Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 36: Nhiệm vụ tử vong cuối cùng của hội chứng ám ảnh xã hội




Úc Ngạn rất thích chơi game. Nhưng chỉ giới hạn ở việc chơi game một mình trong phòng, không nói tiếng nào chơi game suốt đêm, nói y livestream game trước mọi người thì có hơi khó.

“Hỏa Diễm Khuê… Hình thù kỳ quái, dễ bị khóa acc. Nặc Lan đánh nhau được, nhưng lại không tiếp xúc nhiều với máy tính.” Sếp lớn xem qua từng bản lý lịch, “Úc Ngạn khá thích hợp, vóc dáng trắng nõn ngoan ngoãn, mặt mày nhỏ nhắn hấp dẫn, mấy cô gái thời nay đều thích kiểu này. Với lại cậu ta chưa bao giờ để lộ mình là thực tập sinh của Subway, nên rất thích hợp để đóng giả một thân phận khác.”

“Ha, chỉ là nhiệm vụ thôi, sao phải cần mấy cô gái thích.”

“Marketing mà, một công đôi việc, chuyện này còn có thể kiếm lại số tiền đã đầu tư. Cậu tưởng đẩy một streamer game lên không tốn tiền gì à.” Sếp lớn xua tay, đóng dấu lên giấy ủy quyền, “Kỳ chuyển thực tập sinh lên chính thức vẫn chưa kết thúc, nhiệm vụ này sẽ được coi là bài kiểm tra thứ ba ‘mô phỏng cứu viện’, bảo tất cả thực tập sinh bắt đầu làm quen với <Gray Crow: Dollhouse>, chờ tổ kỹ thuật và tổ máy móc chạy thử các thiết bị rồi quyết định phương án hành động cụ thể. Nhiệm vụ này giao cho cậu, mang những thực tập sinh đi thấy chút việc đời.”

Chiêu Nhiên không nói gì nữa, sáng nay sếp lớn chỉ dẫn Úc Ngạn giết chết Tăng Nhượng không phải ý định cuối cùng của ông, mà ông muốn Úc Ngạn đội mũ lên thì thành một lưỡi dao giết người, cởi mũ xuống thì lắc mình thành cây rụng tiền của công ty.

Sếp lớn nói đúng, anh đã từ chối một lần việc bồi dưỡng Úc Ngạn thành sát thủ, lại không thể từ chối lần hai được.

“Tôi không có ý kiến,” Chiêu Nhiên nhún vai, “Có điều lúc Úc Ngạn nộp sơ yếu lý lịch đã từng nói, em ấy chỉ muốn tìm một công việc chỉ cần vùi đầu làm việc mà không cần nói chuyện, ngài thấy em ấy không có khao khát, ước mơ, là vì em ấy sẵn sàng nghỉ việc khi bất mãn với nhiệm vụ.”

“Không đâu. Có để cậu ta làm việc không công đâu, ai mà chẳng muốn tiền.” Sếp lớn nhàn nhã châm trà, định liệu trước nói, “Hơn nữa còn có cậu ở đây, sao cậu ta có thể rời đi.”

“Ở trong tháp ngà quá lâu sẽ có những ảo tưởng không thực tế*. Cũng không có ai tin những cam kết nội dung công việc với người phỏng vấn cả.” Sếp lớn cầm tách trà lên, dựa lưng vào ghế cười to.

*Câu này thường ám chỉ việc khi ai đó lâu dài ở trong một môi trường cô lập, không tiếp xúc với thực tế, họ có thể bắt đầu tạo ra những tưởng tượng, kỳ vọng không thực tế, và khó áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Tháp ngà đây có thể ám chỉ sự cô đơn, tách biệt từ xã hội hoặc môi trường không thực tế, không tiếp xúc với những vấn đề thực tế.

“Mà công nhận, cậu nhóc nhìn rất xinh đẹp, đào tạo tốt sẽ rất nổi tiếng, cậu chuẩn bị cho cậu ta bộ đồng phục, mặc theo phong cách học sinh cấp ba, khuôn mặt của cậu ta rất hợp.”

“Đồng phục… Có hơi quá.”

“Cậu không thấy kết hợp vậy rất hợp với mặt cậu ta à? À nói mới nhớ trong số thực tập sinh, có Kỷ Niên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nên chắc lớn hơn Úc Ngạn vài tuổi, mà nhìn Úc Ngạn như trẻ vị thành niên.”

“Tôi sẽ xem lại và bố trí lại.” Chiêu Nhiên kịp thời ngăn chặn trí tưởng tượng của ông chủ về cây rụng ra tiền.

*

Úc Ngạn vẫn không biết mình đã được ông chủ lớn sắp xếp rõ ràng.

Y cũng không ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa chờ Chiêu Nhiên ra, nhân lúc trợ lý Tiểu An không có ở đó, tìm được cơ hội tốt, thừa cơ chạy đi.

Trong suốt mười phút nhàm chán tựa người ngoài cửa văn phòng ông chủ lớn, y đã nghiên cứu tất cả các con đường lớn, đường nhỏ gần công ty Subway trên bản đồ điện tử.

Chỉ cần xuất trình thẻ thân phận, sẽ có người chịu trách nhiệm hướng dẫn y rời đi, Úc Ngạn tìm một con đường nhỏ khuất không có bóng người, chộp lấy một chiếc xe đạp lẻn về nhà, nhân viên Subway khi thi hành nhiệm vụ có thể mượn phương tiện giao thông của người dân, mất mát hoặc thiệt hại sẽ do công ty chịu trách nhiệm.

Kinh nghiệm nhiều năm trốn học đã khiến Úc Ngạn phát triển năng lực chống trinh sát nhạy bén, vốn dĩ y có thể đi tàu điện ngầm và vênh váo về nhà, nhưng lại hơi lo lắng mình sẽ bị đánh nên mới chọn con đường an toàn nhất.

Úc Ngạn lặng lẽ trở về nhà, không kịp đổi giày đã chạy tới phòng khách.

Y không ngại cực khổ chạy về nhà, chỉ để dùng hạch vô dụng đổi lấy hai trang nhật ký.

Mỗi lần lật ngửa tủ TV lên đều rất rắc rối, hơn nữa còn dễ tạo ra tiếng động và dấu vết, Úc Ngạn mở thùng dụng cụ ra, dùng bốn lò xo và miếng gỗ cong làm một thiết bị phóng đơn giản, chính giữa miếng gỗ cong vừa đủ để kẹp hạch vô dụng, chỉ cần căn chỉnh hạch vô dung với khe đựng tiền xu dưới tủ TV, sau đó nén lò xo là có thể phóng hạch vô dụng lên.

Y lấy hạch quái dị xanh cấp hai – sừng dê bỏ vào miếng gỗ, thiết bị tiền xu phát ra âm thanh mở khóa nho nhỏ.

Một trang giấy bị vò lại thành cục nhỏ bắn lên sàn nhà.

Cẩn thần ép thẳng trang giấy ra, Úc Ngạn mới phát hiện nó không phải trang nhật ký, mà là một bản thảo lung tung, với những mũi tên uốn lượn đan xen nhau, như một tấm bản đồ.

Ở giữa bản thảo là một ngôi làng nhỏ được miêu tả bằng một bức vẽ đơn giản, đi theo con đường quanh co vào sâu trong làng, sẽ tới một nơi đầy những dấu cộng và những hình chữ nhật nhỏ gọn gàng, cuối cùng sẽ đến một hồ nước.

Phía trên mặt hồ, một hoa văn — mặt trời — phức tạp được tô lại tỉ mỉ bằng kỹ thuật vẽ tinh xảo.

Hoa văn mặt trời thường tượng trưng cho ánh sáng, niềm tin, nhưng những họa tiết đan xen ở trung tâm đồ đằng trên giấy lại mang đến cho người ta cảm giác kỳ lạ.

Ở mặt sau của bản đồ nguệch ngoạc có ba chữ lớn “Trấn Nhật Ngự”, dưới góc phải còn có hai hàng chữ nhỏ: “Ánh sáng giả treo phía trên lá cờ Thần chiến tranh, tín ngưỡng hư vô kết thúc bởi tôi.”

“Trấn Nhật Ngự, cái tên này quen quá.” Hình như lúc sếp lớn kể chuyện cũ có nhắc đến chỗ này, ông nói, ông gặp Chiêu Nhiên ở trấn Nhật Ngự.

Là quê hương của người phỏng vấn à, liên kết trang nhật ký và đồ đằng, thị trấn này rất đáng ngờ.

“Bản đồ này do mình vẽ, là nào mình đã từng tới trấn Nhật Ngự.” Úc Ngạn nhắm mắt lại suy nghĩ, cố gắng tìm đoạn ký ức này trong quá khứ mơ hồ, nhưng lại không có kết quả.

Nếu mình đã từng đến trấn Nhật Ngự thật, có khả năng mình đã gặp người phỏng vấn, vậy có thể lần theo dấu vết biết vì sao người phỏng vấn lại quan tâm và dung túng mình.

Với mong muốn tìm thêm nhiều manh mối, Úc Ngạn lấy hạch công năng xanh cấp 1 – Lệnh của vua sói đã sử dụng hết ra, đặt nó lên thiết bị phóng đơn giản rồi bắn vào khóa tiền xu.

Một trang nhật ký rơi xuống mặt đất, lăn tới trong tay Úc Ngạn.

Thời tiết, trời trong xanh.

Anh thường trực ca đêm, ban ngày về nhà ngủ, mặc dù công việc anh rất bận bịu, nhưng vẫn đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

Tôi bất chợt có ý định muốn đi xem mặt trời mọc với anh, anh buộc miệng nói ‘Không được’, tôi hỏi vì sao, thì anh lại trả lời khá mơ hồ.

Nhưng hôm nay anh lại rất dễ nói chuyện, như thể anh ấy làm việc trái với lương tâm nên muốn dỗ dành tôi, thỏa mãn tôi.

Chúng tôi không đi quá xa, chỉ lên một ngọn núi thấp trong công viên gần khu dân cư, xa hơn về phía đông là nghĩa trang, tôi nhìn trúng một lăng mộ rất cao của kẻ có tiền nào đó, muốn ngồi ở đó quan sát, nhưng anh không cho tôi đi.

Nửa đêm chúng tôi lẻn lên núi, giữa mùa đông lạnh giá, sáng sớm lạnh buốt vượt xa sức tưởng tượng của tôi, lạnh đến mức răng trên răng dưới run lên, anh cười hỏi tối có muốn về không, thật ra tôi muốn về ngay lập tức, nhưng miệng tôi cứng, tôi nói không muốn về, trong lòng tôi hy vọng anh ấy có thể độc đoán bê tôi về nhà, như vậy tôi vẫn còn thể diện, còn lấy cớ anh đổi ý, rồi đưa ra mấy yêu cầu vô lý.

Nhưng anh không làm vậy, anh chỉ mở áo khoác ôm tôi vào lòng như chim cánh cụt ôm trứng.

Lúc này, bầu trời phía xa đã chuyển sang màu trắng bạc, màu trứng lòng đào chui lên từ một đám mây, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt tôi, không có nhiệt độ.

Tôi quay đầu nhìn lông mi và đồng tử của anh, con ngươi phản chiếu nửa ánh mặt trời ban mơ, lồng ngực ấm áp thiêu đốt tôi, anh mới là ánh bình minh.

Nhưng hôm nay anh nhợt nhạt lạ thường, khi mặt trời mọc lên anh cũng khô héo theo. Thậm chí tôi còn thấy chút yếu ớt trên khuôn mặt mệt mỏi của anh, không chờ mặt trời mọc kết thúc, tôi kéo anh ấy về nhà, anh mơ màng tựa trán vào vai tôi, lông mi run rẩy như bươm bướm.

“Nếu có thể sống lâu hơn chút thì tốt biết mấy, anh chấp nhận mỗi ngày ngắm mặt trời mọc với em.” Anh lẩm bẩm.

Tôi không hiểu, nhưng hôn anh rất lâu.

Thỉnh thoảng anh ấy lại vô cùng bi quan, giống như thế giới của anh đang trên bờ vực hủy diệt, anh sắp chết đi, còn tôi là trụ cột tinh thần duy nhất của anh. Có lẽ áp lực công việc quá lớn. Tôi muốn anh chuyển sự chú ý, nên khi anh há miệng thì tôi sẽ hôn anh, chặn cuộc trò chuyện, sau đó cười nhạo kỹ thuật hôn của anh kém, lỗ tai anh ấy sẽ đỏ lên, nhân lúc nửa đêm không có người tập dùng đầu lưỡi thắt nút dây tai nghe.

Về đến nhà, anh thoải mái hơn rất nhiều, cởi áo sơ mi trắng bị bẩn trong lúc làm việc ra, tôi ngay lập tức lấy chiếc áo trong màu đỏ tía mà tôi đã chuẩn bị sẵn để anh thay.

Màu đỏ càng rực rỡ, càng khiến anh không còn mong manh, không còn dáng vẻ dễ dàng biến mất khỏi tôi.

Sau khi xem xét kỹ càng tôi mới phát hiện ra, hình như anh sợ ánh sáng.

Ngày 23 tháng 2 năm M018

“Sợ ánh sáng… Áo trong màu đỏ tía.” Úc Ngạn cẩn thận tiêu hóa nội dung trang nhật ký, lần này lấy rất nhiều thông tin mấu chốt, y gần như chắc chắn “anh” trong nhật ký chính là Chiêu Nhiên.

Vậy trấn Nhật Ngữ là chỗ nào?

Sử dụng hết hạch vô dụng, Úc Ngạn lấy mấy đồng tiền xu mà mình lấy từ Chiêu Nhiên ra, đặt lên thiết bị phóng, sau đó phóng lên.

Cạch

Âm thanh không đúng… Hình như bị mắc kẹt.

“Haizz, đừng.” Úc Ngạn nằm úp sấp trên sàn nhà vỗ nhẹ vào khe đựng tiền xu, nhấc tủ TV lên lật lại, chỉ có đồng xu rơi ra, còn nhật ký lại không có động tĩnh gì.

Bên trong khóa tiền xu có lẽ trang bị một thiết bị quét, chỉ có thể mở khóa bằng cách cảm nhận bức xạ còn xót lại của hạch vô dụng.

Tùng tùng tùng tùng.

Có tiếng đốt ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ kính ban công, Úc Ngạn ngẩng đầu, nhìn qua mặt kính.

Bàn tay trái cong đốt ngón tay lại thành tư thế gõ, treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ, đứt rời khỏi cẳng tay, không mọc lên người bất luận kẻ nào.

Cùng lúc đó Úc Ngạn nghe thấy có đang người gõ trần nhà, ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay phải đeo kính râm trên cổ tay đang bò nhanh trên trần nhà, nhảy tới cửa sổ mở chốt khóa, đưa tay trái vào.

Hai tay nhảy vào phòng, lơ lửng trước mặt Úc Ngạn, khoanh tay làm tư thế dạy dỗ, Không Đáng Tin giơ ngón tay chỉ vào Úc Ngạn, như thể người phỏng vấn đang dạy bảo, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Úc Ngạn mô phỏng lại giọng điệu của Chiêu Nhiên trong đầu: “Quỷ nhỏ lúc nào cũng gây rắc rối cho tôi, không quản nổi em, không để ý chút là chạy lung tung, còn không mau cút về đây.”

“Ha ha.” Úc Ngạn cười lớn, khuôn mặt lạnh lùng cong thành một đường.

Hai bàn tay bừng tỉnh, thái độ dịu đi, nhẹ nhàng xoa má Úc Ngạn.

*

Chuông cửa biệt thự vang lên, Chiêu Nhiên đang đứng đợi ở tủ giày bên cạnh cửa, cửa chính mở ra, Úc Ngạn bị hai tay áp giải đến, quần áo ướt một nửa, tóc rối bù lòi ra ngoài mũ trùm.

Chiêu Nhiên khoanh tay đứng ở cạnh cửa: “… Anh không bắt em thì em cũng không về, anh không quản được em nữa đúng không, suốt ngày gây rắc rối cho anh.”

Úc Ngạn hơi buồn cười, nhưng lại cố nhịn.

Y vốn không sợ Chiêu Nhiên phạt mình, đánh hai lần mắng hai lần chẳng xi nhê gì, dù sao anh sẽ không ra tay nặng với y.

Dù mũ trùm đen nhánh che khuất khuôn mặt, Chiêu Nhiên vẫn cảm nhận được sự kiêu ngạo ỷ lại của tên nhóc thối này.

Đã đánh không ngoan, thì chỉ có thể để y nếm chút đau khổ.

Chiêu Nhiên lấy lá thư nhiệm vụ ra, đính kèm một chồng hợp đồng đã ký đưa đến trước mặt Úc Ngạn.

“Bên B có kỹ thuật chơi game ưu tú, ngoại hình hợp với yêu cầu… Bên A đồng ý bên B làm streamer dưới trướng… Bên A con dấu công ty game Grey Crow… Bên B ký tên: Chiêu Tài. ID ký hợp đồng Bồ Hóng Đen Nhánh?”

“Làm cho em một thân phận mới, thế nào?”

Úc Ngạn nhìn xong, không nói tiếng nào, quay đầu bỏ chạy.

Một giây sau cổ áo bị Chiêu Nhiên túm lấy, xách về phòng.