Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 56: Nụ hôn mạnh mẽ




Mặc Tô hít một hơi, đang định nói thì môi đã bị anh hút lấy, trong lúc cô chưa phản ứng kịp, anh đã hôn sâu thêm. Đôi môi khô phút chốc làm ẩm ướt cả hai, mang theo sự dịu dàng khó tả. Mặc Tô hoàn toàn đờ người, không ngờ anh lại có cử chỉ đó, khi cô đứng hình thì nụ hôn của anh càng được nước lấn tới, lưỡi anh đẩy hàm răng cô ra, tham lam hôn sâu hơn nữa.

Mà cô làm sao có thể để người đàn ông đáng ghét này hôn mình, đang định ra sức đẩy anh ra thì lại bị anh nắm thóp, hai tay giữ chặt lấy cô, sức mạnh đó khiến cô không có sức để chống cự. Như trừng phạt cô, anh càng hôn mạnh mẽ hơn, đến mức làm rách cả môi cô.

Đến khi cô bị hôn đến mức toàn thân mất hết sức lực, để mặc anh phóng túng trên môi mình, cuối cùng anh đẩy cô ra, môi cô vừa tê vừa nhức. Mà cái gã đàn ông đáng ghét kia còn cười rất tà ác: "Tôi đã nói sẽ bắt nạt em mà."

Lời nói đó cứ như lẽ đương nhiên vậy.

Buổi tối, Mặc Tô nằm mơ cả đêm, trong mơ đều là gương mặt tuấn tú nhưng tà ác của Hà Niệm Sâm, mặc cô xua đuổi thế nào vẫn không thoát được.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, nhưng vẫn chưa tới giờ đồng hồ báo thức đổ chuông.

Trước kia dù đồng hồ đã báo thức nhưng cô vẫn sẽ nằm lỳ trên giường, nhưng hôm nay lại không tài nào ngủ nổi. Nhắm mắt nằm trên giường một lúc rồi dậy, vào nhà tắm rửa ráy, tiện thể làm một bữ sáng đầy dinh dưỡng cho bản thân và Dior. Dior chính là con chó mà ba năm trước cô và Viên Mộ Tây nuôi chung. Trước đây anh ta bận rộn, đa phần là cô chăm sóc nó, chó lúc nào cũng tình cảm hơn người, khi chia tay Viên Mộ Tây, cô thu dọn đồ đạc rời đi, nó như linh cảm cô sẽ không quay trở lại vậy, cứ bám theo cô không rời, cô cũng mang nó theo đến đây. E rằng đó cũng là thứ duy nhất liên quan đến Viên Mộ Tây mà cô còn giữ lại.

Đến giờ vào làm, hình như là cô đến sớm nhất, buổi sáng việc cô làm đầu tiên chính là vào văn phòng Hà Niệm Sâm giúp anh sắp xếp lại bàn làm việc và tài liệu mà hôm nay có khả năng sử dụng tới.

Hai lần trước đến đây lúc thì không có tâm trạng, khi thì đi vội vã, căn bản không có thời gian quan sát, bây giờ vẫn còn sớm nên cô mới thưởng thức nó thật kỹ càng.

Mặc Tô vốn không quan trọng chuyện thiết kế trong phòng, nhưng có thể nhận ra văn phòng này được người ta đặc biệt chú trọng, bức tường hướng ra ngoài thành phố được thay thế bằng khung cửa sổ lớn chạm đất, đứng ở đây nhìn ra ngoài có thể ngắm cảnh toàn thành phố, đặc biệt rộng rãi thoáng đãng, đối diện bàn làm việc là một cái giá kiểu quầy bar, bên trên là một loạt những nhãn hiệu rượu mà cô không rành, có thể nhận ra chủ nhân văn phòng là người rất biết hưởng thụ.

Bàn làm việc của đàn ông xưa nay luôn gọn gàng ngăn nắp, không giống bàn làm việc của phụ nữ lúc nào cũng bày hoa lá. Bàn của Hà Niệm Sâm rất đơn giản, văn kiện và máy tính, một số món đồ rất công thức hóa, thứ duy nhất thu hút sự chú ý của cô là một khung ảnh bày trên bàn.

Hai người trong hình, một người phụ nữ mặc xường xám, ánh mắt long lanh, nụ cười hiện trên mày mắt, rất xinh đẹp, người đàn ông đứng cạnh cô rất quen, chính là Hà Niệm Sâm. Chỉ có điều nụ cười của anh trong hình khiến người ta xiêu lòng, khó mà tưởng tượng người xưa nay luôn lạnh nhạt, tà ác, được chiều chuộng đến hư như anh cũng có thể nở một nụ cười dịu dàng xuất phát từ trái tim như vậy.

Có ai từng nói, những người lạnh nhạt đều là người có tâm sự, Mặc Tô nhìn tấm hình đó, thực sự khó mà khiến cô không suy nghĩ linh tinh.

Người phụ nữ đó có quan hệ gì với anh, cô ấy là ai của anh?

Nghĩ nhiều rồi lại thấy buồn cười, hai người kia có quan hệ gì thì liên quan gì đến cô? Đúng lúc cô đặt khung hình lại vị trí cũ thì một giọng nói lạnh lùng khiến cô giật bắn mình: "Cô đang làm gì vậy?"

Cơ thể cô run lên theo bản năng, khung hình vừa đặt xuống bàn "xoảng" một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Bên tai vẳng đến một tiếng chửi khẽ, cô không kịp ngồi xuống nhặt lên thì đã bị đẩy mạnh ra.

Nhìn Hà Niệm Sâm nhanh chóng nhặt khung hình lên, cô vội xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi không..."

"Ra ngoài."

Chưa nói hết đã bị anh lạnh lùng cắt ngang, anh lạnh lùng nhìn cô đang đứng ngẩn ngơ, lại ra lệnh: "Tai cô bị điếc hả? Tôi nói cô ra ngoài."

Mặc Tô nhìn anh, cuối cùng không nói gì, cụp mắt xuống rồi ra ngoài.

Đóng cửa lại, cũng đóng luôn tư cách quan tâm anh của cô.

Những lời khó nghe ấy, nếu là trước kia, chắc cô sẽ tức giận, sau đó sẽ không chút để bụng, cùng lắm là đền một khung hình khác, nhưng tại sao lúc này tâm trạng cô lại tệ đến thế? Đặc biệt khi anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, trong lòng cảm thấy tủi thân khó tả.

Tâm trạng đó đổi lại kết quả là cả một ngày, cô đều bần thần lơ lửng như trên mây.

Lúc nhận điện thoại khách hàng gọi tới, trong cuộc họp của bộ phận, trong hành lang bận rộn, thậm chí khi nghỉ ngơi trong phòng lấy nước... mỗi một địa điểm, mỗi một thời khắc, đều trong trạng thái ngơ ngẩn, tâm trạng và thái độ làm việc đều không thể tập trung nổi.

Cô như lại rơi vào một vòng tròn quái dị, làm những việc mình không thích làm, diễn những vai mà mình không thích diễn.

Còn Hà Niệm Sâm chỉ ra ngoài một lần, xem cô như không khí, không thèm nói một câu nào với cô mà rời khỏi văn phòng, đến khi tan sở cũng không quay lại.

Năm giờ rưỡi tan sở đúng giờ, cô không về nhà ngay mà đến một cửa hàng trong trung tâm thương mại, chọn mãi mới thấy một khung hình khá giống của anh. Thanh toán xong, cô nhờ người ta gói lại thật đẹp.

Lúc đi ra, chỉ khoảng mười phút thôi mà đã có mưa, cô đi dưới mái hiên, định đến con đường đằng kia để gọi xe, chưa kịp đi mấy bước đã nghe một tiếng còi vang lên bên tai làm cô giật mình hoảng hốt.

Đây là đường cho người đi bộ, ai dám lái xe vào chính là vi phạm luật giao thông, cô nhìn theo hướng còi xe, nhìn thấy chiếc BMW màu đen, cảm thấy quen thuộc, lại nhìn qua cửa kính, chính là Hà Niệm Sâm.

Nghĩ lại cũng chẳng có gì, người có thể lái xe thẳng tiến vào đường đi bộ cũng chỉ có anh là có tư cách nghênh ngang như thế thôi.

"Lên xe." Anh nói như ra lệnh.

Cô thở dài, đi vòng đầu xe sang phía bên kia.

Xe rẽ một đoạn, đi qua vạch vàng, bắn lên một đám nước mưa khiến người đi bộ hét lên sợ hãi.

Cũng chỉ có Hà Niệm Sâm anh lái xe vào phố đi bộ mà còn ngông nghênh tới mức độ đó.