Edit và beta: meomeoemlameo.
Nghỉ ngơi hai ngày trong nhà chung, tinh thần khí sắc của Thịnh Kiều cuối
cùng cũng phục hồi trở lại. Sắc đẹp của cô lại trở về như lúc ban đầu,
cô lại hút được một đợt fan nhan sắc. Số lượng fan trên Weibo của cô
ngày nào cũng tăng lên, rất nhanh đã vượt qua 800 vạn.
Trà Trà nhắn tin cho cô: “Hội trưởng, có thể kêu Kiều Kiều up phần quà 800 vạn fan được không ạ, con số này rất may mắn đó, củng cố fan là chuyện
rất quan trọng!”
Thịnh Kiều nghĩ thấy cũng đúng, bèn đồng ý.
Không bao lâu sau Weibo của Thịnh Kiều update.
@ Thịnh Kiều: Quà mừng 800 vạn, biểu diễn cho mọi người một màn pentakill tuyệt đỉnh nhé/ ôm quyền.
Phía dưới là một đoạn video chơi King of Glory, Thịnh Kiều thao tác nhân vật A Kha như một bóng ma, cứ nơi nào có ánh đỏ nhá lên là xác người đầy
rẫy, thao tác dũng mãnh như hổ, rất dễ dàng đoạt được pentakill.
Cư dân mạng: Vờ lờ da trâu!
Fan: Huhuhu idol nhà người ta phát quà mừng toàn là ảnh selfie, sao tụi mình lại phải xem cái clip game giết người lạnh lùng này chứ.
……
Gameshow live stream vừa nhẹ nhàng vừa hút fan, chuyện tốt như vậy Cao Mỹ Linh
làm sao để yên được? Vì thế không quá hai ngày, Phương Bạch lại xụ mặt
đi tới nhà chung của gameshow.
“Đại hội
thể thao minh tinh?” Thịnh Kiều cảm thấy gameshow thời nay đúng là rất
phong phú muôn màu, “Báo hạng mục gì cho chị thế?”
“Chạy đua 800m ạ.”
“……”
Cô nhìn ra rồi, Cao Mỹ Linh chưa tra tấn chết cô thì chưa bỏ cuộc đây.
Khuôn mặt của mọi người đều căm giận, ánh mắt nhìn Phương Bạch cũng không
thân thiện, Phương Bạch ấm ức cực kỳ, chỉ có thể nói: “Lần này không cần ra nước ngoài, quay ở sân vận động bản địa thôi ạ, ngoại trừ hạng mục
thi đấu thì tương đối nhẹ nhàng.”
Thịnh
Kiều xua xua tay với mấy người: “Với thể trạng của em thì chắc bị loại
từ vòng gửi xe thôi ạ, em đi một chuyến cho vui thôi, không sao đâu.”
Sửa soạn một chút, Thịnh Kiều theo Phương Bạch ra ngoài.
Lúc trên xe cô đăng nhập vào tài khoản Weibo của fanclub, công bố lịch
trình công khai của “Đại hội Thể thao Minh tinh”. Các fan xem live
stream làm sao có thể không biết? Họ đều sôi nổi comment phía dưới:
—— mục tiêu của nhà mình là hạng nhất từ dưới đếm lên!
—— tranh thủ bị loại đầu tiên!
—— cái official weibo này không phải do người của ekip Tinh Diệu rác rưởi quản lý chứ? Có thể chửi không?
—— team mình team mình, đừng mắng đừng mắng. Official weibo là do fan lâu
năm của Kiều Kiều quản lý, không liên quan gì đến Tinh Diệu.
—— Nói mới nhớ, chúng ta có nên làm tiếp ứng cho Kiều Kiều không các chị?
Fan các nhà khác đều tới tận nơi cổ vũ, nếu Kiều Kiều không thấy nhà
mình chắc sẽ buồn lắm đó.
—— fan Kiều tan tác lắm, toàn là mới nhảy hố gần đây thôi, để đợi quân của official weibo sắp xếp đi.
……
…
Thịnh Kiều lướt lướt comment dưới official weibo, vẫn rất cảm động. Nhưng
cũng giống như lời fan nói, fan Kiều toàn là mới nhảy hố, còn phân tán
chưa tập trung, không thể ngưng tụ lại. Hiện giờ đa số vẫn là fan người
qua đường, fan trung thành phải bồi dưỡng chậm rãi, không thể gấp được.
Group admin cũng đang thảo luận về lịch trình lần này, cô nhanh chóng mở một
nhóm chat QQ tên là “Hoạt động Đại hội Thể thao Minh tinh của Thịnh
Kiều”, kéo Trà Trà và Kiều Mạch vào group. Cũng may cô hai đều là bổn
thị người, tương đối phương tiện.
(QQ: phương tiện chat của Tàu, giống skype hoặc Yahoo messenger.)
“Tí nữa chị lên official weibo công bố group hoạt động nhé, chờ fan Kiều
vào group thì các em phụ trách tổ chức. Lần này lịch trình quá đột ngột, chắc là chỉ có fan địa phương tham gia được thôi, Trà, banner và quạt
trong suốt lần trước chị nhờ em đặt đã làm xong chưa?”
“500 cái, làm xong hết rồi ạ!”
“Ok, tí nữa chị sẽ gửi bảng lịch trình cho em, ngày mai chờ mọi người tới
nơi thì em tìm chỗ nào dễ thấy một chút, tập hợp mọi người lại, phân
phát đồ tiếp ứng nhé. Còn nữa, thống kê số người thật sự muốn tham gia
nhé, bảo mọi người đừng mua vé, để chị liên hệ mua vé tập thể bên ban tổ chức, ngồi tập trung cũng tiện tiếp ứng hơn.”
“Dạ dạ!”
“Kiều Mạch, em thiết kế cho chị một bản đồ tuyến đường từ sân bay và ga tàu
cao tốc đến sân vận động nhé. Em nhớ ghi đủ các tuyến tàu điện ngầm và
xe buýt để ngừa fan ở nơi khác không tìm được đường nhé.”
“Biết rồi ạ! Em làm liền đây!”
“Tiện thể em làm một bản hướng dẫn những chỗ ăn vặt và thắng cảnh địa phương
nhé, một số bạn fan Kiều tham gia xong hoạt động muốn đi chơi thì có bản hướng dẫn cũng tiện hơn.”
“Dạ!”
Thịnh Kiều ngẫm nghĩ, bổ sung một câu: “Dạo này lượng fan tăng cao, chị đang
hơi quá tải với chuyện xử lý việc fanclub. Hai đứa tìm thời gian quy
hoạch lại đi nhé.”
Hai người sôi nổi đống ý, từ những lời nói bình đạm của hội trưởng, họ vẫn cảm nhận được nhiệt huyết phảng phất.
Xử lý xong chuyện fanclub, Thịnh Kiều lại nhắn tin cho masternim nháy
riêng đợt thảm đỏ lần trước, hỏi cô ấy có thời gian tham gia lịch trình
lần này không.
Masternim sảng khoái đồng ý xong, tưởng người liên hệ với mình là hội trưởng fanclub của Thịnh
Kiều, còn nói: “Idol nhà các cậu tốt ghê, tớ cũng thành fan người qua
đường rồi đó.”
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Thật thế à? Vậy lần này cũng phiền bạn chụp cho Kiều Kiều nhà tớ thật xinh xẻo nhé.
“Yên tâm đi!”
……
Bên này Official weibo của Thịnh Kiều công bố công khai lịch trình, bên kia official weibo của Đại hội Thể thao Minh tinh cũng vội tuyên bố tin
hoan nghênh. Tổ chương trình đã chuẩn bị từ hai tháng trước, danh sách
nghệ sĩ muốn mời căn bản không có Thịnh Kiều, mãi hôm nọ cấp trên mới
báo xuống, bảo là muốn thêm Thịnh Kiều vào.
Chương trình này vốn dĩ lên kế hoạch để debut newbie. Newbie không có tiếng
tăm, cần phải tăng độ sõi mặt, được lộ mặt một lần cũng không dễ dàng
gì. Phía trên cứ đòi phải cho Thịnh Kiều vào, tổ đạo diễn chỉ có thể bỏ
slot chạy đua 800m của một newbie đi.
Nghe nói newbie kia nghe xong tin bèn khóc suốt một tiếng trong văn phòng của người đại diện.
Thịnh Kiều không biết những việc này, nếu biết thì chắc cô cũng khóc thật.
Ngày mai bắt đầu ghi hình, Thịnh Kiều đi tới gần sân vận động, tổ chương
trình đã sắp xếp xong phòng ốc. Cô nghỉ ngơi một lúc, buổi tối bắt đầu
tập dợt chương trình.
Newbie tuy rằng là
ma mới, nhưng cũng đã có fandom tương đối vững chắc, trong thời đại đào
tạo ngôi sao trên nền tảng số hóa này, các cộng đồng đều phát triển rất
nhanh. Lúc Thịnh Kiều đi ra từ khách sạn, ngoài cửa đã thủ sẵn một đám
fan. Mỗi bạn lại cầm banner tiếp ứng của nhà mình, trong đó màu xanh lam là nhiều nhất, Thịnh Kiều nhìn thoáng qua, tên trên banner là Nhạc Thư
Ngạn.
Cô có ấn tượng với cái tên này, đây là thành viên của một boy group chẳng có tiếng tăm gì. Hồi trước ekip
đã giải tán, Nhạc Thư Ngạn ký hợp đồng đơn với công ty mới.
Ngoài cửa là một đám lightboard màu lam rất lớn, ép hết màu tiếp ứng của các nhà kia đi.
Thịnh Kiều vừa mới đi ra, đã có fan vồn vã hỏi cô: “Tiểu Kiều, chị có thấy Thư Ngạn nhà chúng em không ạ? Anh ấy đã đi chưa ạ?”
“Không biết, chị không thấy cậu ấy.” Thịnh Kiều dừng chân một lúc, nói với các cô: “Không còn sớm nữa, bên ngoài lại lạnh, các em vẫn nên về đi.”
Mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh buốt xương, bạn nào bạn nấy đều bị đông lạnh tới mức run run. Fan lắc đầu: “Chúng em phải đợi anh ấy ra ạ.”
Loại ánh mắt cố chấp lại chờ mong này, Thịnh Kiều hiểu rõ hơn ai hết, cô
không khuyên nữa, chỉ nói: “Tí nữa chị tới sân vận động sẽ tìm hộ các em nhé.”
Các fan sôi nổi cảm ơn cô.
Sau khi vào sân vận động, đèn đuốc sáng choang. Thịnh Kiều rất ít tới đấu
trường thể dục, nhìn đâu cũng thấy rất mới mẻ. Các nghệ sĩ còn lại hầu
hết đã tới cả rồi, Thịnh Kiều thấy Nhạc Thư Ngạn đang đứng đối diện tán
dóc với người khác, bèn cúi đầu nói với Phương Bạch: “Em về khách sạn
một chuyến, nói với fan của Nhạc Thư Ngạn là cậu ta đã đi rồi nhé.”
Phương Bạch đứng dậy đồng ý, Thịnh Kiều ngồi một mình một chỗ, cũng không có
ai tới bắt chuyện với cô. Đâu đâu cũng là ma mới, mình cô là ma cũ, có
vẻ hơi không hợp nhau.
Cũng may buổi diễn tập đã nhanh chóng bắt đầu, Thịnh Kiều nghiêm túc nghe hết sắp xếp của
đạo diễn, hoàn thành hết part của mình không có lầm lỗi gì. Lúc xong
việc tổ chương trình sắp xếp xe chung đi về khách sạn. Thịnh Kiều lên xe xong, phát hiện Nhạc Thư Ngạn ngồi lên một chiếc xe thương vụ khác.
Đến khách sạn, fan vẫn đang chờ, ánh sáng màu lam lẳng lặng lập loè trong
đêm, mãi đến khi người cuối cùng trong xe đi xuống vẫn chưa thấy idol
mình xuất hiện, sự chờ mong trong mắt các cô lại hóa thành hụt hẫng.
Thịnh Kiều đi cuối cùng, nói với các cô: “Nhạc Thư Ngạn đã đi xe khác đi rồi.”
Fan hỏi: “Vậy anh ấy còn về không ạ?”
“Chị cũng không biết.” Đã hơn 10h tối rồi, Thịnh Kiều vừa thương các cô vừa
đồng cảm như chính mình: “Các em mau về đi, ngày mai tới sân vận động
cũng gặp được cậu ấy mà.”
“Chúng em đã nói sẽ đón anh ấy đi làm mà, đây là thỏa thuận giữa anh ấy với chúng em ạ.”
“Đúng rồi đúng rồi, lỡ mất lúc anh ấy đi làm, không thể lại lỡ lúc tan tầm ạ.”
Trong giới fan hay gọi việc đi ghi hình của nghệ sĩ là đi làm và tan tầm.
“Chắc là anh ấy có việc gì nên về trễ thôi, tí nữa anh ấy sẽ về mà.”
“Đúng vậy, chúng em chờ thêm một lúc!”
Thịnh Kiều không nói thêm gì nữa, vào khách sạn xong cô hỏi trưởng quầy lễ
tân: “Có thể đưa ít nước ấm cho fan ở bên ngoài không ạ?”
Trưởng quầy gật đầu nói được.
Cô vào thang máy, Phương Bạch đưa cô về phòng rồi rời đi. Thịnh Kiều tắm
rửa xong, lúc bật QQ thì phát hiện group hoạt động mới lập hồi sáng đã
có hơn 100 người.
Khách mời trong chương
trình này đều là newbie, số lượng fan rất ít, không cần tranh nhau mua
vé làm gì. Trà Trà đã xác nhận số lượng các bạn muốn tham gia ngày mai,
thu xong tiền vé, cô bé chuyển khoản hết cho Thịnh Kiều. Thịnh Kiều gửi
thẳng cho Phương Bạch, kêu cậu tối nay đi mua vé.
Làm xong tất cả những chuyện này, cô lại đăng nhập official weibo của
fanclub, up bài chúc ngủ ngon của hôm nay. Nhìn fan Kiều vui vẻ comment
phía dưới, cô lại nghĩ tới đám fan đứng ở cửa khách sạn đông lạnh đến
mức run bần bật kia.
Thịnh Kiều nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, cô đẩy cửa sổ nhìn xuống, đám ánh sáng màu
xanh lam kia vẫn còn khẽ lập loè. Cô buông tiếng thở dài, đứng dậy mặc
áo khoác đầy đủ, kéo cửa đi ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài, cô đã gặp Nhạc Thư Ngạn đi từ hành lang đối diện tới.
Hai người mặt đối mặt đều rất sửng sốt. Hắn đương nhiên là biết Thịnh Kiều, vụ chấm dứt hợp đồng đình đám như thế, làm gì có mấy người trong
showbiz không biết. Họ cũng lén bàn tán với nhau rồi, vừa tò mò vừa kích thích với vụ chụp ảnh nude. Họ đều là những người mới debut non nớt
bồng bột còn chưa sõi sự đời, vẫn hơi khinh thường Thịnh Kiều.
Nhưng dù gì hắn vẫn tuân theo quy củ của giới, lịch sự chào hỏi: “Tiền bối Thịnh Kiều, chào chị.”
Thịnh Kiều lại nhíu mày, hỏi hắn: “Cậu đi từ cửa nào vào?”
Nhạc Thư Ngạn nói: “Lối phòng cháy.”
Đù, chưa nên trò trống gì đã làm bộ làm tịch quá nhỉ.
Thịnh Kiều cười lạnh: “Cậu có biết bây giờ fan của cậu còn đứng bên ngoài đợi cậu không?”
Trên mặt Nhạc Thư Ngạn hiện lên vẻ xấu hổ, thấy cô cười khẩy hắn cũng điên
lên một chút, không thèm để ý tiền với chả bối cái con khỉ gì nữa, lạnh
giọng nói: “Không biết, không có chuyện gì liên quan đến tôi thì tôi về
phòng.”
Hắn nhấc chân định đi, Thịnh Kiều túm chặt cánh tay hắn, lực tay của cô rất mạnh, làm hắn đau đến mức run lên.
Nhạc Thư Ngạn tức giận quay đầu lại, đang muốn mắng chửi người lại đối diện
với một đôi mắt lạnh như băng. Cô không trang điểm, tóc vừa gội đang ép
xuống, thả nhẹ nhàng trước ngực. Gương mặt mộc trắng nõn, ánh mắt lại
như băng, đâm vào kẻ khác khiến họ run rẩy.
Câu chửi Nhạc Thư Ngạn định bật ra lại nghẹn trong cổ họng.
Thịnh Kiều gằn từng câu từng chữ: “Bây giờ cậu đi xuống, chào hỏi với fan của cậu, kêu các bạn ấy về nhà sớm một chút, chú ý an toàn.”
Nhạc Thư Ngạn cuối cùng cũng mở mồm được khi nghe mệnh lệnh của cô, đột
nhiên hất tay cô ra: “Đm mày điên à! Fan của bố mày liên quan đ*o gì
mày, bọn nó thích chờ thì kệ cho bọn nó chờ, có phải bố mày bắt bọn nó
chờ đâu.”
Thịnh Kiều nhìn hắn một cái,
đột nhiên bật cười: “Nhạc Thư Ngạn, cậu có tin ngày mai tôi sẽ cho cậu
lên hot search, khiến fan của cậu nhìn thấy cái mặt chó má này của cậu
không?”
Sắc mặt Nhạc Thư Ngạn liền tái
nhợt. Nãy hắn hơi high, có uống một tí rượu, hơi cồn bốc lên, bị Thịnh
Kiều kích thích, lúc này mới phản ứng được là mình đã nói những lời
không nên nói.
Nếu Thịnh Kiều bô bô hết những lời của hắn ra ngoài, chưa cần biết fan có tin không, chuyện quan hệ công chúng cũng rắc rối rồi.
Lòng hắn tràn đầy tức giận, cảm thấy đêm nay đúng là xui xẻo, gặp trúng con
điên, nhưng vẫn phải nhịn. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, giọng
nói rít ra từ kẽ răng: “Tôi biết rồi, tôi đi đây.”
Hắn xoay người nện bước vào thang máy.
Thịnh Kiều phủi phủi ngón tay, vào phòng đóng cửa, đến cạnh cửa sổ nhìn xuống xem. Một lúc sau, có tiếng reo hò ở dưới lầu, ánh sáng xanh tối dần đi
rồi tản mát.
Cô an tâm nằm lên giường, tắt đèn, cả phòng tối đen.
Cô nhớ tới mình của trước kia.
Những lần chờ trong gió lạnh, chạy vội khi nắng gắt.
Cũng may, người mà cô yêu thương vừa dịu dàng vừa lương thiện, đã dùng
phương thức đơn giản nhất để đáp lại toàn bộ tình cảm và tâm ý của các
cô.