Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 54: 54




Chương 54

Nếu suy đoán của Thịnh Kiều là đúng, vậy khả năng rất lớn những thôn dân mà bọn họ nhìn thấy lúc nãy hiện tại đã biến thành người giấy. Cho dù bây giờ đi tòa nhà tổ chức hôn lễ, có lẽ chỉ nhìn thấy toàn là người giấy.

Mọi người tưởng tượng đến cảnh ấy liền rùng mình. Tuy rằng biết đây là cốt truyện do tổ tiết mục thiết kế, nhưng vẫn nhịn không được mà sợ run.

Phương Chỉ mặc kệ đứng kế bên là ai, gắt gao ôm chặt cánh tay người ta, run giọng nói.

“Chúng ta đừng đi nữa. Chạy khỏi đây đi. Chỉ cần tìm được cửa ra, có phải là kết thúc không?”

Tằng Minh phân tích.

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Chúng ta kích phát nhiều cốt truyện như vậy, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới được.”

Mọi người trầm mặc. Thẩm Tuyển Ý đột nhiên hít hơi, cúi người đem mảnh giấy hình con ngựa cầm lên, hai tay nắm hai đầu, xé.

Roẹt~ một tiếng, xé nó thành 2 nửa.

Mọi người: “???”

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Vậy không phải tốt rồi sao? Còn sợ cái gì nữa? Muốn biến thành ngựa phải có tờ giấy, hiện tại chân thân của nó đã bị tôi hủy rồi, buổi tối cũng không thể biến hình. Bây giờ chúng ta tới nhà lớn, đem toàn bộ người giấy đốt hết. Tôi xem xem đạo diễn làm sao biến ra ma quỷ.”

Nhìn một màn như vậy, tổ đạo diễn: “???!!!”

Bà mẹ nó, tên này là bug đi? Cái chủ ý như vậy cũng nghĩ ra được. (bug = lỗ hổng của chương trình game)

Tổng đạo diễn cầm bộ đàm, tức hộc máu ra lệnh.

“Mau trừ điểm giá trị sinh mạng của tên kia, trừ mạnh tay vào.”

Sau đó mọi người nhìn thấy giá trị sinh mạng của Thẩm Tuyển Ý rớt cái rẹt xuống còn 50.

Thẩm Tuyển Ý: “???”

Trong tai nghe, tiếng hệ thống lạnh băng thông báo.

“Phá hư đạo cụ, trừ 50 điểm. Mời người chơi tự giải quyết cho tốt.”

Thẩm Tuyển Ý tức giận, hướng về phía màn hình rống lớn.

“Cái này cũng tính là đạo cụ hả? Mấy người quá đáng quá đi!”

Nháo một hồi như vậy, cảm giác sợ hãi nhạt đi không ít. Đoàn đội tìm ra được cốt truyện, đáy lòng cũng nhẹ nhàng hơn.

Tổ đạo diễn không ngờ cốt truyện bị Thịnh Kiều phá nhanh như vậy. Bọn họ tính toán phải đợi đoàn đội đi vào tòa nhà, nhìn thấy một phòng toàn là người giấy, sẽ bị dọa sợ một phen.

Tổ đạo diễn đau đớn cảm thán.

“Một cái bug không nói, này còn tới một đôi!”

Nhìn thấy cốt truyện rồi, đoàn đội quyết định đi tới tòa nhà lớn thám thính tình hình, dù sao Kỷ Gia Hữu vẫn đang bị bắt giữ.

Thẩm Tuyển Ý nhặt hai mảnh giấy nhét vào trong túi, nhìn vào màn ảnh nói với tổ đạo diễn.

“Đến lúc đó, không có ngựa sống cũng phải lấy ra một con ngựa chết. Dù sao chân thân của nó nằm trong tay tôi, không lấy ra được là mấy người vi phạm quy tắc trò chơi, nếu mà như vậy thì mấy người giấy cũng không thể biến hình đó.”

Tổ đạo diễn: “…”

Đúng là xui xẻo~

Mọi người trở lại con đường cũ, đi qua các khu vực đã từng đi. Con đường càng lúc càng rộng, rất nhanh liền nhìn thấy một tòa trạch viện cực lớn.

Hai cửa gỗ đang mở rộng, trên mái ngói treo đầy lụa đỏ, bốn phía yên tĩnh, cảm giác quỷ dị âm trầm.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đoàn đội vẫn không dám đi vào. Thẩm Tuyển Ý lên tiếng gọi lớn.

“Tiểu Gia, cậu ở đâu?”

Tiếng gọi vang xa, nhưng không có thanh âm đáp trả. Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn mọi người.

“Dù sao cũng phải đi vào trong nhỉ?”

Mọi người không ai lên tiếng.

Thẩm Tuyển Ý nhìn Tằng Minh. Tằng Minh lập tức cúi đầu giả bộ an ủi Phương Chỉ đang bị dọa sợ mà ôm cứng cánh tay của anh. Thẩm Tuyển Ý không dám nói Lạc Thanh, chỉ có thể quay đầu nhìn Thịnh Kiều, nhỏ giọng gọi.

“Huynh đệ…”

Thịnh Kiều soát một tiếng đem kính bát quái đưa qua.

“Huynh đệ chỉ có thể giúp đến đây thôi.”

Thẩm Tuyển Ý kỳ thật rất cảm động. Kính bát quái này Thịnh Kiều luôn cầm chặt trong tay từ lúc đầu đến giờ, có thể thấy được nó rất quan trọng đối với cô. Nhưng hiện tại, cô không cần suy nghĩ đã đưa cho hắn. Không hổ là vương giả khe sâu đã cùng nhau vào sinh ra tử.

Ánh mắt còn đang chan chứa cảm động, Thẩm Tuyển Ý lại thấy Thịnh Kiều từ trong hầu bao móc ra một lá bùa hộ mạng quấn tơ hồng.

Thẩm Tuyển Ý: “…”

Tổ đạo diễn: “???”

[Hầu bao của Thịnh Kiều] bị tổ đạo diễn của Chạy Tới Ngày Mới liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn.

Thẩm Tuyển Ý đau đớn nhìn Thịnh Kiều.

“Tiểu Gia vì thay thế đệ mới bị bắt đi, nói không chừng đang bị trói bên trong, bị tra tấn đủ điều, vậy mà đệ… đến ngay cả đi vào nhìn cậu ấy cũng không muốn sao.”

Thịnh Kiều nói.

“Thẩm Tuyển Ý, anh có biết xấu hổ không hả? Ngựa là anh đuổi chạy. Người là anh đưa tới. Tôi với Tiểu Gia đều là người bị hại. Bây giờ anh còn dám trốn tránh trách nhiệm?”

“Ây da… đều là đồng đội với nhau, phân biệt cái gì chứ.”

Hai người còn đang cãi cọ, một con mèo đen từ trong nhà nhảy ra, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng xanh lét, đuôi dựng thẳng, kêu meo~ một tiếng, sau đó nhảy qua đầu tường, biến mất không thấy.

Ngay sau đó, không khí yên tĩnh đột nhiên nổi lên tiếng người nói chuyện ồn ào, khôi phục cảnh tượng náo nhiệt của hôn lễ.

Cả đám sợ tới mức lập tức ôm nhau thành một đoàn.

Người người từ các góc đi ra. Vừa rồi mấy tòa nhà không bóng người, hiện giờ ra ra vào vào một đống. Đứng ngay cửa lớn của tòa nhà là ông lão mà Thịnh Kiều gặp trên đỉnh núi. Khách khứa ra vào đều cúi đầu chào, còn nói chúc mừng, ông lão luôn mĩm cười đáp lễ.

Lúc này, không biết mấy người hồi nãy đuổi theo Thẩm Tuyển Ý để đòi ngựa lại từ đâu chui ra, dắt theo một con ngựa trắng, hưng phấn gọi ông lão kia.

“Lão gia, đã tìm được ngựa rồi. Mau nói thiếu gia đón dâu.”

Thẩm Tuyển Ý: “…”

Thịnh Kiều ngăn bọn họ lại.

“Ngựa đã tìm về rồi. Bạn của chúng tôi đâu?”

Người nọ chỉ vào một tòa nhà.

“Nhốt trong phòng chứa củi, các ngươi tự đi tìm đi.”

Cùng lúc xuất hiện một đám diễn viên quần chúng, mặc dù diễn rất giống, nhưng cũng chỉ là con người, cho nên đoàn đội không còn sợ nữa. Mọi người đi vào nhà, quả thực nhìn thấy khắp nơi đều treo lụa đỏ, kèn trống tấu sáo bập bùng, ngoài sân còn dựng một sân khấu hí kịch.

Thịnh Kiều kéo tay một nha hoàn, hỏi xem phòng chứa củi ở đâu. Nha hoàn nói, ở hậu viện.

Hậu viện chỉ có vài bóng người, so với sự náo nhiệt ở tiền viện quả thực an tĩnh hơn nhiều. Thẩm Tuyển Ý đang muốn lên tiếng gọi, đột nhiên bên kia tường vang lên tiếng hét.

“Bắt lấy hắn. Đừng để hắn chạy!”

Đoàn đội muốn xem diễn, nhưng cách một vách tường, không thể thấy cái gì. Đang chần chờ, đột nhiên trên đầu tường xuất hiện một bóng người nhảy lên, dùng khuỷu tay chống đỡ, lấy sức vọt qua, sau đó vững vàng rơi xuống mặt đất.

Người đó đứng lên, ngẩng đầu nhìn thấy 5 người trước mặt, có điểm ngượng ngùng, chỉnh chỉnh cái mũ.

Người quay phim cho Kỷ Gia Hữu ở bên kia đầu tường: “…”

Tổ đạo diễn: “???”

Đám khách quý này làm sao vậy???? Vì sao không ngoan ngoãn kích phát cốt truyện tiếp theo, lại còn trèo tường chạy trốn là sao? Vậy người quay phim chụp ảnh phải làm sao bây giờ? Mấy người ăn nói làm sao với những diễn viên quần chúng đang ra sức biểu diễn theo cốt truyện đây hả? Ngăn cách một vách tường, bọn họ diễn làm sao? diễn cho ai xem đây?

Tổng đạo diễn muốn tắc thở, che ngực, chỉ vào màn hình, đau đớn chỉ đạo.

“Bảo bọn họ đứng tại chỗ đợi lệnh. Ai dám động, trừ 50 điểm sinh mạng.”

Sau đó lại an bài cho đám diễn viên quần chúng và thợ quay phim vòng qua cửa để đi vào hậu viện.

6 người nghe thấy tiếng nhắc nhở trong tai, vừa nghe tới sẽ bị trừ 50 điểm liền biến thành người gỗ, đứng chết trân tại chỗ cho tới lúc đám diễn viên quần chúng từ bên kia tường vòng qua tới, tiếp tục gào giọng.

“Mau bắt hắn lại!”

Vài thanh niên lực lưỡng xông lên, đè Kỷ Gia Hữu xuống. Thẩm Tuyển Ý kêu lên.

“Mấy người bắt cậu ta làm gì? Ngựa đã tìm về rồi mà.”

Một vị đại thẩm tức giận trừng mắt nói.

“Các người đúng là kẻ bất lương. Lão gia nhà ta tốt bụng mời các người tới uống rượu mừng. Các người lại dám thả tân nương đi. Nếu không đem tân nương tìm về, các người đừng nghĩ sẽ có chuyện tốt.”

Gì? Tân nương chạy rồi? Từ tìm ngựa biến thành tìm tân nương? Thì ra đây là trò chơi “Tìm xx” à.

Lời vừa nói xong, những đại hán phía sau lập tức xông lên, phân biệt kìm giữ 3 vị khách nữ. Đại thẩm lại hừ một tiếng.

“Không tìm được tân nương trở về, ta liền bắt 3 người các ngươi thành thân với thiếu gia.”

Thịnh Kiều hất mặt nói.

“Mặt hắn bao lớn mà muốn cưới một lúc 3 chúng tôi thế.”

Vị đại thẩm suýt chút cười ra tiếng, cắn môi nghẹn lại, cố gắng duy trì vẻ mặt của nhân vật đang thủ vai, rốt cuộc nói ra nhiệm vụ mà tổ tiết mục thiết kế từ trước.

“Thiếu gia nhà ta cũng không phải người hoa tâm. Như vậy đi, trong 3 người các ngươi, ai có thể làm thơ liên quan đến hôn lễ để chúc mừng liền có thể rời đi.”

Lạc Thanh lớn tuổi nhất, học vấn lại cao. Đại thẩm vừa nói xong, Lạc Thanh đã lập tức mở miệng.

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.” (Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong. Hôm nay nàng đã theo chồng, nên bề gia thất ấm nồng thuận vui. – bản dịch của Tạ Quang Phát)

Đại thẩm mĩm cười.

“Không tồi. Được, ngươi đứng qua một bên.”

Phương Chỉ không biết bài thơ nào liên quan đến tân hôn, hồi còn đi học, đến giờ văn mục thơ cổ là không thể nhớ nổi. Có điều trước khi tới đây Phương Chỉ đã đọc qua tư liệu về các khách quý, biết được Thịnh Kiều chỉ mới học xong cấp 2, có lẽ không đọc được thơ cổ rồi?

Ai ngờ ngay lúc đó đã nghe Thịnh Kiều lên tiếng.

“Nghi ngôn uống rượu, cùng tử giai lão, cầm sắt ở ngự, ai cũng tĩnh hảo.” (trích Kinh thi, bài này ý tứ là hai người yêu nhau, hằng năm uống rượu dưới trăng hẹn thề sống tới bạc đầu, ân ái như đàn sáo hòa hợp, vĩnh viễn hạnh phúc)

Phương Chỉ: “…”

Đại thẩm vung tay, chỉ vào Phương Chỉ.

“Mang nàng ta vào hỉ phòng. Nếu tới giờ lành, các người còn không đem tân nương trở về, nàng ta sẽ thành thân cùng thiếu gia.”

Phương Chỉ thét một tiếng chói tai, vùng lên muốn chạy. Kết quả bên tai vang lên tiếng nói của hệ thống.

“Mở ra nhiệm vụ tìm kiếm tân nương. Mời người chơi trong thời gian quy định phải hoàn thành. Nếu không, toàn bộ giá trị sinh mạng của đoàn đội sẽ biến về 0.”

Mọi người: “…”

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Tiểu Chỉ, muội yên tâm ở lại. Chúng ta nhất định sẽ trở về cứu muội.”

Phương Chỉ: “…”

Huhu… vì sao học sinh cấp 2 của đại lục có trình độ cao như vậy a~

5 người còn lại không dám chậm trễ, lập tức lên đường đi tìm tân nương.

Thẩm Tuyển Ý đem mọi chuyện phát sinh kể cho Kỷ Gia Hữu nghe, lúc nhắc tới “người giấy”, khóe mắt Kỷ Gia Hữu thoáng run lên.

Ra khỏi tòa nhà, đoàn người vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau. Tân nương trông ra làm sao bọn họ không biết, thị trấn này lớn như vậy, biết tìm ở đâu bây giờ?

Thịnh Kiều trầm tư nói.

“Tân nương bỏ trốn, nghĩa là không muốn kết hôn. Khả năng cao sẽ muốn chạy khỏi thị trấn. Chúng ta theo các lối ra tìm thử xem.”

“Nhưng chúng ta không biết lối ra ở chỗ nào a~”

Lạc Thanh nghĩ nghĩ.

“Bờ sông. Sông là nước chảy, nhất định có thể thông ra bên ngoài.”

Tổ đạo diễn đào hố khắp nơi để dọa người. Bọn họ không dám tách riêng hành động. Nhất trí theo lời của Lạc Thanh, bắt đầu cùng nhau đi dọc theo bờ sông.

Dần dần đi xa khỏi nhà lớn, bốn phía lại yên tĩnh, không nhìn thấy một người sống nào. Càng đi càng tối, xung quanh không có ánh đèn, ngay cả ánh trăng cũng càng lúc càng ảm đạm. Ghét nhất là tổ đạo diễn còn thả ra băng khô, tạo ra những vòng sương trắng lượn lờ khắp nơi, bốn phía lộ ra một cổ quỷ khí âm trầm.

Thịnh Kiều nghĩ thầm trong bụng, dựng cảnh khủng bố như vậy, không phải tổ đạo diễn lại muốn giở trò gì đi?

Ý nghĩ vừa thoáng qua liền nghe một tiếng rầm trên mặt nước. Mọi người chạy vội qua xem, chỉ thấy trên sông có động tĩnh gì đó, nhưng bởi vì tối quá nên không nhìn rõ.

Lạc Thanh lấy đèn pin ra, chiếu qua, thấp thoáng nhìn thấy trên mặt sông lơ lửng cái gì đó đỏ đỏ.

Kỷ Gia Hữu bước tới hai bước, muốn nhìn kỹ xem đó là cái gì. Rầm một tiếng nữa, giữa mặt sông đang không có ai đột nhiên nhảy ra một bóng người.

Áo cưới đỏ thẫm, tóc dài tới eo, ướt đẫm toàn thân, áo quần dán hết vào người. Tân nương từ dưới sông đứng lên, khuôn mặt bị che khuất dưới mớ tóc dài, chầm chậm nâng tay, cứng đờ duỗi về phía họ.

Lạc Thanh “má ơi” một tiếng, thét chói tai.

Tân nương áo đỏ bắt đầu đi lên bờ, vẫn vươn bàn tay về phía họ. Tằng Minh bị dọa đến thay đổi sắc mặt, run run hàm răng nói.

“Đi mau, chạy mau!”

Thịnh Kiều thiếu chút nữa đã bị dọa xỉu, một chữ cũng không thoát ra được, toàn thân run rẩy.

Thẩm Tuyển Ý hô lớn.

“Thất thần làm gì. Mau chạy a~ Nữ quỷ nhất định muốn kéo chúng ta xuống nước đó!”

Mọi người quay đầu chạy.

Thịnh Kiều hai chân mềm nhũn, nín thở chạy như điên, nhưng chạy một đoạn, cô đột nhiên dừng lại, kêu lớn.

“Không đúng. Đừng chạy nữa. Logic không đúng.”

Đoàn người trừng mắt nhìn cô. Là lúc nào rồi còn suy xét logic ở đây?

Nhưng Thịnh Kiều là loại người càng sợ thì đầu óc càng tỉnh. Bởi vì lúc cô sợ hãi thì đầu óc phải tỉnh táo, mới có thể nghĩ ra phương cách cứu chính mình. Nếu không, lúc trước khi đi nhà ma, bị dọa sợ tới như vậy mà cô còn có thể đọc ra khẩu quyết của Đảng viên, một chữ cũng không sai a~

Thịnh Kiều không dám quay đầu, đưa tay chỉ ra phía sau.

“Cô ta mặc áo cưới, không phải chính là tân nương sao?”

Mọi người nghĩ nghĩ, gật đầu.

“Nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm tân nương đó. Hiện giờ tìm thấy rồi, vì sao phải chạy? Không phải nên đem cô ta trở về sao? Như thế mới cứu được Phương Chỉ.”

Tằng Minh thu hết can đảm quay đầu nhìn lại, phát hiện tân nương kia đã lên bờ, đang hướng về bọn họ chậm rãi đi tới. Thân ảnh màu đỏ kia ở giữa làn sương mù lướt lướt, trông khủng bố đến mức hắn muốn hồn phi phách tán.

Tằng Minh vội hỏi.

“Cô ta có còn là người không? Cô ta ở dưới nước trốn lâu như vậy, khẳng định sớm chết đuối rồi.”

Đầu óc Thịnh Kiều nhanh chóng xoay chuyển.

“Nếu hiện tại giả thiết người trong thôn là ma. Thế nghĩa là những người chúng ta nhìn thấy kia không phải là người. Vậy đối lập với bọn họ mới là người. Tân nương vì sao muốn chạy trốn? Có phải hay không bởi vì cô ta là người, còn tân lang thì không? Vì sao cô ta trốn dưới nước, có phải vì ma thì sợ nước nên cô ta đang tránh né họ không?”

Đoàn đội hai mặt nhìn nhau, không ai nói tiếng nào. Thịnh Kiều tiếp tục.

“Tôi bây giờ suy đoán ra 2 điểm. Thứ nhất, Phương Chỉ vẫn luôn bị trừ điểm giá trị sinh mạng, bởi vì cô ấy đã ăn đồ vật ở nơi này dẫn tới trúng độc. Con người nếu ăn đồ ăn bình thường thì không thể trúng độc được, trừ phi thứ cô ấy ăn không thuộc về nhân giới. Thứ hai, khi chúng ta tới tòa nhà thì gặp phải một con mèo đen, dựa theo truyền thuyết xưa cũ, mèo đen thông linh, tiếng kêu gọi quỷ. Nếu gà gáy đại biểu hừng đông, vậy mèo kêu sẽ đại biểu ban đêm.”

Đoàn đội bị suy luận của Thịnh Kiều làm cho sửng sốt.

Thịnh Kiều mặc dù phân tích đạo lý rất rõ ràng nhưng bản thân vẫn không dám quay đầu nhìn, bởi vì tân nương kia được hóa trang quá ghê rợn. Thịnh Kiều chỉ ra sau.

“Hiện tại có một cách chứng minh đơn giản nhất. Đó là đi hỏi cô ta.”

Một trận trầm mặc, Kỷ Gia Hữu nói.

“Em hỏi cho.”

Cậu bé chạy ra sau, tới trước mặt tân nương. Nửa ngày sau, mọi người nghe cậu nói.

“Tân nương bị câm, không thể nói.”

Ma quỷ còn bị câm? Nhân tài mới nghĩ ra chiêu này a~

Mọi người thở ra một hơi. Lạc Thanh từ xa nói vọng tới.

“Cô nương, có thể vén tóc lên để lộ khuôn mặt ra một chút không. Nhìn cô như vậy quá đáng sợ.”

Tân nương quả nhiên làm theo, vén tóc, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Kỹ thuật diễn rất tốt nha, nhìn mọi người xung quanh liền lộ ra một chút sợ hãi, diễn thành một vị tân nương bất lực đáng thương.

Thịnh Kiều không còn thấy sợ như hồi nãy nữa, đi tới nói chuyện với tân nương.

“Tôi hỏi cô, đúng thì gật đầu, sai thì lắc đầu. Có được không?”

Tân nương gật đầu.

“Toàn bộ thị trấn này đều là ma sao?”

Gật đầu.

“Cô là người sao?”

Gật đầu.

“Cô là người của trấn này?”

Lắc đầu.

“Cô là bị bắt mang vào?”

Gật đầu lại lắc đầu.

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, đổi cách hỏi.

“Cô là bị người ta dẫn vào?”

Gật đầu.

“Thành thân xong bọn họ sẽ giết cô sao?”

Gật đầu.

“Cô biết đường ra khỏi thị trấn không?”

Gật đầu.

“Có thể mang chúng tôi rời đi không?”

Gật đầu.

Trong tai nghe vang lên tiếng đinh. Mọi người đồng thời nghe được thanh âm của hệ thống.

“Mở ra nhiệm vụ cuối cùng: giải cứu tân nương. Mời người chơi phối hợp với đồng đội, trợ giúp tân nương thoát khỏi thị trấn ma.”