Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 48: Thần giả cứu giúp




“Anh Nhiên?” Úc Ngạn lập tức nằm úp sấm kề mép thuyền, cúi đầu tìm kiếm dấu vết còn sót lại.

Con thuyền đình trệ lại bắt đầu trôi theo dòng nước, như thể nó vừa vô tình bám mắc kẹt tảng đá ngầm.

Nước trong đến mức nhìn thấy đáy, Úc Ngạn thấy một tấm gỗ màu đen vùi trong lớp cát nhưng lại không thể nhìn rõ toàn bộ.

Con thuyền nhỏ trôi nổi sâu hơn vào lỗ núi băng, dọc đường đi, vô số tấm gỗ đen nằm chôn vùi trong lớp cát trắng, bị dòng nước yên tĩnh ăn mòn thành những hốc, các khe hở được đầy sinh vật phù du trôi dạt, ánh huỳnh quang tụ lại trong các khe hở ăn mòn.

Cho đến khi một trong những tấm ván gỗ nhô lên, hoa văn hình chữ thập thánh giá trên bề mặt mờ nhạt hiện rõ giữa lớp cát vụn.

Dưới đáy nước toàn là quan tài.

Nghĩ tới bàn tay trắng bệch vừa đặt ở mép thuyền, Úc Ngạn cau mày, không khỏi cảnh giác hơn về hoàn cảnh của mình.

Là tay của người chết à? Mùi máu tanh của thịt đông trên thuyền ngấm xuống nước thu hút bọn nó trèo lên. Một số truyền thuyết dân gian kể lại người chết đuối sẽ tóm chặt lấy cổ chân của người đang ở dưới nước, kéo họ xuống dưới mặt nước khiến người sống chết đuối, ở thị trấn không thể giải thích bằng lẽ thường này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cạch.

Lại có một tiếng động nhẹ tương tự vang lên. Úc Ngạn vội quay về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên, một bàn tay trắng bệch không có sức sống đặt lên mép thuyền, thuyền nhỏ dừng lại đột ngột, Úc Ngạn loạng choạng theo quán tính, ngã vào giữa đống đồ vật cúng.

Sức mạnh thật, chỉ với một tay đã có thể ổn định một chiếc thuyền đánh cá đang xuôi dòng.

Úc Ngạn nắm chặt dùi phá giáp, bò đến gần bàn tay người chết, không ngờ sau lưng lại vang lên tiếng lách cách khe khẽ, y nhìn lại theo tiếng động, xung quanh mép thuyền lại có thêm hai bàn tay xương xẩu nữa.

Xong rồi, không chỉ có một con ma nước.

Bàn tay thon dài trắng nõn mò mẫm bên trong thuyền, khi chạm vào đống thịt đông lạnh, chúng dừng lại một chút rồi nắm lấy mép miếng thịt kéo xuống nước.

Một miếng thịt đông lạnh rơi phịch xuống nước, miếng thịt rới vào nước ấm nhanh chóng tan ra, những sợi máu lan tỏa trong nước. Mùi tanh của thức ăn thu hút thêm nhiều quái vật, những bàn tay như người chết đó tham lam nắm lấy mép thuyền, chắc phải tận mấy chục con.

“Nhiều vậy…” Úc Ngạn nín thở, cố gắng tránh xa phương hướng di chuyển của bọn nó, nhưng chiếc thuyền bị bám đến nghiêng ngả, một góc thuyền gần như chìm hoàn toàn vào trong nước, vật cúng trên thuyền trượt dốc xuống nước tới tấp, Úc Ngạn cố gắng cắm dùi phá giáp lên boong thuyền, nắm lấy để tránh bị ngã vào nước.

Ầm một tiếng, trước mắt Úc Ngạn quay cuồng, chiếc thuyền nhỏ bị lật úp, Úc Ngạn bị đống thịt đông lạnh và vật cúng kéo mạnh vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Dòng nước ấm áp lập tức bịt kín đôi tai, y như đang rơi xuống vực thẳm không đáy, thế giới bỗng chốc im lặng.

Úc Ngạn nhắm chặt hai mắt, sợ khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy vô số xác chết trắng bạch thối rữa trôi nổi xung quanh mình, dùng khuôn mặt chết sưng tấy nhợt nhạt áp sát y, tận hưởng món đồ sống cỡ lớn trăm năm có một.

Nhiều người như vậy, năm nào cũng chia ăn một đứa bé thì sao mà đủ?

Nhưng xung quanh im lặng, làn nước ấm áp dịu dàng nâng đỡ cơ thể nặng nề, đôi mắt nhắm nghiền của y bị thứ gì đó chiếu sáng, na námột ngọn lửa sáng rực nhảy múa trước mí mắt. Giống như nơi y rơi vào không phải là địa ngục trần gian, mà là nơi mặt trời mọc.

Úc Ngạn mở mắt dưới nước, cảnh tượng trước mắt khiến y quên mất lượng oxy trong phổi đang dần cạn kiệt, sắp ngạt thở.

Chôn trong lớp cát vụn dưới nước là một chiếc quan tài bằng gỗ màu đen, nắp quan tài nằm chếch, bên trong khe hở tràn ngập ánh sáng màu hồng cam, một bàn tay đẩy nắp quan tài ra, như một người đẹp lười biếng đẩy cửa phòng ngủ sau khi thức dậy vào buổi sáng.

Một khối khổng lồ, những cánh tay xoắn lại thành hình trong trong quan tài gỗ bơi ra, như một con sứa đung đưa những xúc tu, chuyển động rồi nhô lên từ đáy nước, lớp sinh vật phù du lấp lánh bám vào da nó, hàng trăm ngón tay của cánh tay lấp lánh lắc lư, như một mặt trời rực rỡ mọc lên từ đáy biển.

Đồ vật cúng trên thuyền nhỏ rớt hết xuống nước, những miếng thịt đông lạnh vơi ra tia máu trôi nổi trong nước, bị quái vật vươn ba tay ra tóm lấy, kéo về trước mặt, khe hở đỏ như máu chậm rãi mở ra ở gốc cánh tay, trong khe hở đầy những chiếc răng nanh giống cá mập, đó hẳn là miệng của nó.

Những miếng thịt bị răng nanh lởm chởm nghiền nát rồi nuốt vào bụng, quái vật nhiều tay khép lại cái miệng đầy máu, tiếp tục bơi tới thưởng thức thức ăn từ trên trời rơi xuống.

Úc Ngạn ngỡ ngàng ngơ ngác, mắt cá chân đột nhiên căng cứng, y tỉnh táo lại, vô số cánh tay trong bãi cát trắng dưới chân vươn ra, đung đưa trong nước như những cây thủy sinh, hai trong số chúng nắm chặt lấy mắt cá chân Úc Ngạn, những cánh tay có lẽ là xúc tu được quái vật nhiều tay sử dụng để săn mồi, tóm lấy con mồi rồi chờ cơ thể chính thưởng thức.

Bị mắc kẹt dưới nước lâu sẽ gây ra nỗi sợ hãi theo bản năng, Úc Ngạn liều mạng giãy giụa, trong lúc hoảng sợ thì bị sặc nước, những bong bóng lớn do tay chân tạo ra che khuất tầm nhìn, hình ảnh cuối cùng y nhìn thấy là con quái vật nhiều tay đang vội vàng bơi về phía y.

Chết chắc rồi, nếu chỉ là vài con ma nước, Úc Ngạn vẫn có đủ tự tin để chiến đấu với chúng, nhưng quái vật này có bộ dáng đánh đâu thắng đó khiến người ta liên tưởng đến những người ngoài hành tinh bất tử trong phim, ngay cả bom hạt nhân cũng không thể giết chết.

Chẳng bao lâu, cơ thể y bị hết cánh tay này đến cánh tay khác bắt giữ, cảm giác bị chất rắn bao trùm khắp cơ thể, không thể phản kháng, giống như ngày y một mình trở về biệt thự của người phỏng vấn, bị những bàn tay nhỏ bé gắt gỏng đè xuống đất đánh đập.

Cơ thể càng ngày càng nhẹ, dường như có lực nào đó đỡ y nổi lên, mặt nước trên đầu ngày càng gần bỗng y phá vỡ mặt nước, tai ngay lập tức khôi phục thính giác, tiếng nước ồn ào vang dội, một bàn tay khỏe mạnh đỡ lấy chân Úc Ngạn, đẩy y trở lại thuyền nhỏ.

Cả người Úc Ngạn ướt sũng, nước trên tóc và mũ trùm đen nhánh nhỏ xuống ròng ròng, y nằm úp sấp lên mép thuyền ho khan dữ dội, nôn hết nước trong cổ họng ra.

Bên kia làn nước trong suốt, y nhìn thấy quái vật nhiều tay đang lựa đi lựa lại dưới đáy nước, nhét miếng thịt đông lạnh thơm ngon vào miệng rồi ném mấy chiếc da lông và những chiếc nồi kim loại không ăn được trở lại thuyền, đứa bé mosaic nằm trong chậu sắt trôi nổi trên mặt nước cũng nằm trong số những thứ nó không chịu ăn, bị ghét bỏ ném trở lại thuyền.

“Không ăn đồ sống…” Úc Ngạn bất ngờ nhìn kỹ nó.

Sau khi nhặt những miếng thịt rơi xuống nước, quái vật nhiều tay vẫn chưa hài lòng, nó từ từ nổi lên bám vào mép thuyền, dùng những bàn tay lục lọi tìm kiếm thức ăn ngon trong thuyền.

“…” Úc Ngạn ướt đẫm ngồi trong thuyền, nhìn chằm chằm vào mắt quái vật (nếu nó có mắt), chẳng trách dân làng tin vào truyền thuyết mê tín, bởi vì trên da nó có quá nhiều sinh vật phù du phát sáng, nhìn từ xa con quái vật này rất giống mặt trời.

Úc Ngạn bỗng nghĩ ra một phỏng đoán cực kỳ hợp lý, chẳng lẽ đống tay này là dị thể loại dị hóa? Người phỏng vấn giết chết quái vật này ở trấn Nhật Ngự quê hương của anh, lấy dị hạch loại dị hóa rồi gắn lên người, bởi vậy mới có khả năng nhiều tay của nó.

Người phỏng vấn vẫn chưa thể hiện hết thực lực của mình, nhưng xét về năng lực chiến đấu hiện tại của anh, việc giết chết con quái vật này không phải là không thể.

Quái vật nhiều tay đã ăn xong miếng thịt đông lạnh cuối cùng, nó vẫn lưu luyến bơi quanh thuyền, cọ xát vào thân thuyền khiến nó lắc lư không ngừng.

“Đang làm gì thế…” Úc Ngạn cố gắng giữ thăng bằng để không rơi xuống nước, cẩn thận quan sát quái vật, những sinh vật phù du phát sáng bám chặt vào vô số xúc tu của nó, làn da trắng toát bị ăn mòn thành hố, quái vật đụng mạnh vào thuyền nhỏ, một số sinh vật phát sáng bị cạo sạch một cách thô bạo, cùng với một lớp da bị cạo đi, những giọt máu rỉ ra nhuộm nước biển xung quanh thành màu đỏ, trái lại còn thu hút thêm nhiều sinh vật sáng hơn đến bén rễ.

Nó đang gặp rắc rối, y như cá voi bị Balanus ký sinh.

Úc Ngạn rút dùi phá giáp ra, cắt một hình chữ nhật cỡ lòng bàn tay từ chiếc áo khoác da gấu ướt sũng của mình, cẩn thận đến gần quái vật nhiều tay, dùng mặt lông gấu lau sạch sinh vật ký sinh phát sáng trên cánh tay nó.

Mới đầu quái vật còn rất kháng cự, nhưng sau khi nhận ra thú vui của việc tắm rửa, nó bắt đầu im lặng tận hưởng, được tắm bởi lông thú chắc chắn dễ chịu hơn so với việc va chạm với chiếc thuyền gỗ, nó đặt một hàng cánh tay lên mép thuyền, thoải mái chờ Úc Ngạn cọ rửa cho mình.

“Tay nhiều như vậy, tự mày cọ rửa đi, sao tao phải phục vụ mày.” Úc Ngạn cắt da gấu thành nhiều mảnh hình chữ nhật, nhét vào trong tay quái vật, dạy nó cách sử dụng.

Quái vật ngu ngơ đến nỗi khi cầm lấy da thú thì nhét vào miệng theo bản năng, miệng nó to như cái khóa kéo cặp sách, từ từ tách ra hai bên, nếu nó nghiêm túc có lẽ một miếng cắn có thể nghiền nát chiếc thuyền đánh cá.

“Nhiều tay như vậy, kỳ cọ tắm rửa cũng không xong.” Úc Ngạn sốt ruột đánh bàn tay của nó, “Nhìn đây, học.”

Quái vật vô cớ nhận một cái tát, từ từ dùng một tay che mặt (nếu nó có mặt), im lặng bắt chước động tác Úc Ngạn rồi bắt đầu dùng miếng da thú chà xát cánh tay.

Những sinh vật phát sáng gây phiền phức bị cọ rửa sạch sẽ, cuối cùng quái vật nhiều tay cũng lộ ra hình dáng ban đầu, nó chỉ là một nhóm cánh tay xoắn lại, thực tế bản thân nó không hề phát ra ánh sáng mà chỉ bị những sinh vật phát sáng bao phủ tích tụ trên cơ thể, khoảng thời gian dài dưới ánh sáng, tinh thần của quái vật rất yếu ớt, xanh xao như một xác chết đang trong quá trình phân hủy.

Loại bỏ những sinh vật phù du kia, cơ thể bị tổn thương của nó trông rất tồi tệ.

Nó sinh ra như thế nào và đến từ đâu? Úc Ngạn không biết.

Quái vật nhiều tay vui vẻ bơi quanh thuyền đánh cá dập dềnh, trông coi Úc Ngạn không muốn rời đi. Vài bàn tay đẩy thuyền nhỏ trôi sâu vào dòng sông, cuối cùng đất liền cũng xuất hiện trong tầm mắt, bờ biển không phải lớp băng mà là đất đóng băng, một số cây chống lạnh khó khăn mọc lên.

Quái vật đẩy thuyền nhỏ lên bờ, nhấc kẹp nách Úc Ngạn, đặt y lên chiếc vỏ sò khổng lồ bên cạnh đá ngầm, rồi nằm bên vỏ sò quan sát Úc Ngạn.

Kích thước của Úc Ngạn trước mặt nó quá nhỏ, gần giống như con người đang nhìn một chú chó con, quái vật tò mò nghiên cứu người tí hon trước mặt, thử dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt Úc Ngạn.

“Đừng nói đói bụng nữa nha.” Úc Ngạn cẩn thận lùi lại, đẩy đứa bé mosaic trong chậu cho quái vật, “Mày ăn tạm đi.”

Mấy bàn tay quái vật nhấc chậu sắt, nhặt đứa bé mosaic lên, đặt nó xuống nước rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra xa.

Đứa bé nằm trong chậu xuôi theo dòng nước, phía xa cuối dòng nước hẹp là một ngôi làng, có mấy người phụ nữ đang giặt quần áo bên bờ.

Theo suy luận, ngôi làng ở phía xa có thể là trạm tiếp theo của trấn Nhật Ngự, trấn Nhật Hoàn, như lời người cha kể, trấn Nhật Ngự có nhân khẩu đông đúc, tài nguyên dồi dào, có lẽ là nhờ con quái vật này.

Trấn Nhật Ngự ngu muội tín ngưỡng thôi thúc họ hàng năm dâng một đứa bé và rất nhiều thức ăn, lông thú, đồ dùng cho thứ được gọi là thần linh của bọn họ, không ngờ quái vật này chỉ ăn một ít thịt đông lạnh, đẩy những thứ không ăn được trôi theo dòng chảy, trẻ sơ sinh và vật tư thì trôi dạt đến vùng hạ lưu trấn Nhật Hoàn.

Trải qua năm này qua tháng nọ, những đứa trẻ sơ sinh đã trưởng thành có từng biết mình chỉ cách cha mẹ một bờ biển không?

Úc Ngạn vốn rất ghét việc bị người khác chạm vào, nhưng không ngờ lúc này lại không thấy khó chịu, có lẽ là vì cơ thể quá lạnh mà ngón tay nó lại ấm áp. Y ngã xuống nước cả người ướt sũng, bị gió lạnh thổi qua lạnh đến mức rùng mình, răng va vào nhau lập cập.

“Mày biết chỗ nào tránh gió không, đưa tao đến đó.” Úc Ngạn khua chân múa tay, không biết quái vật có hiểu hay không.

Con quái vật đột nhiên tập trung sức lực trong nước, nhảy lên vỏ sò, dang tay ôm lấy Úc Ngạn vào lòng, những cánh tay ấm áp quấn quanh Úc Ngạn, bao bọc lấy cơ thể lạnh lẽo của y.

Cũng may Úc Ngạn đã rất quen thuộc với nguyên tố “tay” nên không cảm thấy sợ hãi, cơ thể quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, y thả lỏng người gối lên cánh tay quái vật, cuộn tròn nằm nghiêng trong ngực nó.

Con người khi ôm một chú chó con mới sinh vào lòng sẽ cảm thấy thế nào? Tậm trạng của quái vật này sẽ cảm nhận như thế. Nó cẩn thận ôm người tí hon vào lòng, vui mừng đến mức lắc lư qua lại.

Vài bàn tay bao phủ lấy thân thể Úc Ngạn, Úc Ngạn cảm thấy gió lùa vào đầu vai, liền nắm lấy tay quái vật che lại.

“…” Quái vật phát ra tiếng ùng ục ùng ục, những ngón tay bị nắm lấy bắt đầu đỏ bừng.

“Trong túi tao có kẹo, mày có muốn ăn không?” Úc Ngạn nheo mắt, lấy ra viên kẹo dẻo hình trái tim do người phỏng vấn vẽ ra, đặt vào một trong nhiều bàn tay của quái vật.

Quái vật há miệng đầy răng nanh, nuốt nhai chỉ trong một lần. Sau đó nó lặng lẽ thưởng thức vị ngọt trong miệng, vui sướng múa tay, phát ra tiếng “Ồ! ồ!” khàn khàn trầm thấp từ một cơ quan phát âm nào đó.

“Mày thích đồ ngọt à? Anh ấy cũng vậy.” Úc Ngạn lấy thêm hai viên kẹo dẻo hình trái tim, đưa cho quái vật một viên, mình ăn một viên để đỡ đói.

Quái vật cứng đờ cầm viên kẹo thần thánh, không nỡ ăn và liên tục phát ra những âm thanh ùng ục ùng ục.

*

Chiếc vỏ sò khổng lồ phía dưới bọn họ hơi hé mở, một hàng nhãn cầu chen đến mép khe hở ngước lên, nhìn thấy quái vật nhiều tay đang ôm một người tí hon lạ lẫm, ngồi bấp bênh trên vỏ của nó.

“Hei——tui.” Vỏ sò phát ra âm thanh như vậy.