Úc Ngạn trùm mình vào trong chăn, tay chân và đầu gối lạnh buốt đành phải cuộn tròn người lại để sưởi ấm. Cái lạnh của mùa đông luôn là nổi khổ hữu hình mà điều hòa sưởi ấm thì chỉ làm được một phần nhỏ.
Đêm khuya vắng lặng, Úc Ngạn nghe thấy tiếng hít thở từ nặng nề sang ổn định, người phỏng vấn cũng đã nguôi giận ngủ thiếp đi.
Đổi lại là một người bình thường, bị thương nặng như thế còn chạy trốn suốt nửa đêm thì đã sớm không chịu được nổi, thể lực của người phỏng vấn quả thực mạnh hơn người thường rất nhiều.
Úc Ngạn cố gắng nhắm mắt thúc giục bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng trong đầu lại rất hỗn loạn. Trước kia chỉ khi suy nghĩ về số liệu thí nghiệm y mới thức cả đêm không ngủ, không ngừng tự hỏi, khát vọng thực hành.
Trong lòng vẫn luôn có một vấn đề Úc Ngạn suy nghĩ thật lâu. Về việc tại sao y không thể ra tay với người phỏng vấn.
Vì sao không thể, chẳng lẽ người phỏng vấn có thể cam đoan mình trong sạch, không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào khi tuyển dụng?
Kẻ ác có kẻ ác sờ, mình là kẻ ác mình sờ trước, sờ lại chẳng mất gì, có ngu đâu mà không sờ.
Gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào mặt, Úc Ngạn khẽ giật mí mắt. Giấc ngủ này rất sâu chắc cũng đã hơn mười hai giờ.
Y trở mình, giường bên cạnh đã lạnh lẽo khiến y tỉnh táo hơn đôi chút.
Úc Ngạn nhìn lên trần nhà ngẩn người. Đã rất nhiều năm mỗi ngày tỉnh lại, trong nhà lúc nào cũng trống vắng, trước kia buổi sáng còn nghe thấy tiếng hàng xóm dắt chó đi dạo, chỉ sợ bây giờ hàng xóm cũng đã dọn đi từ lâu.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Úc Ngạn dụi mắt.
Trên bàn ăn có một đĩa bánh mì mật ong và ly ca cao nóng, lò nướng và bộ đồ ăn mới dùng trong phòng bếp đã được lau chùi sạch sẽ.
Hành lý và đồ lặt vặt chất đống trong phòng khách đã được dọn dẹp ngăn nắp, sách vở và dụng cụ được sắp xếp gọn hàng, ngay cả thảm cũng được hút bụi sạch sẽ.
Các góc khuất dưới bàn trà và ghế sofa cũng được dọn sạch.
Người phỏng vấn làm? Trông anh cũng không giống người sạch sẽ mà.
Huống hồ bốn năm không quét dọn nhà cũ, cho dù mời hai công nhân vệ sinh đến cũng phải mất cả ngày, sao anh lại làm được?
Chỉ cần nhìn đĩa bánh mì mật ong tinh xảo trên bàn, ngay cả một đầu bếp bánh lành nghề cũng phải mất cả buổi sáng để nhào bột, điều chỉnh độ ngọt, tạo hình và nướng bánh.
“Không thể nào” Úc Ngạn tựa bên khung cửa, ngẩng cằm suy ngẫm, tiện tay cầm một miếng bánh mì cắn một miếng.
Xốp mềm, rất thơm, thật không thể tin nổi.
*
3 giờ chiều. Trong phòng nghỉ cao tầng, Subway. Sếp lớn mang bộ trường sam ngồi trước bàn trà thảnh thơi thổi chén trà nóng.
“Sáng nay Cục Diều Hâu gọi điện thoại cho tôi, bọn họ nói có một con diều hâu máy cử đi không quay về nói cậu giở trò, chuyện là thế nào?”
Chiêu Nhiên đứng đối diện bàn trà, nói như thật: “Ngoài ý muốn, tuyệt đối ngoài ý muốn, ngày hôm qua cộng tác viên tập kích diều hâu của Cục Diều Hâu, đã bị tôi sa thải ngay tại chỗ.”
“Diều Hâu? Tôi cũng không biết rơi xuống chỗ nào, việc này còn phải nhờ ngài nói với Cục Diều Hâu bên kia một tiếng.” Chiêu Nhiên khom lưng vịn mặt bàn, thấp giọng cười nói, “Sếp, tôi mới phỏng vấn một sinh viên giỏi, là sinh viên giỏi chuyên ngành Dụng cụ tinh vi của trường đại học Trường Huệ, tên Úc Ngạn.”
Anh đưa sơ yếu lý lịch và hợp động thực tập đến trước mặt ông chủ.
Nước trà trong miệng ấm đất màu tím lặng lẽ chảy vào trong chén, ông chủ liếc nhìn, ung dung nói: “Không tệ.”
“Chẳng qua,” Ông chủ thay đổi chủ đề, “Tôi muốn cậu tìm người có thể chiến đấu.”
“Cậu cũng biết bây giờ thiếu trật tự viên và điều tra viên không thiếu kỹ thuật viên, chuyên ngành dụng cụ tinh vi không tệ thật, đại học Trường Huệ cũng xem là đại học hàng đầu, nhưng cậu ta là sinh viên chính quy, có bao nhiêu thành tựu chứ? Tiền lương hàng năm, tiền thưởng, phúc lợi phải chi hơn năm mươi vạn, nghĩ thế nào cũng không thấy đáng.”
Chiêu Nhiên cũng không phản bác chỉ cởi máy phân tích lưu trữ hạch bên hông xuống, đặt lên bàn trà bên cạnh: “Cậu ấy tốn một đêm cải tiến máy phân tích, ngài nhìn xem.”
Bên trong máy phân tích lưu trữ hạch dán một nhãn hình vuông, viết hai chữ Úc Ngạn.
Ông chủ nghiêng đầu nhìn trang bị nhỏ dài này, tám rãnh gắn hạch được trang bị thêm thiết bị phun khử trùng và sấy khô sau khi nhét dị hạch vào, quá trình làm sạch và khử trùng có thể hoàn thành trong vòng 15 giây.
Mặc dù không phải kỹ thuật tiên tiến gì, nhưng có thể thấy sự cẩn thận và kiên nhẫn của sinh viên này, rất đáng để trau đồi.
Lúc này ông chủ mới để ý đặt chén trà xuống, dựa vào ghế chắp tay: “Tôi chưa từng thấy cậu ra sức đề cử người mới nào, có vẻ như cậu rất thích cậu ta?”
“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, bận đến mức tay chân không chạm đất rất cần một trợ thủ hữu dụng, nếu ngài không hài lòng tôi sẽ nhờ người giới thiệu tìm người đánh nhau được.”
“Ôi, kỹ thuật viên đôi khi cũng làm điều tra viên, thử đứa trẻ này xem sao.” Ông chủ đẩy sơ yếu lý lịch về phía Chiêu Nhiên, “Vừa vặn có chuyện rắc rối, coi như nhiệm vụ thực tập của cậu ta. Cậu tiếp tục theo dõi hành động của công ty game để cho cậu ta tự mình học hỏi kinh nghiệm.”
“À, đúng rồi tới bộ phận tài vụ lấy mười lăm vạn.” Ông chủ vỗ hai lần vào vỏ máy phân tích lưu trữ hạch, “Nói với tên nhóc kia tôi mua đứt bản thiết kế này.”
“Đúng là quyết định sáng suốt.” Chiêu Nhiên cười nói. Trong lòng lại cười nhạo, đừng nói người ta am hiểu kỹ thuật, vật dẫn con người có thể tự do tháo gỡ dị hạch, năm mươi vạn ông còn ngại, ông chủ bủn xỉn sẽ có lúc ngài hối hận.
Nhưng trước khi Úc Ngạn có đủ sức mạnh để bảo vệ mình, Chiêu Nhiên chưa có ý định để nhiều người biết chuyện này.
*
Úc Ngạn đang ngồi trước máy tính xem tin tức liên quan đến Subway thì điện thoại di động bỗng hiển thị tài khoản ngân hàng đã nhận được 15 vạn, sau đó nhận được tin nhắn của Chiêu Nhiên.
Boss: [Hợp đồng điện tử] ký tên ở dưới.
Trong tin nhắn giải thích sơ về tình hình, Úc Ngạn cũng không ngờ tiện tay cải tiến thiết bị phun sương cho máy phân tích lưu trữ hạch lại có giá trị lớn như vậy.
“Nhiệm vụ thực tập của cậu khá khó.” Chiêu Nhiên nói, “Nhưng nếu cậu hoàn thành thì tiền thưởng sẽ không dưới mười vạn.”
“Sáu giờ tối nay, cậu tới Cục Diều Hâu một chuyến, hành động cụ thể Diệp Thế Âm sẽ nói cho cậu biết.”
Úc Ngạn: “1.”
Cục Diều Hâu Thăm Dò nằm ở ngay trung tâm thành phố Hồng Ly, kiến trúc uy nghiêm đối xứng lá cờ hai bên sừng sững, đi lên bậc thang dốc là cánh cửa lớn bằng đồng đúc con Diều Hâu đang dang cánh bay lượn, mắt Diều Hâu lấp lóe ánh sáng màu đỏ.
Theo chỉ thị của Chiêu Nhiên, y không đi vào từ cổng chính mà đưa thẻ căn cước của mình cho cảnh vệ ở cửa hông.
Rất nhanh, một nữ cảnh sát tóc xoăn đưa y vào trong.
Úc Ngạn rất ấn tượng với nữ cảnh sát cao gầy này, hình như tên Demon là cấp dưới của cảnh sát Diệp.
Cô ôm súng tiểu liên họng súng chéo xuống dưới, dùng tư thế áp giải gần như bảo vệ đi bên cạnh Úc Ngạn không nói một lời.
Úc Ngạn cũng không có thói quen bắt chuyện với người lạ, giữa hai người chỉ có im lặng. Sau khi rẽ vào bên trong tòa nhà nhín rồi lại đi qua trạm kiểm soát do cảnh sát vũ trang canh gác, kiểm tra thân phận một lần nữa.
Cảnh sát Diệp ở trong phòng làm việc chờ y.
Cho dù ở trong phòng, cô vẫn luôn mang khẩu trang màu đen, uy nghiêm lạnh lùng như lần đầu tiên gặp mặt.
Cảnh sát Diệp đẩy một chồng hồ sơ đến trước mặt Úc Ngạn, bàn tay phải xương xẩu thô ráp đầy những vết dao vết đạn khiến người ta kính nể.
“Chuyện không liên quan tôi sẽ không đề cấp đến nữa. Demon, cho cậu ta xem video tư liệu trước.”
Nữ cảnh sát tóc xoăn vàng mở máy chiếu, chiếu một đoạn video lên màn hình, dùng tiếng Trung chưa thành thạo nhỏ giọng nhắc nhở Úc Ngạn: “Cảnh tượng có thể làm cậu khó chịu, nếu cậu không thoải mái thì cứ nói với tôi.”
Úc Ngạn cũng không biết bọn họ định cho cậu xem bộ phim kịch tính gì nên liền ngoan ngoãn gật đầu. Cô gái này là một người tốt, con Diều Hầu mình phá hủy chắc là của cô ấy, không biết có bị phạt vì chuyện đó không nữa.
Video bắt đầu phát.
Ống kính bắt đầu di chuyển từ góc tường bẩn thỉu, ánh đèn trong phòng sáng tỏ, một dãy thiết bị làm đẹp được đặt dọc theo bức tường.
Giống như căn phòng riêng biệt trong Thẩm mỹ viện.
Tiếp đến, một khây vô trùng xuất hiện trong khung hình, trên đó có dao giải phẫu và thuốc gây tê cục bộ, máy quay bắt đầu ra xa chuyển sang chiếc giường thẩm mỹ ngay giữa căn phòng.
Người nằm trên đó có thể mô tả như một con quái vật to lớn, tay chân phình to thành bốn cụm nấm linh chi dính vào nhau, ngực và bụng cao chót vót vẫn đang phập phồng lên xuống, cân nặng thị giác của hắn chắc cũng gần 300kg, tình trạng béo phì nghiêm trọng đến mức không hơn được nữa, có thể chết bất cứ lúc nào do ngừng tim trong giấc ngủ.
Chẳng lẽ là vụ án Thẩm mỹ viện không đủ tiêu chuẩn tự ý cắt dạ dày bệnh nhân?
Ống kính luôn tập trung trên cơ thể bệnh nhân, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bàn tay của hai vị bác sĩ trên ống kính, dùng ống xilanh hút thuốc mê vào, sau đó một tay nhấc làn da nhăn nheo chảy xệ của bệnh nhân lên, từ từ tiêm vào dưới da.
“Nhưng phẫu thuật cắt dạ dày thì phải gây mê toàn thân… Thôi bỏ đi.” Úc Ngạn muốn nói lại thôi.
Sau khi thuốc mê có tác dụng, một bác sĩ khác cầm dao phẫu thuật lên rạch bụng bệnh nhân. Các lớp da bị lưỡi dao sắc bén cắt mở để lộ lớp mỡ vàng nhạt tích tụ thành khối lớn dưới da.
Bác sĩ đưa tay vào trong, dùng ngón tay bóc tách mỡ và cơ, nhưng cục mỡ quá to nên chỉ có thể dùng dao phẫu thuật cắt nhỏ ra và chuyển đi từng phần.
Sau vài phút phẫu thuật, bác sĩ đã lấy trong bụng bệnh nhân ra một cục mỡ lớn, do dính máu nên một phần mỡ có màu hồng cam, sáng và nhớt.
Khối mỡ lớn được đặt vào thùng cân điện tử, trọng lượng nhanh chóng tăng lên hiển thị 16 kg.
Mỗi lần lấy mỡ ra bác sĩ đều bỏ vào thùng cân, trọng lượng ngày càng tăng, thùng lớn dần dần bị mỡ lấp đầy nên phải chuyển sang một thùng trống khác, cuối cùng tổng trọng lượng lượng mỡ được loại bỏ lên tới con số đáng kinh ngạc là 250 kg.
Lúc này bệnh nhân trên giường thẩm mỹ gần như biến thành một cái chiếc túi da người rỗng tuếch, bị xì hơi hoàn toàn.
Tiếp theo bác sĩ bắt đầu khâu lại. Cắt bỏ da thừa, khâu các vết rạch lại với nhau.
Cuối cùng, ống kính quay bệnh nhân từ đầu đến chân sau ca phẫu thuật, hắn đã có được thân hình hoàn hảo mà bao người mơ ước, thậm chí bụng còn được chạm khắc ra đường nhân ngư và các đường cơ, đẹp trai quyến rũ như tượng David.
Nhưng do chất béo được bao phủ bởi các mô liên kết phức tạp, bệnh nhân béo phì lại có nội tạng mỏng manh, nếu sử dụng phương pháp thô sơ này để loại bỏ mỡ trong cơ thể bệnh nhân này chắc chắn sẽ chết.
Video kết thúc tại đây.
Đèn trong phòng sáng lên, Úc Ngạn vẫn nhìn vào màn hình chiếu ở đối diện.
Rung động, nghi ngờ, khó hiểu và cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả, tất cả đều hội tụ thành một cảm giác — còn nữa không.
Cảnh sát Demon đưa cho Úc Ngạn một ly nước vỗ bả vai y xem như an ủi, video này vẫn còn quá mạnh đối với những sinh viên không học trường y và trường cảnh sát chuyên nghiệp.
Cảnh sát Diệp mở lời: “Series giết người biến thái này được đặt tên là “Nghệ thuật xương xẩu”, được bán trên dark web, đáp ứng thỏa mãn thị giác méo mó của người xem, vì thế trở nên nổi tiếng lợi nhuận phi pháp lên đến bảy trăm vạn.”
“Bọn họ mua chuộc người chăm sóc nạn nhân rồi thực hiện bắt cóc, chỉ trong vòng một tháng đã xảy ra bốn vụ mất tích bệnh nhân béo phì ở nhiều nơi, mà vụ mất tích thứ năm đang xảy ra ở bệnh viện Huyện Cổ.”
“Bệnh nhân mất tích tối qua tên Chu Cung Hành.”
Cảnh sát Diệp đẩy bức ảnh của ông Chu tới trước mặt Úc Ngạn, khi nhìn thấy gương mặt kia Úc Ngạn hơi chấn động.
“Một giờ trước, chúng tôi đã xác định được địa điểm quay video, cho đến bây giờ, Series Nghệ Thuật xương xẩu vẫn chưa đăng video mới, vì vậy chúng tôi cho rằng ông Chu rất có thể vẫn còn sống, nhưng hoạt động liên quan đến việc bắt giữ và giải cứu ngoài khu vực. Chúng tôi vẫn đang chờ chỉ thị của cấp trên.”
“Cho nên, việc Subway cần làm bây giờ là trước khi có văn bản chấp hành, phái người vào thẩm mỹ viện Tế Liễu ở thành phố Cửu An, bảo vệ con tin an toàn và truy lùng vị trí nghi phạm, tôi yêu cầu các cậu lập tức xuất phát, trì hoãn thêm một giây con tin sẽ càng nguy hiểm.”
Theo những gì Úc Ngạn biết, các vụ án hình sự bình thường sẽ không tìm đến Subway xin giúp đỡ, nói cách khác rất có thể trong thẩm mỹ viện tồn tại dị thể.
Nhiệm vụ khó khăn này là nhiệm vụ thực tập? Không phải y được tuyển vào vị trí kỹ thuật à?
“Mấy người có chắc đây là nhiệm vụ của một mình tôi không?”
Úc Ngạn nghe cảnh sát Diệp nói, giống như họ cho rằng y chỉ là người truyền tin, người chấp hành nhiệm vụ là một tiểu đội.
“Một mình cậu?” Cảnh sát Diệp híp mắt lại, nhìn kỹ Úc Ngạn.
Cảnh sát Demon kinh ngạc đánh giá Úc Ngạn từ trên xuống dưới, nét mặt bỗng trở nên xấu hỗ giận dữ, bưng ly nước thầm oán giận bản thân không biết lượng sức đi an ủi điều tra viên bí mật của Subway, hèn gì y xem hết video tàn nhẫn như vậy vẫn không có cảm xúc gì, bởi vì người ta hiểu sâu biết rộng trình độ vụ án này chỉ giống như múa rìu qua mắt thợ.
“Vâng.” Đây không phải là phản ứng Úc Ngạn muốn.
Cuối cùng y cũng hiểu một chút về ý nghĩa của những lợi ích của Subway, sáu bảo hiểm và một quỹ nhà ở, ám chỉ sáu mối nguy hiểm chết người và một hũ tro cốt bằng vàng làm quà tặng.
Không biết khâu nào có vấn đề nhưng chắc chắn đã bị người phỏng vấn lừa.
*
Chiêu Nhiên thảnh thơi nằm trên ghế sofa ở văn phòng, lướt mạng nội bộ công ty để xem tình hình của thẩm mỹ viện Tế Liễu.
“Khá khó nhỉ.” Chiêu Nhiên bưng ly nước tai mèo lên uống một ngụm nước. Nhưng tên nhóc xấu xa phải cần một bài học nho nhỏ để rèn giũa tinh thần.
Sếp lớn tai thính mắt tinh, ông ấy biết rất rõ ai là người đã bắn hạ con diều hâu máy nhưng chẳng qua chỉ nể mặt Chiêu Nhiên, nhiệm vụ này rõ ràng là để gây khó dễ Úc Ngạn.
Thương nhân khôn khéo thường đo lường được mất, ông chủ muốn kiểm tra giá trị của Úc Ngạn.
Theo lời sếp lớn, anh phải để Úc Ngạn tự điều tra, nhưng hành động một mình có quá nhiều biến số, Úc Ngạn mới ra đời chưa có nhiều kinh nghiệm cần một người trợ giúp.
“Mày đi theo em ấy bảo vệ em ấy, đừng làm loạn.” Chiêu Nhiên nói.
Trong văn phòng chỉ có một mình Chiêu Nhiên, giống như anh đang nói chuyện với không khí.
Nhưng anh vừa dứt lời, cánh cửa khép hờ của văn phòng liền mở ra một khe nhỏ, có thứ gì đó nhanh chóng bò ra ngoài sát mặt đất.
–