Câu chuyện trở nên phức tạp hơn.
“Nhiều hơn hai người?” Ngụy Trì Dược xoa mũi, “Ý là ngoài Tiểu Minh, bạn đồng hành còn có thêm người nhốt họ? Người nhốt họ đã đưa mật mã cho bạn đồng hành, bạn đồng hành gửi tiếp cho Tiểu Minh nhưng Tiểu Minh nhập sai.”
Người đàn ông kỳ lạ nấp sau khe tường chỉ để lộ một đôi mắt, con ngươi chuyển động theo những người trong phòng trông rất rùng rợn.
“Hắn đang dẫn dắt khiến tư duy của chúng ta hiểu lầm, bắt đầu bằng từ ‘bạn đồng hành’.” Úc Ngạn ngồi xổm trên đất dùng mũi dao vạch lung tung trên sàn, “Không phải người nhốt họ nên chắc ám chỉ không chỉ có một bạn đồng hành.”
“Nếu hắn dùng từ ngữ để đánh lạc hướng thì câu hỏi này cần phải đọc lại từ đầu.”
“Trong phòng bí mật đóng kín có một thiết bị mật mã, mật mã có bốn chữ số, nếu nhập sai tia laser chống xâm nhập trong phòng sẽ kích hoạt, Tiểu Minh nhận được mật mã “9069” từ bạn đồng hành…” Úc Ngạn nhắm mắt nhớ lại nguyên văn câu hỏi, nhẹ nhàng lặp lại: “Sau khi nhập, tia laser chống xâm nhập được kích hoạt, bắn chết Tiểu Minh, xin hỏi tại sao?”
Khi y thấp giọng đọc lại, môi Kỷ Niên cũng đang mấp máy theo, cậu cũng nhắc lại không sót một chữ.
“Vãi… nghe một lần mà nhớ được hết sao.” Mấy điều tra viên nhìn nhau, Ngụy Trì Dược gãi đầu: “Nếu tôi có năng lực này thì đã không thi trượt, ngưỡng cửa tuyển dụng kỹ thuật viên ở công ty mình cao hơn tôi nghĩ.”
“Vậy các cậu mau nghĩ đi, đã hỏi bốn câu rồi chỉ còn sáu câu nữa, chúng tôi sẽ không phá đám.”
Úc Ngạn im lặng một lúc, hỏi ra một câu hỏi then chốt: “Người thực hiện thao tác nhập mật mã là Tiểu Minh đúng không?”
[Không đúng]
“!” Ngụy Trì Dược lộ vẻ bừng tỉnh nhưng lại bịt miệng không dám lên tiếng làm gián đoạn suy nghĩ của các kỹ thuật viên.
“Vậy là bạn đồng hành A đưa mật mã chính xác cho Tiểu Minh, Tiểu Minh lại báo mật mã sai cho bạn đồng hành B, bạn đồng hành B nhập sai mật mã khiến Tiểu Minh bị giết.”
[Đúng] Còn bốn cơ hội.
“Bây giờ vấn đề duy nhất là tại sao Tiểu Minh lại nhìn sai mật mã.”
Úc Ngạn và Kỷ Niên liếc nhau, Kỷ Niên hỏi: “Ba người bị nhốt trong ba gian phòng kín riêng biệt, không thể nhìn thấy nhau đúng không?”
[Đúng] Còn ba cơ hội.
Úc Ngạn hỏi: “Hướng trọng lực trong không gian nơi Tiểu Minh và bạn đồng hành ở cùng một hướng đúng không?”
[Đúng] Còn hai cơ hội.
Kỷ Niên hỏi: “Màn hình hiển thị mật mã trước mặt Tiểu Minh bị lật ngược đúng không?”
[Không Đúng] Còn một cơ hội.
Ba điều tra viên căng thẳng đếm số lần hỏi, hai tay Ngụy Trì Dược bịt miệng đổ đầy mồ hôi, tiếng đập cào cấu ngoài cửa thoát hiểm ngày càng dữ dội, đồng hồ đếm ngược hiển thị phía trên cửa cũng bước vào năm phút cuối cùng.
“Nhanh lên… Xác chết treo cổ bên ngoài sắp xông vào rồi…”
Xác chết treo cổ? Úc Ngạn khẽ giật mình.
Y cầm chiếc rìu cứu hỏa chậm rãi đứng dậy, đầu rìu sắt kéo lê trên mặt đất tạo ra một vết xước trắng.
“Phải có thứ gì đó lật ngược, không phải trọng lực trong không gian cũng không phải màn hình.” Úc Ngạn nhấc chiếc rìu cứu hỏa lên, đối mặt với người đàn ông đang trốn sau bức tường chỉ lộ đôi mắt nhìn họ, “Là đầu của Tiểu Minh đúng không.”
Ánh sáng đỏ của máy quét trên tường đột ngột tắt, đèn xanh sáng lên.
[Trả lời chính xác]
Cùng với tiếng còi báo động, bức tường từ khe hở ở giữa kéo sang hai bên, người đàn ông kỳ lạ luôn dõi theo họ qua khe tường cuối cùng đã lộ mặt.
Đó là một cơ thể khổng lồ, nửa người chôn dưới đất, không béo phì nhưng khung xương lại lớn hơn người bình thường gấp mấy lần, hai tay dài gầy đầu quay ngược 180 độ rũ xuống trước ngực, như quả dưa trắng phù nề treo ngược trên một cây con gầy gò.
Trên khuôn mặt xác sống khổng lồ đó lại có các nét mặt bình thường, trông chẳng hài hoà chút nào.
Một sợi dây thừng treo trên trần nhà rủ xuống, sợi dây dày quấn chặt quanh cổ người đàn ông chính là nguyên nhân khiến đầu hắn ta treo ngược.
Trên đầu người đàn ông bật lên một dải sáng đỏ dài, giống như thanh máu của boss trong trò chơi, phía trên thanh máu hiển thị tên boss – “Tiểu Minh”.
Có người nhìn lại cánh cửa thoát hiểm: “Đếm ngược vẫn chưa dừng, còn bốn phút nữa là cửa sẽ bị phá!”
Hai tay Úc Ngạn nắm chặt rìu cứu hỏa, khi con quái vật đầu ngược vung tay tấn công, y vung mạnh hai tay bổ một nhát vào đầu nó, trên cánh tay dài nhỏ nứt ra một vết thương, máu đen hôi thối phun ra, y ngẩng đầu nhìn thanh máu của Tiểu Minh, chỉ mới giảm một phần nhỏ.
Phải biết y đang đeo huy hiệu thăng cấp tăng cường sức mạnh, nhưng damage lại rất thấp.
Y còn định lao tới lần nữa để kiểm tra những điểm yếu khác, nhưng cánh tay dài khác của Tiểu Minh cũng vung tới, hai cánh tay như sợi mì dễ dàng uốn cong đang tấn công liên tục, y chỉ đủ né tránh chứ không tìm được cơ hội tấn công.
Cánh tay dài hẹp vung lên đập xuống tạo thành một bóng đen che phủ lên đầu Úc Ngạn, ngay lúc hắn ta chuẩn bị đập y như một con kiến, cơ thể Úc Ngạn bỗng nhẹ bẫng thế giới bắt đầu quay cuồng.
Tên to con Ngụy Trì Dược vậy mà khiêng y lên vai, cơ thể tuy vạm vỡ lại nhanh nhẹn mạnh mẽ, dưới đòn tấn công của cánh tay dài gã trái né phải tránh, quay người hét lớn với hai người còn lại: “Bảo vệ kỹ thuật viên!”
Úc Ngạn nhất thời không kịp phản ứng.
Y luôn một mình đương đầu với nguy hiểm, không quen nói ra chiến thuật của mình với những người xung quanh, cũng chưa từng mong đợi sự hợp tác, tiếng hô này như ánh sáng chiếu vào vực sâu tăm tối, y vô thức nhớ lại lúc đẩy Kỷ Niên xuống giếng loại bỏ, Kỷ Niên ném lên thắt lưng tinh tế và câu nói kiên định “Kỹ thuật viên không thể thua”.
Úc Ngạn được đặt ở một nơi tương đối an toàn, Kỷ Niên cũng bị Xa Ân Tái đẩy tới, chân cậu run rẩy, hai tay nắm chặt chuôi dao mũi nhọn hơi run. Giai đoạn thực tập đã gặp phải thử thách khó khăn như vậy khiến cậu muốn bỏ cuộc.
“Nhát gan thế này, sao còn đến ứng tuyển vào Subway?”
“Thiếu tiền.” Kỷ Niên trả lời không chút do dự.
“Thầy cậu cho cậu tiền à?” Úc Ngạn hỏi.
“…” Kỷ Niên mím môi, “Tôi không phải kẻ phản bội.”
“Tôi biết.” Úc Ngạn trả lời. Một người có trí tuệ và lòng dũng cảm tỷ lệ nghịch với nhau như Kỷ Niên sẽ không thể nào tham gia vụ mua bán lỗ vốn như phản bội được.
Nhưng đây không phải là điều Úc Ngạn quan tâm, y có thể giữ lại kẻ phản bội để nhận được phần thưởng cao hơn hoặc cũng có thể giết chết một thực tập sinh vô tội để cắt đứt con chip thị giác, có vô tội hay không chưa bao giờ là tiêu chuẩn phán xét của y, lợi ích mới phải.
Chỉ có điều tình hình hiện tại khiến Úc Ngạn nhẹ nhõm hơn đôi chút, có thể là vì sau khi về nhà sẽ không bị người phỏng vấn trách mắng vì đã giết đồng nghiệp hay gì đó y cũng không rõ.
Kỷ Niên không bao giờ nghĩ mình có thể nhận được một câu trả lời tin tưởng từ miệng Úc Ngạn, cậu ngây người cầm con dao mũi nhọn, mắt dần đỏ lên nghẹn ngào nói: “Cậu tin tôi?”
Úc Ngạn đi ngang qua cậu như vô tình nói vào tai cậu một câu: “Tôi tin cậu không phải kẻ phản bội. Nhưng trong bản này có nhân vật nhà tiên tri thật à?”
Bả vai Chiêu Nhiên khẽ rui.
Ba điều tra viên vẫn đang đọ sức với Tiểu Minh, Ngụy Trì Dược mượn chiếc rìu cứu hỏa và dây thừng của Úc Ngạn, buộc chặt con dao mũi nhọn của mình vào lưỡi rìu sau đó giơ cao cán rìu, khi cánh tay dài vung tới gã nhảy lên trời, cơ thể cường tráng căng ra hết mức như một cây cung đang giương nhanh chóng bật lại, dùng toàn bộ sức mạnh lao tới, con dao mũi nhọn mang theo sức nặng của rìu sắt đâm xuyên qua một cánh tay của Tiểu Minh, đóng đinh cái tay dài như giun xuống mặt đất.
Ngải Khoa và Xa Ân Tái hợp sức xử lý cánh tay còn lại, dù con dao nhỏ chỉ gây sát thương như cạo gió nhưng sau một thời gian mài giũa, thanh máu của Tiểu Minh cũng giảm xuống một phần ba.
Nhân lúc các điều tra viên xông lên, Úc Ngạn cẩn thận quan sát cách di chuyển của boss, từ đầu đến cuối Tiểu Minh chưa từng di chuyển vị trí, và chỉ có nửa thân trên lộ ra khỏi mặt đất, vậy thì toàn bộ cơ thể hắn ta hẳn đang ở trạng thái thẳng đứng.
Y chuyển sự chú ý sang sợi dây thừng thô ráp quanh cổ Tiểu Minh, sợi dây thừng kéo căng có vẻ như đang chịu một sức nặng rất lớn.
“Hắn đang treo cổ nhờ sợi dây này! Các cậu chặn tay hắn lại, tôi đi cắt dây thừng!” Khi Tiểu Minh giơ tay định đập tới, y lắc người né tránh, ẩn mình vào bóng tối do đèn trần chiếu dưới cánh tay dài.
Tác dụng của Mặt nạ Hồ Chết cho phép người sử dụng hòa làm một với bóng tối, giống như Ký sinh trùng Hồ Chết, khi bóng tối đến sẽ lợi dụng bóng tối để đánh úp bất ngờ.
Bóng dáng của Úc Ngạn đột nhiên biến mất trước mắt, Tiểu Minh nghi ngờ há miệng rống to, cánh tay dài vung mạnh, Úc Ngạn đi theo chuyển động của bóng tối lao nhanh về phía trước, cắn con dao vào miệng, hai tay bám vào đầu Tiểu Minh đang treo ngược, đạp vào mũi và mí mắt hắn ta trèo lên.
Tiểu Minh gầm lên giận dữ, thu lại cánh tay dài sờ lên mặt mình để bắt Úc Ngạn, Ngụy Trì Dược lao lên phía trước, ôm chặt cánh tay dài ấy,, hét nhẹ một tiếng rồi kéo mạnh ra xa.
Úc Ngạn gầy nhẹ, động tác cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng trèo lên chiếc cổ đang uốn cong của Tiểu Minh, giơ dao lên rồi chém đứt sợi dây thừng treo quanh cổ hắn ta.
Sợi dây thừng bị chém dần đứt,, cơ thể của Tiểu Minh cũng rơi xuống theo.
Tiếng gầm vang vọng khắp không gian, cán rìu đóng đinh trên mặt đất bị lung lay, ầm một tiếng Tiểu Minh thoát ra, cánh tay dài vung lên cao đập mạnh vào cổ mình.
Úc Ngạn nhảy lên bám lấy sợi dây thừng, cánh tay dài lướt qua mặt y, hất văng con dao mũi nhọn trong tay, rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
“Bắt lấy ——!” Kỷ Niên dùng hết sức ném dao của mình về phía Úc Ngạn.
Nhưng lực của cậu không đủ, con dao bắt đầu chệch hướng ở đỉnh điểm của đường parabol.
Ngay khi con dao bắt đầu rơi xuống, Xa Ân Tái chống tay lộn người, hai chân quét qua không trung đá vào con dao mũi nhọn.
Dao mũi nhọn bay về phía sợi dây thừng, Úc Ngạn vững vàng bắt lấy, hai tay y nắm lấy cán dao, cắt mạnh vào phần dây thừng còn lại.
Sợi dây thừng đứt tung, cả người Tiểu Minh được sợi dây chống đỡ hoàn toàn nên ngã xuống, cánh tay cuối cùng vẫn bám chặt vào mép đất.
Úc Ngạn nhảy xuống ngay lúc sợi dây bị đứt, bước đến trước cánh tay đang giãy chết của Tiểu Minh, lạnh lùng giẫm mạnh xuống.
Cơ thể khổng lồ rơi xuống hố dần bị hố sâu nuốt chửng, phải mười mấy giây sau mới nghe thấy tiếng vỡ tan tành khi chạm đáy.
Đồng hồ đếm ngược của cửa thoát hiểm về 0, khóa cửa bật mở, lũ xác chết bên ngoài ập vào.
*
Trong phòng ảo đoàn xiếc thú, hai nhân viên cốt cán của tổ trật tự khẩn cấp Tiểu Tề và Tiểu An chạy tới đúng lúc, khiếnthành viên tổ tuần tra thành phố đang trông coi thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này là cấp dưới đắc lực của tổ trưởng Chiêu, chịu trách nhiệm về các hoạt động của tổ trật tự khẩn cấp.
Tiểu An một mình xông vào lều đoàn xiếc thú trước, đứng trước mặt các thực tập sinh đang hôn mê, hạch công năng cấp đỏ – dấu hiệu may mắn trên ấn đường phát ra ánh sáng mờ, lớn tiếng nói: “Tà linh rút lui!”
Khả năng tà ma không thể xâm phạm có thể xua đuổi phần lớn vật triệu hồi, những quả bóng bay chứa nọc độc lơ lửng xung quanh lều tan biến, biến thành đám tàn tro rơi xuống đất.
Tiểu Tề bình tĩnh trấn an các tổ viên xung quanh: “Bọn họ không dám trắng trợn tàn sát các thực tập sinh trong thành phố đâu, bây giờ nên lo lắng về tình hình trong phòng ảo trò chơi thì hơn.”
Vài phút sau, tiếng bước chân vội vã từ ngoài lều vọng tới, rèm lều đột nhiên bị một thanh kiếm màu bạc đâm thủng, Nặc Lan dùng mũi kiếm hất màn lều xông vào, ngực cô phập phồng dồn dập vì chạy quá nhanh: “Tới kịp không? Cô Hai nói chúng tôi đến giúp đỡ.”
Hỏa Diễm Khuê theo sát phía sau, cậu chạy quá nhanh, hai tay chống đầu gối thở dốc, mồ hôi trên trán bị nhiệt độ cơ thể nóng làm bốc hơi khiến nhiệt độ trong lều vốn gần điểm đóng băng lập tức tăng lên mấy độ.
Ung Trịnh ngồi trước máy tính lắc đầu: “Muộn rồi, phó bản cảnh thứ hai đã khởi động, phải đợi đến khi họ đến điểm lưu trữ cuối cùng của cảnh, các cậu mới vào thay thế được.”
Giá như họ đến sớm một bước thì tốt biết bao, với sức chiến đấu của Nặc Lan và Hỏa Diễm Khuê chắc chắn sẽ không để tình hình trở nên bị động như thế này.
“Các cậu đừng đi đâu cả, đứng ở đây chờ thay thế bổ sung. Các cậu ấy nhất định có thể sống sót đến điểm lưu trữ, tôi nghĩ vậy.”
“Sao thiếu một người?” Nặc Lan chống eo nhìn quanh, không thấy Úc Ngạn.
“Để đánh lạc hướng nhà ảo thuật, đã bị tổ trưởng dẫn đi rồi.”
*
Trong phòng ngủ yên tĩnh, sàn gỗ được sưởi ấm bởi hệ thống sưởi sàn, rèm cửa sổ màu xanh nhạt hình ngôi sao mặt trăng che kín gió lạnh từ sân thổi vào, sát tường đặt ba bộ bàn ghế trẻ em xếp hàng, một bộ màu hồng, hai bộ màu xanh, trên bàn đặt một số hộp bút, gọt bút chì và mấy tấm thẻ số tính nhẩm.
Úc Ngạn nằm trên một chiếc giường đơn có giường tầng, trên đầu dán dây liên kết, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Một bàn tay nhỏ vươn tới nhẹ nhàng khều lông mi Úc Ngạn, bên giường vang lên tiếng nói chuyện non nớt nho nhỏ: “Sao anh ấy chỉ có một mắt?”
“Chắc là rơi trên xe buýt.”
“Ba có nhiều mắt lắm, có thể cho anh ấy mượn một con.”
“Có thể cho thuê với giá năm đồng một ngày.”
Trên trần phòng ngủ lơ lửng một con mắt, thỉnh thoảng xoay tròn một vòng để quan sát tình hình trong phòng, đóng vai trò như một chiếc camera an ninh.
Chìa khóa chống trộm ngoài phòng khách chuyển động, Cáp Bạch mang theo hơi lạnh mở cửa bước vào, tay xách một túi ni lông đựng tôm nõn và một quả bí đao nhỏ, phủi lớp tuyết mỏng trên áo khoác ra ngoài cửa, cởi chiếc mũ dệt kim trên đầu, vò mái tóc xoăn trắng, vừa thay giày vừa thở dài.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng dép lẹp bẹp, ba đứa trẻ lần lượt chạy ra như gió, vây quanh Cáp Bạch để xem trộm bữa tối ăn gì, hai bé trai và một bé gái đều có điểm chung là có một cái đuôi nòng nọc bóng loáng tối đen thò ra sau quần.
“Ai cho mấy đứa tới đây, đi trông chừng cậu ta đi, đừng để cậu ta tỉnh lại chạy mất.” Cáp Bạch quát.
Bé gái nói: “Bố lớn vừa đến giao đồ, bố nói gần đây Redneck Drift muốn tuyên chiến với Subway, bảo ba không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”
Cậu bé nhẹ nhàng kéo mấy túi nhựa đen to đặt lên bàn ăn, bên ngoài túi có in dòng chữ “Tiệm tạp hóa anh Viên”, một túi rau, một túi trái cây, một túi đồ ăn vặt như khoai tây chiên và nước ngọt, ít nhất đủ ăn trong một tuần.
“Người đó đâu rồi.” Cáp Bạch lật qua đồ ăn vặt, nhét những thứ dễ hư hỏng vào tủ lạnh, dọn dần đồ ăn vặt, dưới đáy túi nhựa có đặt một khẩu súng nặng trĩu, băng đạn đầy.
“Đạp xe ba bánh mới mua đi rồi ạ.” Cậu bé khác nói, “Còn mang theo cái đầu lâu của ba, nói tiệm tạp hóa thiếu cái loa, cái đó vừa đẹp.”
“Anh ta có ý kiến gì về thứ đó à, ngày nào cũng nhìn chằm chằm không rời.” Cáp Bạch ngừng tay, một cơn giận xộc lên nghiến răng chửi: “Bố lớn cái gì, tên lính quèn ngày nào cũng dậy mấy đứa mấy thứ vô dụng, đi làm bài tập. Nhớ khi đồng hồ báo thức kêu thì nhét lại hạch lấy vật trong tranh vào mắt Úc Ngạn, quên là Chiêu Nhiên sẽ liều mạng với ba.”
Ba con nòng nọc ăn thịt người lắc lư cái đuôi nhỏ xíu tan tác như ong vỡ tổ.
Vừa mắng Chiêu Nhiên tìm thiếu niên loài người ký khế ước là chuyện viễn vông, nhưng cuộc sống của anh ta chẳng phải cũng lộn xộn sao, ký khế ước với cao thủ loài người ở một số phương diện cũng không như ý muốn, chẳng hạn như tên kia đi ngang đống hố bẫy ở sân nhỏ ngoại ô như đi vào chốn không người.