Exorcist

Chương 14




Áp khí ngùn ngụt tỏa ra từ người Tùng khiến không gian xung quanh như cô đặc lại. Gã lùn vẫn đứng đó với khuôn mặt câng câng thách thức Tùng. Hải Phong đứng gần đó nhìn cậu ta với ánh mắt ngạc nhiên pha chút tò mò.

-Ra đây là phép thỉnh thần đặc trưng của gia tộc Phan sao. Không ngờ dùng nó lại đơn giản vậy.

Tùng vung cây gậy lên cao mà lao thẳng về phía tên lùn, tốc độ nhanh đến mức những sợi để lại trên mặt đất vệt lửa cháy xém. Nhằm thẳng đầu tên lùn mà vung xuống, những tưởng hắn ta sẽ nằm bẹp dưới cây gậy, nhưng không, ngay khoảnh khắc chỉ còn vài chục cm là đầu gã nát bấy thì từ bên cạnh, một con quái vật nửa người nửa sói giơ tay ra đỡ lấy cây gậy.

-Cái quái… không thể nào. Nó đỡ được đòn tấn công ư? Vô lý. Quá sức vô lý.

Dưới ánh mắt của Tùng, tên người sói đó hoàn toàn đỡ được đòn của cậu, thứ mà có thể chẻ nát cả một đại đội âm binh của Diêm Vương. Hắn liền dùng tay trái cào một nhát làm Tùng tóe máu phải lùi lại.

-Ngạc nhiên lắm hả, tất nhiên rồi. Gọi cả Phù Đổng ra mà vẫn không lại cả một con quái vật vớ vẩn cơ mà. Tốt nhất là để tao cho mày cái chết nhẹ nhàng không đau đớn, ít ra cũng để bảo toàn cái xác của tụi mày. Ka ka.

Từ xung quanh, lần lượt những con quái vật nửa người nửa sói hiện ra, chúng đông một cách vô lý. Hàng lông mày cau lại, tay cậu lại vận sức cho một đòn tấn công nữa, từ cánh tay vô số những vệt vằn màu máu kiên tục chạy lên thân cây gậy, từ một màu đen tuyền giờ nó phát sáng cùng một màu với hai tay cậu ta.

-Chà, mày cũng ngon ăn đấy, có lẽ tao cũng nên góp chút đỉnh để mày có cái gọi là “đỡ nhục” nhé.

Hải Phong từ sau nói chen vào. Mắt trái gã từ từ chuyển sang màu lam, từ tay phải dần dần hiện ra một cây trường thương màu đỏ. Với nụ cười nham nhở, cậu ta phạt ngang cây thương tạo ra một luồng sóng đánh bay những sợi xích, luồng sóng còn mạnh tới mức đẩy lùi một tên quỷ sói khiến gã lùn chố mắt ra nhìn. Tay trái cậu dùng đoản thương phóng về phía gã lùn khiến gã tái xanh mặt mày, may sao một con quỷ chạy ra đỡ hộ hắn cây thương khiến nó rơi ra găm xuống đất.

-Vậy tới lượt tao rồi nhể.

Tùng ngay lập tức lao lên “va chạm” với đám quỷ sói, giờ đây những đòn đánh của cậu đã đủ mạnh để đánh bay cả đám, không những vậy từ trên cơ thể những con quỷ bị đánh trúng hiện lên những đường gân màu đỏ rung lên từng nhịp, những đường gân đó dần lan ra và vỡ bung ra để lại những cái xác không hồn. Không chịu thua, Hải Phong cũng lao lên, những pha quét ngang bổ dọc khiến đám quỷ dần bị đẩy lùi. Tên lùn mặt mày ngưng trọng lại, hắn toan giở quyển sách tới trang thứ hai thì gã cao kều ngăn lại.

-Dừng lại Tàng Kinh.

-Mày nói gì cơ? Đán Thành, tha cho bọn nó?

Gã cao kều liếc mắt nhìn Tàng Kinh nói.

-Đéo. Nhưng phải biết tự lượng sức mình. Giờ hai ta không đánh lại chúng nó đâu.

-Thế lực nào làm mày nghĩ hai ta không đánh lại hai thằng đó?

Đán Thành chỉ tay về phía Cáo con mà nói.

-Ả ta làm tao thấy khó chịu, chắc chắn nó là thứ gì đó mạnh mẽ mà hai thằng kia không mang ra dùng, tao sợ rằng nếu mày lật trang hai ra ả ta sẽ làm gì đó khiến hai ta bỏ xác lại đây.

-Vậy giờ làm thế nào, chạy cũng khó ấy chứ.

-Để tao lo.

Đán Thành nói xong liền phả ra làn khói trắng đục, nó dần tỏa ra rộng hơn như làn sương mù vậy. Tuy thế nhưng Hải Phong chỉ niệm một câu chú, ngay lập tức cậu ta liền dịch chuyển đến chỗ cây đoản thương vữa nãy mà cậu ném về phía gã lùn. Bất thình lình cậu ta xuất hiện ngay trước mặt Tàng Kinh làm hắn và Đán Thành mở to mắt ra mà nhìn Hải Phong đâm một nhát thẳng bụng gã lùn, từ đằng sau Tùng nhảy lên nện cây gậy vào đầu cao kều. Mọi việc có lẽ đã an bài, nhưng từ sườn gã lùn vô số những con ong to bằng cục gạch bay ra đỡ lấy hai đòn của Tùng và Hải Phong. Ngay sau đó điếu thuốc trên miệng Đán Thành rơi xuống đất tạo ra một làn lốc khói bao phủ cả hai gã.

Xử lý xong đàn ong thì cơn lốc cũng tan đi mang theo cả hai gã áo đen. Cả hai trở về trạng thái thường ngay sau đó. Hàng lông mày Tùng vẫn tiếp tục dính lại với nhau, cậu ta cau có.

-Đậu xanh, bọn nó chạy nhanh vãi hồn, tý thì bắt được chúng, thế ông anh làm éo gì mà gần như thế cũng đâm trượt thế?

-Bình tĩnh, tôi có đâm trượt đâu, chỉ là vừa nãy khi tôi tấn công hắn thì có đụng phải cái gì đó cưng cứng nên vô dụng.

Tùng chán nản quay về xe, trên đường về cậu ta vẫn không thôi nhăn nhó.

-Thế là lần này công cốc rồi, chả tìm được thứ gì ra hồn.

-Làm gì đến nỗi đó. Lần này không phí công lắm đâu.

-Hả, nói sao? Có thu nhập gì à?

-Tất nhiên. Nhớ lúc gã lùn chuẩn bị tấn công ta chứ?

Tùng gật đầu, tai lắng nghe, mắt chăm chú.

-Lúc đo tuy khá nhỏ nhưng tôi nghe rõ ràng hắn nói thứ gì đó như là “Dị Thư”, tôi cũng không quan tâm lắm cho đến khi thấy hắn giở quyển sách bên hông ra. Bây giờ tôi có thể chắc chắn lúc đo hắn nói “Dị Thư” là chỉ quyển sách đó.

-Thế quyển sách có gì “hót”?

Hải Phong bắt đầu kể.

-“Hót” ở chỗ vài năm trước, trước cả khi tôi tậu em xế này, trong giới pháp sư tân kỳ rộ lên một câu chuyện về một quyển sách có khả năng thao túng những phép thuật liên quan đến luyện quỷ luyện quái. Đặc biệt ở chỗ những loại quỷ, quái mà quyển sách tạo ra chưa hề được lưu lại trên bất kỳ văn bản nào. Lúc đó người ta gọi quyển sách đó là “Dị thư”, nhưng thật sự chả ai biết nó có thật không.

-Nói thế nói làm quái gì. Chỉ dựa vào một câu “chuyện kể cháu” nghe thì tìm được gì.

-Nhưng thực sự lúc đó có hai người đã trông thấy quyển sách, họ còn trực tiếp “va chạm” với kẻ sở hữu nó cơ mà.

Tùng bắt đầu thấy hơi hơi tin vào lời Hải Phong nói.

-Vậy hai người đó ông bạn có quen không. Giờ đang ở đâu?

-Có, tất nhiên là tôi quen. Giờ tôi đang lái xe đi gặp họ đây. – Thấy nét mặt Tùng vẫn chưa khá hơn, gã nói tiếp. – Yên tâm đi, người Nhật dễ thương lắm.