Dịch: Bánh
Tần Phi không ngủ được bao lâu thì đã tỉnh.
Khoảng thời gian lúc 1 giờ chiều là lúc anh dễ cảm thấy buồn ngủ nhất, nhưng giờ đây Tần Phi lại vô cùng tỉnh táo.
Chắc là do đói. Anh nghĩ vậy.
Cảm giác ấm áp cùng xúc cảm khi chạm vào Kinh Vũ như vẫn còn đọng lại trên tay, khi anh nghĩ về lúc đó, chút tê dại bỗng truyền tới.
Đúng lúc đó, cửa bị mở ra.
Không có tiếng gõ cửa mà là tiếng mở cửa vô cùng dứt khoát.
Tần Phi nhắm mắt lại như một phản xạ, anh nhíu mày.
Anh không thích người khác tiến vào phòng mình mà không được anh cho phép, nhưng nghĩ đến chuyện người duy nhất có can đảm để làm điều đó trong câu lạc bộ này chắc cũng chỉ có mình Kinh Vũ, lông mày anh lại giãn ra.
Đúng thế, sau khi cửa phòng được đóng lại, mùi thức ăn kéo đến, theo đó là giọng nói nhẹ nhàng của Kinh Vũ: "Anh Phi ơi?"
Tần Phi không đáp.
Kinh Vũ đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi tiến đến bên mép giường, cậu ghé sát về phía Tần Phi rồi lại gọi thêm một tiếng: "Anh Phi ơi?"
Cậu ghé vào rất gần, Tần Phi cảm nhận được hơi thở của người kia thì phì cười, anh mở mắt, ôm lấy eo Kinh Vũ rồi kéo cả người cậu vào lòng.
Kinh Vũ sửng sốt một chút, sau đó, cậu phản ứng lại rất nhanh, lăn vào lòng người kia, gối đầu lên cánh tay anh, chớp mắt: "Anh dậy rồi à?"
Tần Phi nhìn cậu: "Em lén lút làm gì đấy?"
Kinh Vũ: "Em đem đồ ăn trưa lên cho anh, đói thì dậy ăn nhé?"
Tần Phi "Ừm" một tiếng, nhìn người đang gần mình chỉ trong gang tấc, anh bỗng cảm thấy ngây dại.
Rõ ràng là bọn họ đã tỏ tình, rõ ràng là đã đeo luôn nhẫn có khắc tên của người kia, thậm chí Kinh Vũ đã nằm trong vòng tay của anh luôn rồi, nhưng cho tới bây giờ Tần Phi vẫn không thể tin nổi —— thế là mình đã hết độc thân rồi sao?
Bạn trai vừa đẹp lại vừa ngoan, lại còn chơi game giỏi, đúng là người yêu lý tưởng.
Đúng là không chân thật tí nào.
Nghĩ thế, Tần Phi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Kinh Vũ như thể đang muốn xác nhận điều gì đó.
Kinh Vũ hưởng thụ nụ hôn dịu dàng đến từ người kia, cậu không khỏi mỉm cười, cọ đầu vào lồng ngực anh: "Anh muốn sờ em nữa không?"
Tần Phi: "......"
Ờmmm...... Chỉ có một vấn đề duy nhất thôi, cậu bạn trai này của anh không lúc nào là không buông lời mời gọi anh cả, mà đó lại là lời mời gọi còn vô cùng trắng trợn nữa chứ.
"Đi ra đi, mới vừa bắn xong lại giở trò quyến rũ anh, coi chừng bị liệt dương luôn đấy." Tần Phi mắng thế thôi nhưng lại vô cùng dịu dàng mà rút cánh tay đang kê dưới đầu Kinh Vũ ra rồi lại xoa đầu cậu, "Tránh ra nào, anh ăn cơm."
"Dạ." Kinh Vũ ngoan ngoãn lại rồi rời khỏi giường.
Tần Phi nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt lại dần chuyển về hướng mông của người kia, đầu ngón tay khẽ run lên.
Anh siết chặt tay mình, tự cảnh cáo bản thân —— đừng chỉ lo lắng cho mỗi tình trạng của Kinh Vũ, trạng thái của bản thân mình cũng phải tự giữ lấy, nhất định không được để những suy nghĩ rối loạn nào đó làm ảnh hưởng.
Sau khi xuống giường, Tần Phi vừa mới đi tới bên bàn thì đã nghe Kinh Vũ nói: "Vậy anh ăn nhé, em đi tập luyện tiếp đây."
Tần Phi "Ừm" một tiếng, anh cầm đũa lên, tách nó ra.
Kinh Vũ vừa đi được hai bước thì đã quay đầu lại: "Lát nữa anh có xuống không?"
Tần Phi: "Xuống chứ, anh cũng muốn tập luyện."
Nhận được câu trả lời như mình mong đợi, khóe môi Kinh Vũ cong lên: "Dạ." Nói xong, cuối cùng cậu cũng có thể rời khỏi phòng mà không có chút lưu luyến nào rồi.
Tần Phi không khỏi mỉm cười —— loại cảm giác có người đang ỷ lại vào mình thật sự rất xa lạ.
Nhưng mà, anh không ghét nó.
*
Phương Lạc Phàm trở về lúc khoảng 8 giờ tối, vừa về tới là đã bước vào họp ngay.
Đầu tiên là bàn lại về ba ván đấu với KID hôm nay.
Khác với tưởng tượng của mọi người, anh không nói quá chi tiết mà chỉ bàn bạc sơ về một số điểm nhất định.
Vì anh biết rõ, trong giai đoạn này, PG chắc chắn sẽ nắm phần thua khi phải đối đầu với KID, đặc biệt là với đội hình ba xạ thủ của họ.
KID rất mạnh, lối huấn luyện khắc nghiệt của đội tuyển này đã đào tạo ra một số lượng lớn những tuyển thủ xuất sắc, mà năm người trong đội hình chính thức thì lại càng là cao thủ của cao thủ.
Chưa kể phong cách chơi kéo về cuối game của họ lại chính là cách khắc chế lối chơi của PG một cách tuyệt đối.
Nói thật ra thì lúc PG rút thăm trúng KID, Phương Lạc Phàm đã tự chuẩn bị tinh thần nhìn PG bị KID nuốt trọn với tỉ số 2-0.
Và chắc là các khán giả theo dõi trận đó cũng có chung một suy nghĩ với anh.
Ai mà ngờ được Lược Ảnh của Kinh Vũ đã đem đến cho PG một ván thắng mãn nhãn, phá vỡ sự mong đợi của mọi người.
Nhưng như thế thì vẫn chưa đủ.
Chỉ dựa vào mình Kinh Vũ thì không thể áp chế được KID.
"Muốn đánh với KID thì phải đổi đội hình." Phương Lạc Phàm nói, "Nhưng mà khoan hãy luyện đã, dù gì thì cũng đánh xong rồi, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là tìm KID báo thù, mà là đánh trận với Skr.1 cho thật tốt."
Phương Lạc Phàm: "Đây là lần thứ hai Skr.1 xuất hiện trong giải, anh đã thống kê các đội hình bọn họ sử dụng qua các ván đấu, căn bản là không lặp lại lần nào."
Kinh Vũ nhíu mày ——《 Chúa Tể Ác Ma 》 là trò chơi mới, thế nên số lượng tướng cũng không nhiều, giờ mới chỉ là mùa giải thứ 4 mà thôi nhưng tướng thì cũng chỉ có bấy nhiêu đó, thế nên cái kiểu "đội hình không lặp lại bao giờ" này đúng là có gì đó rất thú vị.
Phương Lạc Phàm: "Năm người trong Skr.1 có thể chơi ở bất cứ vị trí nào, tướng nào cũng dùng được, thậm chí mùa trước bọn họ còn lấy 5 tướng đỡ đòn vào game, hoàn toàn không biết họ đang có tính toán gì, vậy nên anh cũng không thể nào đoán được ngày mai họ sẽ chơi gì nữa."
Phương Lạc Phàm: "Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể làm được gì —— hôm nay vẫn còn một chút thời gian, mỗi người phải lấy hết tướng trong LD ra luyện một lần cho quen chất tướng, sau đó thì anh sẽ lên một danh sách ghi lại những tướng nào có thể khắc chế được tướng nào, mọi người phải ghi nhớ hết để ngày mai còn tùy cơ ứng biến."
Anh dừng một chút rồi nhìn về phía Kinh Vũ: "Cá Vàng à, em nhớ được mà đúng không?"
Kinh Vũ bị gọi tên, cậu nhìn tấm bảng dày đặc chữ, khóe môi hơi nhếch lên: "...... Em sẽ nhớ kỹ."
Vì chiến thắng chung, đừng nói là chỉ nhớ một danh sách, dù có bắt cậu học thuộc lòng cốt truyện của từng tướng thì cậu cũng làm.
*
Sau khi họp xong, Phương Lạc Phàm rời khỏi câu lạc bộ.
Lạc Nhất Minh nhìn danh sách rồi lại cầm điện thoại lên lướt: "Ha, ANE để thua MY với tỉ số 0-2, một chữ thôi, thảm!"
Diệp Hồng liếc cậu ta: "Mình cũng thua KID 1-2 đấy thôi, cũng có hơn người ta được bao nhiêu đâu? Mày cứ chó chê mèo lắm lông đi."
Hắn nói xong thì lại như nghĩ đến điều gì đó mà liếc nhìn Kinh Vũ với vẻ lo lắng, nhưng trông cậu vẫn rất bình thường, tựa như không hề để ý đến hắn một chút nào.
Hay nói đúng hơn là giờ đây Kinh Vũ hoàn toàn đặt sự chú ý của mình vào danh sách kia, căn bản không thèm nghe bọn họ đang nói gì.
Hàn Lãnh kiên trì xem hết danh sách một lần rồi cũng bắt đầu làm việc riêng: "Hôm nay Skr.1 đánh với JOK nhỉ, thua 1-2."
Lạc Nhất Minh: "Bọn họ thế mà lại hòa 1 ván với JOK à, hay đấy! Bọn họ chơi đội hình gì vậy?"
Hàn Lãnh: "Hai xạ thủ, pháp sư đi trợ thủ."
Lạc Nhất Minh: "......"
Giờ nghe tới hai xạ thủ là đau đầu.
"Hai xạ thủ?" Kinh Vũ cũng bị hai chữ này hấp dẫn, cậu không nhìn danh sách nữa mà nhìn hai người kia: "Xạ thủ thứ hai đi đường trên hay đi rừng vậy anh?"
Hàn Lãnh: "Đi rừng."
"Ra là vậy." Kinh Vũ nói, cậu suy nghĩ một chút rồi lại lên tiếng: "Nếu ngày mai bọn họ chơi hai xạ thủ thì em có thể lấy xạ thủ đi rừng chứ?"
Một khoảng lặng ập tới, tất cả mọi người đều đang tự hỏi về tính khả thi của việc để Kinh Vũ dùng xạ thủ đi rừng.
Lạc Nhất Minh đã thấy Kinh Vũ dùng xạ thủ đi rừng rồi, cậu ta còn định nói "Được chứ", nhưng còn chưa nói ra thành tiếng thì Tần Phi đã giành phần nói trước: "Nếu em thấy được thì cứ thử đi."
—— lời nói tràn ngập sự tin tưởng dành cho Kinh Vũ.
Sau khi anh nói xong, Lạc Nhất Minh lập tức ngậm miệng, Diệp Hồng nhướng mày, vẻ nghi ngờ toát trên gương mặt hắn, có gì đó sai sai, nhưng hắn lại không biết là sai ở chỗ nào.
Đúng rồi...... lúc Kinh Vũ dùng xạ thủ đi rừng thì Tần Phi đang ngủ mà? Anh chưa bao giờ chứng kiến cậu chơi thì chí ít cũng phải xem rồi mới quyết định chứ?
Đối diện với ánh mắt thăm dò của Diệp Hồng, Tần Phi bình tĩnh nhìn lại, mắt đối mắt, không có chút nhượng bộ nào cả.
Kết quả tất nhiên là Diệp Hồng thua trận, hắn chỉ đành nhìn sang hướng khác: "Vậy lập team 5 đánh thử một ván đi."
Kinh Vũ: "Được."
Vì thế, cả năm quay về phòng chơi game, đổi đội hình và chơi một vài ván xếp hạng, tự mình trải nghiệm cảm giác của Skr.1.
Không thể không thừa nhận, dùng đội hình gây bất ngờ để chiến thắng trận đấu thật sự rất đã.
*
Buổi tối, Kinh Vũ nằm ở trên giường, dùng đại não vốn đã quá tải để nhớ hết mớ danh sách mà Phương Lạc Phàm đã tạo ra.
Cậu cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ ngay, thế là lại mở Weibo lên lướt.
Lướt đến bài đăng mic check do ban tổ chức đăng lên, cậu do dự một chút nhưng vẫn mở lên và nghe.
Mic check đã được xử lý hậu kỳ, những lúc không có ai lên tiếng hoặc những câu chửi thề đã được lọc đi.
—— những lời mạt sát mà KID dành cho Lạc Nhất Minh cũng đã bị lọc đi rồi.
Bản được đăng lên hầu hết cũng chỉ còn lại giọng nói phấn khích của hai bên mỗi khi kêu gọi trong giao tranh.
Nói thế nào nhỉ, quả nhiên là ai cũng như ai —— đánh hăng rồi thì biến thành cái máy nhắc lại.
Cái gì mà "Thắng được thắng được thắng được", "Giết Táng Kiếm giết Táng Kiếm", "Tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết".
Nghe xong, Kinh Vũ không khỏi bật cười, cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều.
Cậu tháo tai nghe xuống, thoát Weibo, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp chung của mình và Tần Phi trên màn hình di động một lúc rồi mới hài lòng nhắm mắt lại: "Ngủ ngon nhé, anh Phi."
*
Trận đấu ngày hôm sau của PG diễn ra vào lúc 1 giờ chiều.
Với tư cách là bình luận viên, Phương Lạc Phàm vốn đã đến nơi từ sớm, anh ngồi ở hậu trường, lặng lẽ nhìn đội tuyển của mình bước vào buồng thi đấu theo lời dẫn của MC.
Sau khi ngủ một giấc, trạng thái tinh thần của Kinh Vũ đã tốt lên rất nhiều, lúc kiểm tra thiết bị thi đấu, cậu còn chủ động nhắc tới trận của MY và Bal.C lúc sáng: "Nghe nói là MY thua hả?"
Hàn Lãnh: "Ừm, bị Bal.C đánh cho thua 1-2."
Lạc Nhất Minh: "Bal.C sao? Đội tuyển của người đi rừng số 1 máy chủ nước mình?"
Diệp Hồng: "Đúng vậy, chính là đội đó, đỉnh vãi!"
Hàn Lãnh: "Đỉnh quần què ấy, ván đầu thì dùng Nguyệt Ảnh Tri Chu kết hợp với Kính Hoa Thủy Nguyệt —— học theo cách chơi của Cá Vàng cả."
Diệp Hồng: "Vãi!"
Lạc Nhất Minh: "Uầy, không biết xấu hổ!"
Mọi người vừa nói chuyện vừa đăng nhập vào tài khoản của mình, rất nhanh sau đó, hai đội tuyển vào vị trí và bắt đầu tung xúc xắc để chọn bên.
U U: 【 Có kết quả rồi, Skr.1 sẽ ở bên xanh và được cấm chọn trước! 】
Nhìn thấy kết quả đó, thái dương của Phương Lạc Phàm giật giật: 【 Vận may của PG trong hai hôm nay đúng là không tốt lắm, hôm qua và cả hôm nay đều phải cấm chọn sau. 】
U U: 【 Ha ha, may mắn cũng được coi là một loại tài năng đó.... Hai đội đã bắt đầu cấm rồi, cùng xem Skr.1 cấm gì đây nào? 】
Vài phút sau, các vị trí cấm đã được xác định. PG cấm Tử Thần, Hắc Giao và Carmel, Skr.1 cấm Lilith, Cửu Vĩ Yêu Hồ và Nguyệt Ảnh Tri Chu.
Diệp Hồng nhíu mày: "Uầy, không cấm Lược Ảnh sao?"
Lạc Nhất Minh: "Cá Vàng, anh chơi Lược Ảnh đi!"
Kinh Vũ im lặng một lát rồi bình tĩnh đáp lại: "Không vội, xem bên đó chọn gì đầu tiên cái đã."
Nếu là nhiều tướng máu giấy thì cậu sẽ đưa Lược Ảnh lên sân khấu —— có thể nhận thấy một điều từ trận đấy ngày hôm qua rằng, dù có là tuyển thủ chuyên nghiệp đã từng luyện chơi Lược Ảnh đi chăng nữa thì vẫn sẽ cảm thấy chất tướng này rất xa lạ trong lúc đi đấu chính thức.
Nhưng đối với một đội tuyển khó lường như Skr.1 thì nhất định phải cho mọi người được mở mang tầm mắt.
—— vài giây sau, Skr.1 chọn vị tướng đầu tiên, không phải là ai khác mà chính là Lược Ảnh!
U U thốt lên thành tiếng: 【Skr.1 chọn Lược Ảnh?! 】
Phương Lạc Phàm: 【 Thật đúng là...... nằm ngoài dự đoán của mọi người. 】
Chuyện Skr.1 lấy Lược Ảnh đã làm cho bình luận viên phải chấn động, người xem cũng chấn động, và tất nhiên rồi, PG lại càng chấn động.
Lạc Nhất Minh: "Vãi nhái?!"
Tần Phi: "Thú vị."
Diệp Hồng: "Người đi rừng của Skr.1 biết chơi Lược Ảnh à?! Em không tin!"
Hàn Lãnh: "Cá Vàng, chơi bọn nó đi!"
Nghe tiếng la ó của đồng đội qua tai nghe, Kinh Vũ không khỏi bật cười.
Lược Ảnh rất mạnh sao?
Lúc cậu chơi thì trông có vẻ rất mạnh, mạnh tới mức không thể hóa giải nổi.
Nhưng thật ra thì con tướng này có một khuyết điểm vô cùng chí mạng.
Là một người chơi Lược Ảnh, tất nhiên là Kinh Vũ biết được lỗ hổng của nó sẽ nằm ở đâu, mà lỗ hổng này lại không có gì có thể bù vào được.
Nghĩ thế, cậu cảm thấy ván này đã ổn rồi: "Lấy Băng Tuyết Chi Tâm cho em đi! Haiz~ không thể không giết nó rồi ~"