Hai tên Ngưu đầu Mã diện đứng sừng sững trước mặt Tùng, so với đám âm binh của cậu, hai tên này sở hửu thân hình và sức mạnh ở đẳng cấp hoàn toàn cao hơn. Đúng như tên gọi, Ngưu đầu có cơ thể của người nhưng cái đầu lại của một con trâu, tay cầm một thanh trường đao, mũi thở phì phò. Mã diện cũng vậy, chỉ khác hắn có khuôn mặt của một con ngựa, tay cầm sợi xích sắt, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chặp vào cậu ta. Hai tên bước gần đến chỗ Tùng, thở phì ra một hơi như có ý chờ đợi.
-Quả thật đúng là âm binh của Diêm Vương, chỉ mới là phân thân mang sức mạnh 3/10 chân thân mà đã thế này rồi. – Tùng mìm cười. – Ngưu đầu Mã diện nghe lệnh, bảo vệ thân chủ và truy tìm nguồn gốc âm khí.
Ngay lập tức Mã diện lao đi trong đêm tối, còn Ngưu đầu thì ở lại bảo vệ cho Tùng, nhưng kể từ khi xuất hiện, không còn bóng dáng của đám ma quỷ nữa.
-Cậu chủ, không biết cậu có cảm thấy không nhưng ở phía biệt thự đang phát ra luồng âm khí khá mạnh đấy.
Âm thanh đó lại vang lên lần nữa cạnh tai cậu. Quay đầu về phía sau, Tùng cũng đã nhận ra luồng âm khí bốc lên nồng nặc.
-Dm, chơi trò con tin à, đã thế để khi tao tìm thấy mày xem mày còn to còi được không.
Ánh mắt toát lên vẻ giận dữ, cậu ta quay ra hét.
-Ngưu đầu, quay về phía kia, tiêu diệt toàn bộ các ác ma. – Cậu chỉ tay về phía biệt thự. – Vậy ra ngươi muốn tách ta ra khỏi đầu trâu mặt ngựa hả. Được, tao sẽ chơi với mày.
Ngay sau đó cậu ta lao về phía mà Mã diện đã đi, để lại đằng sau vô số ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chặp về phía cậu.
*
**
Tình hình ở biệt thự, trước khi đi Tùng đã đổ dung dịch “nước tiểu đồng tử” ra xung quanh biệt thự tạo ra một kết giới tạm thời, hiện tại thì kết giới đang bị tấn công bởi đám cô hồn dạ quỷ, hết tên này lao vào bức tường vô hình và tan biến thì tên khác lại thế chỗ và tiếp tục công phá.
-Không xong rồi, đám quái vật đó lại quay lại rồi.
-Chết tiệt, thằng Tùng chết ở xó nào rồi, nó có chúng ta bị nguy hiểm không.
-Chịu, có khi nó bỏ chúng ta chạy trốn một mình rồi.
Nghe những lời như vậy khiến cả lớp ai nấy đều mất hy vọng, thậm chí có những tên lôi tên của Tùng ra mà chửi.
“Kenggggg”
Một tiếng động chói tai vang lên, kết giới đã vỡ, đám ma quỷ tiếp tục lao vào cánh cửa để phá vỡ nốt lớp kết giới cuối cùng, lá bùa Tùng dán ở cửa sáng lên với mỗi nhịp công phá của đám quỷ sai. Cả lớp bỗng dưng im bặt, đám con gái ai nấy đều cố gắng bịt miệng nhau lại cố gắng không phát ra tiếng động với hy vọng bọn chúng sẽ bỏ đi, đám con trai cũng chẳng khá khẩm hơn khi có đứa ngã bệt ra sàn, quần lũng bũng nước, may lắm mới có hai ba đứa cố gắng dùng chiếc tủ, sô pha chặn cửa lại.
“Ụ óóóóóóóóó”
Tiếng rống vang lên làm ai nấy trong sảnh giật mình, đứa thì ngã ngồi xuống, đứa thì mặt xanh như đ*i nhái. Những tiếng “rầmmm” liên tục vang lên, đung đưa theo tiếng động là nhịp tim của đám học sinh. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, vài đứa dũng cảm cố gắng bò đến cửa sổ mà nhìn ra ngoài, một tên đâu trâu vai u thịt bắp, cao gấp đôi người thường đang dùng thanh đao mà chém lia lịa, từng cú chém của hắn tạo ra xung kích quét qua vô số đám yêu ma khiến bọn chúng biến mất ngay lập tức. Đến lúc này đám học sinh mới thở phào vì nhận ra tên đầu trâu đó đang bảo vệ bọn nó.
*
**
Tại một khu vực bằng phẳng không có cây cối trong rừng, Mã diện với Tùng đang đứng trước một cái ban thờ nhỏ, phía sau là lối mòn dẫn vào một căn nhà lá. Vài phút trước khi cậu đuổi theo Mã diện thì thấy hắn đang đứng trước cái ban thờ này, cậu lại gần thì mới biết đây là ban thờ ngải, một loại ngải có khả năng che mắt âm binh khiến chúng không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, đó là lý do Mã diện đến đây thì dừng lại.
-Chắc chắn là ngoài ngải che mắt ra còn có cả ma dẫn đường nữa, cả đám ngải kia nửa, dẫm vào là toi mạng.
Nhưng có một thứ mà ngải rất kỵ, đó là dung dịch “nước tiểu đồng tử”, và thứ có khả năng trừ ngải đang nằm ngay trên tay cậu, hai thanh sắt có ngâm thứ dung dịch đó. Nghĩ đến đó cậu cười thầm, dùng hai thanh sắt rà soát xung quanh trước khi đặt chân lên, cậu khuay đến đâu cỏ cây bên dưới héo úa rồi chết bằng sạch. Cuối cùng cũng đến căn nhà đó, trước cửa lại đặt thêm hai ban thờ nữa, mắt cậu nhìn rõ ràng bên trên là một con ma nữ đang vắt vẻo rung chân nhìn về phía Mã diện đằng sau, tên còn lại là một vong nhi đang nhìn cậu với đôi mắt thân thương toàn lòng trắng.
Ngay lập tức cậu vung mạnh thanh sắt mà đánh nát hai cái ban thờ, hai con ma nhìn cậu như không tin vào mắt mình, ngay lập tức Mã diện xuất hiện đằng sau lưng Tùng khiến hai con ma sợ xanh mặt, vội quỳ xuống mà lạy.
Bỗng từ trong nhà phát ra tiếng nói sang sảng.
-Được, nhà ngươi khá lắm, phá được trận ngải của ta, thoát được khỏi “Vô hạn quỷ trận” của ta, lại còn triệu hồi được Ngưu đầu Mã diện, khá khen cho một nhân tài.
Đáp lại chỉ là tiếng cười khinh khỉnh của Tùng.
-Mày gọi cái thứ hỗn tạp đó là “vô hạn quỷ trận” á? Thật đáng thất vọng, tao cứ nghĩ đó là thứ phép thuật rẻ tiền nào đó chứ.
Ngay sau khi thốt ra câu đó, một luồng tà khí cực lớn xộng ra lao vào Tùng đánh vang cậu ra tận 5 mét.
-Chà, có vẻ như mày vẫn đang giấu nghề, không ngờ cái đất Sa Pa này lại có kẻ có thể phát ra luồng tà khí mạnh vậy.
Cậu ta từ từ đứng dậy, đưa tay lên lau vết máu trên mép rồi nói tiếp.
-Một kẻ mạnh như vậy rồi thì cần gì ở viên đá này nhỉ? Hay viên đá này có gì đó đặc biệt khiến một kẻ như mày muốn có nó nhỉ?
Cậu ta tiếp tục nói.
-Có lẽ nên động não tý nhỉ.
*
* *
Sa Pa hai hôm trước…