"Đi thật sao?"
Vu Lam có chút bất an.
Đừng nghĩ cô chỉ là một con thỏ tinh, nhưng thực tế thời gian cô lăn lộn trong giới giải trí có thể dài hơn Diệp Phù Dư rất nhiều, cô cũng từng làm trợ lý cho rất nhiều người, cũng thấy được không ít mặt tối trong giới này.
Tiểu thỏ tinh cau mày, trong đầu vô thức hiện lên rất nhiều hình ảnh đáng sợ, "Lỡ như bọn họ muốn giết người diệt khẩu..."
Diệp Phù Dư: "...!Bọn họ sợ bản thân chưa bị mắng đủ sao?"
Huống chi hai con yêu tinh như bọn cô có gì phải sợ hai người thường?
Diệp Phù Dư đau lòng xoa nhẹ lông của tiểu thỏ tinh, nghiêm túc nói: "Sau này cậu ít xem những cái đó một chút, mắc công ảnh hưởng chỉ số thông minh."
Vu Lam: "..."
*
Hai người sửa sang quần áo lại một chút rồi ra khỏi phòng, đi lên lầu.
Với tư cách là một đạo diễn, phòng của Ngô Quan Quân ở trên lầu một, vì vậy, Vu Lam và Diệp Phù Dư thường xuyên có thể nhìn thấy Bối Ni lên lầu.
Đi vào phòng đạo diễn, Diệp Phù Dư lười nhác gõ cửa.
Trong phòng, Bối Ni dựa vào lồng ngực của người đàn ông, đôi mắt đỏ bừng vì khóc, vẻ mặt ủy khuất làm Ngô Quan Quân không khỏi đau lòng, đang muốn mở miệng an ủi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh ta sửng sốt một chút, trong lòng biết chắc là Diệp Phù Dư đến.
Vỗ vỗ eo Bối Ni rồi nhẹ giọng nói: "Chắc là Diệp Phù Dư đến, em trước tiên sửa sang lại một chút, nếu không đến lúc bị cô cười nhạo thì anh lại đau lòng."
Bối Ni cũng nghĩ như vậy, vội vàng đứng lên chạy vào phòng tắm.
Ngô Quan Quân vừa mở cửa liền thấy Diệp Phù Dư và trợ lý của cô đang đứng cùng, Ngô Quan Quân nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái nhỏ kia, nhất thời sững người.
Anh ta thật sự thích khuôn mặt của Diệp Phù Dư, thậm chí cũng có rất nhiều tâm tư, suy nghĩ.
Nhưng Diệp Phù Dư chính là không thích anh.
Không chỉ không thích mà còn phòng bị anh rất chặt chẽ, khiến Ngô Quan Quân muốn tìm cơ hội cũng không tìm thấy.
Đôi khi anh nghi hoặc, tại sao Diệp Phù Dư có thể phớt lờ anh, thậm chí còn kiêu ngạo khiêu khích anh như vậy.
(vì anh là người đàn ông ăn phân nguyên năm để sống =)))))))))))
Ngô Quan Quân suy đi nghĩ lại rất nhiều lần cũng không hiểu được, hơn nữa Bối Ni luôn đối xử tốt với anh, Ngô Quan Quân không ngừng tự nhủ lòng: Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, nói không chừng cô ta đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt.
Vì vậy, anh ta liền cùng Bối Ni cặp kè.
Người đàn ông hơi híp mắt, ánh mắt đảo một vòng trên người Diệp Phù Dư, rồi nở một nụ cười, "Tiểu Diệp tới rồi sao.
Vào ngồi đi."
Vu Lam kéo tay áo của Diệp Phù Dư, người sau nhẹ nhàng nắm lấy tay của người trước, cười khẽ, "Nếu không có gì việc quan trọng, đạo diễn không cần ngại, cứ ở chỗ này nói rõ đi."
"Ồ, đừng gấp mà.
Thật ra cũng không phải chuyện gì tốt lành, chính là Bối Ni muốn nói chuyện với cô.
Hơn nữa đứng ở cửa như vầy đâu ra thể thống gì nha."
Diệp Phù Dư nhướng mày, vừa ngồi xuống ghế thì phía sau liền truyền đến tiếng giày cao gót "lộc cộc".
Cô theo bản năng quay đầu, chỉ nhìn thấy Bối Ni đang đi tới, một bàn tay giơ lên cao, hướng về phía cô mà đập tới.
Vu Lam nhìn thấy cảnh tượng này lập tức trừng lớn đôi mắt, gấp đến mức xém chút đã tung cái đuôi ra.
Diệp Phù Dư nhíu mày, nhìn thấy bàn tay sắp dừng trên mặt mình, cặp mắt đen nhánh của cô chợt lóe lên một màu đỏ sậm.
Dưới cái nhìn của sáu con mắt, Bối Ni trượt một chút rồi bàn tay đổi hướng, "bang" một tiếng tát thẳng mặt của chính mình.
Vu Lam hưng phấn mở miệng: "Quá đẹp!"
Ngô Quan Quân: "..." Mình mù rồi?
- --.