Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 110: 110




Chương 110

Ngày hôm sau, mọi người rời giường lúc 7g sáng.

Không có tiền mua điểm tâm, may mà ai cũng có đồ ăn vặt, Thịnh Kiều còn mang theo túi trà, mọi người mượn lò vi ba của khách sạn, nướng bánh mì lên ăn tạm.

Lê Nghiêu thấy Sư Huyên vẫn mang vẻ mặt khó ở, nhếch mép cười lạnh, hất mặt nhìn trời không thèm ngó ngàng, việc này khiến Sư Huyên càng thêm tức giận cắn răng, không thèm mở miệng nói chuyện với ai, bầu không khí có chút căng thẳng cứng đờ.

Tổ tiết mục ngược lại rất vui vẻ, cực kỳ nghiêm túc quay hình đủ mọi góc độ, đến lúc cắt ghép trailer, tung vài cảnh hôm nay vào, đảm bảo sẽ đại bạo!

Sau đó tổ tiết mục nhìn thấy Thịnh Kiều mang dép lê, cầm một đôi giày thể thao, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kỳ Liên, mở miệng hỏi.

“Theo ý tứ của mấy người thì sẽ mặc kệ chúng tôi đúng không? Hoàn toàn để mặc chúng tôi tự xử đúng không?”

Tổ đạo diễn khẳng khái trả lời.

“Đúng vậy. Tự làm lỗi, tự gánh vác.”

Thịnh Kiều nheo mắt.

“Vậy một lát nữa, mặc kệ chúng tôi làm gì, làm thế nào, mấy người cũng không thể nhúng tay nha~”

Tổ đạo diễn: “…”

Sao cảm thấy có gì đó sai sai vậy ta???

Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy Thịnh Kiều cười tủm tĩm, cầm đôi giầy thể thao lên, móc móc bên dưới miếng độn giày, lôi ra 3 tờ tiền, cộng lại được 600 tệ.

Tổ đạo diễn: “???”

Khách quý: “!!!”

Thịnh Kiều không chút để ý, lại lôi di động, mở ốp điện thoại, từ mặt sau lôi ra 2 tờ tiền, cộng lại được 400 tệ.

Tổ đạo diễn: “??????”

Khách quý: “!!!!!!”

Đều là tiền mới cứng, tổng cộng là 1k tệ, Thịnh Kiều đặt lên bàn, trịnh trọng nói.

“Là do mấy người ban đầu lục soát không kỹ, là lỗi của mấy người, tự làm lỗi tự gánh vác, đúng không? Cho nên, hiện tại, số tiền này không thể dùng quy định để tịch thu nha~”

Tổ đạo diễn: “…”

Kỳ Liên nhấp nha nhấp nhỏm.

“Tiểu Kiều, em đúng là thiên tài nha!”

Không khí vốn cứng đờ bị hành động của Thịnh Kiều kéo giãn ra, Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn ôm bụng cười ngất, ngay cả Lương Khâu Ngọc cũng ngập bụng cười. Chỉ có Sư Huyên là vẫn trầm mặt không nói tiếng nào.

Thịnh Kiều không quan tâm đến cô ta, đặt tiền lên bàn, thảo luận với mọi người.

“Trong hành lý của tôi còn giấu 1k tệ. Tổng cộng chúng ta sẽ có 2k tệ, đổi được khoảng hơn 200 Eu-rô. Sắp tới chúng ta còn phải hoàn thành 2 nhiệm vụ. Tôi đã thử tính qua, 6 vé vào cửa là 168 Eu-rô, hoàn thành nhiệm vụ xong, chúng ta chỉ còn lại khoảng 90 Eu-rô. Hai ngày kế tiếp, vấn đề ăn uống phải tiết kiệm tối đa, ngay cả tiền xe cũng phải tiết kiệm, nếu có thể đi bộ liền đi bộ.”

Hồ Duệ Văn nói.

“Em có mang theo 2 thùng mì gói. Hai ngày kế tiếp chúng ta ăn mì gói là được.”

Thịnh Kiều vỗ tay.

“Quá tốt.”

Tổ tiết mục: “…”

Thịnh Kiều cầm tiền tìm tổ tiết mục để đổi thành đồng Eu-rô. Đạo diễn giận nói.

“Cô nghĩ hay nhỉ?!? Lừa chúng tôi một vố còn muốn chúng tôi giúp đỡ à?”

Thịnh Kiều nhún vai.

“Mấy người phải thấy may mắn là tôi giấu diếm tiền riêng đấy. Nếu chúng tôi đi làm nhân công hoặc mãi nghệ kiếm tiền ở nước ngoài thì thành phạm pháp rồi. Không muốn nhận tiền của tôi, được thôi, vậy mấy người móc túi bỏ ra một phần kinh phí nữa đi!!!”

Tổ đạo diễn không thể nói gì hơn.

“… bọn tui cám ơn cô à.”

Mặc kệ làm sao, Thịnh Kiều dùng biện pháp này để giải quyết vấn đề hiện tại là cách tốt nhất. Tổ tiết mục ban đầu muốn ép tổ đội đi vào con đường mãi nghệ, tối hôm qua đã đi xin giấy phép công chứng khắp nơi nhưng đến nay còn chưa có hồi âm. Hiện tại bọn họ chỉ có thể chấp nhận cách giải quyết của Thịnh Kiều. Nếu không, chương trình khỏi quay tiếp được luôn.

Tổ tiết mục đồng ý quy đổi ngoại tệ, bởi vì đây là tiền của Thịnh Kiều nên sau đó cô trực tiếp làm thủ quỹ giữ tiền luôn.

Tổ đội một lần nữa quy hoạch lộ tuyến cho nhiệm vụ thứ hai, cũng may điểm đến nằm không xa khách sạn cho lắm, đi bộ chừng 2 tiếng là tới. Việc không nên chậm trễ, thời gian không còn sớm, mọi người chuẩn bị một chút, sau đó lên đường.

Đầu tiên là đi bộ tới địa điểm tham quan của hôm nay: viện bảo tàng Picasso.

Buổi sáng, ánh mặt trời bao phủ toàn bộ cảnh vật. Hoa hoa cỏ cỏ rộn rã khắp nơi, đúng là ý đẹp cảnh vui. Tối hôm qua, mọi người còn cho rằng mất kinh phí là một việc cực kỳ trọng đại, hiện giờ cảm thấy, cuộc sống này ấy mà, trừ bỏ chuyện sinh tử thì không có gì là to tát hết.

Mỗi người trong đội đều tự mang theo bình nước lấy từ khách sạn, trừ bỏ Hồ Duệ Văn và Lê Nghiêu. Thịnh Kiều phải mua 2 chai nước suối cho họ. Mọi người vừa đi bộ vừa trò chuyện, cảm giác rất tự do tự tại.

Băng qua một con phố, Sư Huyên nhìn thấy một cửa hàng bán đồ secondhand xa xỉ, thoáng dừng chân, sau đó không nói với ai tiếng nào, trực tiếp mở cửa đi vào.

Tổ đội vẫn cứ đi, lát sau mới phát hiện thiếu mất 1 người, vòng ngược trở lại thì thấy Sư Huyên đứng trong cửa hàng đang tìm cách gỡ cái lắc tay xuống. Kỳ Liên hỏi.

“Con bé đó muốn làm gì vậy?”

Lê Nghiêu híp mắt nhìn, sau đó cười lạnh.

“Chắc là muốn đem lắc tay bán lấy tiền.”

Mọi người đẩy cửa đi vào bên trong. Ông chủ cửa hàng nhận lấy cái lắc tay, săm soi định giá. Lương Khâu Ngọc khuyên can.

“Huyên Huyên à, vấn đề tiền bạc đã giải quyết rồi, đừng bán đồ nữa.”

Sư Huyên không thèm quay đầu, nói.

“Tôi đã nói rồi. Tôi tự gây phiền toái thì tôi tự mình giải quyết, không cần dùng tiền của người khác.”

Ông chủ kiểm tra xong, báo số tiền, Sư Huyên nhíu mày.

“Cái lắc này là mẫu mã mới vừa tung ra thị trường nửa tháng trước, tôi mua là hàng chính phẩm đấy.”

Ông chủ biết Sư Huyên là người nước ngoài, không có tâm tư giải thích nhiều, nhún vai cười nói.

“Đồ secondhand chỉ có giá trị nhiêu đó, không bán thì thôi.”

Sư Huyên bặm môi, không cãi nữa.

“Giao tiền đi.”

Cái lắc tay này là hàng xa xỉ, cho dù bị ép giá, vẫn bán được một số tiền không nhỏ. Có lượng tài phí này, tùy ý tổ đội muốn xài sao thì xài, thế thì tiết mục du lịch nghèo khổ còn chỗ nào thú vị nữa? Cho nên tổ đạo diễn lập tức lên tiếng.

“Không thể cầm đồ lấy tiền, đó là vi phạm quy định.”

Sư Huyên quay người, khó chịu nói.

“Thịnh Kiều giấu tiền vì sao không tính là vi phạm quy định? Cô ta dùng phương pháp giấu tiền, tôi dùng phương pháp đổi vật lấy tiền, vì sao chỉ có tôi là tính vi phạm quy định?”

Tổ tiết mục thực sự rất xấu hổ. Đạo diễn vội vàng giải thích.

“Bởi vì trong hợp đồng ký kết trước khi tham gia chương trình lữ hành có viết rõ ràng, cấm cầm đồ đổi tiền, cấm xin xỏ vay mượn, cấm nhờ vả bạn bè hay người thân. Nhưng phần giấu tiền thì không có viết trong quy định.”

Thật ra là do tổ tiết mục không nghĩ tới khách quý có thể giấu được tiền trước mắt bọn họ, đã tịch thu túi tiền, kiểm tra hành lý, lục soát toàn thân trước khi lên đường, cẩn thận hết mức rồi nên bọn họ không nghĩ tới chuyện viết nó vào quy định. Haiz… là bọn họ tính sai.

Sư Huyên từ nhỏ được cưng sủng giống như tiểu công chúa, vào Cbiz cũng được người khác phủng trong lòng bàn tay, làm sao chịu được khẩu khí này. Nàng ta cười lạnh nói.

“Nghĩa là muốn nhằm vào tôi chứ gì?”

Tổng đạo diễn là người cương trực thẳng thắn, nghe cách nói chuyện này thì muốn nổi giận.

“Sư Huyên, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ lúc chúng tôi viết quy định trong bản hợp đồng sẽ tiên đoán được chuyện cô làm mất kinh phí hay sao?”

Khách quý và đạo diễn lớn tiếng tranh luận với nhau, quả thật là việc xấu hổ nhất từ trước tới nay, thợ quay phim cũng không dám quay lại, mà cho dù có quay lại thì sau này cũng không dám chiếu.

Các khách quý hai mặt nhìn nhau. Kỳ Liên nháy mắt ra hiệu với Lương Khâu Ngọc, ý bảo mau lên khuyên nhủ. Ngay lúc này, Sư Huyên đột nhiên xòe tay nói với ông chủ cửa hàng.

“Tôi không bán nữa.”

Ông chủ luyến tiếc trả lại vòng tay. Mọi người nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp vui mừng, Sư Huyên đã lột bỏ micro và các phụ kiện trên người, ném lên tủ kính, ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.

“Tiết mục này, tôi không tham gia nữa.”

Là thiên kim của Tập đoàn Sư thị, làm sao có thể chịu nổi cái uất nghẹn này. Công chúa du ngoạn ở chốn trần gian, mọi người theo lẽ nên quỳ phục mới đúng.

Biên tập viên của chương trình vẫy tay, ý bảo máy quay hình xung quanh tắt hết, sau đó chạy tới kéo tay Sư Huyên.

“Huyên Huyên, chuyện gì từ từ nói. Hiện giờ tài chính của đoàn đội đã đủ dùng, không cần phải đem lắc tay đi bán, đây là mọi người muốn giúp em khỏi tốn tiền…”

Sư Huyên dừng chân, lạnh lùng nói.

“Tôi đã nói rồi, tôi không xài tiền của người khác. Có điều hiện giờ chuyện này không còn quan trọng, tôi không quay nữa, mấy người cứ tùy ý, muốn làm sao thì làm.”

Các trợ lý khác cũng muốn đi lên khuyên nhủ, tổng đạo diễn quát lên.

“Để cô ta đi đi. Tiết mục này chẳng lẽ không có cô ta thì không thể quay tiếp hay sao?”

Sư Huyên nghe được lời này, cười lạnh một tiếng, quay đầu đi luôn. Các trợ lý thật là điên đầu, phân trần với tổng đạo diễn.

“Cô ấy chính là con cưng của Tinh Diệu, sau lưng còn có Tập đoàn Sư thị đó.”

Tổng đạo diễn là người từng trải, trong vòng tròn tống nghệ cũng thuộc dạng có danh tiếng. Những nghệ sĩ khác đều phải cầu cạnh để được mời vào show của ông, có ai dám tỏ thái độ như vậy chứ? Ông cười lạnh.

“Tôi không tin Sư thị có thể một tay che trời.”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều cảm thấy thật là bất đắc dĩ, chẳng biết nói làm sao.

Kỳ thật, Thịnh Kiều biết lý do vì sao Sư Huyên khăng khăng muốn bán vòng tay. Bởi vì Sư Huyên không muốn dùng tiền của cô. Đổi lại là tiền của bất kỳ ai khác, Sư Huyên đều sẽ không sao cả. Nhưng bởi vì đây là tiền của Thịnh Kiều, cho nên mới không được.

Một người bị Sư Huyên xem là dơ bẩn, phải xài tiền của người đó, đối với Sư Huyên mà nói, chính là sỉ nhục.

Tổ đội còn tưởng tiết mục hôm nay thế là khỏi quay rồi, cần trở về khách sạn thương nghị đối sách gì đó. Ai ngờ, tổng đạo diễn nói.

“Mọi người quay tiếp đi. Cần làm gì thì làm đó. Tiểu Lý, mau đi liên hệ một số nghệ sĩ, cần tìm người thay thế ở trạm tiếp theo.”

Thế là tổ đội 5 người tiếp tục hành trình đi bộ của họ.