hai người cận vệ mang lại. Đi thẳng tới chiếc bàn trong cùng nơi Resol đang ngồi đợi, cậu cảm thấy thoải mái khi Riaf và Ecin ngồi xuống một chiếc bàn khác, khá xa đủ để cho cậu có được sự riêng tư nhưng cũng đủ gần để có thể hành động ngay lập tức nếu có điều gì xảy ra.

“Cậu thật rất nổi tiếng, cậu nhóc.” Resol chào lúc cậu ngồi xuống.

Đáp lại lời nói ác ý đó bằng một cái trừng mắt, cậu hỏi thẳng vào vấn đề, “Không phải ông có thông tin gì cho tôi sao?”

“Uh, cậu nhóc, tôi đã tìm ra người đàn ông còn lại trong tấm hình.” Resol trả lại tấm hình cho cậu. “Ông ta đã từng là người cố vấn trong bộ Pháp Luật.”

Ngạc nhiên, mắt cậu mở to ra, rồi đột ngột nhíu lại, “…đã từng…” Cậu lập lại từ đó, dường như hiểu ra mọi chuyện.

“Xác ông ta đã được tìm thấy sáng nay, có vẻ là tự tử.” Resol khẽ khịt mũi trước khi chỉ tay vào người còn lại trong tấm hình. “Toidi Qiwol đã biến mất theo như những tin đồn trên đường phố…Nhìn này, cậu nhóc, tôi đã bảo cậu nhờ Asami giúp, nhưng…”

“Đừng cho rằng là do Asami,” cậu vặn lại, xoay người khó chịu trên ghế.

“Hmph! Krej, nhớ ông ta không ông ta đã sai…cậu không phải là tên *** của Asami cậu là người vợ chết tiệt của hắn!” Resol khẽ cười, có chút gì đó gay gắt. “Khốn kiếp, đã có ba gã đàn ông phải trả giá đắt để hiểu được điều đó. Cậu bé, hắn ta sẽ kéo cậu xuống địa ngục.”

“Nó không phải là vấn đề, ngay cả ác quỷ cũng phải sợ anh ta.” Takaba nhếch mép cười, trong một khoảnh khắc nhìn rất giống với Asami.

Đột nhiên, cặp mắt Resol trợn trắng lên, rồi ông ta khẽ huýt sáo.

Takaba tò mò quay đầu nhìn lui rồi khẽ thở hắt ra khi nhìn thấy Asami đang đứng ngay sau lưng cậu, cậu thở ra khó nhọc khi nhận ra cả quán đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Resol.” Asami lên tiếng, giọng nói phát ra đầy đe dọa. Sau khi Resol gật đầu, lời cảnh báo đã được hiểu thông, anh quay sang Takaba. “Đi thôi.”

Lắng nghe âm vực trong giọng nói của Asami, Takaba với tay lấy tấm ảnh, ngoan ngoãn đứng lên, không phản đối cánh tay đang vòng qua eo mình khi cả hai quay lưng tiến tới lối ra, ba người cận vệ theo sát phía sau.

Ngồi vào bên trong chiếc limo, cậu cảm thấy bực mình khi bị trở thành tâm điểm của sự chú ý ở nơi công cộng, khi bị gọi là “vợ”, khi bị…’Chết tiệt…cái đó là điều mình ít lo nhất.’

“Asami, đã…” cậu lên tiếng hỏi nhưng giọng nói cậu nhỏ dần khi cậu nhìn xuống sàn xe.

“Muốn hỏi gì, Akihito?”

Cậu khẽ lắc đầu rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái sàn xe.

“Vậy, cậu chính là người vợ của kẻ ngay cả ác quỷ cũng phải run sợ.”