"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 39: Em ấy à, có ngốc không cơ chứ




Edit và beta: meomeoemlameo.

Ngày hôm sau rời giường, Thịnh Kiều ghi những đồ ăn cần mua lại cho Phương Bạch, để cậu đi mua về cho cô. Bây giờ danh tiếng của cô đã dần dần tăng lên, cô cũng không dám đi ra ngoài không kiêng nể gì như hồi trước nữa.

Cô quyết định làm lơ cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tràn trề thâm ý của Mạnh Tinh Trầm, đối đãi với anh ta y như tiền bối tôn kính thôi. Mặc kệ lời nói của anh có hàm ý gì, dù sao tôi cũng không nghe rõ.

Tới chiều, Mạnh Tinh Trầm đúng giờ tới nơi.

Thịnh Kiều cung kính chào đón anh ta vào nhà, ánh mắt cô nhìn anh ta làm Mạnh Tinh Trầm có ảo giác mình là ông nội tới nhà cháu gái chơi……

Nội dung bài giảng hôm nay là cách biểu đạt những cảm xúc nhỏ nhất trên nét mặt.

Thịnh Kiều nghe giảng rất cẩn thận, những gì anh ta nói không chỉ là kiến ​​thức biểu diễn chuyên nghiệp, mà còn kết hợp với kỹ năng và kinh nghiệm của bản thân trong nhiều năm. Thịnh Kiều vừa nhớ vừa học, dần dần đẩy ra cánh cửa lớn mà cô chưa từng chạm vào bao giờ.

Một buổi chiều trôi qua thật nhanh.

Mạnh Tinh Trầm hình như ngồi hơi mỏi, nghiêng đầu đấm đấm cổ, “Hôm nay tới đây thôi, nói nhiều quá em cũng không nắm bắt hết được.”

“Dạ, cảm ơn Tiền bối Mạnh, thầy vất vả rồi.”

Mạnh Tinh Trầm nhìn cô: “Cho nên, hôm nay có bữa tối cho tôi ăn không?”

“…… Có, em đi nấu đây ạ. Tiền bối thích ăn gì ạ?”

Anh ta mỉm cười, “Lần trước em mời tôi ăn mì trộn tương, tôi không ăn được, hôm nay bổ sung nhé.”

“Dạ, xin thầy chờ một lát ạ.”

Cô cất vở về, xoay người vào phòng bếp.

Mạnh Tinh Trầm đứng dậy đi lại. Anh ta đã không còn là người trẻ tuổi, vết thương cũ lúc đóng phim trước kia có ảnh hưởng tới thân thể, ngồi cả chiều cổ đau eo cũng đau.

Anh ta hoạt động gân cốt một lúc, đi lại khắp nơi trong phòng khách, lại đi đến cửa phòng bếp hỏi Thịnh Kiều: “Em không ngại tôi nhìn xung quanh chứ?”

“Không ngại ạ, thầy cứ tùy ý ạ.”

Mạnh Tinh Trầm cười cười, đi ra trước ban công ngắm nghía những cây hoa nhỏ, chúng được chăm sóc rất khá. Đã nhập xuân, những cành non mịn đều tranh nhau nảy mầm mới, chẳng bao lâu sau hẳn là sẽ nở hoa.

Anh ta lại vào phòng khách đi một vòng, nghiên cứu một lát những thứ cô bài trí trong tủ kính âm tường và bức họa trên vách.

Trên cửa phòng ngủ của Thịnh Kiều treo một tấm biển nhỏ có viền hoa, viết “Lâu đài của Kiều Kiều”. Đó là do Đinh Giản làm cho cô. Từ yêu cầu làm phòng đọc sách nhỏ của Thịnh Kiều, Đinh Giản liền nhận định là Thịnh Kiều có tâm tư công chúa nhỏ, nếu không phải Thịnh Kiều ngăn lại, chị còn định trang trí ren màu hồng nhạt cho phòng ngủ.

Mạnh Tinh Trầm không vào phòng ngủ của cô, chỉ cầm cái thẻ gỗ ghi chữ lâu đài ấy lên ngắm nghía một lát, lại tham quan hai gian phòng trống dành cho khách, cuối cùng có một phòng gần ban công, cửa đóng then cài. Anh ta suy đoán đại để là phòng đọc sách, định đi vào tham quan một chút, xem bình thường cô thích đọc sách gì.

Kết quả khi xoay chốt cửa, anh ta phát hiện ra xoay không ra, cửa khóa trái.

Đến cửa phòng ngủ cũng chỉ khép hờ, sao gian phòng này lại phải khóa trái?

Mạnh Tinh Trầm mỉm cười, xoay người về phòng khách ngồi.

Không bao lâu sau Thịnh Kiều liền bưng hai bát mì trộn tương ra, mang lên bàn ăn, còn cắt hai lát chanh pha nước chanh, cung kính gọi anh ta: “Tiền bối Mạnh, em nấu xong mì rồi, hy vọng hợp khẩu vị của thầy ạ.”

Mạnh Tinh Trầm đến gần, đánh giá cô mấy lần, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Tiểu Kiều, tôi thương lượng với em chuyện này.”

“Thầy nói đi ạ.”

“Em có thể không gọi tôi là thầy suốt được không? Em cứ gọi thế tôi thấy mình già lắm.”

“……” Thịnh Kiều cười giả bộ, “Thầy là tiền bối, cũng là giáo viên, em gọi thầy là thầy là phải phép ạ.”

Mạnh Tinh Trầm: “Tôi là tiền bối, cũng là giáo viên, thế tiền bối giáo viên nói, em có nghe không?”

Thịnh Kiều: “……”

Cô cười cười, nói: “Em biết rồi ạ.”

Lúc này Mạnh Tinh Trầm mới cầm đũa lên.

Mì trộn tương cô đã làm rất nhiều lần, hương vị tất nhiên không tồi, Mạnh Tinh Trầm nếm mấy miếng, gật đầu nói: “Có thể mở nhà hàng.”

“Tiền bối quá khen.”

Trong thái độ cung kính của cô có sự xa cách, Mạnh Tinh Trầm không phải không cảm nhận được.

Cô thay đổi quá nhiều. Không chỉ là sự thay đổi như phá kén tái sinh mà anh ta nhìn thấy trên tin tức gameshow, mà thái độ đối xử với anh ta, ánh mắt cô nhìn anh ta, toàn bộ những khi ở chung cùng anh ta, đều không giống như trước kia nữa.

Trước đây anh ta chỉ muốn trợ giúp cô gái tự ti bị áp bức kia, nếu cô đã sẵn lòng phấn khởi phản kháng, thì anh ta cũng không ngại dệt hoa trên gấm giúp cô một tay. Mặc kệ là đồng ý đi gameshow live stream cũng được, hay đề cử công ty ký với cô cũng thế.

Nhưng bây giờ xem ra, cô dường như hoàn toàn không cần anh ta trợ giúp.

Thật là không khỏi khiến anh ta muốn tìm hiểu đến cùng mà.

Mạnh Tinh Trầm mở miệng nói: “Tiểu Kiều, em không còn giống hồi xưa nữa.”

Thịnh Kiều đang ăn mì sửng sốt, không khỏi nhớ tới Hoắc Hi.

Hoắc Hi cũng nói những lời kia với cô, lúc cô vừa mới trở thành Thịnh Kiều.

Chàng trai mà cô yêu thương, bây giờ anh đang làm gì nhỉ. Anh có ăn cơm đúng giờ không, có phải lại thức đêm vì diễn xuất không? Cô đã lâu lắm rồi không được gặp anh, cô thật sự rất nhớ anh.

Thịnh Kiều ngẩng đầu cười cười với Mạnh Tinh Trầm: “Con người luôn luôn thay đổi mà ạ.”

Nụ cười kia quá mức thản nhiên, đến ánh mắt cũng tĩnh lặng.

Mạnh Tinh Trầm ngẩn người, cười rộ lên: “Cũng đúng.”

Hai ngày tiếp theo, Mạnh Tinh Trầm tới giảng bài như thường lệ, dạy hết kỹ xảo diễn xuất cơ bản cho cô xong, anh ta liền phải ra nước ngoài bận việc của mình, còn để lại bài tập về nhà cho cô.

Đây là một đoạn kịch độc thoại rất dài, anh ta bảo cô luyện tập kĩ càng rồi quay clip diễn bằng di động gửi cho anh ta để kiểm tra.

Thịnh Kiều đồng ý hết ngay, lấy giấy bút ghi lại kỹ càng trong lòng, bắt đầu luyện tập trước gương.

Chẳng mấy đã lại đến ngày ghi hình “Thiếu niên ánh sao”.

Bởi vì là live stream, tuyển thủ đã bắt đầu diễn tập từ đầu giờ chiều hôm trước, chờ ngày hôm sau cố vấn tới, âm thanh ánh sáng các kiểu đều đã điều chỉnh thử hoàn mỹ cả.

Rating của tập 1 rất cao, hầu hết những người xem live stream đều đang rất trông đợi live stream tập 2.

Họ rất muốn xem thử lần này Thịnh Kiều sẽ tung hường ở hiện trường thế nào.

Live stream rất nhanh đã bắt đầu.

Vòng này là vòng loại, vẫn loại đi một nửa số người, những cậu biểu hiện không tồi nhưng không ký hợp đồng với Nhạc Nghệ hoặc là tuyển thủ không có tài nguyên hỗ trợ ở sau lưng, lần này đều sẽ bị đào thải.

Cái giới này cạnh tranh rất tàn nhẫn, chỉ có thực lực mà không có người đứng đằng sau thì thật sự rất khó xuất đầu.

Chuyên viên trang điểm Chu Khản của Thịnh Kiều hôm nay làm cho cô một tạo hình xinh xắn đáng yêu, trên trán thả tóc mái thưa mềm mại, mắt trang điểm theo tông hoa đào, váy ngắn thanh thuần đáng yêu, khiến người ta có cảm giác khí chất thiếu nữ ập vào mặt.

Vừa vào hội trường, fan của các nhà đã điên cuồng tiếp ứng, bởi vì tập 1 đã phát sóng, các vị tuyển thủ cũng có fan. Giờ phút này cả trường quay đều là lightboard các tên các màu, đủ mọi màu sắc phong phú rực rỡ, không khí vô cùng náo nhiệt.

Khuấy động không khí xong, vòng loại chính thức bắt đầu.

Hôm nay thứ tự lên sân khấu là do sao hoạt náo rút từ trong hộp kín ra. Người đầu tiên lên sân khấu ít nhiều đều có áp lực, các tuyển thủ đều đang khẩn cầu ngàn vạn lần đừng bốc phải mình. Sau đó họ liền thấy Thịnh Kiều lấy ra một quả bóng, cầm microphone thì thầm: “Số 9. Vị tuyển thủ này tôi có ấn tượng nè, bạn ấy hát rất hay, tí nữa phải cố lên nha.”

Tuyển thủ số 9 hít sâu một hơi, đi lên sân khấu.

Vị tuyển thủ này tuy rằng không ký hợp đồng với Nhạc Nghệ, nhưng là newbie mà một công ty tiếng tăm lớn khác đã kí, gameshow này coi như là show debut của cậu ta, thực lực không thể nghi ngờ.

Cậu ta hát một ca khúc tự sáng tác, thể loại thiên về rock and roll, rất có phong cách đặc sắc của riêng mình. Lúc ở dưới đài hơi ngại ngùng lo lắng, nhưng đến lúc lên biểu diễn lại khí chất vô cùng, nhanh chóng kéo được không khí ở hiện trường lên.

Màn biểu diễn kết thúc, ba vị cố vấn sôi nổi nhận xét, khán giả trên sóng comment đều đang spam:

【 mau mau, tung hường đi nào! 】

【 không biết đêm nay có thể nghe được tung hường thể loại gì, chờ mong quá đê! 】

【 tung hường tung hường tung hường tung hường 】

……



Rốt cuộc đến Thịnh Kiều, chẳng những cư dân mạng xem live stream, mà người xem ở hiện trường cũng nín thở ngưng thần, chờ đợi cô phát huy.

Thịnh Kiều cười tươi roi rói nhìn thiếu niên hơi thở dốc trên sân khấu, không hề che giấu sự tán thưởng trong giọng nói: “Tôi nghĩ là, lúc thượng đế tạo ra bạn, nhất định phải mất đến 6 ngày. Ngày đầu tiên tạo cốt cách của bạn, ngày hôm sau tạo máu thịt của bạn, ngày thứ ba tạo bề ngoài của bạn, ngày thứ tư tạo tính cách cho bạn, ngày thứ năm tạo tài hoa của bạn, còn ngày cuối cùng, người ban cho bạn giọng hát.”

Cố vấn: “???”

Người xem: “???”

Cư dân mạng: “???”

Vờ lờ, đậu má quả này là tung hường thành tinh à?!

Vạn người viết thư máu quỳ xin Thịnh Kiều viết bài tung hường cho idol của em!!!

Lực chú ý của các cư dân mạng đã hoàn toàn không ở trên người tuyển thủ nữa, nếu không phải là live stream, họ hận không thể bỏ hết, chỉ tua đến đoạn Thịnh Kiều nhận xét thôi.

Mỗi khi xuất hiện một tuyển thủ mà cả ba vị cố vấn đều cho thăng cấp, Thịnh Kiều đều sẽ tung hường nịnh hót một hồi. Cho dù đối mặt với tuyển thủ bị loại, cô cũng sẽ nói một câu khích lệ kiểu kiểu như “Tôi thấy vô hạn khả năng trong tương lai của bạn”.

Cô chưa từng sử dụng vé phủ quyết của sao hoạt náo.

Quả thực chính là liên tục bật đèn xanh, qua qua qua, cho bạn qua, qua hết đi!

Chương trình mới chiếu được một nửa, quote tung hường mới của Thịnh Kiều đã truyền khắp cả cộng đồng mạng, được spam lên đứng đầu, lại hấp dẫn một lượng lớn người tới xem live stream, số người xem liên tục dâng lên.

Tổ đạo diễn quả thực vui đến nở hoa, vẫn luôn cổ vũ Thịnh Kiều trong tai nghe: “Nói nhiều tí đi, cứ nói tiếp đi, nếu bí từ chúng tôi sẽ phái người tiếp lời cho cô!”

Rating tăng vọt hẳn lên, không khí trong hiện trường cũng nóng bỏng nhiệt tình. Lúc đến lượt tuyển thủ tiếp theo lên đài, lại là một tuyển thủ đánh dấu sao đã ký với Nhạc Nghệ.

Lúc cậu ta lên đài còn ôm đàn ghi-ta, diện mạo rất tuấn tú. Thịnh Kiều nhớ rõ Diệp Đồng từng nói một câu, hình như cậu ta là con trai của vị đạo diễn nào đó, có thể coi là con ông cháu cha. Bề ngoài được, tài hoa cũng không tồi, debut xong còn có người trong nhà ủng hộ, có lẽ tương lai tiền đồ vô lượng.

Cậu ta cũng hát một bài tự viết, ngón giọng không tồi, ca khúc cũng dễ nghe. Hát xong Vệ Hạc Đông nhận xét đầu tiên, chắc là để tăng thời lượng lên hình của cậu ta, hỏi cậu ta: “Tại sao cậu lại muốn tới tham gia chương trình này? Cạnh tranh khốc liệt như thế, cậu kỳ thật không cần vất vả như vậy.”

COCC khiêm tốn nói: “Từ nhỏ em đã rất thích ca hát, em hi vọng người xem biết đến em thông qua lời ca tiếng hát của em. Thật ra em không có tài năng gì lắm, ngoại trừ hát, em chẳng làm được gì. Nhưng cũng chỉ có hát, em mới có thể chiếu một chút ánh sáng vào giới âm nhạc, không đến mức khiến âm nhạc đích thực bị che phủ bởi những sự giả dối chỉ nhờ danh tiếng để nổi lên.”

Rất nhiều người xem đã nghe hiểu ý tứ trong lời cậu ta.

Cậu ta đang mỉa mai những thần tượng lưu lượng trong giới âm nhạc bây giờ. Bởi vì có danh tiếng, cho nên mặc kệ hát cái gì cũng được lên bảng xếp hạng, những thứ âm nhạc không tốt đó, là biểu hiện giả dối của lưu lượng.

Câu nói này khiến cho tất cả người xem trong hiện trường đều vỗ tay rần rần, mấy vị cố vấn cũng không bủn xỉn lời tán dương chút nào, sôi nổi cho thăng cấp. Lúc đến lượt Thịnh Kiều, mọi người đều đang chờ mong, lần này cô ta sẽ tung cho chúng mình kiểu hường nào đây!

Khi máy quay lia tới, cả trường quay phát hiện Thịnh Kiều vẫn luôn tươi cười hớn hở, giờ phút này lại lạnh mặt.

Cô không nói gì, mặt mày vô cảm ấn đèn đỏ trước mặt.

Sao hoạt náo sử dụng một vé phủ định.

Cả trường quay ồ lên.

Mấy vị cố vấn còn chưa nói nói gì, cậu COCC vốn khiêm tốn lập tức đứng ngồi không yên. Hình như trước nay cậu ta chưa từng bị phủ định, cầm lấy microphone hỏi ngay: “Em có thể xin cô Thịnh Kiều cho em một lời giải thích hợp lý được không ạ? Em không thể chấp nhận được một người không hiểu nhạc lý như cô lại phủ nhận sáng tác của em!”

Thịnh Kiều cười lạnh nhìn cậu ta: “Tôi không hiểu nhạc lý, nhưng tôi có thể nghe ra được bài hát này của cậu là tự sáng tác hay là đạo nhạc. Cậu nói không muốn âm nhạc đích thực bị những biểu hiện giả dối chống đỡ bằng danh tiếng che khuất, rồi lại đạo ca khúc của một ca sĩ lưu lượng. Cậu có tư cách gì quảng cáo rùm beng là tự sáng tác, có tư cách gì lên cái sân khấu này?”

COCC vẻ mặt cứng đờ, đỏ bừng cả mặt, tức muốn hộc máu nói: “Tôi không đạo nhạc! Cô căn bản không hiểu sáng tác!”

Người xem và cố vấn đều sửng sốt.

Đạo nhạc? Đạo cái gì? Sao họ chưa nghe ra đạo bài nào nhỉ?

Thịnh Kiều bị sự không biết xấu hổ của cậu ta làm cho tức giận đến mức đứng bật dậy, “Bài hát này của cậu là đạo từ bài……”

Microphone đột nhiên tắt tiếng!

Cô vỗ vỗ microphone, lập tức phản ứng ra là tổ đạo diễn tắt mic của cô. Tổ đạo diễn nói trong tai nghe: “Host lên sân khấu cứu hiện trường đi, Diệp Đồng, Vệ Hạc Đông, hai người phủ định chuyện đạo nhạc này ngay.”

Sau đó ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thịnh Kiều, đây là live stream! Người trên sân khấu là tuyển thủ đã ký hợp đồng, cô đừng có làm bậy! Lập tức xin lỗi nói cô nghe lầm đi!”

Thịnh Kiều tức đến suýt thì bật cười.

Cô tháo tai nghe ra, quăng đánh bộp lên mặt đất, kéo váy trèo lên sân khấu.

Hôm nay rõ ràng cô hoá trang theo kiểu công chúa ngọt ngào xinh đẹp, giờ phút này vừa tức giận vừa hung dữ, giật phắt microphone trên tay gã COCC còn chưa kịp phản ứng lại, tốc độ nói cực nhanh: “Cậu đạo single “Gió Mát” tự sáng tác trong năm đầu tiên sau khi debut của Hoắc Hi, tuy rằng không được sử dụng trong album, nhưng……”

Microphone lại tắt tiếng, họ lại ngắt của cô rồi.

Thịnh Kiều quả thực tức điên lên.

Đinh Giản và Phương Bạch giờ phút này cũng bị tổ chương trình thúc giục lên đài kéo cô xuống, Phương Bạch suýt khóc đến nơi: “Chị Kiều Kiều, đây là live stream đó! Em xin chị đừng quậy nữa!”

“Cậu ta đạo nhạc! Cậu ta đạo bài hát của Hoắc Hi! Còn dám khinh thường ca sĩ lưu lượng! Cậu ta là đồ chó đạo nhạc, có tư cách gì khinh thường Hoắc Hi!”

Cô không có microphone, câu quát này ngoại trừ mấy người bên cạnh thì cũng không ai nghe thấy, bị Phương Bạch và Đinh Giản kéo tuột xuống khỏi sân khấu.

Sự cố trên live stream xảy ra quá đột ngột, không ai dự đoán được một Thịnh Kiều bình thường ôn hòa thân thiết, chưa bao giờ nổi giận, nói gì cũng được, khi bùng nổ lại kịch liệt như vậy.

Hiện trường hỗn loạn cào cào, khán giả xem live stream vội tăng tốc độ tay search bài hát mà cô nhắc tới.

Single đầu tiên của Hoắc Hi, “Gió Mát”.

Click mở ra nghe thử, giai điệu của đoạn nhạc dạo và điệp khúc quả nhiên quá giống nhau.

Bởi vì có Thịnh Kiều ở đây nên hầu như không có Hi Quang tới xem chương trình này. Bài hát này của Hoắc Hi phát hành quá sớm, cũng không được gom vào album. Mấy năm nay bài hát mới quá nhiều, anh cũng không hát lại “Gió Mát” nữa, bài hát này rất ít được lưu truyền, ngoại trừ fan thì hầu như chưa ai nghe cả.

Nếu không phải Thịnh Kiều nổi bão ngay tại hiện trường thì không biết bao lâu nữa mới có người biết bài hát này là sao chép.

Mà lúc ấy, COCC đã thăng cấp debut từ lâu rồi.

Một mặt khinh thường lưu lượng, một mặt đạo nhạc của lưu lượng, cái loại người không biết xấu hổ này, lại còn quảng cáo rùm beng là tự sáng tác mà không thấy ngượng mồm!

Sóng comment nổ tung ngay, mắng COCC, mắng tổ chương trình, đa số đều nói Thịnh Kiều trâu bò.

Cô ta làm ra sự cố lớn như vậy trên live stream, không biết về sau có sao không. Tổ chương trình sợ là chắc muốn giết cô ta luôn ấy.

Sau đó Club Hi Quang liền phát hiện, Hashtag【 Thịnh Kiều Hoắc Hi 】 lại lên mẹ nó no 3 hot search rồi!

Vờ lờ cái con thuốc cao bôi trên da chó này lại giở trò bám dính gì đấy, cứ tưởng kí với công ty mới thì hối cải đi làm người mới rồi, sao vẫn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy chứ?

Họ nhấp vào thì thấy video nổi bão của Thịnh Kiều, nghe thấy cô nói năng có khí phách là “Cậu ta đạo bài hát của Hoắc Hi”, nhìn thấy cô bị tổ chương trình ngắt mic mấy lần liền, cuối cùng bị kéo xuống sân khấu.

Họ lại đi nghe cái bài gọi là tự sáng tác của COCC, quả nhiên là “Gió Mát” của các cô.

Cái duconmoe đã chép của nhà tao rồi còn dám cà khịa chúng tao? Hi Quang sôi nổi mở war combat với COCC và tổ chương trình “Thiếu niên ánh sao”. Internet xâu xé ầm ĩ, tình hình ở hiện trường cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.

Thịnh Kiều ở hậu trường bị đạo diễn xông tới mắng té tát, mắng xong còn lạnh lùng nói: “Cô muốn chịu trách nhiệm hết đúng không!”

Thịnh Kiều mặt mày vô cảm, “Đạo nhạc còn không cho người ta nói?”

“Lặp lại lần nữa! Cậu ta là nghệ sĩ đã kí hợp đồng với Nhạc Nghệ, bố cậu ta là đạo diễn Lục Bình Trung!”

“Nghệ sĩ đã ký hợp đồng thì có thể đạo nhạc à? Bố cậu ta là đạo diễn thì cậu ta có thể đạo nhạc à?”

Tổ đạo diễn: “……”

Thật sự muốn đánh chết cô ta!

Thịnh Kiều cười lạnh: “Tôi khuyên các ông này, bây giờ tuyên bố việc anh ta đạo nhạc là không hề sai, lập tức loại khỏi chương trình, sau đó tôi trở về tiếp tục quay chương trình, nói lời xin lỗi với khán giả. Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.”

To chuyện đến mức này, trên internet đã loan truyền như điên rồi, muốn che giấu cũng không giấu được nữa.

Tổ đạo diễn chấp nhận số mệnh mà đi sắp xếp.

Thịnh Kiều nhanh chóng trở lại hiện trường lần nữa, đầu tiên host tuyên bố gã COCC đúng là đã đạo nhạc, lập tức đào thải. Thịnh Kiều cũng ra giữa sân khấu xin lỗi khán giả vì đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm xem của họ.

Ba vị cố vấn sôi nổi phụ họa cứu vớt hiện trường, không khí trong trường quay rất hài hòa, buổi ghi hình được tiếp tục.

Nhưng có đoạn nhạc đệm này, ai còn muốn xem chương trình nữa chứ.

Đoạn video Thịnh Kiều mắng mỏ tuyển thủ đạo nhạc bị tổ đạo diễn ngắt mic đã có lượt xem trên cả trăm triệu.

Cô gái này phải ngay thẳng bao nhiêu, có dũng khí lớn thế nào, mới dám lên live stream chửi thẳng bọn đạo nhạc chứ? Chẳng những đắc tội tổ chương trình, còn đắc tội cái ông đạo diễn kia, về sau cô ta còn muốn sống trong giới phim ảnh nữa không!

Lúc Bối Minh Phàm nhận được cuộc gọi của tổ chương trình, anh ta thật sự còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Cái cô Thịnh Kiều thân thiện với tất cả mọi người, hay nói hay cười kia, còn biết nổi sùng trước mặt mọi người? Còn cướp microphone?

Mãi đến khi anh ta xem video……

Mẹ nó, đây là tòa núi lửa à!

Chuyện tới hiện giờ, còn có thể làm sao được nữa, chỉ có thể túm lấy chuyện cô ta căm ghét bọn đạo nhạc, có dũng khí đáng khen để đem đi PR thôi.

Cũng may chương trình đã tiến hành đến đoạn sau, không bao lâu sau liền kết thúc live stream. Tổ đạo diễn bây giờ vội vã đi xử lý sự cố live stream lần này, vừa quay xong cũng chẳng thèm chào hỏi gì mà vội vã đi thẳng luôn.

Ánh mắt Phương Bạch và Đinh Giản nhìn Thịnh Kiều rõ ràng chính là: Chị/em toang rồi, chị/em xong đời.

Thịnh Kiều lè lưỡi với họ, ở khu khán đài dần vãn đằng sau không biết có fan Kiều nào hô một câu: “Kiều Kiều! Chúng em vĩnh viễn support chị! Đừng sợ!”

Tiếng hô ủng hộ tức khắc vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Cô xoay người nhìn về phía thính phòng, mỉm cười ngọt ngào.

Phương Bạch lái xe đưa cô về nhà, cậu nhìn dáng vẻ chẳng sao cả của cô ở hàng ghế sau, thật sự muốn mắng lại không biết phải bắt đầu mắng từ đâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt.

Xe lái thẳng vào gara, Bối Minh Phàm làm xong công tác quan hệ công chúng khẩn cấp, rốt cuộc cũng có thời gian tới xử lí cô.

Thịnh Kiều vẫy vẫy tay với Phương Bạch, vừa xuống xe vừa nhận điện thoại.

“Thịnh Kiều! Rốt cuộc cô gây nghiệt gì cho anh thế này! Cô còn là newbie à?! Không biết nặng nhẹ nhanh chậm gì hay sao!”

Thịnh Kiều vừa đi về phía thang máy vừa thành khẩn nói: “Em xin lỗi, tại em xúc động quá, khiến anh gặp rắc rối rồi!”

Cô xin lỗi nhanh như thế, Bối Minh Phàm cũng không biết phải mắng thế nào nữa……

Cô đi đến cửa thang máy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người trước mặt. Bước chân cô khựng lại, người nọ đi ra, đội mũ lưỡi trai màu đen. Lúc anh ngước mắt, ánh mắt anh tựa như biển rộng.

Thịnh Kiều cúp điện thoại đánh rụp, vui sướng tiến lên hai bước: “Hoắc Hi! Sao anh lại tới đây ạ? Anh về nước lúc nào thế ạ?”

Anh nhìn cô, đôi mắt thật sâu. Sau một lúc lâu, anh lạnh giọng nói: “Sự cố trên live stream to chuyện đến thế này, không về cũng phải về thôi.”

Thịnh Kiều rụt vai, lí nhí nói: “Em xin lỗi, lại mang đến phiền toái cho anh rồi.”

Đỉnh đầu cô đột nhiên được một bàn tay ấm áp phủ lên.

Lòng bàn tay anh mang theo độ ấm phảng phất, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô. anh thấp giọng nói: “Em ấy à, có ngốc không cơ chứ.”