Cô tự biết người đàn ông này nói một là một, hai là hai, mình chẳng còn cơ hội nào nữa, nên cũng đành im lặng. Cửa xe mở ra, cô và Tiểu Vương xuống xe, thê thảm như thể bị người ta quét ra khỏi nhà, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cửa đóng lại, cửa kính tự động hạ xuống, Hà Niệm Sâm nói với trợ lý bên ngoài: "Đưa cô Đổng đây thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đưa họ về."
"Vâng." Nữ trợ lý ăn vận gọn gàng đứng ngoài cửa, ra dấu mời với Mặc Tô và Tiểu Vương, Mặc Tô mới thấy hóa ra họ đang đứng trước một cửa hàng chuyên bán quần áo hàng hiệu, mà sau lưng chiếc xe thương vụ không biết tự lúc nào đã có thêm ba chiếc Benz đen lớn khác.
Không biết sự giận dữ từ đâu ra, Mặc Tô hờ hững nói: "Không cần phiền Hà tổng, chúng tôi không gánh nổi." Nói xong kéo Tiểu Vương vẫn đang đứng ngẩn ngơ đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Nghe âm thanh giày cao gót phát ra khi giẫm trên nước mưa, Mặc Tô có một cảm giác hụt hẫng và thất bại khó tả, cũng không biết hiện giờ mình đang nỗ lực cứu vớt mấy phần tự trọng. Nếu là trước đây, không chừng cô đã mặc kệ hình tượng mà khóc to, nhưng giờ đây, có làm được không? Không, không thể! Không phải vì cô đã trở nên kiên cường, mà là cạnh cô bây giờ không còn Viên Mộ Tây, không còn vòng tay có thể dựa dẫm.
Còn nhớ lúc họ mới lập nghiệp, dù may mắn đến mấy cũng có lúc đụng phải tường. Cô lúc đó yêu anh ta biết bao, rõ ràng khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc phù hợp hơn, thoải mái hơn, nhưng lại muốn ở bên anh ta mà từ bỏ. Gia cảnh Viên Mộ Tây rất khá, nhưng anh lại không mong mình được gia đình sắp xếp một công việc ổn định mà bình yên sống như người khác. Anh là người có chí tiến thủ, trước đây khi học đại học đã có thể nhìn ra sự phấn đấu hơn người trong chuyên ngành, nơi thường thấy bóng dáng anh nhất chính là thư viện trường.
Sinh viên đại học thường có sự độc lập và nổi loạn, rất ít người ngoan ngoãn, nghe lời giáo viên như hồi tiểu học, chỉ có anh, mỗi một nhiệm vụ giáo sư giao cho đều hoàn thành đúng lúc dù bận đến mấy, đồng thời kết quả phải là giỏi nhất lớp. Cho dù sau này ở bên cô, thời gian của anh vẫn được phân bổ hợp lý, không vì sự gia nhập của cô mà rối loạn.
Trước kia cô thường than thở, người ta yêu nhau một ngày 24 tiếng ở cạnh nhau cũng thấy không đủ, nhưng anh chỉ cần quá ba ngày là sẽ hỏi: "Mặc Tô có cần về học không?" Lần này về sẽ cách cả tuần lễ, hai người mới gặp lại nhau.
Có lúc cô thường nghĩ, cái người họ Viên kia có phải là không thích cô? Nhưng lần nào hỏi anh, anh cũng trả lời chắc nịch: "Anh thích em mà."
Ngay cả cô bạn thân Lý Dao cũng nói: "Đổng Mặc Tô ngốc nghếch, anh ấy là người xuất sắc như vậy, không thích cậu thì ở cạnh cậu làm gì? Phải biết là người xinh đẹp hơn cậu, điều kiện tốt hơn, đợi chủ động dâng cho anh ấy không chỉ một hai người, Viên Mộ Tây anh ấy không phải kẻ ngốc, chọn ở cạnh một người mình không thích để làm gì?"
Về sau nghĩ lại, cô cũng thấy có lý.
Chỉ có điều, mãi sau này cô mới biết, không phải không thích, mà là không đủ thích, người anh thích nhất chính là bản thân anh.