Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 22: 22




Chương 22

Giúp Sư Huyên thu thập hành lý xong, mọi người cùng nhau xuống lầu ăn lẩu. Bởi vì đây là lần đầu tiên tự mình nấu lẩu ở nhà nên ai cũng háo hức, không khí rất náo nhiệt, không ai nghĩ đến chuyện kiêng cữ, ngay cả Phùng Vi cũng ăn không ít.

Có điều trong lúc nói chuyện phiếm, Sư Huyên sẽ luôn cố tình tránh né Thịnh Kiều. Mỗi lần có đề tài chuyển tới Thịnh Kiều, hoặc là Sư Huyên im lặng không nói gì, hoặc là giả bộ đổi chủ đề. Rất nhanh, mọi người đều phát hiện Sư Huyên hình như không thích Thịnh Kiều.

Chung Thâm là người thiên vị, muốn bênh vực người của phe ta nên lập tức tỏ vẻ không vui. Thịnh Kiều dùng chân đá dưới gầm bàn mới khiến Chung Thâm không nổi nóng tại chỗ.

Nói một hồi thì bàn tới công tác sắp tới của mọi người. Sư Huyên cười cười nói.

“Thời gian trước sư huynh có viết bài hát cho tôi, đã thu xong rồi, khoảng 2 ngày nữa sẽ chính thức phát hành.”

Sư Huyên nói lời này, rõ ràng có ẩn ý muốn nói là Hoắc Hi mời cô hát, là Hoắc Hi chủ động viết bài hát cho cô. Trên phần bình luận, fan của Sư Huyên liền xoát một loạt.

——mong chờ bài hát mới của Huyên Huyên

Nhóm Hi Quang bởi vì trước giờ Sư Huyên chưa từng tỏ thái độ muốn xào couple nên đối với Sư Huyên cũng không có địch ý, sôi nổi xoát theo.

——mong chờ hợp tác

Nhạc Tiếu đang ăn bò viên, mơ hồ hỏi lại.

“Bài hát gì? Tình ca sao?”

Thật ra Nhạc Tiếu là thuận miệng hỏi thôi. Lúc ngồi ăn lẩu chung với nhau, không khí quây quần sẽ khiến người ta thả lỏng cảnh giác, nói chuyện cũng tùy ý hơn. Nhạc Tiếu hỏi xong mới chợt nhớ ra đang phát sóng trực tiếp, hỏi như vậy cũng quá mức ái muội mập mờ.

Trong vòng giải trí, kiêng kỵ nhất là nói chuyện ái muội. Nhạc Tiếu đang suy nghĩ xem phải làm sao để cứu vãn tình hình, lại thấy Sư Huyên cúi đầu cười cười không nói, vẻ như cam chịu.

Thịnh Kiều xiết đũa, dùng sức một cái, viên trứng cút trong chén bị cô kẹp cho nát luôn.

Lúc này lại nghe Hoắc Hi lên tiếng.

“Tôi không viết tình ca.”

Mọi người sửng sốt. Hoắc Hi lại tỏ vẻ như không có chuyện gì lớn, nói tiếp.

“Bài hát kia miêu tả một người đứng trong bóng tối cố gắng truy đuổi ánh sáng huy hoàng. Nếu khiến người nghe hiểu lầm đó là một bài tình ca, vậy thì trước khi phát hành cô nên chỉnh sửa một chút, nếu không ý tứ thể hiện sẽ không đúng hoàn cảnh.”

Sư Huyên vẫn duy trì một nụ cười nhẹ.

“Dạ đã biết.”

Sư Huyên cúi đầu ăn lẩu, trong đáy mắt lại hiện lên một chút tức giận.

Ngược lại là Thịnh Kiều, đã ăn gần no bụng, đột nhiên cảm thấy tinh thần vui vẻ, còn có thể gặm thêm 2 cái đùi gà.

Dùng bữa xong, trong lúc dọn dẹp, Nhạc Tiếu kéo Sư Huyên qua một góc, khuất máy quay, hỏi nhỏ.

“Huyên Huyên, chị có xích mích với Kiều Kiều sao?”

Mặt Sư Huyên hơi cứng một chút, sau đó nhoẻn miệng cười.

“Không có nha. Sao em lại hỏi vậy?”

“Cảm giác vậy thôi. Em lúc trước cũng có chút thành kiến với Kiều Kiều. Kỳ thật chị ấy tốt lắm, tiếp xúc nhiều chị sẽ biết.”

Sư Huyên nghiêng đầu nhìn Thịnh Kiều đang thu dọn bàn ăn, hạ mắt, mĩm cười nói.

“Không thể nào.” – dừng một chút, lại nói – “Chỉ là người không cùng thế giới, không cần phải quan tâm.”

Nói cũng đúng.

Một bên là tiểu thư con nhà giàu, gia thế hiển hách, thân thế trong sạch. Một bên là nữ sinh mới tốt nghiệp cấp 2, gia cảnh bần hàn, còn từng chụp ảnh khỏa thân, lịch sử đen đến không thể đếm hết.

Với một người có xuất thân như Sư Huyên, khó trách sẽ khinh thường Thịnh Kiều.

Nhạc Tiếu cũng có xuất thân phú quý, có thể lý giải vẻ thanh cao của Sư Huyên. Nhưng hiện giờ Nhạc Tiếu đã thật tình xem Thịnh Kiều là bạn bè, nên chỉ cười cười, không bàn luận gì nữa. Nhạc Tiếu đi vào bếp, tiếp tục phụ giúp mọi người dọn dẹp.

Phòng bếp cực kỳ ồn ào. Thịnh Kiều đang chỉ huy mọi người làm cái này cái kia. Sư Huyên đứng ở một bên, cười nhạt, bộ dáng không tranh với đời.

Cộng đồng mạng bình luận.

——giống như có một đường ranh giới vậy, bên kia là hồng trần thế tục, bên này là phiêu nhiên tiên cảnh

——Huyên Huyên chính là tiên tử

——tui cảm thấy có câu thơ rất thích hợp với nàng, “chất bổn khiết lai hoàn khiết khứ” (hổng hiểu lắm, chỉ biết ý miêu tả sự sạch sẽ), Hiên Hiên của chúng ta về sau còn trở về Thiên Cung đó

——mấy câu phía trên thổi phồng tui còn nhịn, lầu trên dám dùng câu thơ của Lâm muội muội thì hơi quá phận nha

——còn dám nói “chất bổn khiết lai hoàn khiết khứ”, Cbiz y như cái chảo nhuộm khổng lồ, đặt chân vào giới này mà dám nói bản thân trong sạch hả? Sớm muộn gì cũng rơi xuống bùn nhão thôi

——mở mồm trù ẻo người khác đi chết đi

——dùng câu “chất bổn khiết lai hoàn khiết khứ” còn không phải là trù ẻo? Đều là câu phán án tử, ngươi có thể dùng câu về Lâm Đại Ngọc, tại sao không cho người ta dùng câu về Diệu Ngọc để hình dung? Dùng hai nhân vật này là đã nể mặt nghệ sĩ nhà ngươi lắm rồi, đừng không biết tốt xấu như vậy

Phần bình luận ồn ào đến long trời lở đất. Mà bên này, vẻ mặt của Sư Huyên trông thì bình đạm nhưng thật ra nội tâm đã quay cuồng u ám.

Sư Huyên chán ghét Thịnh Kiều, không phải chỉ vì lý do không cùng thế giới khiến cô thấy khinh thường. Chuyện này còn vì một nguyên nhân khác nữa. Vốn dĩ chương trình tống nghệ này, cô mới là khách mời thường trú.

Công ty Tinh Diệu muốn ép khô giá trị kiếm tiền của Thịnh Kiều, cho nên mới đổi người ở phút cuối, để Thịnh Kiều đi thay cho Sư Huyên. Vốn Sư Huyên chẳng để mắt đến chương trình này, có hay không đều không quan trọng, ai mà ngờ Hoắc Hi sẽ đến chứ.

Với địa vị hiện giờ của Hoắc Hi, anh hầu như không tham gia tống nghệ. Lần này Hoắc Hi tham gia, là vì khi anh mới xuất đạo từng thiếu nợ ân tình của tổng đạo diễn, nên khi đạo diễn tự mình tới cửa hỏi, anh không nỡ từ chối. Để duy trì sự thần bí cho tiết mục cũng như tính toán tạo nhiệt độ cho chương trình, đạo diễn đã không tiết lộ thông tin này cho bất kỳ ai biết.

Tinh Diệu nếu sớm biết sẽ có một vị nghệ sĩ chiếm hơn nửa lưu lượng của giới giải trí tới tham gia chương trình, đảm bảo sẽ không cho Thịnh Kiều tới. Sư Huyên hôm qua đi họp ở công ty, nghe nói Cao Mỹ Linh vì vụ này mà tức khí đến phải nằm bệnh viện.

Sư Huyên yêu cầu người đại diện, phải giúp cô đến chương trình này làm khách quý. Sư Huyên thích Hoắc Hi, thích từ rất lâu, từ lúc anh còn chưa xuất đạo.

Sư Huyên gọi Hoắc Hi là sư huynh, không phải chỉ vì hai người ở chung một công ty quản lý, mà vì họ cùng tốt nghiệp đại học Columbia. Cô quả thật là học muội của anh. Chẳng qua ngày xưa người đeo đuổi Hoắc Hi nhiều lắm, có lẽ anh còn không biết cô là ai. Về sau, Hoắc Hi vừa xuất đạo liền nổi tiếng, khoảng cách càng xa vời khó với tới.

Sư Huyên tiến vào giới giải trí, không giống như fan cô hay nói, vào chơi. Không, cô là vì Hoắc Hi mà tới. Cô từ bỏ tấm bằng thạc sĩ kinh tế, bỏ qua lời phản đối của gia đình, nhất quyết bước vào vòng giải trí, còn khăng khăng muốn ký hợp đồng với Tinh Diệu.

Sư Huyên cho rằng, làm như vậy có thể khiến cô gần Hoắc Hi thêm một chút, lại phát hiện khoảng cách vẫn rất xa.

So với cái hình tượng “không màng danh lợi, không tranh với đời” mà cô xây dựng cho mình, Hoắc Hi mới chân chính là người không màng thứ gì.

Không thể nói Hoắc Hi lạnh lùng, ít nhất người lạnh lùng còn cho người ta chút cảm giác. Hoắc Hi là đạm nhạt như một cơn gió, nhìn không thấy, nắm không được, người ta còn chưa kịp cảm giác thì anh đã phiêu lãng bay xa rồi.

Sư Huyên có thể tỏ vẻ không thèm để ý, không tranh không đoạt, là bởi vì từ nhỏ cô đã có mọi thứ tốt nhất ở xung quanh. Cô chỉ cần nâng mắt sẽ có người trước người sau dâng lên cho cô, căn bản không cần đi tranh đoạt.

Cuộc đời này, lần đầu tiên Sư Huyên té ngã, chính là thua trong tay Hoắc Hi, vào lúc nãy.

Làm sao cô có thể cam tâm đây?

Một người khiến cô khi đứng gần cũng ngại dơ như Thịnh Kiều, vì sao lại có tư cách ở bên cạnh Hoắc Hi chứ?

Nhưng Thịnh Kiều không chỉ được ở gần, mà còn đang rất vui vẻ, trước mặt chỉ huy này nọ nhưng mọi người đều nghe theo, bên trái gọi Kiều Kiều, bên phải gọi Kiều Kiều, nếu không phải chương trình đang phát sóng trực tiếp, Sư Huyên đã đổi sắc mặt rồi.

Sau khi thu dọn xong, trời đã tối. Nhạc Tiếu lại lần nữa đề nghị cùng nhau xem phim kinh dị. Những người khác ầm ĩ hưởng ứng, hơn nữa để xây dựng bầu không khí thích hợp, còn đặc biệt kéo màn tắt đèn. Đợi đến lúc Thịnh Kiều cắt trái cây xong, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hình ảnh nữ quỷ mặt áo đỏ xuất hiện trên tivi, cô suýt chút bị hù cho hét chói tai.

Thịnh Kiều đem trái cây đặt lên bàn, lưu lại một câu.

“Tôi xin phép ngủ trước.”

Sau đó trốn lên lầu.

Ở trong phòng Thịnh Kiều vẫn còn nghe tiếng thét chói tai từ dưới lầu vọng lên. Trình độ sợ quỷ của Thịnh Kiều cao đến mức người thường khó có thể lý giải, hơn nữa cô lại có trí tưởng tượng phong phú, lúc nãy vô tình nhìn thấy nữ quỷ trong tivi, đến giờ cô cũng không dám tiến vào toilet, bởi vì cô toàn nghĩ đến cảnh nhìn vào gương sẽ thấy hình bóng nữ quỷ đứng sau lưng cô.

Trốn trong phòng nửa ngày, cảm giác thật không xong, cô nhắn tin cho Chung Thâm, gọi cậu ta lên lầu giúp cô đi rửa mặt.

Ai ngờ Chung Thâm xem phim mê mẩn, đợi hoài cũng chẳng thấy hồi âm. Thịnh Kiều hết cách phải gọi điện xuống. Điện thoại lại tiếp rất mau, giọng nói đè thấp, nói nhỏ như đang bàn chuyện trộm cắp.

“Làm sao? Sao lại gọi điện?”

“Mau lên lầu tôi nhờ chút.”

“Chuyện gì a? Đang xem đến cảnh gay cấn nè.”

“Có lên hay không?”

“…. được rồi, lên lên.”

Tắt điện thoại, Thịnh Kiều thở phào một hơi, cuộn tóc lên cao, lúc này cửa phòng bị gõ, cô chạy ra, vừa mở cửa vừa oán giận nói.

“Xem kinh dị cái gì chứ? Có gì hay đâu? Đều là giả…”

Chưa nói hết câu đã bị nghẹn ở cổ, mắt mở to giống như thấy quỷ mà nhìn Hoắc Hi đang đứng bên ngoài.

“Anh… anh… sao anh…” – đến lưỡi cũng bị cuốn, nửa ngày mới có thể nói chuyện suông sẻ – “Sao lại là anh? Chung Thâm đâu?”

“Cậu ta bận xem phim, đi không được. Cô bị làm sao?”

Thịnh Kiều ở trong lòng mắng Chung Thâm đến thảm, ngoài mặt cười ha ha.

“Không… không có làm sao… không có việc gì. Anh xuống lầu đi.”

Hoắc Hi nhìn cô vài lần, cười cười nói.

“Đã biết giả còn sợ?”

Thịnh Kiều phát ngốc.

“Hả??”

Hoắc Hi lắc đầu.

“Không phải muốn rửa mặt à? Đi thôi.”

“…”

Không, em không sợ, không phải em.

Hoắc Hi đi 2 bước, thấy cô vẫn đứng chết trân tại chỗ, nhẹ giọng nói.

“Nhanh lên.”

Thịnh Kiều nhấc chân, vọt qua.

Phòng ngủ của cô không có toilet riêng. Cô và Phùng Vi xài chung một toilet. Hoắc Hi đứng bên ngoài, khoanh tay ôm ngực, nghiêng người đứng tựa cửa, đưa mắt đánh giá cô.

Thịnh Kiều bóp kem lên bàn chải, bắt đầu đánh răng. Cô không sợ nhìn vào gương sẽ trông thấy nữ quỷ nữa, bởi vì trong gương, ở phía sau lưng cô, phản chiếu chính là hình ảnh của Hoắc Hi. Dưới ánh đèn ấm áp, cả người Hoắc Hi sáng lên như bao phủ trong hào quang.

Huhu… mẹ ơi, con yêu người này, anh ấy đang tỏa sáng kìa… huhu…

Hoắc Hi thình lình ngẩng đầu, xuyên qua gương, đối diện với ánh mắt của cô.

“Cô còn muốn ngậm kem đánh răng bao lâu nữa?”

Thịnh Kiều run lên, thu lại ánh mắt hoa si, cúi đầu nhanh chóng đánh răng, lưu loát liền mạch.

Quần chúng đang xem trực tiếp thiệt là một lời khó nói hết.

Khi Thịnh Kiều lên lầu, màn hình (của chương trình) cắt thành 2 nửa, người xem phân cảnh của cô không nhiều lắm, đến lúc Hoắc Hi lên lầu thì nó mới trở thành màn hình phát sóng chính. Rất nhiều người qua đường và Hi Quang kéo vào xem.

——cảnh này khiến tui cảm thấy không khỏe chút nào

——đi rửa mặt thôi cũng phải gọi người đi theo, cho rằng mình là trẻ con 3 tuổi hả?

——đúng là danh xứng với thật, cao dán chó.

——haiz, đều tại bảo bối quá lịch sự, nhưng sự ôn nhu này Thịnh Kiều không xứng nhận a~

——người sáng mắt không chơi tiếng lóng, tui cũng muốn được Hoắc Hi dẫn đi rửa mặt

——người sáng mắt không chơi tiếng lóng, vừa rồi Thịnh Kiều gọi cho Chung Thâm, là Hoắc Hi tự mình đi lên, chuyện này không thể trách lên đầu Thịnh Kiều được? Đúng là hết nói nổi.

——Kiều của tui vừa rồi đúng là bị phim kinh dị dọa sợ, sắc mặt cũng thay đổi. Nhờ bằng hữu đi theo chẳng lẽ còn không được? Cũng đâu có gọi Hoắc Hi, là người nhà mấy người tự đi lên đó chứ, tại sao bây giờ cắn ngược?

——chỉ là người qua đường, Hoắc Hi là lịch sự, Thịnh Kiều cũng không sai. Hai nhà có thể ngừng xé nhau được chưa?

——xé? cô ta không xứng

——không xứng thì câm miệng. Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi ba quỳ chín lạy để khấu tạ hồng ân của nhà đó sao?

——tui thiệt không hiểu, nhóm khách quý ở chung với nhau như bằng hữu, cảm tình khá tốt. Chung Thâm muốn xem phim, Hoắc Hi thay thế đi lên giúp đỡ, vì sao không được? Thịnh Kiều sợ ma, Hoắc Hi ở bên cạnh giúp nàng, vì sao không được?

——chính là không được. Không muốn thấy Thịnh Kiều ở chung một chỗ với Hoắc Hi. Không muốn thấy Thịnh Kiều dính tới Hoắc Hi ở bất kỳ hoàn cảnh nào, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không thể được. Trả lời vậy hài lòng chưa? Chính là chán ghét Thịnh Kiều. Nhìn cảnh hai người xuất hiện chung đã khó chịu như ăn phải ruồi bọ rồi, chả lẽ muốn oán giận chửi hai câu cũng không được sao?

——khi nào thì Thịnh Kiều giải ước rồi lăn khỏi Cbiz vậy?

——đợi khi nào Thịnh Kiều lăn khỏi Cbiz, tui sẽ mướn nguyên vũ đoàn đến phòng làm việc của Hoắc Hi nhảy múa ăn mừng.

Hi Quang đối với Thịnh Kiều là căm hận tận xương tủy.

Rửa mặt xong, Thịnh Kiều về phòng. Hoắc Hi chậm rãi đi ở phía sau. Đến cửa phòng, Hoắc Hi nói nhỏ.

“Nghỉ ngơi sớm.”

“Vâng ạ” – cô mấp máy môi, cũng nhẹ giọng nói – “Hoắc Hi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Vào phòng, cảm giác sợ hãi lúc nãy tiêu tan không ít. Thịnh Kiều nhẹ thở ra một hơi, lấy mũ che camera ở góc phòng, sau đó bò lên giường, đeo tai nghe, mở di động.

Trong điện thoại toàn lưu trữ video biểu diễn của Hoắc Hi.

Thịnh Kiều tắt đèn, mở video cô quay ở lần biểu diễn mới đây, cười tủm tỉm mà xem. Ma quỷ gì đó, lúc này đều không tồn tại, Hoắc Hi chính là thần hộ mệnh của cô.

Hiện tại thân phận thay đổi, mỗi ngày cô đều có thể ở bên cạnh Hoắc Hi, có thể nhìn thấy anh, có thể nói chuyện với anh. Nhưng khi xem video, lúc đèn sân khấu sáng lên, cô cảm thấy, đây mới là thời điểm cô cảm thấy anh ở gần mình nhất.

Không cần che dấu, không cần áp lực, thoải mái bày tỏ, anh là người cô yêu nhất, và cô là fan của anh.

Đây mới là khoảng cách tốt nhất.

Trong thân phận Thịnh Kiều, ngay cả cảm giác yêu thích cũng phải tân lực che dấu.