Chương 134
Vật nhỏ trong ngực rất không an phận, một lát xoay bên này, một lát xoay bên kia. Hoắc Hi nhịn không nổi nữa, lật người ấn cô xuống sô pha, thấp giọng cắn răng nói.
“Em cố ý có phải không?”
Thịnh Kiều ủy khuất muốn khóc.
“Em… không thoải mái… chỗ đó… khó chịu…”
Hoắc Hi thoáng cứng đờ, dưới đáy mắt hiện lên một chút ảo não, chậm rãi bế cô lên, cúi đầu hôn hôn cái miệng đang vểnh vểnh của cô.
“Để anh đi mua thuốc cho em nhé.”
Mặt Thịnh Kiều soát~ một cái đỏ bừng, túm chặt anh.
“Không… không cần!”
Hoắc Hi biết cô đang nghĩ gì. Đúng là anh không tiện ra tiệm thuốc tây, hơn nữa sự tình này cũng không thể nói cho người khác biết. Hoắc Hi nghĩ nghĩ, đi vào tủ thuốc tìm tìm, cầm ra mấy viên thuốc hạ sốt cho cô uống đỡ.
Thấy bộ dáng ủy khuất của cô, anh đau lòng hết sức, nhỏ giọng hỏi.
“Nằm xuống sẽ đỡ đau hơn à?”
Cô gật đầu. Hoắc Hi đỡ cô nằm xuống, ngồi ở cuối ghế để đầu cô gối lên đùi mình, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái một chút.
Xem tivi một lát, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện cô ngủ mất rồi. Cái đầu nhỏ khẽ nghiêng, bàn tay vẫn nắm chặt ống quần anh.
Hoắc Hi chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nhẹ nhàng sờ tóc cô, đáy lòng thoáng hối hận vì hôm qua lăn lộn cô đến mệt phờ như vậy.
Thịnh Kiều ngủ đến lúc trời chạng vạng mới tỉnh. Lúc này hạ thân không còn khó chịu nữa. Hoắc Hi vẫn ngồi với tư thế như cũ. Trên tivi đang chiếu một bộ phim phóng sự. Hoắc Hi cảm giác được cô động đậy, cúi đầu thấy cô đã mở mắt, ôn nhu hỏi.
“Có tốt hơn không?”
Cô dụi mắt ngồi lên, gật đầu. Hoắc Hi rót một ly nước ấm cho cô uống. Lúc này, bà Thịnh gọi điện tới, hỏi xem cô có về ăn tối không.
Thịnh Kiều chớp mắt nhìn Hoắc Hi, nhỏ giọng nói.
“Hoắc Hi~ chúng ta cùng về ăn cơm nha?”
Bà Thịnh ở đầu bên kia nghe được, cười nói.
“Đúng rồi, gọi Tiểu Hi qua ăn chung đi. Mẹ nấu rất nhiều đồ ăn.”
Thịnh Kiều làm nũng kéo góc áo của anh. Hoắc Hi cười cười, gật đầu đồng ý.
Hai người còn muốn lên lầu thay áo. Thịnh Kiều đang chuẩn bị đứng xuống đất. Hoắc Hi đã duỗi tay ôm cô vào ngực, sau đó bế cô lên lầu. Cô ngượng ngùng, lí nhí nói.
“Em tự đi được mà.”
Hoắc Hi không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô.
Đem cô về phòng ngủ, lại lấy quần áo cho cô, Hoắc Hi mới xoay người đi ra ngoài. Chờ cô thay quần áo xong, anh cũng đã thu thập thỏa đáng.
Xuống gara, lên xe, lúc này Thịnh Kiều mới có thời gian mở di động lướt web.
Dùng tài khoản Phúc Sở Ý lên weibo, phát hiện toàn bộ trang đầu đều đang trong trạng thái chiến đấu khẩn cấp. Cô nhanh chóng lướt đọc siêu thoại và quảng trường. Tối hôm qua sau khi Hoắc Hi nhận được cúp thị đế thì có một đội thủy quân chạy ra hắc anh.
Rất dễ nhận ra bọn này là hắc tử chuyên nghiệp hay là quần chúng ăn dưa.
Nhìn Phó Vũ Xuyên liền biết.
Đại đa số cộng đồng mạng tán thành thực lực của Hoắc Hi trong Không Sợ, kỹ thuật diễn tinh vi, biểu hiện rất xuất sắc, so với 4 tác phẩm khác được đề cử thì hoàn toàn áp đảo.
Nhưng bọn giang cư mận rất xảo quyệt, cắt bẻ góc độ để nói, rằng năm nay không có tác phẩm danh tiếng nào tham dự, cho nên Hoắc Hi mới nhân cơ hội mà nhặt được của hời, không nên gọi anh là thị đế, phải gọi là “nhặt của hời đế”.
Lời này khiến Hi Quang nổi giận. Đáng lẽ là một ngày ăn mừng vui vẻ, kết quả lại bị lãng phí vào cuộc chiến xé bức với hắc tử.
Mặc cho Hi Quang ra sức khống bình phản hắc, từ khóa [Hoắc Hi nhặt của hời] vẫn một đường tăng cao trong bảng hotsearch. Thực rõ ràng, có đoàn đội bỏ tiền mua hotsearch để hắc Hoắc Hi.
Phòng làm việc Hoắc Hi ra tay khá nhanh, chưa tới một giờ đã bỏ tiền triệt hạ hotsearch này. Hai phe đều có đoàn đội biết quảng giao, nên còn chưa biết đối thủ là ai, còn chưa biết ai ở trong bóng tối lén lút ra tay, khiến cuộc chiến xé bức vẫn dâng cao không ngừng.
Thịnh Kiều trước giờ là fan chiến đấu ở tuyến đầu. Lần này gặp sự cố nên mới vắng mặt. Đọc mấy lời ghê tởm của bọn hắc tử, cô tức giận đến huyệt thái dương cũng đập thình thịch, vén tay áo lên, chuẩn bị xung trận.
Hoắc Hi phát hiện cô bỗng nhiên tức giận, khó hiểu hỏi.
“Em làm sao vậy?”
“Anh cứ lái xe. Không cần xen vào! Em muốn đem một đám thằng hề này dẫm cho chết!”
“…”
Phúc Sở Ý xuất hiện với khí thế chém giết tứ phương, từ việc an ủi các tỷ muội đang khóc thút thít vì bất lực, đến mắng xả bọn hắc tử mà không dùng tới một từ thô tục nào, đâm lỗ hổng logic của chúng, châm chọc lối tư duy ngốc nghếch của chúng, cố gắng xoay chuyển hướng gió của dư luận.
Hi Quang >> Huhu… A Phúc thật là lợi hại, văn võ song toàn. Năm nay top 3 fan trung thành của fandom, chúng tớ sẽ bầu cho cậu… huhu…