Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 84: Dò xét thử thách




Úc Ngạn ôm lấy cổ họng mình, hét vào ống nghe điện thoại mấy lần, nhưng dù làm thế nào thì vẫn không phát ra âm thanh, y chỉ nghe thấy giọng nói ngắt quảng của Chiêu Nhiên ở đầu bên kia.

“Ngạn (xèo xèo)? Em (tiếng điện xèo xèo)…”

Úc Ngạn vội vàng xoay người hai vòng, đưa điện thoại di động đến gần ngăn kéo xác chết, đặt ống nghe gần hộp kim loại, sau đó dùng gậy đập mạnh vài cái, truyền âm thanh đến cho Chiêu Nhiên. Bệnh viện nông thôn này không lớn, Chiêu Nhiên cũng đã cùng mình xuống tầng hầm để kiểm tra nhà xác, chắc chắn xác định được phòng nào có thể phát ra âm thanh này.

Úc Ngạn gõ xong thì cúp điện thoại, ôm bảng hiệu quy tắc nhà xác ngồi ở góc tường.

Tấm bảng này có lẽ là vật phẩm mấu chốt trong phòng ảo bệnh viện, phải tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc viết trên đó, may mà chỉ thử ghi một câu không được nói chuyện, nếu ghi thành xác chết không được di chuyển thì tiêu rồi.

Chẳng lẽ bò ra khỏi ngăn kéo xác chết thì là xác chết thật? Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến y không thể ra ngoài dù cửa hé mở, vì xác chết thật không thể rời khỏi nhà xác.

Úc Ngạn cầm bút cảm ứng lên, thử viết lên bảng hiệu một câu: “Xác chết có thể nói chuyện.”

Nhưng nét chữ không nhận dạng thành chữ in thể Tống mà tự biến mất sau vài giây.

Xem ra không thể viết những điều khoản mâu thuẫn nhau, y bôi đen điều khoản trước đó nhưng cũng vô ích, những điều khoản đã viết lên rồi thì rất kiên cố không thể thay đổi được.

Y suy nghĩ một lúc, viết thêm một câu: “Xác chết có thể đánh quyền anh.”

Chữ viết vẫn không thể nhận diện rồi dần dần biến mất, dường như chỉ có thể viết lên những điều khoản hợp lý, vì trong bất kỳ tình huống nào xác chết cũng không thể đánh quyền anh, điều này không thể được coi là một quy tắc hợp lệ.

Tại sao không viết “Xác có thể sống lại”, Không, sao không viết thẳng thành “Xác chết có thể vùng dậy, rồi hung hãn săn lùng người trong bệnh viện”.

Trước khi bắt đầu viết, Úc Ngạn cẩn thận quay đầu lạ, dùng hạch thấu thị nhìn quét toàn bộ bức tường ngăn kéo xác chết, trong nhà xác còn ít nhất ba xác chết chưa được chuyển đi, vẫn đang nằm trong ngăn kéo ướp lạnh, cả người y bỗng đổ mồ hôi.

Cũng may dừng lại kịp thời không viết điều đó, tránh được một cuộc rượt đuổi ly kỳ với thây ma.

Tổng cộng chỉ có ba dòng trống để điền điều khoản, đã lãng phí một dòng rồi, không thể viết bừa nữa. Phải quan sát một thời gian trước đã.

Y lật bảng hiệu lại. Màn hình điện tử ở mặt sau chắc cũng có ích.

Lúc này, con số nhỏ ở góc trên bên phải màn hình điện tử thay đổi, trước đó vẫn là 65, nhưng không biết khi nào đã biến thành 80.

Là chấm điểm hành động hay thứ gì khác, y không hiểu lắm.

Úc Ngạn dùng bút cảm ứng vẽ linh tinh trên trên màn hình điện tử, nét chữ đột nhiên bị nhận dạng là những ký tự bị cắt xén rồi bật lên phần trên cùng của màn hình điện tử trắng trơn.

Úc Ngạn (80): %¥#

Mấy giây sau, văn bản thứ hai xuất hiện.

Lý Thư Khác (0): Cứu mạng! Tui bị bắt cóc!

Úc Ngạn (80): Con trai Lý Tinh?

Lý Thư Khác (0): Anh biết bố tui hả? Anh là nhân viên của Subway đúng không? Mau tới cứu tui, tui đang ở trong phòng khám, bị trói không nhúc nhích được.

Úc Ngạn (75): Tôi là thực tập sinh. Phòng khám nằm ở tầng mấy?

Lý Thư Khác (0): Tui không biết, tui bị người của Redneck Drift ném vào đây.

Úc Ngạn (75): Mặt sau tấm bảng của cậu viết gì thế, quy tắc phòng khám?

Lý Thư Khác (0): Tui bị trói rồi! Không lật bảng được nên chỉ viết chữ ở mặt này. Xin anh đến cứu tui nhanh lên, tui sẽ cho anh tiền, cho anh rất nhiều tiền.

Mười mấy giây sau.

Úc Ngạn (75): Cậu cho tôi bao nhiêu tiền?

Chiêu Nhiên (70): Khụ.

Úc Ngạn (75): …

Úc Ngạn (75): Người phỏng vấn, em kẹt ở nhà xác, em là xác chết.

Lý Thư Khác (0): Người phỏng vấn? Ngay cả vòng phỏng vấn anh vẫn chưa qua à?! Chú Chiêu, là chú Chiêu đúng không, xin chú mau tới cứu cháu.

Chiêu Nhiên (70): Chờ.

Lý Thư Khác (0): Đừng nhúc nhích! Đừng lên tiếng, Tui nhìn thấy một nữ y tá đi ngang qua cửa sổ của tui, trong tay cô ta cũng cầm một tấm biển có ghi dòng chữ “Quy tắc Trạm Y tá”, cô ta đang cầm một ống xilanh lớn.

Úc Ngạn (7 5): Cô ta viết gì?

Lý Thư Khác (0): Viết, y tá có thể tiêm thuốc cho người khác.

Lý Thư Khác (0): Chú Chiêu cũng mới đi ngang qua tui! Tui ở đây mà! Nhìn sang bên trái! Tui ở trong cửa! Tui gọi chú ấy mà chú ấy không nghe!

Lý Thư Khác (0): Ơ, y tá quay đầu lại.

Lý Thư Khác (0): Mẹ ơi, cô ta giơ ống tiêm lên lao về phía chú Chiêu! Đồ điên đồ điên

Nghe Lý Thư Khác miêu tả, vị y tá kia chỉ là một con người mà thôi, chắc chắn cô ta chính là một trong những con tin mà bọn họ muốn giải cứu, có lẽ cô ta bị nhốt trong bệnh viện bỏ hoang quá lâu, bị bầu không khí nhà ma dọa sợ đến mức tinh thần rối loạn, nên mới tấn công người khác lung tung, trước tiên phải khống chế được cô ta mới làm ít mà hiệu quả nhiều.

Lý Thư Khác (0): Tổ trưởng Chiêu bị cô ta đâm bị thương rồi. Cô ta vội vàng chạy về phía thang máy, tổ trưởng Chiêu chạy ngược về phía thang bộ.

Úc Ngạn (80):?

Y nhanh chóng đặt bảng hiệu và bút cảm ứng xuống, dựa người vào cánh cửa sắt, lén nhìn qua khe cửa nhà xác, chiếc thang máy cũ ở cuối hành lang tối tăm đang hoạt động, số tầng màu đỏ trên cửa bắt đầu giảm từ tầng ba xuống, tiếng tấm sắt gỉ sét ma sát vào mau vang vọng trong hành lang trống trải.

Úc Ngạn siết chặt gậy bóng chày kiêu ngạo trong tay, chờ đợi đánh lén sau cánh cửa. Làm sao có thể, Chiêu Nhiên thừa sức đối phó với một phụ nữ loài người, sao có thể bị cô ta đâm bị thương ở cự ly gần được?

Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Úc Ngạn ước lượng gậy bóng chày, suy nghĩ một lúc.

Chiếc thang máy cũ cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại ở tầng hầm, phát ra tiếng kêu vang cũ kỹ quen thuộc.

Cánh cửa thang máy rỉ sét mở ra hai bên, tiếng ồn ken két ma sát màng nhĩ Úc Ngạn, y cố gắng phân biệt bóng dáng mờ ảo bước ra khỏi thang máy qua khe hở trên cửa, có thể loáng thoáng nhìn ra bóng dáng một nữ y tá đội mũ bước ra khỏi thang máy.

Đế giày của y tá cọ xát nhẹ trên mặt đất, cô ta giơ tay phải lên trước ngực, nắm chặt ống tiêm xilanh lớn, tay trái vịn vách tường, từ từ mò mẫm về phía trước, khi phát hiện trong nhà xác sáng đèn, cô ta lập tức tăng tốc bước.

Úc Ngạn nín thở rụt người khỏi cửa, nhặt tấm bảng và bút cảm ứng dưới mặt đất lên, giữa nhà xác trống rỗng, chỉ có thể trốn tạm thời ở tủ đựng xác trên tường, y không kịp chọn lựa, mở ngăn kéo đựng xác chưa đóng chặt rồi trèo vào.

Vừa khép cửa ngăn kéo lại, y nghe thấy tiếng bước chân của y tá dừng lại trước cánh cửa sắt của nhà xác, cánh cửa sắt bị đẩy mạnh, trục cửa rỉ sét phát ra tiếng cọt kẹt rất lớn, cô ta bước vào, lượn lờ trong nhà xác trống trải một vòng, như tin chắc Úc Ngạn đang ở đây nên bắt đầu cẩn thận tìm kiếm hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác.

Úc Ngạn hít một hơi nhỏ, thúc giục Chiêu Nhiên qua màn hình điện tử.

Úc Ngạn (90): Cô ta đến chỗ em rồi.

Đầu tiên y lựa chọn trốn tránh thay vì giơ gậy bống chày chống cự, bởi vì y vừa mới chịu thiệt do quy tắc nhà xác, theo quy tắc nghiêm ngặt của phòng ảo này, rất có thể xác chết sẽ không thể tấn công người sống.

Lý Thư Khác (0): Trong ống tiêm của cô ta đựng gì thế? Thuốc an thần mạnh à?

Chiêu Nhiên (75): Cô ta có thuốc giản cơ và kali clorua nồng độ cao và rất nhiều kim tiêm dự phòng, nói đơn giản, đó là những loại thuốc dùng để tiêm tử hình. Anh sẽ tìm em theo hướng ngược lại cô ta, phòng bệnh ở tầng ba quá xa, gắng chịu đựng.

Úc Ngạn (95): Anh ra từ phòng bệnh à? Anh giữ quy tắc phòng bệnh?”

Chiêu Nhiên (75): Đúng vậy.

Úc Ngạn (95): Em có ý này.

Trong lúc y vội vàng viết kế hoạch gửi cho Chiêu Nhiên, các cửa ngăn kéo xác chết cũng lần lượt bị y tá kéo ra, trạng thái tinh thần của y tá không ổn định, luôn phát ra những tiếng thở cuồng loạn.

Úc Ngạn nín thở, cơ thể căng cứng, không dám cử động chút nào vì sợ gây ra tiếng động, y ôm chặt gậy bóng chày kiêu ngạo vào ngực, nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt.

Nghe thấy tiếng kéo cửa rất gần bên tai, Úc Ngạn rùng mình theo phản xạ, thì ra cánh cửa ngăn kéo bên cạnh bị y tá kéo mạnh ra, đúng lúc này Úc Ngạn nghe thấy cô ta hét lên sợ hãi, sau đó đâm kim trong tay xuống hơn chục nhát.

Thì ra ngăn kéo bên cạnh mình có một xác chết đang nằm.

Tiếng kim xuyên qua túi đựng xác rồi đâm vào cơ thể, cộng thêm tiếng hét thảm thiết của y tá, giống như một con dao mũi nhọn đâm liên tục vào tinh thần Úc Ngạn, máu dâng lên não, tứ chi lạnh lẽo, hai chân run rẩy không kiềm chế được.

Úc Ngạn (160): Cứu cứu cứu

Tiếng hét cuồng loạn của y tá và âm thanh đâm kim cuối cùng cũng dừng lại. Úc Ngạn che miệng lại, gần như không thể nín thở được, nhẹ nhàng hít một hơi.

Đột nhiên, một luồng sáng chói lóa làm đau mắt y, cánh cửa ngăn kéo trên đầu bị y tá mạnh mẽ kéo mở, khuôn mặt tái nhợt như áp sát vào mặt Úc Ngạn, gương mặt của y tá trắng bệch như người chết, chỉ có phía dưới đôi mắt là đỏ tươi, bất thình lình thấy Úc Ngạn nằm trong ngăn kéo xác chết đang trợn tròn mắt nhìn mình, cô ta hét toáng, giơ tay phải đang cầm ống tiêm lên, kim tiêm cong vẹo vẫn còn dính tàn dư của xác chết trước đó.

Phản ứng đầu tiên của Úc Ngạn là giơ gậy lên chống cự, nhưng khi đối mặt với y tá y lại không giơ tay phải lên được, gậy bóng chày đột nhiên trở nên nặng vô cùng, dù y dùng hết sức lực cũng không thể nhấc nổi.

Đúng như dự đoán xác chết không thể tấn công người sống.

Cổ đau dữ dội, y tá cầm ống tiêm thô to đâm mạnh vào động mạch cảnh Úc Ngạn, y cố chịu đựng cơn đau nghiêng đầu sang một bên, chợt phát hiện kim chưa đâm vào da, vừa rồi y tá đã đâm mạnh vào túi đựng xác bên cạnh khiến kim tiêm bị cong.

Y tá thở hổn hển trong căn phòng lạnh lẽo, ngón tay tê cóng với vào túi lấy một kim tiêm mới ra thay vào đầu ống tiêm, tay phải của cô ta chỉ còn bốn ngón, ngón trỏ bị cụt từ gốc nên lắp kim tiêm rất bất tiện, cô ta đành phải thay kim bằng tay trái.

Úc Ngạn nhân cơ hội này, đứng dậy khỏi ngăn kéo xác chết lao ra ngoài, lúc này cửa nhà xác đã mở ra, Úc Ngạn muốn chạy ra ngoài nhưng phát hiện mình vẫn không thể bước ra khỏi nhà xác dù chỉ nửa bước, chân y lơ lửng ngay ngưỡng cửa, không thể bước ra khỏi căn phòng này.

Y tá đã thay kim mới xong, quay người đi về phía Úc Ngạn, sợ hãi giơ cao ống tiêm, giữ đầu Úc Ngạn rồi đâm kim vào tĩnh mạch.

Cùng lúc đó, Chiêu Nhiên chạy như gió leo lên cầu thang, dùng một đôi tay khác viết điều khoản đầu tiên trong quy tắc phòng bệnh: “Bệnh nhân có thể nhấn chuông gọi y tá đi.”

Anh vội vã quay trở lại phòng bệnh, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, anh bấm chuông gọi trên tường.

Trong nhà xác, y tá như bị đông cứng, ngón tay cái không thể tiếp tục ấn xuống được nữa.

Úc Ngạn luôn đưa lưng về phía cô ta, mãi đến khi y tá rút tay lại, cơ thể như bị điều khiển vặn vẹo di chuyển ra ngoài nhà xác, buộc phải đi về hướng thang máy.

Úc Ngạn như trút được gánh nặng, vịn vào cửa từ từ trượt xuống, miệng thở dốc tay ôm cổ bị đâm, hơi thở nóng phả ra thành sương trắng, tan biến trong nhà xác lạnh lẽo.

Cuối hầm dốc xoắn ốc chuyên chuyển xác ở phía bên trái hành lang vang lên tiếng đập cửa dữ dội, cánh cửa bị phá tan, tiếng bước chân nhỏ gấp gáp từ cuối hầm dốc tiến lại gần đây.

Úc Ngạn nhân ra mình có thể nghe ra âm thanh quen thuộc của Chiêu Nhiên dựa trên tiếng bước chân như nhịp bước, tần số thở, như thể hai người họ đã ăn ý chung đụng với nhau vài chục năm.

Khi bóng người màu đỏ tươi xuất hiện từ cuối bóng tối, khuôn mặt trắng hồng quen thuộc xuất hiện trong bóng tối, cuối cùng Úc Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chiêu Nhiên nắm lấy cổ tay y: “Đi thôi.”

“Em là xác chết, em không thể ra khỏi đây.” Úc Ngạn muốn giải thích lại không thể phát ra âm thanh.

Nhưng bị Chiêu Nhiên nắm lấy cổ tay kéo về phía trước, Úc Ngạn phát hiện mình thật sự đã bước ra khỏi phạm vi nhà xác, bị Chiêu Nhiên kéo vào hành lang.

Hóa ra xác chết có thể được người sống mang đi, chuyện này rất hợp lý.

Y cứ mở miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra, lúc này Chiêu Nhiên mới nhận ra y không nói được, sắc mặt lập tức thay đổi, hai tay giữ chặt bả vai y, cau mày cúi người kiểm tra dây thanh Úc Ngạn: “Có chuyện gì.”

Úc Ngạn lắc đầu, giơ quy tắc nhà xác lên cho Chiêu Nhiên xem điều khoản mình đã viết.

“Không bị thương là tốt rồi.” Vẻ mặt Chiêu Nhiên hơi dịu đi, vuốt tóc sau gáy Úc Ngạn hai lần “Không sao đâu, đừng sợ.” Anh chống một tay lên tường, xoay người thở phào nhẹ nhõm: “Anh ra khỏi phòng bệnh đụng phải cô ta, nhưng khả năng của anh lại không đánh trúng được cô ta mà cô ta lại có thể đâm kim vào anh.”

Chiêu Nhiên đưa bảng hiệu ra, trên đó ghi rõ quy tắc phòng bệnh: “Người bệnh không được tấn công nhân viên bệnh viện.”

Úc Ngạn lấy bút cảm ứng viết lên bảng hiệu cho anh đọc: “Nếu anh cố làm hại cô ta thì sao?”

Chiêu Nhiên lắc đầu trả lời: “Sẽ có chất xúc tác làm nổ hạch, lúc anh thử tấn công y tá dị hạch trong cơ thể run lên, như muốn nổ tung. Nữ Bọ Cạp biết không thể giết anh, nên lợi dụng quy tắc của phòng ảo để mượn dao giết anh, đầu tiên phái con tin tấn công em khiến anh mạo hiểm nổ hạch cứu em.”

Tóm lại phải rời khỏi đây trước rồi làm gì thì làm, tránh cô y tá điên khùng đó càng xa càng tốt.

Cô y tá đang ngồi trong góc thang máy, nhìn thẳng vào bọn họ, bắp chân của cô ta bị kẹt giữa cửa thang máy bị rỉ sét, đóng rồi lại mở ra vì có vật lạ kẹt trong đó.

Y tá đặt bảng hiệu quy tắc trạm y tá lên đầu gối, rồi cầm bút cảm ứng bằng tay phải bị thương, ngón tay cứng đơ vì lạnh không thể uốn lượn, chỉ có thể chậm chạp viết lên quy tắc thứ hai.

“Bất kể bệnh nhân trốn ở đâu, đều bị y ta tìm thấy.”

Chuông gọi vẫn còn vang lên ầm ĩ, y tá rút bắp chân bị mắc kẹt trong thang máy ra, mỉm cười nham hiểm với hai người, những sợi tóc rối bời dưới mũ y tá rũ xuống, khuôn mặt tái mét dần bị cửa thang máy đóng lại che khuất, thang máy bắt đầu đi lên.

Úc Ngạn viết tiếp: “Cô ta thiếu một ngón trỏ, anh không thấy quen thuộc à.”