Chương 118
Ba bộ trang phục đều tạo ấn tượng tiên nhân, tay áo bằng lụa mỏng, màu sắc thanh thuần, không nhiều hoa văn trang trí, cảm xúc mặc lên người rất mềm mại. Có thể thấy được, đoàn phim bỏ không ít tâm tư vào phần phục trang.
Thịnh Kiều đầu tiên thay bộ áo lụa màu hồng nhạt. Trang phục ôm sát người, hiện ra chiếc eo nhỏ và chiếc vai hẹp, lúc bước đi, vạt áo bay bay, ống tay áo bay bay, nhìn y như tiên nữ.
Có điều trên đầu cô vẫn đang đội mũ beret, nhìn có chút lạc quẻ. Đợi cô ngồi xuống ghế, thợ trang điểm mới lấy mũ xuống, sau đó mọi người nhìn thấy chỗ bị hói trên đầu cô, nghẹn cười muốn điên luôn.
Thịnh Kiều sống không còn gì luyến tiếc nữa, để mặc cho họ cười. May mà thợ trang điểm rất nhanh đeo tóc giả cho cô, chỉnh lại tóc mái, trang điểm này nọ, thế là khí chất thần tiên của cửu trùng thiên liền hiện ra.
Thợ trang điểm vừa lòng đến không chờ nổi, hối thúc cô đi chụp hình. Sau đó Thịnh Kiều thay bộ trang phục thứ hai màu xanh lơ, cảm giác thanh lãnh, nên thợ trang điểm chỉnh màu mắt và màu môi một chút.
Cuối cùng là tạo hình mà cô đã chụp lúc trước, một bộ thường phục màu tím nhạt. Thịnh Kiều cảm thấy bộ nào cũng đẹp, hoàn toàn không có ý kiến gì. Chờ chụp xong 3 bộ ảnh, tổ hậu kỳ lập tức chỉnh sửa, đến buổi chiều thì đoàn phim đăng lên tài khoản chính.
Ảnh tạo hình vừa tung ra, toàn bộ bình luận đều là la liếm màn hình. Tạo hình cổ trang của Thịnh Kiều quả thật rất tuyệt. Cô khống chế biểu tình rất tốt, mỗi bộ đều thể hiện khí phách cần có. Ngay cả fan nguyên tác cũng nói cô hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của họ về hình tượng tiểu yêu quái tinh linh, hình tượng nữ chính thiên chân tiếu lệ.
Sau khi chụp ảnh xong, Thịnh Kiều ở lại phim trường, dùng thời gian chờ đợi để đọc lại tiểu thuyết một lần nữa.
Nguyện Trục cải biên từ một bộ truyện tiên hiệp huyền huyễn của một tác giả đang rất nổi danh. Đây là tác phẩm đầu tay của tác giả, xuất bản từ 14 năm trước. Ở hiện tại, câu chuyện này không tính là mới lạ. Nhưng quả thật năm đó khi tác phẩm này mới xuất hiện đã gây ra tiếng vang cực lớn, đến nỗi cho tới tận bây giờ, mỗi lần có bảng xếp hạng về tiên hiệp thì Nguyện Trục sẽ lọt top 10.
Quan trọng là nhân vật chính của truyện… nói thế nào đây, tác giả vậy mà cũng dám viết.
Nữ chính Đào Hoa Thập là một con khỉ.
Đúng vậy, là một con khỉ ở Hoa Quả Sơn, sùng bái Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, xem Tôn Ngộ Không là thần tượng, là tấm gương phấn đấu, mỗi ngày ngồi xổm bên đường mong chờ một Đường Tăng xuất hiện.
Tây Du Ký là tác phẩm trăm năm có một. Tác phẩm ăn theo Tây Du Ký phải nói là hằng hà sa số. Các tác phẩm ăn theo này, chỉ cần chất lượng tốt, nhất định sẽ được nhiều người ủng hộ.
Thịnh Kiều chính là fan cuồng của Tây Du Ký, cô không chỉ gần như thuộc lòng tác phẩm Tây Du mà đối với các tác phẩm lịch sử về Huyền Trang cũng đã nghiên cứu qua. Hiện giờ cô nhận kịch bản này, xem như thỏa mãn giấc mộng Tây Du của cô.
Buổi chiều, đoàn phim tạm ngừng để ăn cơm. Đạo diễn kéo Thịnh Kiều qua một bên, vừa ăn vừa giảng, ai ngờ thảo luận một hồi lại phát hiện Thịnh Kiều hiểu biết về nhân vật lẫn cốt truyện rất sâu sắc. Đạo diễn thực hài lòng. Thế là ăn cơm xong liền bắt đầu quay cảnh đầu tiên cho nữ chính.
Thịnh Kiều đầu tiên đi thay trang phục tiên đồng, tóc buộc thành hai cái bánh bao, dùng sợi dây màu trắng cột lại, nhìn thanh tú đáng yêu muốn đòi mạng.
Đạo diễn đang chỉ huy mọi người vào vị trí. Diễn viên phụ cầm kịch bản chạy tới tìm Thịnh Kiều để đối diễn. Hiện giờ danh khí của Thịnh Kiều cực cao, tương tự như ngôi sao lớn, mặc dù trước kia chưa từng hợp tác chung, nhưng họ sợ đụng chạm gì đó thì không hay. Không nghĩ tới Thịnh Kiều đặc biệt thân thiện, cười nói ôn hòa, lúc đối diễn, nếu có chỗ không đúng sẽ rất nghiêm túc sửa sai, hoàn toàn không có dáng vẻ dùng tên tuổi để tỏ vẻ bất mãn này kia. Huhu… thiệt là tốt số, có thể gặp được một nữ chính hiền lành đáng yêu như vậy.
Sau khi tập diễn xong, Thịnh Kiều vào vị trí, ôm cây củi, nằm bên cạnh lò luyện đan. Đạo diễn hô.
“Action!”
Thịnh Kiều lập tức nhập vai, hai mắt nhắm lại, lưỡi chậc chậc, trên mặt là thần thái ngây thơ trong sáng. Vai phụ từ bên ngoài chạy vào điện, sốt ruột hô to.
“Tam Thập! Tam Thập!”
Chạy tới trước mặt Thịnh Kiều, thấy người đang ngủ, tức giận véo má một cái.
“Tam Thập! Mau tỉnh lại!”
Thịnh Kiều như đang ngủ mơ, gắt gao ôm cây củi, lẩm bẩm.
“Quả đào là của ta! Ta! Không! Cho! Ngươi!”
Vai phụ dùng chân đá vào mông Thịnh Kiều, rống lên.
“Đào Hoa Thập!”
Thịnh Kiều giật mình, gương mặt như từ trong mộng tỉnh lại, ánh mắt lung la lung linh, vô tội mà mờ mịt, ngơ ngác nhìn nửa ngày mới phản ứng lại, khẽ lắc đầu, buồn bã thở dài một hơi.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, vai phụ bụp~ một cái đập lên đầu cô.
“Ngươi lại muốn kể lể dong dài về lịch sử bi thảm của ngươi có phải hay không? Cái tật xấu gặp ai cũng đều bù lu bù loa này khi nào mới bỏ được hả?”
Thịnh Kiều ủy khuất sờ đầu.
“Ta nào có!”
“Còn không có? Ngươi có biết ngươi khiến sư phụ gặp bao nhiêu chuyện rắc rối, bị bao nhiều người nói xấu hay không hả? Hiện giờ trên thiên cung, nhắc tới Thái Thượng Lão Quân, người ta sẽ nói, “là chỗ có con khỉ hay giảng đạo lý bị lão quân lừa lên trời đó hả?!”, ngươi nghe như vậy có phải thấy rất kiêu ngạo hay không?”
Thịnh Kiều chu môi nói.
“Không có.”
Vai phụ xoa eo.
“Không có liền đứng lên cho ta. Vừa rồi có người vào cung Bắc Đẩu trộm đan dược, ngươi mau đi bắt gian tặc cho ta!”
“Cái gì? Có người dám vào cung Bắc Đẩu trộm đan?” – Thịnh Kiều hét lớn một tiếng, đứng bật lên, đỉnh đầu đụng cái cốp vào cằm vai phụ – “Sư huynh yên tâm! Ta đây liền đi bắt trộm.”
Dứt lời liền cất bước chạy ra ngoài. Vai phụ đau đến mức ôm cằm, giận dữ kêu lên.
“Đào Hoa Thập, cái con khỉ chết bầm nhà ngươi. Ngươi chờ đấy… ai da… đau chết mất…”
Đạo diễn vừa lòng hô.
“Cắt! Qua!”
Cảnh đầu tiên chỉ diễn một lần liền qua. Nhân viên công tác lúc trước còn lo lắng Thịnh Kiều không phải diễn viên chính quy, xem qua bộ phim đam mỹ mới chiếu thì thấy kỹ thuật diễn xuất của cô chỉ ở mức bình bình, căn bản không thể đạt tới yêu cầu của Trần đạo, còn đang lo sẽ bị NG nhiều lần, đã chuẩn bị tâm lý. Không nghĩ tới cô quay một lần liền qua.
Thịnh Kiều có thể nhập vai ngay lập tức, diễn ra một nhân vật ngây thơ vô tội lại có chút nghịch ngợm đáng yêu, đặc biệt là làn da tốt thật sự, nhìn giống y như một con khỉ chỉ ăn đào tiên mà lớn, toàn thân không có một chút trọc khí trần gian nào, tràn ngập linh khí tiên đồng, diễn xuất sống động như thật.
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh thứ hai, nam chính và nữ chính gặp nhau lần đầu tiên. Tằng Minh đã đổi trang phục, mặc một thân áo tím, ánh mắt lạnh băng, sống mũi thẳng tắp, đem dáng vẻ cuồng ngạo của nhị hoàng tử Quý Huyền bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Thịnh Kiều thấy nhiều nhân viên nữ đứng ở một bên ôm ngực hít thở.
Cảnh này Tằng Minh bị thương. Trong lúc Thịnh Kiều bận quay cảnh chạy lung tung bên ngoài đại điện tìm kiếm kẻ trộm thì thợ trang điểm hóa trang một chút cho Tằng Minh, tạo một ít vết máu loang lổ trước ngực, quẹt máu lên khóe miệng, sau khi Tằng Minh ngồi vào vị trí thì bắt đầu đánh rối mái tóc.
Thịnh Kiều nghe thấy bên cạnh có 2 nữ trợ lý nhỏ giọng thì thào với nhau.
“Muốn nhào lên hung hăng chà đạp ảnh quá đi à… huhu…”
Thịnh Kiều nhịn không được, phốc~ một tiếng cười ra tiếng. Hai nữ trợ lý phát hiện Thịnh Kiều nghe được lời họ nói, vội vàng chạy qua năn nỉ.
“Tiều Kiều lão sư, ngàn vạn lần đừng nói với Tằng lão sư nha~ Bọn em chỉ đang giỡn thôi!”
Thịnh Kiều cười cười gật đầu. Tằng Minh nhìn qua, hiếu kỳ hỏi.
“Em cười cái gì vậy?”
Thịnh Kiều trả lời tỉnh bơ.
“Cười anh đẹp trai quá!”
“…”
Đạo diễn hô.
“Chuẩn bị, 3, 2, 1, action!”
Thịnh Kiều xách váy, tung tăng nhảy nhót từ bên ngoài vào điện, vừa chạy vừa lầm bầm.
“Căn bản có thấy kẻ trộm nào đâu. Cái tên Tam Tuyệt kia, khẳng định không muốn cho ta ngủ mà.”
Vừa nói xong, liếc thấy Tằng Minh đang ngồi dựa vào quầy hàng đựng thuốc. Tằng Minh cúi đầu che miệng vết thương, tóc tai hỗn loạn, áo tím thấm đầy máu, thần sắc ảm đạm.
Thịnh Kiệu hô á một tiếng, chậm chậm chạy tới bên cạnh, láo liên ngó ngó.
“Ngươi là ai?”
Tằng Minh khụ~ hai tiếng, hơi thở mong manh nhưng âm thanh không hề yếu thế.
“Mau lấy thiên chân đan cho bổn điện.”
Nói xong liền ho, cắn bể bịch máu trong miệng, phun ra một ngụm máu. Thịnh Kiều trừng mắt, ngẩn người hỏi.
“Bổn điện là người phương nào? Ta chưa nghe nói bao giờ. Nhưng thiên chân đan là thánh vật của cung Bắc Đẩu, ngươi nói lấy liền lấy à?”
Tằng Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, ánh mắt giống như muốn xẻo thịt cô, nhưng vì vết thương quá nặng, chỉ có thể cắn răng nói.
“Ta đấu với Ma Quân, nhất thời vô ý bị trọng thương. Ngươi mau lấy thiên chân đan tới đây, trị thương cho bổn điện, nhất định có ban thưởng.”
Thịnh Kiều đảo mắt một vòng, suy tư một chút.
“Ngày hôm trước ở ngọc kiều ta có nghe các tiên nga nói chuyện với nhau, nhị hoàng tử Quý Huyền vừa mắt một tiểu thiếp của Ma Quân nên mang theo Bằng Hư Kiếm đi Ma giới đoạt người. Chẳng lẽ ngươi chính là nhị hoàng tử?”
Tằng Minh run rẩy một chút, cười lạnh nói.
“Ngươi là một tiểu tiên mà biết khá nhiều chuyện đấy nhỉ. Nếu đã biết ta là nhị hoàng tử, sao còn không mau đi lấy đan dược dâng lên?”
Thịnh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, không nhúc nhích, tiếp tục nói.
“Ta còn nghe nói, nhị hoàng tử là người có thân thể phá thần mà vạn năm nay tiên giới mới gặp được, từ nhỏ thiên phú đã tốt, tu vi cực cao, Bằng Hư Kiếm có thể chém hết tứ hải yêu ma, trên thiên cung không ai là đối thủ, cho dù là Ma Quân ở Ma giới cũng không thể đánh bại điện hạ.”
Tằng Minh gầm lên.
“Từ đâu mà ngươi nghe nhiều chuyện như vậy hả? Ngươi rốt cuộc có đi lấy đan hay không?”
Thịnh Kiều cười lên.
“Điện hạ chờ một lát. Tiểu Thập lập tức mang thiên chân đan tới.”
Đạo diễn hô.
“Cắt! Trạng thái của hai người không tồi nhưng còn có thể diễn tốt hơn, lại đến một lần.”
Thế là hai người diễn lại một lần, càng cọ xát thì càng nhập vai, đạo diễn gật đầu liên tục, đến lần quay thứ ba thì được thông qua.
Sắc trời tối dần, trong điện đã bật đèn, Thịnh Kiều còn chưa kịp nghỉ ngơi, đạo diễn đã kêu cô vào chỗ. Thịnh Kiều vội vàng uống một ngụm sữa mà Đinh Giản đưa qua, sau đó xốc váy chạy đi.
Cảnh tiếp theo cần quay cận mặt, đạo diễn cẩn thận cùng Thịnh Kiều giảng giải một chút. Cô vừa đứng nghe vừa gật đầu. Vết máu trên người Tằng Minh đã nhạt màu, thợ hóa trang lại quăng một ít huyết lên người anh ta. Tằng Minh nhìn nhìn, vẻ mặt chán chường nói với Thịnh Kiều.
“Cố gắng quay một lần liền qua nha~”
Bảng phân cảnh gõ cạch~
Thịnh Kiều cầm một bình ngọc chạy tới. Trên mặt cô không còn dáng vẻ ngây thơ vô tội nữa mà là vẻ lém lỉnh ma lanh, khẽ cúi đầu chuyển mắt, dáng vẻ “vừa làm chuyện xấu” hiển hiện rõ ràng trên màn ảnh.
Đạo diễn dàn dựng nhỏ giọng nói.
“Ánh mắt diễn rất đạt.”
Đạo diễn gật đầu.
Trên màn hình, Tằng Minh nhận một viên tiên đan từ Thịnh Kiều, ăn vào, tiếng nói lạnh lùng.
“Ân tình tặng tiên đan, bổn điện nhớ kỹ, ngày sau sẽ hậu tạ.”
Nói xong, nhắm mắt điều tức, thân mình đột nhiên chấn động, ngã qua một bên, nằm trên mặt đất, ôm bụng cuộn thành một đoàn, trên mặt toàn là đau đớn.
Thịnh Kiều chắp tay sau lưng, đứng ở một bên, cười sung sướng khi người gặp họa.
Tằng Minh ngẩng đầu, máu me đầy mặt vẫn không che được vẻ tức giận ngập trời.
“Ngươi, cho ta ăn cái gì?”
Thịnh Kiều “chậc chậc” hai tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt Tằng Minh, vỗ mặt hắn nói.
“Viên đan kia gọi là hóa hình đan, ăn vào sẽ biến về chân thân, sau đó càng lúc càng thu nhỏ… há há há…” – Thịnh Kiều đập hai tay trên không trung – “Nhỏ đến mức ta có thể đạp ngươi dưới chân, đập ngươi trong lòng bàn tay. Thử xem tên trộm đan nhà ngươi làm thế nào để chạy thoát!”
Tằng Minh rống lên.
“Ai nói ta là trộm?”
Thịnh Kiều nhếch môi cười, duỗi tay vỗ lên đầu hắn.
“Tam Tuyệt sư huynh vừa nói có trộm vào nhà, ta còn tưởng huynh ấy hoa mắt nhìn nhầm, lại không ngờ là thật. Tên trộm nhà ngươi, đừng có mà hù ta. Ngươi nếu là nhị hoàng tử, làm sao có thể bị Ma Quân đánh trọng thương đến như vậy chứ? Hừ… tưởng trộm tiên đan hả? còn không nhìn xem bản thân ngươi có bao nhiêu cân lượng…”
“Bổn điện nhất thời không chú ý bị tên kia ám toán, ngươi…”
“Dừng!”
Thịnh Kiều giơ tay ngăn lại.
“Giải thích chính là che dấu. Ta sẽ không nghe kẻ cắp nói bậy.”
Tằng Minh vừa muốn nói gì đó, đột nhiên co người lại, đạo diễn la lên.
“Cắt!”
Tằng Minh nhanh chóng chạy khỏi khung hình, chỉ để lại một mình Thịnh Kiều ngồi ở đó, bắt đầu phần diễn cá nhân.
Sau đó, Thịnh Kiều cười điên dại 2 tiếng, giả bộ giống như từ trên mặt đất nhặt lên một vật gì đó, đắc ý nói.
“Thì ra là một con rắn màu tím. Ngươi bây giờ còn muốn nói gì nữa. Một tên xà yêu mà cũng dám chạy vào cung Bắc Đẩu ăn trộm tiên đan, ngươi nhìn ngươi xem, thân là loài rắn vì sao lại mọc ra 2 cọng râu dài như thế, đúng là dị hợm. Để xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
Đạo diễn hô.
“Cắt! Không tồi. Qua.”
Tằng Minh ở bên cạnh giơ lên ngón cái, lại bị trợ lý thúc giục đi thay trang phục.
Thịnh Kiều ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Định Giản vừa quạt vừa khen.
“Kiều Kiều, chị diễn nhân vật ngốc nghếch thật là sinh động nha~”
“…”
Đây là đang khen cô hay đang chửi cô vậy?