Dưới ánh hoàng hôn, Chiêu Nhiên ôm Úc Ngạn thoáng ẩn thoáng hiện trong rừng hoang, ánh nắng không mấy chói chang chiếu lên mái tóc đã trắng như tuyết của anh, anh khẽ thở dốc, phải giảm tốc độ.
Tiếng kêu của chim bồ câu từ phía sau đến gần, vài con bồ câu trắng xoắn thành bóng bay đập cánh đuổi theo, chúng nổ tung trước mặt Chiêu Nhiên, chất nhờn ăn mòn màu trắng cùng nhau nổ tung, Chiêu Nhiên trượt chân rồi đột ngột dừng lại, bụi đất bay lên, anh che mặt người trong lòng mình lại, găng tay da bị chất nhờn bắn ra mấy lỗ nhỏ.
Nhà ảo thuật chậm rãi đuổi theo, thảnh thơi vặn xoắn quả bóng dài trong tay, con vật nhỏ mà gã vặn xoắn sống động như thật, thẳng tiến không lùi chạy về phía Chiêu Nhiên, nổ tung theo đường đi của anh, đuổi Chiêu Nhiên chạy trốn theo phương hướng đã định trước, ngăn cản anh bước vào bất kỳ khu vực âm u nào.
Chiêu Nhiên buộc phải vào nghĩa trang công cộng ở ngoại ô thành phố Hồng Ly, cuối cùng dừng lại ở cuối cây cầu vòm bắc qua sông.
Vừa bước qua cửa cổng, anh đã cảm nhận bầu không khí quỷ dị lạnh lẽo từ dưới chân bốc lên, bầu không khí hoàn toàn khác với sự yên tĩnh và yên bình mà nghĩa trang nên có.
Một người đàn ông cao lớn đeo kính chậm rãi bước lên điểm cao nhất của cầu vòm, mang vẻ mặt trịch thượng đã tính trước, đứng ở trên cao nhìn xuống Chiêu Nhiên.
“Hửm? Ngài Phương.” Chiêu Nhiên ngẩng mặt nhìn hắn, kinh ngạc mỉm cười nói, “Nghe nói buổi trưa ngài bò hai tay hai chân ra khỏi khách sạn, xem ra cô Hai của chúng tôi ra tay nhẹ quá nhỉ, chỉ mới qua buổi chiều, ngài đã đi tản bộ được rồi.”
Người đàn ông cao gầy này là ngài Phương, dược sĩ đàm phán thỏa thuận với cô Hai, hắn là một trong những thành viên cốt cán của Redneck Drift, được ông chủ Hùng xem trọng.
“Chủ tịch Hùng rộng lượng, không so đo với cô Khổng.” Ngài Phương siết chặt tay che miệng ho, cuộc đàm phám vào buổi trưa thất bại, suýt nữa bị một phụ nữ yếu đuối dẫn người bắt gọn khiến hắn xấu khổ không nén được giận.
Không lãng phí thêm lời nào, hắn đột nhiên duỗi hai tay ra, rải viên con nhộng màu xanh ra xung quanh, viên nhộng rơi xuống đất vỡ tan, bột màu xanh huỳnh quang bên trong nhanh chóng bị mặt đất hấp thụ.
Những viên nhộng không xác định đó phát huy tác dụng rất nhanh, thổ nhưỡng khô nứt, một bàn tay màu xanh tím bỗng xuyên qua mặt đất, những ngón tay phủ đầy hoen tử thi* cào loạn, gầm nhẹ dưới lớp đất tơi xốp rồi bò lên, qua vài giây, một khuôn mặt của thây ma vỡ vụn thối rữa đứng dậy khỏi mặt đất.
*Hồ máu tử thi hay Hoen tử thi (tiếng Latinh: livor mortis, tiếng Anh: postmortem lividity, hypostasis, suggillation) là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
Mười mấy con quái vật thây ma “Chết đi sống lại” bò ra từ mặt đất nứt nẻ, những tù nhân vượt âm phủ này tụ tập về phía Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên ôm Úc Ngạn đang bất tỉnh lên phía trước, tay trái lấy con dao găm từ trong bao dao trên chân ra, bình tĩnh đảo qua bốn hướng, phát hiện đường thoát của mình đã bị chặn, dòng sông cuồn cuộn chảy dưới gầm cầu, không còn nơi nào để trốn thoát.
Những thứ chôn dưới nghĩa trang đều là hũ tro cốt, tại sao lại có xác chết, đánh giá mức độ phân hủy của những xác chết này, chúng đã được chôn trong đất ít nhất một tuần, để nhà ảo thuật ép Chiêu Nhiên vào cái bẫy mà họ giăng ra từ trước, đến bắt rùa trong chum.
Nhưng ủy thác “Gray Crow: Dollhouse” được giữ bí mật hoàn toàn trong quá trình thực hiện, để đảm bảo an toàn cho các thực tập sinh, thậm chí nhân viên kỹ thuật của Công ty Grey Crow còn không được phép tham gia nhiệm vụ, địa điểm liên kết tạm thời quyết định bố trí ở phòng ảo đoàn xiếc thú, sao Redneck Drift lại biết được?
“Còn có một giờ nữa mới đến hoàng hôn, cậu ôm một người thì chạy đi đâu được?” Nhà ảo thuật nói chậm rãi: “Sao không nói điều kiện, muốn thế nào mới bằng lòng giao thiếu niên này cho tôi?”
Chiêu Nhiên bình tĩnh phơi mình dưới ánh nắng, cả người dần dần nhợt nhạt.
Nhà ảo thuật bước tới, cười nói: “Những năm cậu ở Subway, số lần ra tay càng ngày càng ít, cho dù là nhiệm vụ khẩn cấp, hầu như cậu luôn trốn sau lưng cấp dưới của mình, hiếm khi thấy cậu xuất hiện một mình. Tôi vẫn luôn thắc mắc, là do chức vị cao nên cậu mới lười biến, hay do vết thương cũ nào đó tái phác nên thực lực suy giảm?”
Vẻ mặt Chiêu Nhiên không chút sơ hở nào, chỉ có gò má Úc Ngạn đang kề sát vào ngực anh, mới có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của anh.
Hóa ra Redneck Drift đột nhiên dám công khai khiêu khích Subway, vì sự cân nhắc bổ sung này.
Xem ra công ty không chỉ có nội gián, mà người này còn tiếp xúc gần các thành viên cốt cán. Anh chợt nhớ tới, mấy ngày nay tổ trưởng tổ hậu cần máy móc hành động rất kỳ lạ, gã lấy cớ rời đi vào ngày họp định kỳ thì bị anh chặn lại, nhưng lúc đó lại không tìm được manh mối gì, nhớ tới tuần này tổ kỹ thuật và tổ máy móc cùng tham gia gỡ lỗi liên kết “Gray Crow: Dollhouse”, mà mấy ngày nay lại không thấy tổ trưởng Lý Tinh xuất hiện.
Thế mà nội gián lại là nhân viên cấp cao, toàn bộ trên dưới công ty đều đang gặp nguy hiểm khó lường.
“Tôi đoán trúng thật à?” Nhà ảo thuật cười khẩy, gã đã ở gần khoảng cách tấn công, đột nhiên gã nhún chân nhảy lên cao, lao về phía Chiêu Nhiên, một lá bài A cơ lóe lên giữa các ngón tay, góc bài mỏng sắc bén như kim loại sáng bóng trong tay gã, đầu lá bài đang tiếp cận đầu Úc Ngạn.
Nếu hôm nay may mắn, nói không chừng gã còn nạy dị hạch trên người Chiêu Nhiên ra, bày nó trong nhà như tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức, cảm giác phải tuyệt với cỡ nào đây.
Nhà ảo thuật dám thách thức Chiêu Nhiên, vì tự tin vào thực lực của mình. Là một vật dẫn loài người, cổ tay gã gắn một dị hạch bạc cấp ba, dị hạch này có nguồn gốc từ thầy của gã, nhà ảo thuật nổi tiếng thế giới Charles Hanna.
Khi một người đạt đến đỉnh cao nghề nghiệp bị nhiễm bức xạ dị hóa thì khả năng cao sẽ sản sinh ra dị hạch trong cơ thể là hạch nghề nghiệp.
Trong di chúc của Charles Hanna ghi rõ, tặng hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật cho học sinh ưu tú nhất của mình, gắn nó lên cổ tay phải để tự hào.
Hạch nghề nghiệp là dị hạch hiếm gặp chỉ sau loại dị hóa, khả năng của nó còn mạnh hơn nhiều so với các dị hạch khác cùng cấp. Nhưng cậu sinh viên được cụ già công nhận lại lén lút nuôi dưỡng đam mê giết người, tay nghề điêu luyện, làm sát thủ ngoài sân khấu.
Chiêu Nhiên ôm người trong ngực, không phát huy được tài năng, lại không chịu đặt Úc Ngạn xuống, chỉ sợ thoát khỏi sự bảo vệ của anh, y sẽ bị quả bóng chứa nọc độc của nhà ảo thuật đánh úp.
Nhưng anh lại hành động rất bình tĩnh, thậm chí không lùi một bước: “Ông nghe tin đồn này ở đâu thế, tôi còn tưởng ông đang cầu nguyện cơ đấy.”
Lá bài rơi xuống tạo thành vòng cung màu bạc, cách trán Úc Ngạn gần mười centimet, đột nhiên bị ngăn lại, cổ tay nhà ảo thuật bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ giữ lại, khiến gã sừng sờ.
Tay phải Chiêu Nhiên kìm chặt nhà ảo thuật, tay trái cầm dao găm quơ về phía trước, tàn nhẫn cắt đứt động mạch cảnh nhà ảo thuật, một dòng máu lớn tuông ra, cùng lúc đó, Úc Ngạn đang bất tỉnh vẫn nằm chặt trong vòng tay anh.
Nhà ảo thuật đè chặt máu tươi đang trào ra bên cổ, sắc mặt tái mét: “uhmm, bốn tay…”
“À.” Chiêu Nhiên ném dao lên không trung, xoay một vòng, hai cánh tay phụ ôm lấy Úc Ngạn rời khỏi người anh, duyên dáng bước sang một bên, Chiêu Nhiên nhướn mày cười nói: “Cho dù một tay cầm dao tay kia giết người, tôi vẫn còn tay ôm em ấy.”
Chưa nói xong, bóng dáng Chiêu Nhiên đã lao tới chỗ nhà ảo thuật, đâm mũi dao xuống, người đàn ông bên dưới đột nhiên biến thành quả bóng bay hình người màu đen, mũi dao còn chưa kịp dừng lại, quả bóng bay đã nổ tung, trào ra chất nhờn màu đen, ăn mòn bia mộ xung quanh.
Nhà ảo thuật thoắc hiện sau lưng anh, lật ra ba lá bài giữa các ngón tay, dùng cổ tay chém xuống, Chiêu Nhiên xoay người lăn qua, ba lá bài chí mạng bị đóng chặt sâu vào mặt đất.
Nhà ảo thuật thừa thắng xông lên, đánh tới gần Chiêu Nhiên.
Bỗng Chiêu Nhiên phát ra một tiếng thét cực kỳ chói tai, khóe môi nứt ra, khe hở trên dưới dính vào nhau, kéo dài đến gò má, răng nanh dày đặc hơi hé ra, con ngươi nhợt nhạt và lòng trắng mắt bị đốt cháy thành khối máu đỏ tươi.
Tiếng hét kinh hoàng như dã thú mang theo cảm giác nặng nề đầy uy lực, ngăn cản nhà ảo thuật đến gần.
Thấy tình hình không ổn, ngài Phương ra lệnh cho những thây ma dị thể bị thuốc xúc tác trong nghĩa trang cùng tiến lên.
Gò má và cổ Chiêu Nhiên nhợt nhạt, mạch máu bò lên như magma đang phun trào, dưới chân anh xuất hiện vòng tròn màu vàng, những điểm sáng vàng ngoằn nghèo bò dưới chân, vẽ thành hoa văn hình mặt trời có tâm đối xứng.
Lá cờ Thần chiến tranh tung bay trên mặt đất, hàng chục chiếc vòng vàng từ trung tâm bay ra, bao quanh bàn chân của đám thay ma dị thể, trong mỗi chiếc vòng, đều xuất hiện một kỵ sĩ mặc áo giáp, cầm một thanh kiếm nặng trong tay, bọn thay ma gào thét cắn xé cắn đối thủ, nhưng lại không thể chạm vào ảo ảnh của những kỵ sĩ kia, họ bị kiếm nặng bổ vào đầu, ngay cả dị hạch vừa được xúc tác trong cơ thể cũng bị chém vỡ nát.
“Lá cờ thần chiến tranh Chiêu Nhiên, hắn là thật… Vậy thực tập sinh kia là gì của hắn?” Nhà ảo thuật nghiến răng chịu đựng cơn choáng váng do mất máu quá nhiều, lúc này, vòng tròn màu vàng tương tự cũng bay tới người gã, gã lắc áo choàng, cơ thể biến thành một quả bóng đen hình người bay đi, né tránh kiếm nặng của kỵ sĩ.
Vòng tròn cuối cùng đuổi theo ngài Phương, ngài Phương hốt hoảng trèo lên cây thông trong nghĩa trang, vòng tròn vàng bọc dưới gốc cây, kỵ sĩ mặc áo giáp bạc cầm kiếm chiến không suy nghĩ gì, chỉ biết tấn công vào mục tiêu bị vòng vàng bao quanh, sau đó nhấc kiếm lên chặt cây.
“Ôi, ôi.” Tay chân ngài Phương ôm chặt lấy thân cây đang rung chuyển, vừa rên rỉ vừa mắng lũ súc vật dám đưa tin giả để trêu chọc hắn.
Dưới bầu trời bị tối đen bao phủ, không ai để ý đến Chiêu Nhiên đang thở hổn hển dữ dội, anh lùi một bước về phía dòng sông, trong dòng nước ngầm, một bóng đen khổng lồ từ xa đang đến gần.
Chiêu Nhiên che miệng mũi Úc Ngạn lại, nhảy xuống nước, sà vào bóng đen đang bơi lại: “Anh hai cứu em.”
Vỏ sò lập tức mở ra, đưa hai người vào một khoang lớn rồi lại đóng lại, đồng thời, chặn ánh sáng mặt trời chiếu xiên lên người Chiêu Nhiên, làn da trắng như tuyết và mái tóc dài của Chiêu Nhiên bắt đầu đổi màu, tinh thần và thể lực cũng theo bóng tối mà tràn đầy sức sống.
Một đống nhãn cầu từ trong khe hở chui ra, chớp mắt dồn dập bay về phía nhà ảo thuật, mỗi nhãn cầu bay về một phương hướng khác nhau, trong đó một nhãn cầu nối liền với tầm nhìn của nhà ảo thuật.
Khả năng “Cái nhìn chết chóc” của Cáp Bạch, khi tiếp xúc với tầm nhìn nhãn cầu, cơ thể sẽ bị đóng băng tại chỗ, bị kỵ sĩ mặc áo giáp Bạc chém trong vòng tròn.
Nhà ảo thuật lợi dụng lúc nhãn cầu chớp mắt, kéo áo choàng che tầm nhìn rồi bỏ chạy, nhưng nhãn cầu có thể bay, vượt qua chướng ngại vật, liều mạng nhìn gã từ nhiều góc độ khác nhau.
Nhà ảo thuật bị mắc kẹt trong chốc lát, kỵ sĩ mặc áo giáp rút kiếm lặng im đuổi theo, giơ cao thanh kiếm rồi đâm xuống, máu chảy đầm đìa nơi tiếp đất.
Nhãn cầu cuối cùng chớp mắt, nhà ảo thuật nhanh chóng ném ra một quả bóng bay hình chó con, quả bóng bay cạnh nhãn cầu phát nổ, chất nhờn ăn mòn tràn vào nhãn cầu, nhãn cầu hét lên, bốc hơi thành một đám khói đen.
“Có thứ gì đó… đang phục kích chúng ta… Bị lừa rồi.” Cả người nhà ảo thuật nhuộm đỏ máu, nhỏ giọt theo bụi bẩn dưới chân.
*
Vỏ sò lớn nổi lên mặt nước, bên trong vỏ có nhiều không khí, khô ráo và ấm áp.
Chiêu Nhiên ngồi xếp bằng trong vỏ sò, đẩy hộp sọ của bạn trai cũ vốn được đặt ở giữa vỏ sò sang một bên, kiên nhẫn vỗ nhẹ mặt Úc Ngạn, thì thầm vào tai y: “Ngạn Ngạn, tỉnh lại đi.”
Nhãn cầu chen chúc như chùm nho tụ tập bốn phía, hung dữ nhìn Chiêu Nhiên dỗ dành đứa nhỏ, hạ giọng gầm nhẹ: “Mang thú cưng nhỏ của cậu ra khỏi nhà tôi.”
“Xuỵt, không được làm ồn.” Chiêu Nhiên quơ đầu lâu ném vào trong góc lên, nhặt chùm nhãn cầu nhớp nháp nhét vào trong.
Hàng chục nhãn cầu trợn lên, hai nhãn cầu bò ra từ hốc sọ, nhìn chằm chằm vào Chiêu Nhiên, giống như bậc cha mẹ tức giận bị cao huyết áp, bất lực nhìn đứa con nghịch ngợm của mình nhặt một con mèo hoang bị rụng lông từ bãi rác về, rồi đặt nó lên chiếc giường ngủ gọn gàng đòi ôm nó đi ngủ, sau đó cố gắng bình tĩnh suy xét nên vứt đứa nào, hay là vứt cả hai.
Dây liên kết vẫn còn gắn trên đầu Úc Ngạn, hai mắt hơi hé sau cái vỗ nhẹ của Chiêu Nhiên, con ngươi trống rỗng, rõ ràng ý thức của y vẫn còn bị nhốt trong Dollhouse, không thể cưỡng ép tỉnh lại.
Nhưng bản năng của cơ thể vẫn còn đó, Úc Ngạn vòng tay qua cổ Chiêu Nhiên, không chút sức lực, giống như tua của cây leo.
“Haizz…” Tai Chiêu Nhiên nóng bừng, hiếm khi bồ hóng nhỏ của anh lại thể hiện mặt mềm mại có thể điều khiển được như vậy, anh muốn xoa bóp mút y, nhưng do có anh hai ở đây, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vỗ nhẹ vào lưng dưới Úc Ngạn.
“Đáng yêu quá.” Chiêu Nhiên hấc cằm với anh hai, dễ dàng nhấc bỗng Úc Ngạn lên, sau đó để y dựa lưng vào vai mình, “Em ấy rất thích em ôm em ấy, một khi em ôm, em ấy sẽ không gây rắc rối nữa, rất ngoan.”
Nhãn cầu nhìn chằm chằm vào người em trai rẻ tiền như bị ma nhập, giật giật hai lần.