Edit và beta: meomeoemlameo.
Hoắc Hi buông tay, lấy di động ra.
Thịnh Kiều lấy được photobook về còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy di
động của mình rung lên từng đợt. Một loại dự cảm không lành lan khắp
toàn thân cô, cô vội lấy di động ra bật lên nhìn.
APP đu idol nhắc nhở cô:
“Cục cưng nhỏ của bạn đã online Weibo rồi.”
“Cục cưng nhỏ của bạn đã đi vào Super Topic rồi.”
Thịnh Kiều: “???”
Nhóm Fan và Super Topic đều sôi trào, mọi người đều đang suy đoán idol lên
mạng làm gì đấy? Up ảnh selfie hay là post bài quảng cáo thế?
Sau đó họ liền thấy, idol tự vote cho mình.
Hở???
Huhuhu xin lỗi cục cưng nhiều quá, là mama/vợ còn chưa đủ nỗ lực! Mới khiến
con trai/chồng phải tự mình online tự vote! Chúng chị em, các chị còn
định tàu ngầm nữa ư? Các chị còn muốn tiếp tục chill sao? Cục cưng chỉ
mỗi kinh doanh sắc đẹp đã vất vả lắm rồi, chẳng lẽ đến số liệu cũng phải để anh mình tự làm hay sao?!
Cái bảng xếp hạng không quá quan trọng, vốn đang xếp ở đằng sau, chỉ trong 5 phút đã vọt lên hạng đầu.
Hashtag 【 Hoắc Hi tự vote cho mình 】 chiếm cứ no 1 hot search nửa giờ.
Mà đầu sỏ gây tội, vote xong vé, còn bình tĩnh offline, hỏi cô: “Bây giờ
đã có tư cách chưa? Còn cần anh share post rút thăm trúng thưởng không?”
“Không không không không không không không không…… Không cần! Cho anh cho anh! Em cho anh hết!”
Thịnh Kiều nhét thẳng photobook vào trong ngực anh.
Idol tàn nhẫn quá, đến chuyện của fan cũng không tha.
Thịnh Kiều khóc chít chít đi đun cà phê.
Di động ở trên bàn trà đột nhiên vang lên, từng dòng tin nhắn liên tiếp
nhảy ra, di động rung mãi không ngừng, có thể tưởng tượng được tâm trạng của người đang nhắn vô cùng kịch liệt.
Hoắc Hi tùy ý ngó hai cái.
Lương Tiểu Đường: Em có một dự cảm mãnh liệt!!!
Lương Tiểu Đường: Chuyện con trai em online tự vote có phải có liên quan đến chị không!!!
Lương Tiểu Đường: A a a a Couple em ship hôm nay phát đường nè!!!
Lương Tiểu Đường: Mau nói cho em biết có phải không có phải không có phải không đi!
Lương Tiểu Đường: A a a a em high quá đê!!!
Hoắc Hi:…………
Fan couple? Xem ra tình thế cũng không chết dở như mình dự đoán?
Lương Tiểu Đường lại nhắn sang một tin: Xin chính chủ đừng tự tay đập thuyền nữa!
Hửm? Người nào đó còn muốn đập thuyền?
Hoắc Hi khẽ cười lạnh một tiếng.
Thịnh Kiều đun xong cà phê mang tới, cầm di động lên thì thấy, bèn vội log
out rồi mute tiếng, cười hề hề với người đang nhàn nhạt đánh giá cô đối
diện.
Hoắc Hi phối hợp mỉm cười: “Không rep tin nhắn à?”
Thịnh Kiều: “…… Không…… Không cần ạ.” Cô vội nói sang chuyện khác, vội vàng
lấy kịch bản ra, “Không phải định đối diễn ạ! Tới đi ạ! Đối diễn!”
Hoắc Hi liếc kịch bản hai cái, quyết định tạm thời buông tha cô, lạnh giọng hỏi: “Em đọc đến đâu rồi?”
“Màn 57 ạ!”
Ánh mắt anh hơi ngưng lại, mỉm cười một cái nhẹ đến mức khó nhận ra: “Vậy đối diễn cảnh này nhé.”
Thịnh Kiều khó xử nói: “Nhưng mà cảnh này em còn chưa xem xong mà.”
Hoắc Hi: “Vừa diễn vừa xem.”
Cô vâng một tiếng, húng hắng giọng, lại lui về phía sau hai bước đứng đúng khoảng cách, cầm kịch bản ấp ủ cảm xúc hồi lâu, mới mở miệng:
“Tôi…… Tôi…… Tôi…… Anh…… Anh…… Anh……”
Hoắc Hi: “???”
Thịnh Kiều: “……”
Hức, hoàn toàn không có cách nào đi vào trạng thái lúc đối mặt với idol.
Hoắc Hi xảy xuống khỏi tay vịn sofa, đứng thẳng dậy. Anh cao lớn, lúc che
trước mặt cô thì trời đất tối sầm lại. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong đôi mắt và giọng nói đều là áp lực
lạnh lẽo:
“Mới nãy em đi xuống từ xe ai?”
Thịnh Kiều bị sự nhập vai thình lình của anh làm cho kinh sợ, nuốt nước miếng một cái, cố gắng đuổi kịp tiết tấu của anh:
“Liên quan gì tới anh?”
Anh đánh giá cô trên dưới một phen, cười như thể châm chọc: “Đội trưởng
Nhiếp, hôm nay em ăn mặc xinh đẹp quá nhỉ, đi hẹn hò sao?”
Cô bị giọng nói châm chọc của anh làm cho tức giận, cắn răng nói: “Hứa Lục Sinh!”
Trong giây lát anh lại khôi phục dáng vẻ gió thoảng mây trôi, “ Không phải
đội trưởng Nhiếp bảo là trong cục có nhiều vụ án quá, không đi được sao? Sao nào? Từ chối tôi, nhưng lại đi hẹn hò với gã đàn ông khác?”
“Tôi phải về nhà, anh tránh ra!”
“Tránh ra? Nhiếp Khuynh, tôi đợi em ở đây cả đêm, em lại đối xử với tôi như vậy, có phải quá đáng quá rồi không?”
“Hứa Lục Sinh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì.” Anh cười khẽ một tiếng, tới gần hai bước, “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Tiếp theo là gì nhỉ? Thịnh Kiều vội cúi đầu xem kịch bản. Lại thấy người
trước mặt tiến từng bước lại gần, cô liên tục lui về đằng sau theo bản
năng. Cô lui đến góc tường, lưng tựa vào tường.
Anh cúi người tới.
Bóng tối bao phủ lấy cô, bốn phía đều là hương vị của anh, đầu óc Thịnh Kiều như thể ứ máu, đến thở dốc cũng khó khăn. Trong hoàn cảnh chật chội
này, rốt cuộc cô thấy được phần tiếp theo trong kịch bản.
Hứa Lục Sinh cưỡng hôn Nhiếp Khuynh.
Vờ lờ???
Màn này có cảnh hôn à???
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a cứu mạng với!!!!
Cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của anh, cô cũng sắp không nói nên lời nổi: “Hoắc…… Hoắc Hi…… Cái này……”
Giọng anh khàn khàn: “Cái nào?”
Cô sắp khóc đến nơi: “Cái này hay thôi bỏ đi……”
“Thôi?” Anh mỉm cười, thân người lại càng phủ lên gần hơn, đôi môi mỏng cô từng mơ ước vô số lần kia, chỉ cần cô nhẹ nhàng nhón chân, là có thể hôn lên rồi.
Không! Thể! Được! Cô đột nhiên mím môi, rụt người lại.
Anh rũ mắt, đôi mắt sâu như biển, cười nhẹ hỏi: “Sao lại thôi được? Kiểu gì chả phải quay.”
“Không…… Không được…… Em còn chưa làm tốt…… Tâm lý……”
Anh hôn lên môi cô.
Não cô ầm một tiếng, chết máy.
Cô không cảm giác được gì, tựa như rơi vào thế giới chân không, giọng nói, xúc cảm, ánh sáng, hơi thở, toàn bộ đều biến mất.
Cô vẫn trợn tròn mắt, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Cô còn sống, nhưng đến tiếng tim đập của chính mình cũng không nghe được.
Không biết qua bao lâu, một giây, hai giây, một phút đồng hồ?
Anh rời khỏi môi cô.
Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang bên tai cô: “Nhiếp Khuynh, tôi có ý gì, bây giờ em đã biết rõ chưa?”
Hức……
Mẹ ơi……
Thánh mẫu Maria ơi……
Thượng đế ơi!!!
Hồi lâu, cô nghe thấy hình như Hoắc Hi bật cười, lại trầm giọng nói: “Em còn nín thở nữa thì sẽ bị sốc đấy.”
Thịnh Kiều đột nhiên che miệng lại, trượt xuống theo vách tường ngồi xổm xuống.
Cô cúi đầu, há mồm thở dốc, trong đầu nổ bùm bùm như bắn pháo hoa. Môi cô
bây giờ mới bắt đầu có phản ứng. Ấy? Vừa rồi lúc hôn môi có cảm giác gì
nhỉ? Vờ lờ cô lại còn không nhớ rõ!!!
Cô và idol hôn giả hay sao?!
Vừa rồi cô đã làm gì? Cô trống rỗng, thất thần, thất trí, cô không hề có ấn tượng gì với nụ hôn này!
A a a a a a a a a a a a a a a a a a tim cô đau quá đi!
Hoắc Hi ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Nếu em tới trường quay cũng như vậy thì sẽ bị đạo diễn mắng đấy.”
Huhuhuhuhuhuhuhu idol đã hôn tui rồi tui còn quan tâm ổng mắng hay không mắng tui nỗi gì nữa.
Anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Được rồi, mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm.”
Thịnh Kiều nhích từng chút một theo vách tường, cuối cùng đứng lên. Cô cũng
không dám ngẩng đầu nhìn anh, cầm kịch bản xem màn tiếp theo. Nhiếp
Khuynh thẹn quá thành giận nắm lấy cánh tay của Hứa Lục Sinh rồi vặn tay ấn anh ta lên tường.
Cô rì rầm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tiếp tục đúng không ạ?”
Hoắc Hi cười tươi rói: “Sai rồi, ăn cơm thôi.”
Thịnh Kiều: “…………”
Cô cứ cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai.