Falling In Love

Chương 42: Chương 38






Thiên Vũ ngã vật ra đường, không còn sức để đứng dậy bởi đã mệt quá rồi, trái tim bị tổn thương thì cơ thể có là gì
- Thôi đi anh, chắc tại người ta uống rượu say nên nhận nhầm người_Cô gái cân ngăn bạn trai, chắc cũng vì Thiên Vũ quá đẹp
- Em đứng sang một bên đi, không xử thì lần sau nó lại làm tới_Hắn ta vừa nói vừa tiến lại chỗ Thiên Vũ túm lấy cổ áo nhấc lên và đấm thật mạnh vào mặt
- Mày giám dở trò mất dậy ở đây à?
- Đánh mạnh vào, mày đánh thế thì tao không chết được đâu_Thiên Vũ cười khiêu khích, giọng nói yếu ớt phát ra từ cổ họng
- Mày muốn chết thì tao ày thỏa mãn_tên đó kéo Thiên Vũ lại gần hơn, lên gối, đạp mạnh làm Thiên Vũ ngã ra xa
Nhật Minh lái xe đến đó nhìn thấy cảnh tượng ấy đỗ xe chạy nhanh lại
Hắn ta vẫn muốn tiếp tục đánh thì một bàn tay khác cản lại
- Đánh thế đủ rồi đấy_Nhật Minh nắm tay tên đó vặn mạnh
- Mày là thằng khốn nào?
- Là bạn cái thằng mà mày đang đánh đấy_Nhật Minh bẻ mạnh hơn làm hắn kêu to
- “Aaaaaa.........”Không tại thằng đó sàm sỡ bạn gái tao thì tao đã không cho nó một trận
- Anh buông người yêu tôi ra đi, lo cho anh ta kìa_Cô gái từ mép đường chạy lại dìu bạn trai
Nhật Minh thả tên đó ra, quay lại chỗ Thiên Vũ, mặt mũi đang chảy đầy máu và nằm lê lết trên đường
- Mày không sao chứ_Nhật Minh lo lắng
--------------------------
- Có ai muốn khóa giang đến trường không_Nó vừa ra khỏi ngõ thì xe Nhật Minh đã phóng đến
- ..............._Nó ngơ ngác

- Cậu muốn đi nhờ xe tớ đến trường không?_Nhật Minh
- Thế thì tớ không muốn đâu_Nó nói kết hợp với biểu cảm khuân mặt siêu đánh yêu
- Thôi nào, cậu lên xe đi không là muộn đấy_Nhật Minh xuống mở cửa xe cho nó, hành động ga lăng của một quý ông lịch lãm
-----------------------
- Cảm ơn cậu
- Có gì đâu, đi với cậu rất dễ chịu_Nó và Nhật Minh vừa xuống xe thì chạm mặt hắn, đang nói chuyện thì cả hai dừng lại
- Hai người cứ nói chuyện tự nhiên_Hắn liếc qua nó
- Bọn tao có nói gì đâu_Nhật Minh
- “Bọn tao cơ đấy”_Hắn bậm bục trong mồm nhưng nói nhỏ
- Mày nói gì thế_Nhật Minh huých vào người hắn
- Không_Hắn đáp ngắn gọn
- Tớ lên lớp trước đây_Nó nhìn Nhật Minh mà không thèm đưa mắt lại chỗ hắn
- Uk_Nhật Minh gật đầu, khẽ cười
- Thân thiết thế, chắc mấy Scandal không phải chỉ là tin vịt_Hắn
- Mày cũng quan tâm đến mấy cái thông tin đấy cơ à_Nhật Minh
- Tao chẳng quan tâm nhưng mà nó cứ đập vào mắt, mới lại cũng là chuyện liên quan đến mày_Hăn biện minh rồi nói lảng sang việc khác
- Thằng Vũ đâu, sao không thấy
- Hôm qua nó gặp chuyện gì mà uống rượu say bí tỉ rồi lại đánh nhau_Nhật Minh hơi nheo mày
- Nó gọi ày à?_hắn

- Tối hôm qua lúc tao gọi nó bảo đang uống ở bar GG, lúc tao đến thì thấy đang bị đánh ở bên ngoài bar_Nhật Minh
- Sao lại bị đánh, có sao không?_Hắn lo lắng chẳng kém Nhật Minh
- Người ta nói nó say nên gây chuyện , bị đánh bầm dập mặt mày, lần đầu tiên tao thấy nó để người khác đánh thế
- Vì Mỹ Anh sao (Trần Mỹ Anh)_Hắn
- Tao không rõ, nó không nói gì hết
- Tao không nghĩ là nó còn yêu Mỹ Anh_Hăn suy nghĩ
-------------------------
Hôm nay Thiên Vũ và TMA cùng không đến trường, Mỹ Anh không thể tìm ra một lí do hợp lí hơn là họ đi cùng nhau. Nhỏ không biết từ lúc nào lại trở thành con người suy nghĩ nhiều về người khác đến thế
Nó coi hắn như kẻ thù, thậm chí còn vẽ vạch ranh giới ở cả bàn và ghế. Mối quan hệ không có dấu hiệu tạm lắng
------------------------------
- “Kính Koong”_ TMA dậy từ rất sớm đến trước nhà Thiên Vũ bấm chuông inh ỏi
- Chào cô_Người giúp việc ra mở cửa
- Ừ, Thiên Vũ đi học chưa_TMA nói giọng tiểu thư
- Cô là ai_Cô giúp việc hỏi nhỏ
- Là bạn gái Thiên Vũ_Nhỏ trả lời bằng giọng kiêu căng vốn có
- Hôm nay cậu ấy không đến trường nhưng ra ngoài từ sáng sớm
- Được rồi, tôi sẽ vào nhà chờ_Nhỏ không cần biết có được sự đồng ý hay không, đi thẳng vào nhà, hỏi phòng Thiên Vụ rồi tự tiện vào trong

----------------------
Đến gần 12h trưa mà Thiên Vũ vẫn chưa về, nhỏ đã ngủ được một giấc trên phòng và quyết định đi về
Ra đến cổng, nho vừa mới mở được cái cánh cửa ra thì thấy Mỹ Anh cầm một xấp vở trên tay, chuẩn bị bấm chuông cửa
- Cậu đến đây làm gì?_TMA nói như mình là chỉ ngôi nhà
- ..............._Mỹ Anh ngẩn người, Tất cả mọi chuyện đã quá rõ ràng:
- Cô giáo nhờ tớ đưa tài liệu cho Thiên Vũ vì sắp thi học kì, cậu cũng nên photo để học
- Phiền cậu quá, Thiên Vũ bị mệt đang nằm trên nhà nên tớ phải nghỉ học để chăm sóc anh ấy_Nhỏ tự bịa chuyện
- Không có gì, cậu cầm lấy đi_Từng câu nói của nhỏ như cứa vào lòng Mỹ Anh
- Cảm ơn cậu_TMA cười “Ngây thơ” vô đối
- Tớ về đây, tạm biệt_Mỹ Anh nói và rời khỏi đó mau chóng
Thiên Vũ lang thang cả buổi sáng, giờ lại lững thững đi về, từ xa nhìn thấy Mỹ Anh dần khuất nhưng lại sợ mình nhầm giống như hôm qua, Thiên Vũ không còn tin vào bản thân mình nữa...........
- Thiên Vũ, anh đi đâu về thế, mặt anh làm sao thế này?_Thấy Thiên Vũ nhỏ chạy đến ngay
Thiên Vũ không nghĩ nhỏ sẽ đến tận đây, không quan tâm đến sự tồn tại của nhỏ nhưng trên tay nhỏ lại đang cầm tập vở, vở của Mỹ Anh. Đôi mắt vô hồn của Thiên Vũ bỗng trở nên sáng rực và chạy vội theo hướng Mỹ Anh
Trời bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ lất phất, Mỹ Anh đi phía trước mà không hề biết Thiên Vũ đang ở rất gần
-................_Thiên Vũ không nói gì, chỉ có tiếng của nhịp tim đang đập rất mạnh và tiếng thở gấp sau quãng chạy dài, nắm tay kéo nhỏ lại
- Bỏ tay ra_Mỹ Anh hất tay Thiên Vũ, giọng tức giận, nhỏ có lí do để làm thế, nhưng quả thật gương mặt Thiên Vũ lúc này làm tim nhỏ nhói đau
- Chẳng lẽ cậu lại ghét tớ đến thế sao?_Thiên Vũ vẫn nắm lấy cánh tay ấy, thật chặt
- ..........._Mỹ Anh không thể kìm nén, những giọt nước mắt cứ thế trào ra, nhỏ nói trong tiếng khóc
- Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế, sao cậu lại đem tình cảm của tôi ra để đùa giỡn
- Cậu đang nói gì thế, tớ thực sự không hiểu_Thiên Vũ không hiểu những gì nhỏ đang nói
- Mỹ Anh nói đúng, cậu tỏ tình không phải vì yêu mà chỉ để trả thù, vì tên của tôi và cậu ấy giống nhau_Mỹ Anh khóc nấc lên
- Không phải như cậu nghĩ đâu_Thiên Vũ cố gắng nói

- Đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe_Mỹ Anh đẩy Thiên Vũ ra và chạy đi, nhưng Thiên Vũ không để cho nhỏ làm vậy
- Nếu đấy là lí do cậu từ chối tớ thì xin cậu hãy nghe tớ giải thích, một lần thôi_Thiên Vũ kéo nhỏ lại, ôm trọn trong vòng tay
- Người con gái tớ yêu là Trương Mỹ Anh chứ không phải Trần Mỹ Anh_Thiên Vũ thì thầm vào tai nhỏ, Mỹ Anh cố gắng phản kháng nhưng rồi cũng thả lỏng đôi bàn tay đang nắm chặt kia ra. Nhỏ khóc và cả Thiên Vũ cũng rơi nước mắt
- Cậu nói đôi, sự thật là cậu vẫn còn yêu cô ấy, cậu luôn mang theo ảnh cô ấy và hôm nay hai người cũng ở cạnh nhau_Mỹ Anh
- Không đúng, tớ mang theo ảnh của và cả chiếc vòng ấy đi là vì muốn vứt bỏ, tớ muốn kết thúc tất cả những gì trong quá khứ vì cậu, chuyện hôm nay Mỹ Anh đến nhà tớ cũng không hề biết, làm ơn hãy tin tớ, sáng nay tớ không ở nhà_Thiên Vũ giải thích
- .................._Mỹ Anh im lặng, trái tim yếu đuối của nhỏ như sống lại. Thiên Vũ nhẹ nhàng đẩy Mỹ Anh ra, nhìn vào đôi mắt đã sưng húp lên của nhỏ
- Anh yêu em, đồng ý làm bạn gái anh nhé!_Giọng nói ấm áp của Thiên Vũ chạm đến trái tim người kia. Mỹ Anh khẽ gật đầu, nhỏ muốn làm theo những gì tim mình nói, nhỏ thừa nhận tình cảm của mình, thừa nhận rằng bản thân cũng đã yêu Thiên Vũ mất rồi.
Mọi nỗi đau, giận hờn đều đã tan biến để nhường chỗ cho tình yêu. Hạnh phúc đơn giản chỉ như vậy!
-------------------------
- Sao mặt cậu lại bị như vậy?_Mỹ Anh và Thiên Vũ ngồi trên ghế đá bên đường. Đưa tay lên má Thiên Vũ nhỏ xót xa:
- Đau lắm không?
Thiên Vũ nắm tay nhỏ lắc đầu
- Tớ xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu_Mỹ Anh
- Xin lỗi thì không cần nhưng cách xưng hô thì phải đổi_Thiên Vũ nhìn nhỏ đầy “ý tứ”
- Đổi cách xưng hô_Mỹ Anh mở tròn mắt
- Em định gọi cậu với tớ đên sbao giờ nữa_Thiên Vũ
- Ý cậu là.........tớ......._Mỹ Anh ấp úng nói không nên lời
- Phải là ý anh mới đúng_Thiên Vũ nheo mày nhưng rồi lại nở nụ cười trên môi
- Tớ không làm được đâu, cứ làm sao ấy_Nhỏ ngại ngùng
- Thôi được, anh sẽ cho em thời gian, nhưng còn chuyện này phải thực hiện ngay bây giờ
- Chuyện gì?_Mặt nhỏ đỏ ửng lên Chuyện là..................._Thien Vũ vừa nói vừa cúi sát vào mặt nhỏ, mắt nham hiểm, khoảng cánh rất gần, rất gần và...........................................