[Fanfic Đam Mỹ] [SessInu] Yêu Một Người Có Lẽ...

Chương 6




Vừa ôm người về đến nơi hắn đã thét Thái y viện qua xem vết thương cho cậu. Ngự y đã cao tuổi lại bị hắn ở phía sau gấp gáp muốn cứu cậu tới mức không kiềm chế tỏa sát khí mù mịt, hù ông mất nửa cài mạng già.

Larika-sama nghe tin cậu bị thương liền chạy qua, oán hận nhìn thằng con trai quý tử không bảo vệ được tiểu cẩu khả ái của bà kia cho nên hàn khí theo đó mà tăng lên hại lão ngự y sợ tới độchân cũng muốn nhũn ra. Run rẩy nói (khổ thân ông già):

- Vương Tử chỉ bị thương phần mềm, không có tổn thương xương khớp, bôi thuốc hằng ngày trong ba tuần là được rồi. Với cả để tránh làm ảnh hưởng vết thương cho tới khi tróc vảy không nên đụng tới nước. Thần xin cáo lui – nói rồi ông nhanh chóng đi ra chứ ở trong thêm phút nào chắc ông toi mất

Hắn đau xót nhìn cậu cả người quấn băng trắng, sắc môi tái nhợt. Larika-sama hỏi hắn đầu đuôi mọi chuyện. Hắn vẫn chăm chú nhìn cậu, thanh âm lạnh lẽo đều đều kể lại sự việc kia. Bà nhìn ánh mắt hắn có chút kinh ngạc rất nhanh biến mất. Chẳng lẽ những lời người đó nói đều là sự thật? Trầm mặc chút lát bà lên tiếng:

- Chuyện lần này chắc là có người đứng phía sau chỉ đạo. Con nghĩ người đó là ai? Muốn gì?

- Có rất nhiều người muốn ngôi vị con đang ngồi – hắn đáp

Bà hiểu ý gật đầu, mắt hơi đảo rồi nói với hắn:

- Chuyện này ta sẽ cho người điều tra. Con lo chăm sóc cho nó đi, nó mà còn xây xước thêm miếng nào ta tìm con tính sổ

Bà đi tới gần giường cúi đầu hôn lên trán cậu, bàn tay ôm lấy khuân mặt cậu nựng nựng hai má rồi trở về cung của mình.

Hắn liếc cánh cửa được đóng lại, thở dài. Người đối phó hắn lần này tâm cơ không phải nhỏ, đã biết đến cậu rồi xuống tay như vậy chắc chắn phải có kế hoạch nhất định, người này cũng khá thông minh. Nếu hôm nay cậu ra ngoài một mình thì.......hậu quả khó lường. Cậu đột nhiên nhíu mày, mồ hôi phủ trên trán

................ta là giải phân cách hiện thực và giấc mơ.........

Đây là nơi nào? Sao ta ở đây? Sesshoumaru đâu rồi? Đầu cậu xoay trái phải để tìm lối ra nhưng bao bọc cậu giờ chỉ có một màu đen u ám. Không gian bỗng biến đổi, ở đó toàn là máu nhuộm đỏ cả bầu trời. Xác của những binh lính trải ngổn ngang. Không gian lại biến đổi về bóng tối, có tiếng bước chân tiến lại gần cậu đồng thời có tiếng nói vang lên:

- Yêu là đau là khổ, vậy mà thế nhân cứ yêu. Cả đoạn tình duyên luyến rồi lại ái, luân hồi luân kiếp như thế có gì vui chứ? Thế nhân đã ngốc như vậy rồi, thần – yêu cũng vậy. Bán yêu à bán yêu~ sao tới cả ngươi cũng vậy chứ?!

Cậu khó hiểu nghe những điều hắn nói, luyến ái cái gì, nhâ – thần – yêu thì kiên quann gì với nhau???????? Mà người này nhìn cũng như người bình thướng thôi, bất quá con ngươi của người này là màu trắng dã. Nhìn cậu chằm chằm bằng con mắt ấy khiến cậu nổi da gà, thật quỷ dị mà! Cố chấn tĩnh bản thân cậu hỏi người đó:

- Ngươi là ai?

- Là người biết tất cả mọi chuyện trên đời. Có thể thấy được quá khứ và tương lai – nam nhân đó thần bí cười cười trả lời

- Những lời ngươi nói lúc nãy có ý gì? – cậu tiếp tục hỏi

Nam nhân ra hiệu im lặng, bàn tay đưa lên búng tay một cái, không gian thay đổi. Hình ảnh trước mắt cậu là một trận chiến khốc liệt không ai nhường ai. Binh lính hai bên vơi dần, tướng lĩnh hai bên hiện rõ. Một người thân bạch y, tóc bạch kim, tay cầm BTN hung mãnh đánh xuống người còn lại. Mà người còn lại một thâm hoàng giáp đã rách mấy chỗ, tay cầm Tùng Danh Nha vừa đỡ vừa tấn công vào những chỗ hiểm chí mạng đối phương. Bạch y nam tử kia không phải ai khác mà là Sesshoumaru còn hoàng kim giáp đánh với hắn cậu hình như chưa gặp bao giờ. Đưa ánh mắt tò mò nhìn về nam nhân bên cạnh, nam nhân như hiểu mà giải thích:

- Hắn là Tetsuya Natsu-con trai của đại thần Tetsuya, người duy nhất có thể ngang hàng với Sesshoumaru

- Bằng Sess? – cậu mở to mắt nhìn nam nhân rồi nhìn lên cuộc chiến của hắn và tên Natsu

Cảnh đánh nhau diễn ra thêm một lát thì chuyển cảnh. Khung cảnh âm u tử khí, bầu trời toàn mây đen đặc quánh, dưới kia là dòng sông, bắc qua sông có cây cầu, hai bên bờ là bỉ ngạn đỏ rực. Giữa màu đỏ máu bỉ ngạn xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Là hắn, Sesshoumaru!!! Hắn cầm cành bỉ ngạn ngắm tới thất thần. Nhìn thấy cảnh này tim cậu đau thắt lại, từng đợt từng đợt nhói đau, khóe mắt rơi xuống hai hàng lệ. Đúng lúc đó cậu tỉnh mộng, vừa thấy hắn liền ôm chặt lấy. Cậu biết nơi hắn đứng là đâu.

Cửu tuyền...

Phải, là cửu tuyền đó!

Tức là hắn đã chết!

Cứ nghĩ tới hắn sẽ chết, cậu vừa đau vừa sợ càng ôm chặt lấy hắn hơn. Như hiểu cậu lo sợ như thế nào hắn cũng ôm lấy cậu vỗ về:

- Đừng lo, ta ở đây

Đuôi mắt cậu hồng lên, hai hàng lệ cứ thế chảy ra thấm ướt vai hắn. Nhận thức được cậu đang khóc hắn để cậu đối mặt với hắn yêu thương lau đi nước mắt. Cậu vươn tay ôm lấy mặt hắn, đôi mắt yêu thương nhìn thẳng vào mắt hắn. Cảm xúc dâng lên, cậu từ từ đưa lên môi mình, hắn đơ hai giây sau đó cùng cậu nồng nàn hôn môi. Nụ hôn giúp cậu bớt lo phần nào, dứt khỏi hôn sâu cậu tựa vai hắn chậm rãi kể lại giấc mơ kia...

Hắn khá kinh ngạc. Tetsuya Natsu tên này có thực lực gần bằng hắn. 20 năm trước Tetsuya Natsu dẫn quân tiên phong đánh Hoàng thành, uy vũ dũng mãnh khiến quân của hắn thiệt hại vô số. Bất quá tên này còn chưa đủ chín chắn, nóng nảy háo thắng nên bị hắn lừa vào bẫy, thua to đành phải xin hàng. Thật ra nếu ngày ấy tên Natsu này chín chắn hơn một chút thì hắn đã phải lui binh rồi.

Cậu đọt nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đưa ra ngón út, nói:

- Sess à, hứa với ta ngươi sẽ không chết, sẽ không bỏ rơi ta được không?

- Ta hứa! Có chết cũng sẽ cùng ngươi chết sẽ không chết trước ngươi – hắn cũng giơ ra ngón út móc vào ngón út của cậu nói

Cậu nhăn mặt nhắc lại:

- Không cho ngươi chết!!! Ngươi mà chết ta sẽ tìm lão Diêm Vương tính sổ, bắt lão gạch tên ngươi ra khỏi sổ tử thần!!!

Nhìn gương mặt phút trước còn khóc lóc rúc vào người mình giờ lại muốn tìm Diêm Vương tính sổ đòi lại mạng cho hắn làm hắn cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim mình. Thấy sắc trời đã không còn sớm hắn ân cần hỏi:

- Tối rồi, có muốn ăn chút gì hay không?

- Không có, lúc trưa ăn hơi nhiều tới giờ vẫn còn no a – cậu cười

Bỗng từ ngoài cửa có tiếng Larika-sama truyền vào:

- Sess a, Inu a. Hai đứa ra đây một chút

Hai mặt nhìn nhau khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng thay đồ đi theo bà. Cậu mặc lại bộ đồ lông chuột lửa kia vì mặc quen rồi mặc y phục khác không quen. Hắn đương nhiên chẳng có ý kiến gì. Chính là muốn sủng cậu tới tận trời rồi. Trên đường bà có nói qua một chút, hôm nay có trận mưa sao băng bay qua nên bà muốn cả nhà cùng xem. Cậu vừa nghe tới “mưa sao băng” đã hưng phấn nói cười vui vẻ, bộ dáng như trẻ con được cho kẹo (ôi con đang nói cái gì vậy nè). Đứng trên vọng lâu nhìn bầu trời trải dài những vì tinh tú lấp lánh, gió đêm tốc nhẹ mái tóc bạch kim cao ngạo. Cảm giác yên tĩnh làm hắn rơi vào trầm luân. Hắn nghĩ về giấc mơ của cậu! Nếu giấc mơ đó là sự thật thì trong tương lai đây Tây quốc sẽ phải đón nhận thêm một cuộc chiến nữa. Đẫm máu hơn! Hắn không ngại ra trận nhưng dân chúng Tây quốc thì khác. Tuy họ là yêu quái nhưng cũng chỉ là tiểu yêu, chẳng khác người thường là bao. Muốn thắng trận thì không chỉ binh lực thông thường là có thể thắng được, phải có được sức mạnh của dân chúng nữa........................

Mải suy nghĩ đến quên thời gian, cậu phải gọi cả tên cúng cơm của hắn ra hắn mới tỉnh lại. Cậu lập tức ôm lấy tay hắn, ngón tay chỉ lên trời miệng không ngừng reo “Sao băng kìa. Mau ước đi nhanh lên” hắn chiều ý cậu cũng cầu nguyện. Cầu nguyện xong hắn nhìn cậu hỏi:

- Ngươi ước gì?

- Aiza..... bí mật nha! – cậu nháy mắt tinh nghịch

Còn bà ở bên cạnh nhìn hai đứa con hòa thuận như vậy lòng rất hạnh phúc. Mong cho sau này mãi như vậy, an lành hạnh phúc. Cả Tây quốc mãi thái bình!!!!!!

*Ở nơi nào đó

- Đã chuẩn bị xong chưa? – ai đó nói

- Mọi thứ sắp hoàn tất – một người mặc đồ đen trả lời

- Nhanh đi

- Vâng

///////////////////////////////~~~~~~~~~/////////////////////////////

Mọi người ơi! Đoán xem đó là ai nào

End chap 6