Edit và beta: meomeoemlameo.
Xác sống không thể đi qua cửa sắt, bèn lui dần về sau tản đi.
Thịnh Kiều lại phá giải được cốt truyện của tổ chương trình lần nữa, nhưng cô không lập tức nói ra. Cô phải biết ai là con người duy nhất đã.
Là Hoắc Hi ư?
Bây giờ có thể loại bỏ bốn người của đội Đội Màu nhiệm và Đội Sadako, ngoại trừ Hoắc Hi, còn dư lại Lạc Thanh và Dương Diệp. Con người sẽ là một
trong số ba bọn họ.
Tập này phải như nào mới tính là thắng được nhỉ?
Bảy xác sống một con người, xác sống còn đang chém giết lẫn nhau, con người chỉ sợ cũng không biết bản thân mình là duy nhất. Cho tới bây giờ, biện pháp cứu vớt trái đất vẫn chưa biết, có phải manh mối nằm ở con người
cuối cùng trên trái đất không?
Nhiệm vụ của xác sống là xử lý con người, dừng dị biến lại.
Mọi người cho rằng chỉ mình mình là xác sống, muốn hoàn thành nhiệm vụ,
nhất định phải xử lý hết bảy người còn lại. Nhưng khi đó, trên trái đất
cũng chỉ dư lại một con quái vật nửa người nửa zombie, có ích lợi gì
đâu?
Đây là cục diện khiến họ giết hại
lẫn nhau mà tổ chương trình thiết kế, người cuối cùng sống sót, căn bản
không tính là thắng một cách chân chính.
Thịnh Kiều bây giờ vẫn không biết, biện pháp cứu vớt trái đất rốt cuộc là cái gì. Nhưng cô có thể xác định, con người nhất định không thể chết được.
Chỉ khi con người chân chính sống sót, trái đất mới có hi vọng cuối cùng,
đó mới là thắng lợi cuối cùng trong trận chiến tận thế này.
Thịnh Kiều nhìn về phía Hoắc Hi còn đang nghiên cứu địa hình.
Nếu con người cuối cùng kia là Hoắc Hi, thì cô liều chết cũng sẽ bảo vệ anh đi đến cuối cùng.
Nếu không phải, ừm………… Thật ra làm hai con zombie trong ngày tận thế hình như cũng rất hăng hái mà?
Nếu hỏi thẳng anh, Hoắc Hi có nói thật cho cô không? Đang chần chờ, tai
nghe lại kêu ding lên lần nữa, vang lên giọng nói vô tình của hệ thống:
“Tiến độ dị biến của người chơi đạt 60%.”
Vờ lờ, thời gian không còn nhiều lắm.
Thịnh Kiều cũng không rảnh lo nữa, sải chân chạy đến bên cạnh Hoắc Hi đang
tìm kiếm đường ra phía trước cô. Cô kéo kéo tay áo anh, Hoắc Hi hơi
ngoái đầu lại. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, bước chân anh khựng
lại, anh khẽ cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô hạ giọng: “Hoắc Hi, sau khi đi vào thị trấn thảm họa, tai nghe của anh có thu được thông báo gì của hệ thống không ạ?”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Đôi mắt cô sáng rỡ lên. Cô tin tưởng lời anh nói.
Anh không dị biến, anh là con người!
Thịnh Kiều quyết định nói hết suy đoán của mình cho anh, cô đang định mở
miệng, đằng trước phía bên trái vang lên giọng nói của Thẩm Tuyển Ý:
“Người anh em! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Anh chàng chỉ có một mình, hứng thú bừng bừng chạy về phía họ.
Thịnh Kiều kéo phắt Hoắc Hi ra đằng sau, che trước mặt anh, nạt Thẩm Tuyển Ý: “Anh đứng lại! Không được qua đây!”
Thẩm Tuyển Ý vẻ mặt u oán dừng bước chân lại, “Người anh em, em làm gì thế?
Có đồng bọn mới là quên ngay người anh em từng đồng sinh cộng tử với em
sao?”
Thịnh Kiều lười đôi co với anh chàng: “Tiểu Gia đâu?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Vừa rồi lúc chạy trốn khỏi đài phun nước, anh với nó bị tách nhau ra rồi.”
“Tách nhau ra? Tôi thấy là anh giết nó rồi ấy?”
Thẩm Tuyển Ý trợn hai mắt: “Sao có thể? Anh có phải gian tế đâu, anh giết nó làm gì?”
Vờ vịt, vẫn còn vờ vịt cơ đấy!
Thịnh Kiều: “Anh cách xa chúng tôi một chút đi, tôi hoài nghi anh chính là gian tế!”
Thẩm Tuyển Ý: “Em hoài nghi anh, còn anh hoài nghi Hoắc Hi đấy!”
Hoắc Hi: “…………”
Thịnh Kiều: “Anh có tư cách gì mà hoài nghi Hoắc Hi? Mới nãy nếu không phải
tại anh đẩy chúng tôi xuống khỏi đài phun nước, chúng tôi cũng sẽ không
mất nhiều điểm sinh mệnh như vậy!”
Thẩm
Tuyển Ý: “Người anh em sao em có thể ngậm máu phun người như thế? Nếu
anh thật sự muốn giết hai người, trước đấy anh đã không cầm đuốc tới cứu hai người.”
Thịnh Kiều: “Không cần anh cứu chúng tôi cũng có thể chạy ra ngoài.”
Hai người đang cãi nhau ỏm tỏi, Lạc Thanh cũng xuất hiện ở phố đối diện.
Nhìn thấy bạn đồng hành, bà vội chạy tới tập hợp với họ, nói vọng từ đằng
xa: “Cuối cùng cũng tìm được các cháu. Tổ chương trình lần này chơi lớn
quá, tay già chân yếu của cô chạy muốn đứt cả đây này.”
Bà cũng đi một mình.
Thịnh Kiều một tay bảo vệ Hoắc Hi, thấp giọng nói: “Lui về phía sau, lui về phía sau.”
Nhưng bản thân hai người đã ở cửa hẻm, đường ra đều bị Thẩm Tuyển Ý và Lạc Thanh ngăn chặn.
Thịnh Kiều vẫn giữa bình tĩnh, hỏi: “Cô Lạc, Dương Diệp đâu ạ?”
Lạc Thanh xua xua tay: “Cháu không biết tụi cô gặp phải những gì đâu, vừa
xác sống vừa sinh vật dị dạng, cả quãng đường đều phải chạy trốn. Vừa
rồi tụi cô bị bao vây ở trung tâm thương mại, Dương Diệp bị nhốt ở bên
trong, chỉ có cô chạy thoát thôi.”
Nhìn xem, đều là xử lý bạn đồng hành đầu tiên.
Các người phá team quá tàn nhẫn rồi.
Xem tình hình này, người đang dị biến không thể tự mình giết người, chỉ có
thể mượn ngoại lực, tựa như vừa rồi Tằng Minh khóa họ ở ngoài cửa vậy.
Cho nên Phương Chỉ và Dương Diệp đều chết do bị xác sống bao vây, có lẽ
Kỷ Gia Hữu cũng chết trong tình trạng tương tự.
Lạc Thanh hỏi: “Tiểu Kiều, nhiệm vụ các cháu lựa chọn là gì?”
Thịnh Kiều nói: “Cứu vớt trái đất ạ.”
Lạc Thanh nói: “Tụi cô cũng thế, Tuyển Ý thì sao?”
Thẩm Tuyển Ý: “Cháu muốn tìm phi thuyền ạ.”
Lạc Thanh: “Thế thì không xung đột, chúng ta kết minh nhé?”
Thẩm Tuyển Ý: “Vâng ạ!”
Thịnh Kiều: “Không được!”
Mấy người: “???”
Thịnh Kiều căng da đầu nói: “Cháu hoài nghi Thẩm Tuyển Ý là gian tế, cháu không kết minh với anh ta đâu.”
Thẩm Tuyển Ý: “Người anh em, anh cảm thấy em cố tình ghim anh.” Anh chàng
lại nhìn về phía Hoắc Hi, “Hoắc Hi, anh cũng cảm thấy tui là gian tế
sao? Mới nãy tui còn mạo hiểm sinh mệnh tới cứu anh đó.”
Hoắc Hi nhìn anh chàng một cái: “Lúc ấy tình hình ở cửa hàng tiện lợi chắc
anh đã nhìn thấy rõ ràng ở đối diện rồi mà? Sớm không xuất hiện, muộn
không xuất hiện, cố tình đang lúc chúng tôi tìm được biện pháp thoát thì xông ra, thế mà tính là cứu sao?”
Thẩm Tuyển Ý: “Sao hai người lại như thế chứ? Qua cầu rút ván đúng không?”
Hoắc Hi: “Lúc chúng ta bị bao vây ở đài phun nước, còn chưa trèo lên trên
đài phun, cách hồ nước xa như vậy, làm sao anh đánh rớt đuốc vào được?”
Thẩm Tuyển Ý: “Trượt tay.”
Hoắc Hi mỉm cười: “Thế thì tay anh dài nhỉ, có thể vươn xa thế.”
Thẩm Tuyển Ý: “…………”
Lạc Thanh vẻ mặt khiếp sợ nhìn họ, cách Thẩm Tuyển Ý xa một chút, đi về
phía bọn Thịnh Kiều: “Tuyển Ý là gian tế thật à? Thế thì cô theo Tiểu
Kiều vẫn an toàn hơn.”
Thịnh Kiều vội
nói: “Đừng đừng đừng Cô Lạc, cháu vẫn chưa xác định được thân phận của
cô, chúng ta vẫn nên chiến đấu một mình đi.”
Thẩm Tuyển Ý tức giận chỉ vào cô: “Làm như thân phận của em thì hay hớm ấy, em cứ chờ bị Hoắc Hi cắn chết đi!”
Thịnh Kiều: “Blè blè blè.”
Cô xoay người đẩy Hoắc Hi, “Đi đi đi, đi mau.”
Hai người đi về phía cửa ra.
Tốc độ dị biến càng lúc càng nhanh, hệ thống trong tai nghe lại nhắc nhở
lần nữa: “Tiến độ dị biến của người chơi đạt 70%, mở ra kĩ năng tấn công của xác sống, bạn có thể làm chậm quá trình dị biến bằng cách tháo dỡ
thiết bị điểm sinh mệnh của đối phương.”
Vờ lờ???
Cái tổ chương trình không có trái tim này, đây là đang ép họ giết hại lẫn nhau mà!
Thịnh Kiều không chút nghĩ ngợi, túm chặt lấy Hoắc Hi cất bước bỏ chạy, nhưng cùng lúc đó hai người còn lại cũng di chuyển. Lạc Thanh và Thẩm Tuyển Ý vốn dĩ đang đứng ở cửa ra, mỗi người ngăn một bên, hơi thở nguy hiểm
nháy mắt lan tràn.
Thịnh Kiều phanh gấp một cái, đẩy Hoắc Hi về phía sau.
Mấy người nhìn nhau, có chút bối rối, có chút nghi hoặc, lại có chút hoang mang.
Thẩm Tuyển Ý dẫn đầu hỏi: “Mọi người làm sao vậy? Người anh em, sao em lại chạy? Cô Lạc, cô cản gì đấy ạ?”
Lạc Thanh cũng hỏi: “Vậy cháu cản cái gì?”
Thịnh Kiều hét lớn một tiếng: “Nghe cháu nói đây!”
Mấy người đều nhìn sang.
Cô hít sâu một hơi: “Chúng ta đều bị tổ chương trình lừa rồi. Trong tám
người, không phải chỉ có một người dị biến, là bảy người. Chúng ta đều
dị biến!”
Thẩm Tuyển Ý và Lạc Thanh trợn tròn mắt.
Vờ lờ, còn chơi vậy được nữa?
Thịnh Kiều nói tiếp: “Tổ chương trình đã làm một thủ thuật che mắt. Từ lúc
tiến vào thị trấn thảm họa, hệ thống vẫn luôn tăng tiến độ dị biến.
Chúng ta mắc phải đòn tẩy não liên hoàn này, rất dễ bị tổ chương trình
dẫn dắt, một lòng muốn giết chết bạn đồng hành để ngăn chặn dị biến, lại quên mất nhiệm vụ quan đầu của chúng ta.”
Lạc Thanh kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Thẩm Tuyển Ý vẫn đứng bất động.
Thịnh Kiều nói tiếp: “Tổ chương trình đang hố chúng ta, thúc giục chúng ta
giết hại lẫn nhau. Nhưng nhiệm vụ chân chính của chúng ta, thật ra là
nhiệm vụ đã lựa chọn trước khi đi vào thị trấn này, đó mới là thắng lợi
cuối cùng!”
Cô nhìn về phía Lạc Thanh: “Cô Lạc, cô chọn cứu vớt trái đất thật ạ?”
Lạc Thanh gật gật đầu.
Cô cười rộ lên: “Vậy chắc chắn cô phải đứng về phía cháu. Nhiệm vụ của
chúng ta đều là cứu vớt trái đất, mà biện pháp cứu vớt trái đất, chính
là để con người thật sự sống sót, điều mình phải làm không phải là xử lý con người, mà là bảo vệ người đó.”
Cô
lại chỉ chỉ Thẩm Tuyển Ý: “Nhiệm vụ ban đầu của anh ta là là tìm phi
thuyền thoát khỏi trái đất. Chỉ có giết chết con người, anh ta mới có
thể ngăn chặn dị biến, bằng không cho dù chạy trốn tới ngoài không gian, anh ta vẫn sẽ tiếp tục dị biến, cuối cùng sẽ trở thành xác sống, nhiệm
vụ thất bại.”
Cuối cùng cô tổng kết nói:
“Cho nên, người lựa chọn cứu vớt trái đất phải bảo vệ con người mới có
thể đạt được thắng lợi. Người lựa chọn trốn thoát bằng phi thuyền phải
giết chết con người mới có thể đạt được thắng lợi.”
Lạc Thanh nhìn về phía Hoắc Hi đằng sau cô: “Hoắc Hi là con người cuối cùng à?”
Hoắc Hi gật gật đầu: “Cháu không nhận được lời nhắc nhở nào của hệ thống, chắc là cháu ạ.”
Cục trận liên hoàn mà tổ chương trình thiết kế lại bị Thịnh Kiều phá giải lần nữa.
Tổ đạo diễn: “………………”
Bug IQ danh bất hư truyền.
Thịnh Kiều một lời nói toạc huyền cơ, đầu óc Lạc Thanh cũng không ngu ngốc,
tức khắc liền hiểu rõ. Cục diện ban đầu đã đảo ngược lại, Thẩm Tuyển Ý
thấy không địch được định chạy, Thịnh Kiều hô to: “Ngăn anh ta lại!” Lại vội vàng nói với Hoắc Hi: “Anh đứng đây đừng nhúc nhích nhé!”
Hoắc Hi thân là con người, không có kỹ năng tấn công, còn phải phòng ngừa
bản thân bị Thẩm Tuyển Ý tấn công, chỉ có thể phòng thủ.
Lạc Thanh ở gần Thẩm Tuyển Ý nhất, phản ứng cũng mau, thấy anh chàng định
chạy, bà cất bước xông lên túm chặt cổ tay anh chàng. Thẩm Tuyển Ý thấy
chạy không thoát, dứt khoát trở tay tuốt trang bị điểm sinh mệnh trên
tay Lạc Thanh. Cũng may Thịnh Kiều kịp thời đuổi tới, ôm lấy cánh tay
anh ta bằng một tay, không dể anh chàng giật được.
Thẩm Tuyển Ý hô to: “Người anh em! Em đã phản bội tình hữu nghị cách mạng của chúng mình! Anh khinh bỉ em!”
Thịnh Kiều: “Lúc anh xử Tiểu Gia sao không xoắn tình hữu nghị cách mạng? Tôi thay mặt Tiểu Gia khinh bỉ anh!”
Hoắc Hi lúc này cũng chạy tới, ba người vây lại tấn công, Thẩm Tuyển Ý tức
khắc không địch lại được, trang bị điểm sinh mệnh trên cánh tay bị Thịnh Kiều giật phắt xuống.
Một tràng tút tút tút tút vang lên, tai nghe của Thẩm Tuyển Ý tuyên bố anh chàng đã chết bị loại.
Thẩm Tuyển Ý: “Cao xanh ơi! Tại sao lại đối xử với tui như vậy! Tui đã làm sai cái gì?”
Thịnh Kiều: “Ai bảo anh không cứu vớt trái đất.”
Thẩm Tuyển Ý: “Ban đầu anh cũng muốn vậy mà! Anh có một trái tim đam mê cứu
vớt trái đất á! Đều tại cái thằng Tiểu Gia mê game kia!”
Nhiều lời cũng vô dụng, nhân viên công tác giả dạng xác sống đi ra từ hành lang, xách anh chàng rời đi.
Lạc Thanh thở hồng hộc, giơ tay chụp vai Thịnh Kiều: “Đầu óc cháu linh hoạt quá, nếu cô nghĩ thông suốt được âm mưu của tổ chương trình sớm một
chút, thì cũng không giết Dương Diệp.”
Bà lại hỏi: “Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chỉ cần Hoắc Hi không chết thì chúng ta đã thành công cứu vớt trái đất sao?”
Thịnh Kiều lắc đầu: “Cháu cũng không biết. Cháu chỉ biết anh ấy cần sống sót thôi ạ.”
Lạc Thanh nói: “Sao cháu lại đoán được cái này?”
Thịnh Kiều lấy đồng tiền ước nguyện của đài phun nước ra, chỉ vào hình ảnh ở mặt trên: “Cũng phải cảm ơn Thẩm Tuyển Ý.”
Hoắc Hi nói: “Cho anh xem.”
Thịnh Kiều đưa qua, anh lật qua lật lại nhìn hai cái, thấp giọng nói: “Bí mật dị biến được khắc ở trên này, vậy biện pháp cứu vớt trái đất có phải
cũng có khả năng được khắc trên này không? Đế của đài phun nước chắc vẫn còn loại đồng tiền ước nguyện thứ hai, ghi lại bí mật cứu vớt trái
đất.”
Hai người lập tức sáng mắt lên, Thịnh Kiều nói: “Bây giờ quay lại tìm luôn đi!”
Cùng lúc đó, hệ thống trong tai nghe nhắc nhở: “Tiến độ dị biến của người chơi đạt 80%.”
Thời gian cấp bách, ba người vội vã quay lại, bởi vì cửa sắt đã khóa lại,
chỉ có thể đi vòng qua từ bên cạnh. Khi đi qua tòa nhà cao tầng, một
hình bóng đột nhiên lao ra khỏi bóng tối và lao thẳng về phía Hoắc Hi.
Rốt cuộc là dân chuyên nhảy, phản ứng rất linh hoạt, Hoắc Hi rất nhanh
nghiêng người tránh thoát, Tằng Minh vồ không được, lại quay đầu xông về phía anh.
Lạc Thanh hô to: “Nó cũng lựa chọn phi thuyền!”
Tằng Minh đã tìm thấy phi thuyền ở trong tòa nhà cao tầng rồi, vốn dĩ định
rời đi luôn, nhưng dị biến không dừng lại, anh ta chỉ có thể đi xuống
trước. Lúc đi đến chỗ ngoặt, anh ta trùng hợp nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý bị
ba người vây lại tấn công, bị dỡ mất điểm sinh mệnh.
Thông qua hai ba câu đối thoại của mấy người, anh ta liền phỏng đoán ra chân tướng, vẫn luôn núp ở đây định đánh lén Hoắc Hi.
Hoắc Hi không thể công kích chỉ có thể phòng thủ, có vẻ đặc biệt bị động, dị biến đã gần đến điểm chót, thời gian của mấy người đều không còn nhiều
lắm. Cứ đứng đây đánh nhau, có lẽ nhiệm vụ của mọi người đều sẽ thất bại cả. Lạc Thanh ôm chặt Tằng Minh, gào lên với họ: “Mấy đứa mau tới đài
phun nước tìm manh mối đi!”
Tằng Minh vô vọng hô to: “Cô Lạc sao cô lại thế ạ? Cô phạm quy rồi!”
Chuyện quá khẩn cấp, Thịnh Kiều túm chặt Hoắc Hi chạy như điên về đường cũ.
Gió phất qua bên tai, ánh sáng nhá lên trong màn đêm, bụi đất bay mù mịt,
cô cứ túm lấy anh như vậy, chạy thẳng về phía bến bờ sống sót đối diện.
Xác sống và sinh vật dị dạng trong hành lang lại đuổi tới, hai người chạy
đến cạnh đài phun nước, Thịnh Kiều không nghĩ ngợi gì trèo lên trên,
nhảy vào trong nước đánh bùm, bắt đầu vớt đồng tiền ước nguyện dưới đáy
ao.
Hoắc Hi cũng nhảy xuống ngay sau đó,
chẳng ai nói gì cả, chỉ có tiếng thở dốc, và tiếng bước chân xung quanh
của xác sống dần dần tới gần.
Từng đồng
từng đồng một, những đồng tiền ước nguyện được vớt ra đều có hình dị
biến, căn bản không có biện pháp cứu được thế giới. Hai người xem từng
đồng một rồi lại ném ra bên ngoài, tiếng tiền xu rơi xuống đất leng keng trong không khí hỗn độn.
Tai nghe ding một tiếng, hệ thống nhắc nhở: “Tiến độ dị biến của người chơi đã đạt 90%.”
Trong lòng Thịnh Kiều căng thẳng, động tác trên tay lại không ngừng, vừa vớt tiền xu vừa nhẹ giọng nói: “Hoắc Hi, em muốn chết.”
Hoắc Hi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô lau gương mặt bị nước bắn tung tóe, “Tiến độ dị biến đã 90%, em cũng sắp biến thành xác sống rồi.”
Rõ ràng chỉ là cốt truyện, rõ ràng là giả, nhưng tại sao lại khổ sở như vậy?
Dường như cô thật sự muốn nói lời tử biệt với anh, trái tim thắt từng đợt đau nhói, nước mắt cũng tuôn rơi.
Cô lại nói một lần: “Hoắc Hi, em muốn chết.”
Vừa nói vừa không ngừng vớt đồng tiền ước nguyện.
Hoắc Hi đứng thẳng dậy, cũng không thèm nhìn đồng tiền mình ném ra ngoài nữa, anh nói: “Không tìm nữa.”
“Không được ạ, phải tìm chứ, em chết rồi thì không có ai bảo vệ anh nữa, nhất
định phải tìm được biện pháp để anh được sống sót!”
Xác sống đã càng ngày càng gần, chỉ còn cách khoảng bốn năm mét.
Hoắc Hi tiến lên hai bước, cầm lấy đôi tay bị nước ao đông lạnh đến đỏ bừng
của cô, kéo cô lên, anh thấp giọng nói: “Không tìm nữa, cùng chết đi.”
Thịnh Kiều bị anh kéo một cái lảo đảo, đứng trong nước vốn đã khó, người cô đổ về đằng trước, ngã vào lồng ngực anh.
Hoắc Hi vòng tay ôm lấy cô, sức nước trở ngại, chính anh cũng đứng không vững, ôm Thịnh Kiều bùm một tiếng ngã về phía sau.
Hai người nện xuống mặt nước, bọt nước văng khắp nơi.
Xác sống đã chạy tới cạnh đài phun nước, vươn tay về phía mặt nước.
Tai nghe của Thịnh Kiều ding một tiếng: “Tiến độ dị biến của người chơi dừng lại.”
Ngay sau đó hai người đều nghe thấy giọng nói của hệ thống: “Con người ôm
người chơi biến dị, cứu vớt đồng bào bằng tình yêu và nhiệt huyết còn
sót lại trên thế giới, dị biến kết thúc, con người thắng lợi, nhiệm vụ
cứu vớt trái đất thành công.”
Hóa ra giữa lạnh nhạt và tàn sát, chỉ cần một cái ôm.