Falling In Love

Chương 25: Chương 25





Thiên Vũ xuống lấy xe đi theo hướng lúc sáng gặp Mỹ Anh. Được một đoạn anh chàng nhìn thấy nhỏ đang tản bộ bên đường
- Alo_Thiên Vũ tút điện thoại ra gọi điện cho ai đó:- Đến đường XX lấy xe cho tôi
Tấp xe vào rề đường, Thiên Vũ lôi vội cái cặp ở ghế bên, xuống xe, chạy về phía nhỏ
- Tớ đi bộ cùng cậu được không
Mỹ Anh quay lại
- Sao cậu lại đi bộ
- Tớ không được đi bộ sao?_Thiên Vũ gãi đầu
- Không tại tớ thấy sáng nay cậu đi ô tô_Mỹ Anh khẽ cười
- À, ô tô của tớ bị hỏng, mới lại tớ cũng muốn đi bộ ngắm cảnh cung quanh_Thiên Vũ nói dối không chớp mắt
- Ừ, tớ cũng thích được đi dạo bộ như thế này nhưng thỉnh thoảng mới có dịp
- Nhà cậu có xa trường không_Thiên Vũ
- Cũng gần thôi_Mỹ Anh
- Bla.............Bla..................................
........................................
- Nhà tớ ở đằng kia rồi, bye_Mỹ Anh đi được 2 bước thì Thiên Vũ mới lên tiếng

- Ngày mai cậu đi chơi với tớ được không?
- Gì?_Mỹ Anh quay lại
- Thực ra ...chuyện là...Tớ được tặng 2 vé đi xem ca nhạc mà không có ai đi cùng nên..._Thiên Vũ lắp bắp
- T....Ớ_Mỹ Anh
- Ở Tp. Hồ Chí Minh cậu đi cùng tớ chứ
- Nhưng..._Nhỏ không biết nói gì
- Coi như là để cảm ơn chuyện sáng ngày được không?_Thiên Vũ nháy mắt tinh nghịch. Mỹ Anh còn chưa kịp trả lời thì anh chàng đã tiếp lời
- Đừng lo về chuyện bố mẹ cậu, tớ sẽ lo ổn cả thôi. Cậu không nói gì tức là đồng ý rồi đấy nhá, ngày mai 12h tớ sẽ đến đón cậu, chúng ta sẽ bay chuyến 1h chiều. Cậu vào nhà đi. Bye_Nói xong Thiên Vũ bước đi thật nhanh. Mỹ Anh thì vẫn ngơ ngác để đấy, một lúc mới đi vào nhà
- Cô về rồi ạ_Quản gia cúi đầu chào nhỏ
- Vâng
- Dạ, con chào bố mẹ_Nhỏ
- Lên thay đồ rồi xuống ăn cơm đi con_Me nhỏ
- “Reng ...Reng”_chuông điện thoại bàn reo, mẹ nhỏ nghe máy
- Alo
- .................
- Ở trường có chuyện gì mà cô phải gọi điện về thế ạ
- ...............
- Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô tôi sẽ nhắc cháu chuẩn bị, chào cô
- Ai gọi thế em_Bố nhỏ quan tâm
- Cô giáo chủ nhiệm lớp Mỹ Anh
Mỹ Anh bắt sóng đứng yên nghe ngóng
- À cô giáo nói mai lớp con bé có chuyến đi thăm quan Tp. Hồ Chí Minh, thông báo trước cho gia đình đỡ lo lắng_Mẹ nhỏ giải thích
- Vậy à, em xem chuẩn bị các thứ cho con đi
- Không cần đâu ạ_Mỹ Anh nói với xuống.._- Con chỉ đi đến ngày hôm sau là về thôi_Nhỏ nghĩ đến câu nói của Thiên Vũ “Đừng lo về chuyện bố mẹ cậu, tớ sẽ lo ổn cả thôi”
---------------------------------------------------------
- Con không tới đó đâu_Tiếng gào thét của nó vang vọng trời xanh. Sau khi được thông báo sẽ có cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình nó “xúc động” quá

- Không đi cũng phải đi_mẹ nó
- Nhưng mà con không thích, chuyện công việc có liên quan gì đến con đâu_Nó nhìn và anh bằng mắt cầu cứu
- Con có muốn mẹ cắt hết tiền tiêu vặt, điện thoại, máy tính không_bầu không khí căng thẳng ngay cả bố nó cũng chẳng giám nói gì
- Cũng sắp đến giờ rồi, bố mẹ đi trước đi con đưa em đến sau_Khánh Long hạ nhiệt “trận đấu”
- umk được, chúng ta đi trước để bọn nhỏ còn chuẩn bị, con gái lên thay đồ đi_Ông Hoàng tiếp tục
- ...._nó xì mặt ra để đấy
15’ sau:
- Nhanh lên, em có muốn bị mẹ mắng không_ Khánh Long nhìn nó cười
- Sao anh không bênh em, đã nói là không muốn đi mà lại_Nó bước xuống trong bộ váy phớt hồng mà mẹ đã chuẩn bị sẵn với lời nhắn “không nghe lời thì đừng có trách mẹ mạnh tay”
- Em gái anh hạ hỏa đi, làm vừa ý mẹ thì mai anh em mình mới dễ hành động chứ, em không muốn vào Tp. Hồ Chí Minh à?_Khánh Long nhẹ nhàng
- Chỉ cần bố mẹ với anh đi là được rồi, em đến đấy làm gì, ăn cơm mà cứ làm như cái gì to tát lắm ý._nó vừa đi vừa lẩm bẩm
- Được rồi, mai anh bù, cho em đi chơi thoải mái_Khánh Long dỗ nó như dỗ trẻ con
7h25 tại khách sạn KLM
Nó và anh bước ra khỏi thang máy thì Khánh Long nhận được điện thoại
- Alo_Khánh Long
- ............._Đầu dây bên kia
- Được rồi, tôi sẽ xử lí chuyện này_Khánh Long kết thúc cuộc gọi quay lại nhìn nó bằng ánh mắt không mấy bình thường
- Sao anh nhìn em thế_Nó

- Mai anh không đưa em đi được rồi, công ti có việc anh phải vào Hải Phòng
- Anh hứa với em rồi còn gì nữa, mới lại công ti có bao nhiêu người chẳng lẽ không giải quyết được một việc à?_nó nhảy dựng lên
- Dự án này quan trọng mới lại do anh phụ trách, thôi để khi khác còn nhiều dịp mà_Khánh Long
- Anh cứ làm như ngày nào SNSD cũng về Việt Nam không bằng_Nó giận dỗi
- Chứ em muốn làm sao
- Anh không đi được thì em đi một mình cũng có sao đâu_đầu nó lóe sáng vì cái ý tưởng vừa phát minh, nhưng ngay lập tức bị chặn họng
- Không một với hai mình gì hết, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, đấy là còn chưa kể bố mẹ biết chuyện_Khánh Long
- Em có phải trẻ con nữa đâu, cứ coi như em đi cùng anh là được chứ gì, không ai nói thì làm sao bố mẹ biết_nó cố cãi bằng được
- Hai đứa còn đứng đấy làm gì, vào trong thôi_Đúng lúc mẹ nó từ trong phòng bước ra, tay cầm điện thoại định gọi cho hai đứa vì giờ này vẫn chưa dẫn xác đến
- Vâng, bọn con đang chuẩn bị vào_Khánh Long nhìn mẹ và quay lại ghé vào tai nó phán một câu rồi đi thẳng vào căn phòng VIP “Anh nói không là không”_Nó tức đến ứ họng mà không nói được gì
Cách đó không xa, phía hành lang hắn đứng quan sát và nghe câu chuyện từ đầu đến cuối. Miệng nở nụ cười không rõ lí do, đầu nghĩ thầm “cũng không phải quá tệ khi đến đây, bất ngờ thật đấy cậu ta lại là....”. Ngoại hình, phong cách trang phục và cả nội dung câu chuyện của nó đều làm hắn chú ý “ SNSD về Việt Nam”. Về căn bản theo hắn tự giải thích với mình thì ít nhất hắn đến đây cũng biết được mối quan hệ giữa nó và người tên là Hoàng Khánh Long
----------------------------------
- Cháu chào bác, con chào bố mẹ_Nó lễ phép, ra dáng yểu điệu thục nữ
- oh, con gái hai vị đây sao? Cháu xinh quá_Bố hắn nức nở khen, vừa dứt câu thì hắn cũng mở cửa bước vào.