Edit và beta: meomeoemlameo.
Chờ Thịnh Kiều đỡ hơn, Hoắc Hi mới nâng cô dậy từ mặt đất. Xe đi mất 20 phút, vậy đi bộ chắc phải mất khoảng thời gian gấp đôi.
Lúc ngồi xe cô chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng xuống xe rồi, xung quanh đều là cây xanh cỏ xanh, ven đường còn có hoa dại rung rinh theo gió, hình
bóng thành thị nơi xa như ẩn như hiện, phong cảnh rất đáng thưởng thức.
Hoắc Hi nói với Đinh Giản: “Về sau phải chuẩn bị thuốc say xe bên cạnh nhé.”
Đinh Giản gật gật đầu, rụt về đằng sau, giữ vững khoảng cách năm mét đằng
sau họ, tận lực khiến mình trở thành một con kì đà bé thật bé.
Chờ cảm giác khó chịu do say xe hoàn toàn bay biến, Thịnh Kiều lại khôi
phục vẻ tung tăng nhảy nhót, rốt cuộc chuyện cùng leo núi ngắm cảnh với
idol này đúng là ngàn năm khó gặp, phải quý trọng thật tốt.
Cô hỏi anh: “Hoắc Hi, anh có mệt không ạ? Có đói bụng không ạ? Trong túi của Đinh Giản có đồ ăn vặt đấy.”
Hoắc Hi xách cô từ ven đường vào trong một chút, “Đi bên trong, hai ngày trước từng có mưa, đi bên cạnh không an toàn.”
Vì thế cô ngoan ngoãn đi giữa đường, đầu ngón tay cô vung vẩy một đoá cúc
dại non vừa rồi mới ngắt, còn nhẹ nhàng tự tại hơn làn gió thoảng qua
khe núi.
Mặt trời dần ngả về Tây, nhìn từ trên núi, một quầng mặt trời đỏ ối ánh lên rặng cây xanh trên núi, đám
mây cũng đỏ rực như lửa cháy. Thịnh Kiều nhớ tới một lời đồn cô từng
nghe trước đây. Người cùng bạn ngắm mặt trời lặn và chờ mặt trời mọc,
chính là người đã được số mệnh quyết định bên bạn cả đời.
Tim cô đập hơi mau, trộm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Sau đó cô thấy cả Đinh Giản ở cheo chéo phía sau.
Ặc.
Truyền thuyết đều là giả.
Đi gần 40 phút, rốt cuộc họ cũng gặp được người mà đạo diễn phái tới đón
họ. Trại ghi hình đã dựng xong, hơn mười lều trại xếp thành một vòng
tròn, bên trong họ đốt một đống lửa, đến cả nồi đã đặt lên nấu rồi.
Thư ký trường quay chào hỏi họ từ đằng xa: “Buổi tối ăn nồi mì gói to nhé.”
Cũng có một số khách sạn trên núi ở khu du lịch và nhà dân có thể tá túc,
nhưng đạo diễn muốn làm nổi bật tính chân thực của cảnh núi sâu nên lần
này chọn một đỉnh núi còn chưa khai phá. Đỉnh núi là một địa điểm cắm
trại trứ danh gần đó, không ít người yêu thích dã ngoại thích tới cắm
trại trên ngọn núi này, tổ đạo diễn chọn vị trí sườn núi này là rất hợp
lý.
Cơm nước xong, họ bắt đầu quay cảnh diễn đêm đầu tiên.
Vào núi một lần không dễ dàng, về cơ bản họ muốn quay tất cả các cảnh trên núi có trong kịch bản.
Cảnh đầu là cảnh Thịnh Kiều dẫn người đi lục soát ngọn núi, phát hiện xương
cốt của người bị hại bị chôn ở đó. Diễn viên quần chúng thay đồng phục
cảnh sát, Thịnh Kiều đeo bao đựng súng lên, bản phân cảnh gõ bang một
tiếng.
Một tay cô cầm đèn pin một tay cầm súng, trầm giọng dặn dò những người anh em xung quanh: “Động tác mau
lên một chút, hạ xẻng nhiều nơi vào.”
Bóng đêm tràn ngập, đèn pin không chiếu xuyên nổi, tia sáng đong đưa khắp
nơi, gió núi về đêm như tiếng nức nở, không bao lâu sau liền nghe thấy
có người gọi: “Đội trưởng Nhiếp! Nơi này có phát hiện!”
Thịnh Kiều bước nhanh tới, một đôi chân lấm lem bùn đất lộ ra dưới nền đất bị mưa xối hai hôm trước. Một chân đeo giày, một chân để trần, bàn chân
trần kia đã bắt đầu thối rữa.
Cô lạnh lùng nói: “Đào lên.”
Mọi người hạ xẻng, nhanh chóng đào toàn bộ thi thể lên, nửa người trên của
xác chết bị bọc trong một cái bao tải. Cô đeo bao tay vào, chờ pháp y
lại đây, bèn gỡ bao tải ra.
Nước bùn hòa
quyện với mái tóc màu đen, Thịnh Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm, pháp y
nói: “Gương mặt này đã thối rữa quá nhiều, phải mang về làm xét nghiệm
DNA mới có thể xác nhận thân phận.”
Cô gật gật đầu, đứng dậy.
Đạo diễn nói: “Cut, qua.”
Sự lạnh lùng và trấn định thuộc về Nhiếp Khuynh nháy mắt biến mất, cô xoay người chạy thẳng, chạy như bay vào về phía Đinh Giản, “Làm em sợ muốn
chết huhuhu, tổ đạo cụ làm thi thể giống thật quá rồi.”
Đinh Giản nghẹn cười vỗ vỗ tay cô, an ủi nói: “Em mang theo bùa hộ mệnh mà, đừng sợ.”
Tiếp theo lại quay bù thêm hai cảnh nữa, lên núi cũng mệt mỏi, đạo diễn
tuyên bố kết thúc công việc, để mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.
Trại đều là trại đơn, cũng không cần lo lắng nam nữ khác biệt. Không biết là cố ý hay là vô tình, trại của Thịnh Kiều và Hoắc Hi kề sát cạnh nhau.
Cô ngồi xổm trước trại tẩy trang rửa mặt, mọi người ai bận việc nấy,
Đinh Giản cũng đã trải túi ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thịnh Kiều thật ra định gọi chị tới ngủ chung với mình, vừa rồi cô bị xác
chết do tổ đạo cụ chuẩn bị dọa sợ, đây lại là trên núi, trong đầu cô đã
tự tưởng tượng ra không ít hình ảnh tự mình dọa mình. Nhưng thấy vẻ mặt
mỏi mệt của chị, cô lo lắng sẽ quấy rầy chị nghỉ ngơi, nên chỉ đành từ
bỏ.
Rửa mặt xong, cô chầm chậm chui vào
lều trại, ngồi khoanh chân trên đệm khí ngó trái ngó phải, còn dùng tay
chọc chọc độ dày của lều. Tiếng kéo khóa dần dần vang lên, mọi người đều kéo kín lều chuẩn bị ngủ.
Một cái bóng đổ trước cửa lều, Hoắc Hi cúi người ngồi xổm xuống, trong tay còn cầm một sợi thừng mỏng.
Anh thấp giọng nói: “Đưa tay cho anh.”
Thịnh Kiều không biết anh muốn làm gì, vẫn nghe lời đưa tay ra.
Anh nhẹ nhàng cột một đầu dây thừng lên cổ tay cô, vừa không đau cô vừa không dễ tuột.
Thịnh Kiều nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Hi, anh làm gì đấy ạ?”
Anh kéo dây thừng, cổ tay cô cũng quơ quơ theo: “Lúc nào sợ em cứ kéo dây thừng thế này nhé, anh ở ngay bên cạnh, đừng sợ.”
Thịnh Kiều ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu dây còn lại trong tay anh, như thể
không thể nào ngờ anh lại cầm dây thừng sang làm chuyện này.
Không biết tại sao, tim cô đột nhiên siết lại, giống như bị một bàn tay nhẹ
nhàng nắm lấy trái tim, không đau, nhưng vì bị nắm lại, cảm giác kỳ quái lan tràn khắp tứ chi tám mạch, tựa như bị sốc điện vậy.
Anh chụp lên đầu cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Anh giúp cô kéo khóa lều, chỉ để lại một lỗ nhỏ để dây thừng xuyên qua, rồi mới trở về lều của mình. Sau khi nằm ổn thỏa, anh buộc đầu dây còn lại
lên cổ tay mình.
Đèn trong lều trại tối dần, chẳng mấy chốc chỉ còn lại đèn an toàn ở giữa khu trại là đang nhá lên.
Mới đầu còn có tiếng nói chuyện, về sau chỉ còn nghe được tiếng gió.
Anh quay mặt về phía cô, không bao lâu sau, cổ tay nhẹ nhàng giật giật. Tựa như đang thử nghiệm, còn mang theo sự chần chờ, chỉ một chốc là biến
mất. Anh im lặng cười cười, nhẹ nhàng giật dây thừng, đáp lại cô.
Thịnh Kiều rúc trong túi ngủ, cúi đầu nhìn cổ tay mình bị dây thừng lắc qua lắc lại, giơ tay dụi dụi mắt.
Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau, trại ghi hình lại náo nhiệt lên. Lúc
Thịnh Kiều chui ra khỏi túi ngủ, sợi dây thừng kia đã được bỏ vào trong
lều từ lúc nào. Cô cởi bỏ đầu thừng trên cổ tay mình, quấn sợi thừng
thành một vòng tròn.
Cả ngày đều lăn lê bò lết quay phim trên núi.
Để giải cứu con tin, Nhiếp Khuynh bị bọn bắt cóc trói vào núi. Bọn bắt cóc có súng có dao không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô chỉ có thể nghĩ
cách để lại kí hiệu cho bạn đồng hành, tìm cơ hội trốn thoát. Để thể
hiện được Nhiếp Khuynh bị ăn hành, đạo diễn bắt Thịnh Kiều lăn qua bò
lại bảy tám lần trong vũng bùn, cuối cùng đến cả lỗ tai cũng đầy những
bùn.
Vất vả lắm mới qua cảnh, Đinh Giản
vội lấy tăm bông rửa sạch lỗ tai giúp cô, cảnh tiếp theo lại là cảnh cô trúng đạn lăn xuống từ sườn dốc.
Cũng may cô chỉ cần xoay người, còn một loạt động tác “lăn” kia là do diễn viên đóng thế hoàn thành.
Chờ diễn viên đóng thế “lăn” xong, tổ đạo cụ cũng đã chuẩn bị tốt vết súng
bắn trên bụng cô. Cô nằm trên mặt đất, Hoắc Hi cũng lấm lem đầy bùn, quỳ gối bên cạnh cô.
Đạo diễn hô: “Chuẩn bị! Action!”
Hoắc Hi đột nhiên nhào tới, định ôm cô, nhưng cả người cô toàn là máu, không biết vết thương ở đâu. Hai tay anh đều đang run, cánh tay vòng qua từ
sau cổ cô, Hứa đại luật sư luôn dễ dàng điều khiển cảm xúc của mình nay
hốc mắt đỏ như máu, giọng nói đều là sự sợ hãi.
“Nhiếp Khuynh, Nhiếp Khuynh……”
Cô khẽ mở mắt ra, người chưa bao giờ cười với anh, giờ phút này lại nhẹ
nhàng cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi anh: “Hứa Lục Sinh, sao anh lại ở đây?
Anh lại can thiệp vào chuyện phá án của cảnh sát rồi……”
Cô cắn túi máu trong miệng, vừa nghiêng họng, một ngụm máu phun ra.
Ngón tay anh run bần bật, xương ngón tay đều trở nên trắng bệch, anh hoảng
loạn lau đi máu bên khóe miệng cô, “Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện……”
Anh cởi áo khoác của chính mình, muốn xé ra để rịn vết thương trên bụng
cô, nhưng xé mãi không rách. Hốc mắt anh đỏ như máu, anh tựa như phát
điên, dùng hàm răng cắn vào.
Xoẹt một
tiếng, vải rách ra, anh cuộn vải thành một cục, ấn lên miệng vết thương
của cô, nhưng rất nhanh đã ướt đẫm. Anh dùng tay ấn, cả tay đầy những
máu, tiếng khóc nghẹn ngào: “Đừng…… Nhiếp Khuynh, đừng……”
Ngoại trừ mấy âm tiết đơn giản kia, anh đã không nói nên lời.
Toàn bộ đoàn phim tĩnh lặng như tờ.
Đinh Giản đứng bên cạnh xem mà bật khóc.
Qua hồi lâu, đạo diễn mới hô: “Cut, qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Thịnh Kiều ngồi dậy từ trên mặt đất, Hoắc Hi còn ngơ ngác quỳ.
Cô nhẹ nhàng chạm vào tay anh, nghiêng đầu nhỏ giọng gọi: “Hoắc Hi?”
Sau một lúc lâu, anh chậm rãi ngước mắt, dừng trên gương mặt bê bết máu của cô, giọng nói vẫn nghẹn ngào tối nghĩa như lúc đang đóng phim: “Kiều
Kiều.”
“Em ở đây.” Cô biết anh đang nhập
diễn, tình cảm còn chưa rút ra được, ánh mắt bi thống tuyệt vọng như
vậy, cô nhìn mà thương anh vô cùng. Cô nắm lấy tay anh, độ ấm xuyên qua
hai bàn tay đang áp vào nhau, cô thì thầm: “Hoắc Hi, em ở đây.”
Đôi mắt anh nảy lên một đợt sóng thật lớn, xung quanh đều là nhân viên công tác, anh muốn ôm cô cũng không thể, chỉ có thể siết chặt lấy bàn tay
cô, áp cảm xúc mãnh liệt dâng trào từ đáy lòng kia xuống.
Lực của anh rất lớn, siết đau cô. Nhưng cô không nói chữ nào, chỉ vừa lo lắng vừa dịu dàng nhìn anh.
Tiểu Đản và Đinh Giản đều chạy tới, anh rũ mắt, chậm rãi buông tay ra, không nói một lời đứng dậy về lều nghỉ ngơi.
Đinh Giản đỡ cô trở về, còn khụt khịt mũi: “Diễn thật quá, cảm động ghê.”
Thịnh Kiều nhìn lều trại đã kéo kín, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
……
Sau ba ngày, những cảnh diễn trong núi cuối cùng cũng quay xong, thu dọn
xong doanh địa, xe lại đưa họ đưa xuống núi. Ngày hôm qua Phương Bạch đã tặng thuốc say xe qua, Thịnh Kiều uống thuốc trước khi lên xe, ngủ một
giấc tới tận dưới chân núi.
Phần diễn trên núi quá vất vả, đạo diễn cho họ nghỉ nửa ngày, để họ được nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại lên phim trường.
Thịnh Kiều đúng là mệt mỏi quá sức, tắm rửa một cái cô bèn nằm lên giường
không muốn cử động nữa. Lướt lướt Weibo, đi dạo Super Topic, cày rank
cho những bảng xếp hạng bị tụt xuống, nhìn ảnh chụp video trên Super
Topic, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh Hoắc Hi tay bê bết máu ôm cô trong núi ngày đó.
Cô bò dậy, lấy sợi dây thừng trong túi ra.
Đó là sợi dây Hoắc Hi lấy ở tổ đạo cụ, ba đêm ngủ trong trại trên núi, đêm nào anh cũng buộc lên cổ tay. Bất kể lúc nào cô kéo dây, đều sẽ nhận
được sự đáp lại của anh.
Trong đầu cô đang đánh nhau điên đảo.
Cô lúc đứng lúc ngồi, lúc bò lúc nằm, rối rắm một giờ, không nhịn được cầm lấy di động, nhắn tin sang cho Chung Thâm:
“Em hoài nghi Hoắc Hi thích em.”
Năm phút đồng hồ sau, cô nhận được reply của Chung Thâm:
“Em cứ mơ giữa ban ngày đi.”
Thịnh Kiều:…………
Cô buồn bực nằm trở lại giường.
Aizz, trời còn chưa tối mà cô đã bắt đầu nằm mơ rồi.