Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 102: 102




Chương 102

Cuối tháng sáu, đoàn phim bước vào ngày quay cuối cùng. Quay xong hôm nay, Không Sợ sẽ chính thức đóng máy.

Trời nóng như lửa đốt. Mồ hôi không ngừng đổ. Thợ trang điểm đang bận rộn bên trong phòng hóa trang.

Đạo diễn ở bên ngoài rống lên.

“Xong chưa? Xong chưa? Sao mặc có cái áo cưới mà lâu dzữ vậy?”

Thư ký trường quay rống lên trả lời lại.

“Lập tức ra tới. Lập tức.”

Đạo diễn nói với Hoắc Hi và các diễn viên quần chúng.

Mọi người vào vị trí đi.”

Từ đầu bên kia, Thịnh Kiều mặc áo chiếc áo cưới màu trắng, tay cầm bó hoa, chậm rãi đi tới. Trợ lý ở bên cạnh, vừa đi vừa giúp cô vén váy cưới, chỉnh mạn sa. Thịnh Kiều đứng vào đúng vị trí của mình. Máy quay khởi động. Đạo diễn đang muốn hô “action”, thợ trang điểm đột nhiên hét lên.

“Chờ chút! Thoa thêm một chút son môi đã.”

Đạo diễn quạo.

“Nhanh lên.”

Thịnh Kiều vừa khẩn trương vừa nóng nực. Tuy rằng chỉ là đóng phim nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô mặc váy cưới. Hơn nữa, ở phía đầu bên kia của thảm đỏ, người đang đứng đợi cô, lại chính là idol của cô. Huhu… kích động quá đi~

Thợ trang điểm thoa son, dậm phấn, dặn dò.

“Tranh thủ một lần liền qua nhé. Nếu không phải trang điểm lại, rất tốn thời gian.”

Bảng phân cảnh chập cạch~ một tiếng.

Hiện trường vỗ tay. Nhạc đám cưới vang lên. Thịnh Kiều ôm bó hoa, nhìn về phía trước, chậm rãi đi. Hoắc Hi mặc một thân tây trang, nhìn cô âu yếm cười. Hai người đối diện nhau. Hoắc Hi bước tới một bước, dừng trước mặt cô, sau đó vén mạn sa qua đầu. Thịnh Kiều không hề chớp mắt nhìn anh, khẩn trương đến quên cả thở.

Anh vươn tay, cười nhẹ nói.

“Cầm lấy tay anh.”

Cô nghe lời, đưa tay ra, anh nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau. Nhạc đám cưới vang lên rộn rã, mưa hoa hồng lất phất rơi xuống. Xung quanh là tiếng cười nói hoan hô chúc mừng.

Trong một giây, cô có một loại ảo giác cô thật sự đang gả cho anh.

Người chủ trì là Trương Văn Quân. Cậu nhóc này cười toe toét như thể bản thân mới là chú rể, cầm micro hô lên.

“Quá trình gì đó liền giản lược hết đi. Mau hun, mau hun.”

Diễn viên quần chúng sôi nổi phụ họa. Hoắc Hi uy hiếp liếc một cái, ngón tay ngoắc ngoắc. Trương Văn Quân lập tức đem micro đưa qua. Hoắc Hi cúi đầu nhìn cô gái đang khẩn trương trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

“Nhiếp Khuynh, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Cô không chớp mắt, hốc mắt dần phiếm hồng, nửa ngày mới nhẹ giọng nói.

“Em bằng lòng.”

Anh cúi người xuống, ngón tay khẽ nâng cằm cô cô lên, đặt xuống một nụ hôn thật sâu trên cánh môi mềm mại ấy.

Đạo diễn hô.

“Cắt! Qua! Đóng máy!”

Toàn bộ phim trường liền hoan hô ngất trời. Trương Văn Quân vừa cởi áo khoác vừa lau mồ hôi, rống lên.

“Aaaaaaaaa rốt cuộc đóng máy!”

Hoắc Hi buông tay, sờ đỉnh đầu cô, cười cười.

“Em vất vả rồi.”

Thịnh Kiều chớp chớp, cười rộ lên.

“Không vất vả. Hoắc Hi, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã chiếu cố em. Cảm ơn anh đã ban cho em một giấc mộng xa xôi không thể với tới trở thành hiện thực trong bộ phim này.

Đạo diễn cầm loa hô tô.

“Tối nay có tiệc đóng máy. Toàn thể nhân viên phải trình diện. Ai cũng không được vắng mặt. Chúng ta không say không về!”

Sau 3 tháng quay hình, bộ phim hiện đại chức nghiệp Không Sợ dùng cảnh quay đám cưới hoàn mỹ để đóng máy. Đây là bộ phim thuộc hàng đại chế tác của năm nay. Khắp nơi đều dự đoán nó sẽ có thành tích tốt. Dự tính thời gian lên sóng là khoảng tháng 10.

Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên sau khi Thịnh Kiều chân chính học qua kỹ thuật diễn xuất. Sự tiến bộ và trưởng thành của cô chỉ có thể dùng từ “bay cao” để hình dung.

Vương đạo diễn nói cuối năm sẽ dùng bộ phim này đi tranh giải, cũng không phải là nói giỡn.

Lăn lộn trong giới giải trí vài thập niên, ông nhìn người khá chuẩn. Trước kia ông nhìn trúng Hoắc Hi, hiện giờ lại nhìn trúng Thịnh Kiều. Đối với thành tích của bộ phim này, ông quả thật rất xem trọng.

Buổi chiều, tài khoản weibo chính thức của đoàn phim Không Sợ tuyên bố đóng máy. Các diễn viên sôi nổi chuyển phát. Fan các nhà đồng thời hưởng ứng chuyển phát. Thế là bọn họ lên hotsearch. Cp Thắng Lợi lại một lần nữa sôi trào.

Tiệc đóng máy tổ chức rất có thanh thế. Ăn một vòng, lại uống một vòng, tàn cuộc thì đã khuya.

Sáng hôm sau phải rời khỏi Hàng Châu, Bối Minh Phàm còn đang chờ Thịnh Kiều trở về để thông cáo vài chuyện. Không biết Hoắc Hi khi nào mới xuất ngoại, sau hôm nay rồi có còn gặp lại hay không. Hoắc Hi ở lại nói chuyện với đạo diễn, mãi đến hơn nửa đêm mới về khách sạn.

Thịnh Kiều sau khi trở về, rửa mặt thay đồ mà vẫn không thể ngủ. Ngẫm nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy anh trước khi anh xuất ngoại, phải chào từ biệt đàng hoàng mới được.

Hai người ở cùng tầng, đối diện nhau. Khi nghe được tiếng mở cửa phía bên kia hành lang, cô té khỏi giường, hấp tấp mở cửa chạy ra, vừa lúc đuổi kịp Hoắc Hi trước khi anh vào phòng.

Hoắc Hi mới mở cửa, nghe tiếng động sau lưng liền quay đầu. Thịnh Kiều đi chân không, mặc bộ đồ ngủ màu trắng có hình gấu con, tóc lộn xộn, mắt mở to. Đêm khuya tĩnh lặng, giống như sợ kinh động đến ai, cô thì thầm hỏi anh.

“Hoắc Hi~ anh khi nào mới xuất ngoại?”

Anh đóng cửa, đi tới trước mặt cô.

“Vào rồi nói. Em đó, đến dép cũng không mang.”

Cô nghe lời, quay trở vào phòng ngủ, kiếm dép mang vào rồi mới lộc cộc chạy ra. Hoắc Hi rót một ly nước ấm, ngồi trên sô pha, yên lặng uống. Cô ngồi xuống phía đối diện, khoanh chân trên sô pha, hai tay nâng má, nhìn anh hỏi.

“Hoắc Hi~ khi nào anh mới xuất ngoại? Ngày mai về Bắc Kinh liền đi sao?”

“Ngày mai anh đi HongKong chụp ảnh quảng cáo, sau đó còn một ít công tác cần hoàn thành. Có lẽ tuần sau mới đi.”

Cô “à” một tiếng. Nghĩ sắp phải chia xa, vẻ mặt cô đơn buồn bã, một lát, tự cổ vũ tinh thần rồi nói.

“Trước khi đi anh nhớ xem xem bên đó nhiệt độ thế nào, mang quần áo cho đủ, đừng để bị cảm lạnh nha. Nếu thức ăn ở nước ngoài không hợp khẩu vị, có thể thuê một người trợ lý tạm thời giúp anh nấu nướng. Nửa năm tính ra cũng dài. Anh có bạn bè bên đó không? Một mình sẽ rất cô đơn.”

Lải nhải nửa ngày, phát hiện hình như bản thân hơi nhiều chuyện, cô cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Em… em nói hơi nhiều, anh đừng chê em phiền.”

Hoắc Hi vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói xong, đột nhiên thấp giọng hỏi.

“Em sẽ nhớ anh sao?”

Cô lập tức ngẩng đầu.

“Đương nhiên nhớ a~” – chu môi, ủy khuất nói – “Anh còn chưa đi, em đã bắt đầu nhớ rồi.”

Anh nắm chặt ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn chạy qua ôm cô, duỗi tay sờ cái đầu nho nhỏ của cô, nhỏ giọng nói.

“Anh cũng sẽ nhớ em.”

Nơi đầu quả tim dường như có cái gì đó nhẹ nhàng phớt qua, cô khẽ run.

Tiếng nói của anh vẫn trầm thấp bên tai.

“Cho nên, em phải ngoan ngoãn chờ anh trở lại, nhé?”

Cô gật gật, nghe anh nói như vậy, tâm đều sắp bay lên. Hoắc Hi cười.

“Nếu không bận, em có thể tới tìm anh, hoặc là gọi điện, hoặc là gọi video, thế nào đều được, đừng một mình ngốc nghếch nhớ nhung.”

Nói làm sao thì hiện giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, còn lo lắng không thấy mặt nhau sao. Tâm tình của cô cuối cùng tốt lên một chút, nhảy khỏi sô pha, chạy qua kéo tay anh.

“Vậy anh mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi HongKong. Không cần thức khuya.”

Hoắc Hi cười cười đứng lên.

“Được. Vậy em cũng phải ngủ sớm một chút.”

Cô gật đầu thật mạnh.

“Hoắc Hi~ ngủ ngon!”

Anh nhìn cô đầy ôn nhu.

“Kiều Kiều, ngủ ngon!”

Sáng hôm sau, mỗi người tự xuất phát. Lúc Thịnh Kiều rời khỏi khách sạn, Hoắc Hi đã ở trên máy bay rồi. Hành trình này không công bố ra ngoài nên fan Kiều không tổ chức tiếp cơ. Về tới Bắc Kinh, cô dùng lối đi dành cho khách VIP để ra ngoài. Bối Minh Phàm lái xe tới đón.

Đầu tiên về nhà, thu dọn hành lý, nhờ Đinh Giản và Phương Bạch ở nhà quét tước vệ sinh, Thịnh Kiều thì chạy tới viện điều dưỡng thăm bà Thịnh.

Trải qua 3 tháng trị liệu, bà Thịnh đã có thể thích ứng với chân tay giả. Nhưng vì bà ngồi xe lăn đã hơn 10 năm, đột nhiên có thể đứng lên đi lại, vẫn chưa nắm được cách lấy thăng bằng, cần có người đỡ khi đi bộ. Có điều, chỉ như vậy đã khiến bà vui vẻ không thôi. Thấy con gái đóng phim xong thì trở về thăm, bà giống như đứa trẻ mong đợi lời khen thưởng, cứ đi tới đi lui trong phòng hết mấy vòng. Thịnh Kiều cười nói.

“Mẹ đi rất đẹp. Có thể lên sàn thời trang trình diễn luôn đó.”

Bà Thịnh cười mãi không ngừng.

Vốn ban đầu Thịnh Kiều tính toán quay xong bộ phim này thì có thể tới đón bà Thịnh về nhà, nhưng tay chân giả thích ứng chậm, bác sĩ kiến nghị bà nên ở lại trị liệu thêm một đợt nữa. Thịnh Kiều không nói hai lời, thanh toán hết chi phí. Bà Thịnh tiếc tiền nhưng không lay chuyển được tâm ý của con gái, vừa cao hứng vừa đau lòng, rốt cuộc vẫn phải chấp nhận nghe lời bác sĩ.

Một tuần kế tiếp, Thịnh Kiều bận đến chân không chạm đất. Đủ loại thông cáo tuyên truyền cần quay chụp trước, sau khi hoàn thành các hành trình nhỏ lẻ này, Bối Minh Phàm lại đưa cho cô một đống kịch bản phim, tống nghệ, quảng cáo mà người ta đang muốn mời cô.

Thịnh Kiều ngồi trên sô pha, nhìn một chồng văn kiện, cảm thán nói.

“Hot quá cũng thiệt là phiền não.”

Bối Minh Phàm chề môi.

“Thật là chưa hiểu việc đời. Mới nhiêu đây mà gọi là hot hả?”

“…”

“Mấy cái này là tôi đã sàn lọc qua rồi, có ưu có khuyết. Cô đọc xem có hứng thú với cái nào không, sau đó tôi sẽ giảng giải kỹ hơn.”

Thịnh Kiều gật đầu, đầu tiên cầm kịch bản phim truyền hình lên xem, tổng cộng có 4 cái.

Một cái là phim hiện đại, là thể loại tiểu bạch thăng chức, nội dung kể về cuộc đời của một cô thôn nữ hắc hóa thành nữ vương.

Một cái là phim chính kịch dân quốc, đại nam chủ, nữ chính chỉ là phụ trợ nhưng thiết kế nhân vật không tồi, kết thúc có hậu, có thể dựa vào để hút fan.

Hai cái còn lại đều là phim cổ trang. Một là phim đại nữ chủ Mary Sue. Cái khác là phim huyền huyễn, cải biên từ tác phẩm tiêu biểu thời trẻ của một tác giả mạng đang cực kỳ nổi tiếng. (Mary Sue = thể loại phim tình cảm sến súa, rập khuôn và hay có những tình tiết máu chó)

Bối Minh Phàm chờ cô xem hết mới mở miệng hỏi.

“Thích bộ nào?”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Kịch dân quốc đi, bức cách cao.”

“…”

3 bộ đại nữ chủ không chọn, lại chọn cái phim đại nam chủ hả?!?

Bối Minh Phàm chỉ vào vở kịch, nói.

“Nữ chính bị giết trên đường, nửa sau của phim đều sống trong hồi ức của nam chính.”

“Rất tốt a~ Tôi có thể đóng máy đầu tiên rồi.”

“???”

Bối Minh Phàm trầm tư một chút mới nói.

“Phim này đi theo đường chính kịch, phù hợp với tình hình của nước ta, các ông các bà rất thích xem, đối với quốc dân độ của cô đúng là sự giúp đỡ lớn. Cô chọn nó cũng đúng.”

Bối Minh Phàm cầm kịch bản phim huyền huyễn lên nói tiếp.

“Đây là phim cải biên từ tiểu thuyết mạng ăn khách, giới trẻ rất thích, cốt truyện lại đặc biệt, chỉ cần khi diễn cô dụng tâm một chút là sẽ được khen ngợi không ngớt. Cô thử nghĩ nghĩ lại xem.”

Thịnh Kiều nhìn một cái liền biết mục đích của người đại diện là gì.

“Anh muốn tôi nhận bộ cải biên này à?”

Bối Minh Phàm không hề che giấu tâm tư.

“Thị trường của phim này là cái tôi xem trọng nhất.”

Cô suy tư gật đầu.

“Ừm… vậy để tôi suy nghĩ lại. Còn tống nghệ thì sao?”

Bối Minh Phàm đem một đống văn kiện tống nghệ cho cô xem.

“Chạy Ra Ngày Mới mùa 2 đã gửi giấy mời, cái này thì không cần bàn rồi. Còn đây là chương trình lữ hành, đây là chương trình sinh hoạt, đây là chương trình biểu diễn. Cô chọn một cái đi.”

Bối Minh Phàm lại đem tiếp hợp đồng quảng cáo ra.

“Về phần quảng cáo, tôi đã lựa qua một lượt. Mấy cái này đều có thể ký. Đây là hợp đồng với điện thoại Oppo, đây là hợp đồng với sữa tắm, đây là hợp đồng với sữa bò. Mấy nhãn hàng này đều có quốc dân độ cực cao. Cô đầu tiên cần đánh vào quốc dân độ, sau này mới đi đường bức cách, từng bước mà đi.”

Thịnh Kiều thở ra.

“Đột nhiên muốn viết một bài hát cho chính mình ghê.”

“Bài hát gì?”

“Tiểu Kiều bận rộn.”

Đóng phim truyền hình. Tham gia tống nghệ. Quảng cáo không ngừng. Quốc dân độ của cô nhanh chóng tăng lên.