Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 109: 109




Chương 109

Tham quan Sagrada Familia xong, buổi tối, tổ tiết mục an bài một bữa tiệc cho khách quý.

Barcelona là đại bản doanh của bóng đá, có câu lạc bộ Barcelona tọa trấn, dân chúng cực kỳ tôn sùng môn thể thao này. Tiệc tối có mời vài cầu thủ bóng đá đến tham dự, sẽ khai mạc với vài màn biểu diễn kỹ thuật bóng đá, sau đó khua chiêng gõ trống ca hát nhảy múa.

Cơm nước xong, tổ đạo diễn nói.

“Mọi người cũng phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn cho dân bản xứ thưởng thức.”

Toàn đội: “???”

Chỉ có vài giờ, làm sao chuẩn bị kịp?

Thịnh Kiều nuốt vội miếng pizza vào miệng, xé một tờ giấy trong quyển sổ, lôi bút ra, hối thúc.

“Mau mau… báo tài nghệ của mỗi người, không thể làm mất mặt tổ quốc được.”

Kỳ Liên phán chắc nịch.

“Hát quốc ca đi. Giọng anh đây hát quốc ca rất có uy lực!”

Lê Nghiêu cười.

“Có cầu thủ bóng đá tham gia tiệc tối, nếu chúng ta hát quốc ca, đến lúc chương trình phát sóng, cộng đồng mạng nói chúng ta có ý xiên xỏ thì làm sao đây?”

“… vậy anh cũng chỉ biết diễn tấu hài thôi.”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Diễn hài không được. Ngôn ngữ không thông, sẽ nghe không hiểu. Tốt nhất vẫn là ca hát gì đó, tạo không khí sôi nổi thì hơn.”

Thịnh Kiều nhìn Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn, hỏi.

“Trong vòng 3 giờ, hai người có thể soạn xong một bài ca vũ không?”

Hai cậu chàng đều là ca sĩ hát nhảy. Lê Nghiêu mặc dù mấy năm nay chuyên tâm đánh vào vòng điện ảnh nhưng kiến thức thanh nhạc hẳn vẫn còn nhớ. Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn liếc nhau, sau đó gật đầu. Lê Nghiêu nói.

“Đầu tiên chọn bài hát đã.”

“Hai người tự chọn đi, bài nào sôi động một chút.”

Hồ Duệ Văn và Lê Nghiêu mở di động, bắt đầu lựa nhạc. Lương Khâu Ngọc hỏi.

“Vậy chúng ta làm khán giả thôi à?”

Tổ đạo diễn lập tức phản đối.

“Mỗi thành viên đều phải tham gia biểu diễn.”

Thịnh Kiều hỏi.

“Có cung cấp đạo cụ cho chúng tôi không?”

Tổ đạo diễn gật đầu.

“Cần món nào?”

Thịnh Kiều nhìn về 3 người còn lại trong tổ đội.

“Mọi người biết chơi nhạc cụ nào?”

Kỳ Liên nói.

“Anh biết thổi harmonica!”

Lương Khâu Ngọc nói.

“Chị biết thổi sáo.”

Sư Huyên nói.

“Dương cầm.”

Thịnh Kiều nhìn tổ đạo diễn.

“Nghe rõ không vậy? Harmonica, sáo, dương cầm và trống. Chuẩn bị cho chúng tôi mỗi thứ một cái.”

Tổ đạo diễn lắc đầu.

“… chỉ có thể cung cấp Harmonica.”

Thịnh Kiều giận dữ.

“Vậy cần mấy người làm gì nữa? Lui ra đi!”

Tổ đạo diễn: “…”

Con bà nó.

Qua một lát, Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn quyết định xong.

“Bọn tôi chọn xong rồi, nhất trí chọn một bài dân ca kinh điển của TQ có giai điệu âm vang vui nhộn, là bài Mùa Đông Một Ngọn Lửa.”

Kỳ Liên vỗ tay.

“Bài này anh thích. Bằng tuổi anh đấy. Anh có thể thổi ra giai điệu.”

Lương Khâu Ngọc cũng nói.

“Ừm… có thể.”

Vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để quảng bá ca khúc mới cho mình, Sư Huyên: “…”

Thịnh Kiều gật đầu.

“Cũng được, vậy chọn bài này. Hai người cải biên một chút, đoạn giữa sửa hòa âm cho nó nhẹ nhàng lại, như thế thì mấy giọng nữ mới có thể hợp ca được.”

Bàn luận đâu vào đó, Sư Huyên đem tiền cất kỹ. Thịnh Kiều dựa theo địa chỉ mà tổ tiết mục cung cấp, tra xét đường đi, sau đó mọi người di chuyển từ Sagrada Familia tới nơi diễn ra tiệc tối, phải đổi một tuyến xe điện ngầm và một chuyến xe buýt mới tới.

Trời tối dần. Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn suốt đường đi tranh thủ cải biên bài hát, đoạn điệp khúc thêm vào hòa âm nhạc dân tộc. Lê Nghiêu biên khúc, nên chạy đi bàn bạc với tổ đạo diễn.

“Ở bữa tiệc hẳn có dàn nhạc đúng không? Chúng tôi có thể mượn dùng chứ?”

Tổ đạo diễn đáp ứng bọn họ.

Tới nơi, đầu tiên tổ đội đi vào hậu trường tìm dàn nhạc. Tổ đạo diễn đã sớm bàn bạc cùng ban tổ chức, người ta thực hoan nghênh phái đoàn minh tinh của Trung Quốc tham gia biểu diễn. Biết tổ đội muốn biểu diễn một bài ca vũ, cần dàn nhạc, ban tổ chức ngay lập tức đáp ứng giúp đỡ, dẫn tổ đội tới sân vận động, là nơi dàn nhạc đang tập luyện.

Thành viên của dàn nhạc đều là học sinh, đây là dàn nhạc cổ động đội bóng đá của một trường học nổi danh. Đêm nay bọn họ cũng biểu diễn. Nghe nói minh tinh TQ nhờ họ trợ giúp, ai cũng kích động cả lên.

Đúng là âm nhạc không có biên giới. Tổ đội mượn một vài nhạc cụ, bắt đầu biên tập lại ca khúc Mùa Đông Một Ngọn Lửa, rất nhanh liền hoàn thành. Kỳ Liên thổi harmonica rất tốt. Ba người nữ tập luyện màn hợp xướng vài lần, tiếng hát hòa cùng tiếng đàn harmonica, đặc biệt dễ nghe. Dàn nhạc của đội bóng đá cái gì cũng có hết. Thịnh Kiều thấy bọn họ có cả trống jazz, thích thú năn nỉ người ta cho cô đánh thử. Tay trống thấy cô lại gần, mặt đỏ cả lên, ngượng ngùng thẹn thùng đồng ý.

Vì thế tiết mục biểu diễn của bọn họ chốt hạ như sau: Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn hát chính, Kỳ Liên thổi harmonica, Sư Huyên và Lương Khâu Ngọc hát đệm, Thịnh Kiều đánh trống, dàn nhạc sẽ giúp bọn họ hòa tấu. Sân vận động bắt đầu náo nhiệt, lửa trại cũng được đốt lên, âm nhạc ngân nga, tiệc tối bắt đầu.

Bọn họ ở trong nước đều là nhân vật có tiếng tăm, giờ phút này, đứng giữa sân cỏ, lại sinh ra cảm giác khẩn trương kỳ lạ, đặc biệt là lúc người chủ trì giới thiệu bọn họ cái gì mà siêu sao đỉnh cấp của TQ, áp lực cùng vinh dự đều đè nặng trên vai. Kỳ Liên nghe Thịnh Kiều phiên dịch, gấp đến độ xoay quanh tại chỗ.

“Nói bậy nói bạ. Như thế nào lại là siêu sao đỉnh cấp? Anh đây chỉ là diễn viên hài thôi. Nói như vậy không phải làm mất mặt siêu sao thứ thiệt của chúng ta à?”

Kỳ Liên tranh cãi vẫn không giải quyết được vấn đề. Lúc bọn họ lên sân khấu, khán giả ở hiện trường hoan hô cực kỳ nhiệt liệt. Mọi người lên đài, vào đúng vị trí, Thịnh Kiều ngồi trước dàn trống, nhẹ nhàng đánh xuống âm tiết đầu tiên.

Biểu diễn bắt đầu. Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn vừa lên sân khấu liền tỏa ra khí chất không giống lúc bình thường. Hai người có thể nói là từ bé lớn lên trên sân khấu, khả năng khống chế rất mạnh. Hai người vừa hát vừa tạo không khí, phần điệp khúc còn thêm vào một đoạn trống dồn dập. Thịnh Kiều đánh muốn gãy tay luôn. Trong khi đó hai người dựa theo nhịp trống mà nhảy một đoạn street dance, rất là ngầu.

Sau khi tiếng trống thấp dần, âm thanh của Harmonica nổi lên, sau đó tiếng hát du dương của Sư Huyên và Lương Khâu Ngọc xuất hiện. Toàn trường yên lặng lắng nghe. Đoạn ngâm xướng vừa dứt, tiếng trống lại nổi lên, cuối cùng bài biểu diễn kết thúc bằng một đoạn hợp ca hoàn mỹ.

Thịnh Kiều ném cây chùy lên không trung, nó xoay một vòng, cô đứng lên, nhẹ nhàng bắt được.

A~ lần này không bị đập trúng đầu.

Khán giả vỗ tay không ngừng. Tổ đội khom lưng cúi chào. Xuống khỏi sân khấu, bọn họ ngồi vào bàn dành cho khách quý, ngồi chung với các cầu thủ nổi tiếng.

Thịnh Kiều vừa ngồi xuống ghế, một chàng cầu thủ cao ráo đẹp trai ngồi bên cạnh liền dùng tiếng Anh hỏi cô.

“Hi, are you a Chinese star?” (Chào em, em là một ngôi sao TQ sao?)

Thịnh Kiều lễ phép trả lời.

“Yes I am.” (Đúng vậy.)

Chàng cầu thủ kéo chuỗi vòng hoa đang đeo trên tay xuống, đưa cho Thịnh Kiều.

“Just now, your performance was so amazing. This is for you.” (Vừa rồi, em biểu diễn thực hoàn mỹ. Cái này tặng cho em.)

Thịnh Kiều nói cám ơn rồi nhận lấy. Anh chàng cầu thủ ra dấu bảo cô đeo vòng hoa lên cổ tay. Nhân viên tổ đạo diễn đứng bên cạnh, không nhịn được phải mở miệng chen vào.

“Tiểu Kiều, đeo vào tay nghĩa là đồng ý làm bạn gái của cậu ta đó nha.”

Thịnh Kiều nghe thấy liền sợ tới mức xém chút ném luôn vòng tay xuống đất. Mấy người ngồi gần đều rũ ra cười. Kỳ Liên nói.

“Nhìn xem, Tiểu Kiều của chúng ta người gặp người thích, đi tới đâu cũng có người mến mộ hết nha.”

Chàng cầu thủ thấy Thịnh Kiều không đeo lên tay, buồn bã rũ vai. Mấy chàng cầu thủ khác lập tức kéo hắn qua một bên, hồ hởi tháo vòng tay đưa cho hắn. Nhiệt tình bày tỏ tình yêu khiến hắn không kịp đáp ứng luôn.

Cuối cùng, người chủ trì yêu cầu mọi người bỏ phiếu màn trình diễn được yêu thích nhất. Thịnh Kiều thiếu chút nữa bị chôn sống dưới mớ vòng hoa rồi. Cái màn quăng chùy của cô để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người. Có lẽ ở đất nước này, nam nhân càng yêu thích các cô gái có cá tính lại xinh đẹp.

Trước khi rời đi, mấy chàng cầu thủ chạy lại đòi chụp ảnh chung với Thịnh Kiều. Kỳ Liên nói giỡn.

“Tiểu Kiều, nếu không em tìm một chàng cầu thủ làm chồng luôn đi?”

Thịnh Kiều đổ mồ hôi hột.

“Không không không… không cần!”

Má ơi, đoạn này đừng lên sóng nha, ngàn vạn lần đừng để Hoắc Hi nhìn thấy.

Bữa tiệc kết thúc. Mọi người mệt không chịu nổi. Thịnh Kiều tính toán tiết kiệm, quyết định mang thức ăn thừa về, ngày mai dùng làm bữa điểm tâm, thế là tiết kiệm được tiền ngồi xe của ngày hôm nay. Dù sao mọi người đều mệt mỏi cả ngày, không ai muốn phải ngồi xe buýt rồi chuyển sang ngồi xe điện ngầm mới về được đến nhà cả.

Gọi 2 chiếc taxi, chở thẳng bọn họ về khách sạn. Thịnh Kiều ngồi xe đằng sau. Sư Huyên ngồi xe đằng trước. Tới nơi, lại không thấy ai xuống xe, ngược lại giống như đang ngồi trong xe tranh cãi chuyện gì đó. Thịnh Kiều bảo Kỳ Liên ngồi trong xe đợi, trước tiên xuống xe, chạy qua xem đã xảy ra chuyện gì. Vừa lúc thấy Sư Huyên cầm chiếc túi dốc ngược xuống, tức tối nói.

“Em thật sự cất nó trong đây. Rốt cuộc chạy đi đâu rồi a~”

Sư Huyên làm mất kinh phí. Mò toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả nửa phân tiền cũng tìm không ra. Chiếc xe phía sau không còn kiên nhẫn, trực tiếp bấm còi. Tài xế xe này cũng không có sắc mặt tốt hơn là mấy. Ông nhìn ra được bọn họ làm mất tiền, suy đoán bọn họ định quỵt tiền xe.

Thịnh Kiều đầu tiên nói xin lỗi tài xế, bảo bọn họ chờ một chút. Sau đó, cô trực tiếp chạy đi tìm tổ đạo diễn đòi tiền.

“Trước thanh toán tiền xe đã, xem như cho chúng tôi mượn.”

Tổ đạo diễn thanh toán tiền xe. Mọi người xuống xe. Kỳ Liên ngồi ở xe sau nên chưa biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngẩn hỏi.

“Làm sao vậy?”

Thịnh Kiều nói.

“Về phòng rồi nói.”

Sư Huyên đi phía trước, đi vài bước, sau đó giận dữ ném chiếc túi xuống đất, quay người muốn đi ra. Lê Nghiêu đưa tay giữ chặt.

“Cô muốn đi đâu?”

Sư Huyên lạnh lùng nói.

“Đi tìm.”

“Mất cũng đã mất rồi. Mất ở đâu cũng không biết. Giờ đi chỗ nào để tìm? Đã trễ thế này, không an toàn, về phòng thương lượng trước đã.”

Sư Huyên vốn là người đặc biệt để ý mặt mũi. Thấy mọi người đều nhìn nàng, hung hăng hất tay Lê Nghiêu.

“Tôi làm mất tiền, tôi chịu trách nhiệm. Không cần mấy người quan tâm.”

Tính tình của Lê Nghiêu đâu phải dạng vừa, nháy mắt liền nổi nóng lên.

“Cô có bệnh thần kinh hả? Cô làm mất tiền còn giận dữ với người khác là sao? Đã trễ thế này, cô đi ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì tiết mục làm sao quay hình tiếp đây? Toàn đội chẳng lẽ phải chôn cùng cô chắc?”

Kỳ Liên và Lương Khâu Ngọc chạy tới an ủi. Trợ lý đạo diễn cũng vây quanh khuyên nhủ, khuyên được Sư Huyên bớt giận mà lên lầu. Thịnh Kiều đi sau cùng, hỏi đạo diễn.

“Loại sự tình này mọi người đã từng nghĩ tới chưa?”

Đạo diễn trả lời.

“Có nghĩ tới tình huống này, nhưng không ngờ lại xảy ra thật.”

“Vậy phương án giải quyết vấn đề là?”

“Khách quý tự giải quyết với nhau.”

“…”

Lên lầu, mọi người tụ tập trong phòng của Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn. Sư Huyên ngồi ở mép giường, vẻ mặt giận dỗi, hơn nữa còn đang khóc rấm rức. Lê Nghiêu đứng bên cạnh cười lạnh. Hồ Duệ Văn ngó trái ngó phải, cúi đầu không nói tiếng nào. Kỳ Liên và Lương Khâu Ngọc đều đã lớn tuổi, tính tình tốt, vẫn nhẫn nại an ủi Sư Huyên.

“Đã lỡ xảy ra rồi, khóc lóc giận dữ cũng không ích gì. Mọi người đều là một đội, cùng nhau tìm biện pháp giải quyết mới tốt. Tổ đạo diễn chắc chắn sẽ không mặc kệ chúng ta.”

Thịnh Kiều kéo cái ghế ngồi xuống, nói.

“Em hỏi rồi, tổ đạo diễn nói họ mặc kệ.”

Tổ đội: “…”

Sư Huyên cắn răng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Kiều, trong ánh mắt còn mang theo ác ý. Thịnh Kiều nhếch môi.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Muốn trách tôi?”

Sư Huyên đang nổi nóng, cái liếc mắt vừa rồi không chú ý, nghe Thịnh Kiều nói mới chợt nhớ camera còn ở bốn phía, cắn răng đè nén oán khí trong lòng xuống, vò vò chiếc chăn nói.

“Thực xin lỗi.”

Thịnh Kiều mặc kệ cô ta, bàn luận với mọi người.

“Trạm này còn 2 ngày nữa. Chúng ta nghĩ cách kiếm tiền để vượt qua. Chịu đựng tới trạm kế tiếp, tổ tiết mục sẽ cung cấp kinh phí mới.”

Mọi người gật đầu. Hồ Duệ Văn hỏi.

“Chúng ta làm sao kiếm tiền?”

Thịnh Kiều nhún vai.

“Barcelona lớn như vậy, còn lo không kiếm được tiền sao?” – đứng lên, vỗ nhẹ lên đầu Hồ Duệ Văn – “Mệt mỏi cả ngày rồi, mọi người đi ngủ sớm thôi. Tối nay tôi sẽ suy ngẫm thử xem, sáng mai chúng ta khởi hành sớm một chút, có gì lại thương lượng tiếp.”

Đúng là ai cũng mệt. Không ai dị nghị gì. Từng người trở về phòng đi ngủ. Lê Nghiêu nhìn Sư Huyên, không thèm nể mặt, nói mát.

“Về phòng của cô đi chứ. Còn ngồi ở đây làm gì nữa?”

Sư Huyên nổi đóa, đứng lên chạy ra khỏi phòng.

Về phòng mình, thấy Thịnh Kiều đang rửa mặt tẩy trang, Sư Huyên đột nhiên tắt camera giám sát trong phòng, đứng ở buồng vệ sinh, lạnh giọng nói.

“Cô có phải rất đắc ý hay không?”

Trên mặt Thịnh Kiều còn đầy bọt kem, chưa kịp rửa sạch, không thèm quay đầu, cười nói.

“Tôi đắc ý cái gì mới được?”

Thịnh Kiều mở vòi nước, rửa sạch bọt kem, dùng khăn lau khô. Mặt mộc thanh thuần tươi trẻ, ánh mắt trong sáng, ngay cả nụ cười cũng rạng rỡ tự nhiên.

“Sư Huyên, không phải ai cũng giống như cô, cho rằng lòng người đều là một bãi rác thối um.”

Sư Huyên cắn răng trừng mắt nhìn Thịnh Kiều. Thịnh Kiều thản nhiên đi lướt qua.

“Tôi không có nhiều tinh lực để tiêu tốn trên người của cô. Đừng cho rằng bản thân cô quan trọng như vậy.”