Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 211: Hẹn hò




Đi tuần tra được nửa đường, Úc Ngạn quyết định tan làm ngay tại chỗ, y không có cảm giác thèm ăn cũng không ăn tối bên ngoài, về đến nhà liền cởi áo khoác rồi đi thẳng vào phòng tắm, bên trong cánh cửa kính vang lên tiếng nước rào rào.

Chiêu Nhiên hiểu tại sao tâm trạng y không tốt, anh treo áo khoác lên, thay dép, rồi đi vào phòng khách, ngồi dựa vào ghế sofa. Phòng khách sạch sẽ không một hạt bụi, trong khe hở giữa các món đồ nội thất có lũ tay nhỏ đang trốn, lén lút nhìn chủ nhân từ góc tối.

Vài tay nhỏ có tên nhảy lên ghế sofa, Kẻ Nát Rượu, Điên, Xấu Hổ, Ngây Thơ đều nằm bên cạnh Chiêu Nhiên hoặc trên lưng ghế sofa, Không Đáng Tin bám lên tay chốt cửa phòng tắm nhìn lén, còn Đáng Tin thì mở cửa tủ lạnh xem tối nay có thể làm món gì, tay Phá Game thì nằm bẹp trên thảm bất động.

Đột nhiên, một bàn tay là lạ nhảy lên bàn trà, bàn tay này rất đặc biệt khác hẳn những bàn tay khác, nó không có da thịt, chỉ là một bàn tay xương trắng.

Tay Xương giơ một ngón trỏ chỉ vào Chiêu Nhiên: “Khi còn nhỏ các anh chị đều chiều chuộng cậu làm hư cậu, đến bây giờ cậu vẫn không muốn chia sẻ những thứ cậu thích với người khác.”

Nó không biết nói chuyện chỉ diễn kịch câm nhưng Chiêu Nhiên vẫn có thể hiểu được ý nó muốn truyền đạt.

“Mày là ai vậy?” Chiêu Nhiên nghiêng người về phía trước, cánh tay đặt lên đầu gối, chăm chú quan sát bàn tay nhỏ mới này.

Nó tên “Gia Trưởng”. Chiêu Nhiên mơ hồ nhớ nó rơi lúc gặp Bút Biển Bất Tri Nhai lần đầu tiên ở biên giới. Bàn tay xương trắng nhỏ sau khi trách móc Chiêu Nhiên xong thì cẩn thận sắp xếp lại những bông hoa khô tự chế màu hồng trong bình trên bàn.

Sự xuất hiện của mẹ Úc Ngạn cũng khiến Chiêu Nhiên tỉnh ngộ, trên thế giới này vẫn còn con người có quan hệ máu mủ với Úc Ngạn, nhưng khó chịu trong lòng từ đâu mà đến? Có lẽ là vì cảm thấy bất công cho cuộc đời của Úc Ngạn, hoặc có lẽ đột nhiên nhận ra quyết định đóng cửa để chết dưới đáy biển của mình mang ý nghĩa phản bội nghiêm trọng đối với Úc Ngạn như thế nào.

Lúc đó anh nhìn thấy rõ trong ánh mắt của Úc Ngạn có thứ gì đó đang sụp đổ, mà mình lại chọn ‘cái chết’ để rời bỏ y, việc đó thì có khác gì những việc người nhà em ấy từng làm?

Cửa phòng tắm bị kéo mở, hơi nước trong phòng tắm lan ra bên ngoài, Úc Ngạn dùng khăn lau tóc, đi chân trần bước ra, những giọt nước chảy dọc theo cẳng chân mảnh khảnh xuống mắt cá chân làm ướt sàn nhà.

Một chiếc khăn tắm rơi từ trên trời xuống, Úc Ngạn bị cuốn vào trong sau đó eo bị siết chặt, y bị vác lên vai đưa vào phòng ngủ.

“Lại làm ướt sàn nhà của anh…” Chiêu Nhiên vừa nói vừa vỗ vào mông Úc Ngạn qua chiếc khăn tắm.

“?” Úc Ngạn bị ném xuống chiếc giường mềm mại, y qua quýt gỡ chiếc khăn tắm trên đầu, mái tóc ướt đen nhánh xù lên theo mọi hướng, phòng ngủ không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng từ phòng khách hắt vào qua cửa, Úc Ngạn chỉ có thể thấy loáng thoáng đường nét khuôn mặt của Chiêu Nhiên, nhưng Chiêu Nhiên lại có thể nhìn rõ từng sợi lông mỏng manh trên mặt Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên tiến lại gần y, đầu mũi áp sát vào làn da bên gáy ngửi ngửi, Úc Ngạn dùng dầu gội và sữa tắm của mình, trên da dính mùi hương của mình.

“Nhột…” Úc Ngạn cuộn tròn cơ thể lại, cuối cùng bật cười lần đầu tiên kể từ khi bất ngờ gặp mẹ và em trai kế.

Chiêu Nhiên kề chóp mũi sát vào bên tai y, dịu dàng hỏi: ” Anh không hiểu về “máu mũ”, liệu đó có phải là một mối liên kết rất quan trọng với con người không? Nhưng em là người anh đã chăm sóc nuôi lớn, anh rất muốn hiểu, em nói cho anh nghe đi.”

Úc Ngạn sững sờ, nhớ lại cảnh tượng gặp gỡ bất ngờ trong công viên, nhớ Chiêu Nhiên đã mất mát rời đi, tự hoãn lại kế hoạch nghỉ phép ở Thế Giới Mới.

“Ồ, anh buồn à?” Úc Ngạn ngả đầu ra sau, tựa vào ngực Chiêu Nhiên, nắm lấy đôi tay của quái vật đặt lên bụng mình, lòng bàn tay của y áp lên mu bàn tay đeo găng tay nửa bàn của Chiêu Nhiên, rồi nghiêng đầu hôn vào cằm của quái vật để dỗ dành.

“Anh không buồn. Anh chỉ lo cho em thôi.” Chiêu Nhiên run lên cúi đầu xuống, đưa đôi tay thứ hai ra, thân thể anh đã di chuyển ra phía sau Úc Ngạn, vòng tay ôm cả đôi chân cong của Úc Ngạn từ phía sau, tựa đầu lên đỉnh đầu y, như một con bọ đang ôm lấy thức ăn.

“Em cũng không biết nữa, đại đa số con người rất coi trọng máu mũi, tụi em cũng thiết lập các luật liên quan, nhưng đó là một mối liên hệ khách quan về mặt sinh học, có rất nhiều người có cha mẹ và anh chị em ruột nhưng lại không có nhà, khái niệm về nhà rất chủ quan.”

“Thế nào là “gia đình”?” Quái vật chuyên chú hỏi.

“Là sự công nhận lẫn nhau, luôn nhớ về nhau, đó chính là gia đình. Thần tài sẽ không đối xử bất công với em, lấy đi của em thứ gì, nhất định sẽ trả lại cho em thứ gì đó tốt hơn.” Úc Ngạn thoát khỏi sự kìm kẹp của bốn cánh tay quái vật, lật người trèo lên người Chiêu Nhiên, ép Chiêu Nhiên tựa vào đầu giường.

“Anh phải làm thế nào để linh hồn em cũng sạch sẽ, không bị ô uế làm tổn thương? Dù em buồn, anh cũng chỉ mong em giận anh thôi.” Chiêu Nhiên dùng bốn tay giữ chặt lấy eo đùi của Úc Ngạn, kẻo y cử động mạnh ngã xuống giường.

Úc Ngạn cắn vào cổ Chiêu Nhiên, đầu ngón tay khéo léo cởi bỏ nút áo trên ngực Chiêu Nhiên, từ trong vạt áo kéo ra một sợi dây chuyền bạc mảnh, nhẹ nhàng kéo nó.

Răng của con người không sắc bén, chỉ có thể để lại một vết hằn đỏ tươi trên làn da dày của quái vật, Chiêu Nhiên cau mày nhắm mắt lại, hơi thở trở nên nặng nề.

“Ô uế của em đã tích tụ lâu ngày rất khó để rửa sạch, anh cố gắng thanh tẩy đi.” Úc Ngạn cúi người nằm lên ngực Chiêu Nhiên, cắn lấy ngón trỏ trên bàn tay trái của anh, kéo nhẹ chiếc găng tay nửa bàn rồi từ từ cởi nó ra khỏi bàn tay thon dài trắng trẻo của Chiêu Nhiên, nhấc bắp chân lên, mắt cá chân mảnh khảnh đan chéo đung đưa.

Lễ rửa tội của thiên thần kéo dài suốt đêm, nhưng thực tế chẳng bao lâu sau, Úc Ngạn đã nếm trải hậu quả thảm hại do mình khơi dậy, chất dịch không màu lây nhiễm liên tục xâm nhập khiến cảm giác của y trở nên quá mức, như có vô số bàn tay nóng rực ấn lên cơ thể Úc Ngạn, từ lúc buông lời táo tợn đến khi lẩm bẩm cầu cứu, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mười lăm phút.

Thể lực của quái vật vốn dĩ không cùng đẳng cấp với con người, Úc Ngạn không thể đếm được mình đã nhận bao nhiêu nụ hôn trong đêm ấy, đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt, chỉ có thể nghe thấy quái vật liên tục nỉ non thích y bên tai, tựa như muốn khắc sâu tình cảm ấy lên da thịt y mãi mãi như một hình xăm được khắc bằng kim tẩm màu.

Chiêu Nhiên một mực hôn lên khắp cơ thể Úc Ngạn, hôn lên những chỗ đã từng bị thương trong kén, dù những vết thương đó đã được thời gian chữa lành, anh vẫn có thể xác định chính xác vị trí nhờ mật độ dày đặc của chất dịch không màu lây nhiễm, anh dùng giọng nói ấm áp đặc trưng của quái vật hỏi y: “Còn chỗ nào bị thương không? Có đau không?’

Sau đó, ý thức của Úc Ngạn trở nên mơ hồ, ôm chặt cổ quái vật khẽ nức nở, khóc rồi nói ra những uất ức trong lòng.

Khi trời tảng sáng, Úc Ngạn đã cuộn tròn trong vòng tay của Chiêu Nhiên chìm vào giấc ngủ, khóe mắt đỏ hoe, lông mi vẫn còn đọng nước mắt.

Chiêu Nhiên nằm nghiêng ôm y, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tinh thần và thể lực quái vật dồi dào, chỉ nghỉ ngơi hai ba giờ đã mở mắt, một tia sáng vàng xuyên qua khe rèm chiếu lên mặt anh, song sau khi hoá bướm anh không còn bị ánh sáng mặt trời làm phai màu nữa.

Úc Ngạn bị ánh sáng chói mắt đó chọc tức, mơ mơ màng màng lật người, quay đầu ôm chặt lấy Chiêu Nhiên dúi đầu vào lòng anh.

Trên cổ Úc Ngạn đeo mặt dây chuyền mắt dịch chuyển, sau gáy, trước ngực thậm chí khắp cơ thể y đều có những vết dấu tay và dấu răng sâu cạn khác nhau.

Chiêu Nhiên cảm thấy mềm lòng, áy náy hôn nhẹ lên đỉnh đầu y, mái tóc ngắn mới gội xong phồng lên, vẫn còn mùi hương của dầu gội mà mình hay dùng.

Bàn tay trái chưa đeo găng nhẹ nhàng đặt lên đùi Úc Ngạn, nơi đó vẫn còn sót lại dấu tay và vết đỏ, vô tình bị nhẫn ở gốc ngón đeo nhẫn của Chiêu Nhiên cọ vào khiến Úc Ngạn run lên, co rúc chặt vào lòng anh, lẩm bẩm trong cơn mơ: “Đủ rồi mà… Em chết mất… Anh còn muốn làm gì nữa.”

“Lệnh của người khế ước không thể chống lại. Tại sao em không ra lệnh cho anh dừng lại?”

“Hừm…” Úc Ngạn giả vờ như đà điểu, vùi đầu vào ngực Chiêu Nhiên mãi không ra, cười khúc khích.

*

Úc Ngạn rất ước ao một tuyệt chiêu của Chiêu Nhiên, mỗi sáng sau khi tắm xong, mái tóc dài xoăn và rối bù của anh sẽ khô ngay trong quãng đường từ phòng tắm đến phòng khách nhờ lượng nhiệt mà anh phát ra, hiệu quả còn tốt hơn cả máy sấy tóc.

Trong lúc đợi Không Đáng Tin và nhóm tay nhỏ chuẩn bị bữa sáng, Chiêu Nhiên ngồi trên ghế sofa xem TV, còn Úc Ngạn ở bên cạnh nghịch tóc của anh.

Khi chuyển kênh đến chương trình thời sự buổi sáng, Chiêu Nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào đoạn video chiếu sau lưng người dẫn chương trình, trong đó có hình ảnh mình đang cầm giỏ hoa hồng thủy tinh đi nhặt ve chai (dị thể) trong thành phố.

“Hiện nay, xã hội đang dấy lên một cơn sốt hâm mộ thần tượng quốc dân mới “Quả bóng hồng ngoài hành tinh”, có thể thấy rất nhiều người dân bắt đầu đồng loạt theo đuổi phong cách phối đồ màu hồng, trên thị trường, màu hồng barbie chết chóc đã trở thành màu sắc hot nhất cho trang phục và sản phẩm.”

Chiêu Nhiên hoảng hốt vội vàng chuyển kênh, nhưng chương trình tiếp theo lại là về nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất trong nước đang phát hành album mới, màn hình tràn ngập ánh sáng chủ đạo màu hồng, những cô gái trẻ tô son môi màu hồng neon, cuối cùng tạo dáng bằng cách cùng nhau giơ tay chạm vào cánh cửa phát sáng trên background, bắt chước động tác quái vật nhiều tay đóng cửa.

“??” Chiêu Nhiên che mắt. Nhu cầu sống trong một thế giới khác trở nên cấp thiết.

“Bây giờ anh thực sự nổi tiếng rồi đó,” Úc Ngạn giúp anh tết lại mái tóc dài màu hồng rối tung thành một bím, thấy trên bàn trà có cắm một bình hoa khô, tiện tay nhổ vài bông cắm vào bím tóc để trang trí.

Tay nhỏ xương trắng “Gia Trưởng” thấy những bông hoa yêu quý của mình bị nhổ tơi tả, lập tức tức giận nhảy lên bàn trà, chỉ vào Úc Ngạn căm giận dạy dỗ.

Úc Ngạn híp mắt nhướng mày: “Liên quan gì đến mày, tao cứ nhổ đấy.”

Gia Trưởng giận đến mức nằm lăn ra chẳng buồn quan tâm nữa.

Lúc này Chiêu Nhiên mới quay lại chú ý đến mái tóc vừa bị em bé nghịch ngợm quậy phá, kiểu tóc này anh đã từng thấy trên nhân vật chính của một bộ phim hoạt hình Disney nào đó.

“Em…”

“Em ra lệnh cho anh không được tháo nó ra.” Úc Ngạn nhếch môi nằm dài trên đùi anh như không có xương.

*

Việc đầu tiên tổ trưởng Úc của tổ Trật Tự Khẩn Cấp khi đi làm hôm nay là thông báo cho sếp lớn mình muốn nghỉ phép năm.

Tuy nhiên, trong phòng nghỉ của sếp lớn cũng đã chất đống hai chiếc vali đã đóng gói sẵn.

“Ông chủ, ông cũng định đi chơi à?” Úc Ngạn ăn không ngồi rồi dạo quanh phòng nghỉ cấp cao, “Vậy ai sẽ làm việc ở đây?”

Sếp lớn ngồi sau bàn trà, ngón tay cái khẽ lăn chuỗi ngọc bích, ông đã nhẫn nhịn Úc Ngạn rất lâu rồi.

Nhưng Úc Ngạn đã kịp thời khế ước với Chiêu Nhiên, hai người đã giúp công ty giảm thiểu thiệt hại đến mức tối đa, đồng thời thực hiện một chiến dịch quảng bá hình ảnh trên toàn thế giới, danh tiếng của công ty Subway tăng vọt, mang lại cơ hội mở rộng kinh doanh đến các thành phố trung tâm khác, thậm chí cả nước ngoài. Sếp lớn vừa yêu vừa ghét Úc Ngạn, giống như một giáo viên chủ nhiệm nhìn đứa học trò cá biệt nhưng học giỏi trong lớp.

“Bây giờ thợ săn dị thể đang tụ tập để săn lùng và buôn bán dị hạch ở ranh giới phía bắc thành phố, khá là phiền phức. Thế này nhé, cậu sắp xếp công việc cho ổn thỏa, tôi sẽ bảo phòng nhân sự điều chỉnh để các tổ trưởng khác bàn bạc xem có thể chia sẻ công việc của tổ Trật Tự Khẩn Cấp được không, thế nào?”

Người bình thường đều có thể hiểu ngụ ý của sếp lớn là “Việc này cậu không làm, các tổ khác sẽ phải thay cậu làm, nếu cậu biết điều thì ở lại công ty làm cho xong rồi hẵng đi chơi, đừng gây mâu thuẫn với đồng nghiệp tổ khác”, nhằm khiến Úc Ngạn biết khó mà lui.

Nhưng Úc Ngạn lại thấy ý tưởng này rất hay và cho rằng đó là điều y xứng đáng nhận được.

Y nói: “Được thôi.”

Sếp lớn mặt xanh mặt trắng một hồi, cố gắng giữ phong thái mà vẫy tay, bảo y biến mất khỏi tầm mắt của mình càng sớm càng tốt.

Chiêu Nhiên đang đợi anh ở cửa công ty, Úc Ngạn xin nghỉ xong, xuyên qua đám đông nhân viên công ty, nhảy lên ôm lấy cổ Chiêu Nhiên, hai chân không chạm đất.

“Ôi trời, tổ trưởng Úc à. Vẫn chưa ra khỏi công ty đâu, bao nhiêu người đang nhìn kìa.” Chiêu Nhiên đưa tay ra sau cố gắng nắm lấy cổ áo sau của y nhưng lại bị y lắc qua lắc lại tránh né.

Một tay Úc Ngạn bám vào cổ họng anh, tay kia cầm thẻ công tác trước ngực, giơ mặt sau của tấm thẻ nơi ghi chức trách của tổ trưởng ra cho quái vật xem: “Không có quy định tổ trưởng không được làm vậy, tổ trưởng Chiêu à.”

Chiêu Nhiên cứng họng, tàu điện ngầm cuối cùng cũng đến, đôi tai ửng đỏ bước vào tàu, nắm lấy cột đứng để giữ thăng bằng, còn Úc Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế treo người trên anh, tự hào nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính tàu.

Hai người xuống tại trạm Trang Viên Pisa ở quận Nam thành phố Hồng Ly, đi bộ một đoạn đường, qua rìa vết nứt phía Nam thành phố Hồng Ly, nơi công ty Subway định xử lý sau cùng.

Các vết nứt giữa thế giới mới và cũ ở đây không đóng lại cùng với cánh cửa, mà được giữ mở bằng những chiếc xà beng đặc biệt có gắn dị hạch, ngăn không cho vết nứt khép lại.

Gần vết nứt, lều trại của thợ săn dị thể chen chúc, xe địa hình trang bị vũ khí của họ cũng đậu gần đó, trên mặt đất đầy tro tàn của các đống lửa đã tắt và những hộp thức ăn bị vứt bừa bãi, cỏ dại gần đó vấy đầy dầu mỡ và vết máu.

Bên cạnh đống lửa, hài cốt và thịt thối của dị thể được chất đầy trong những túi rác lớn màu đen, ruồi bu khắp nơi.

Úc Ngạn trèo lên vai Chiêu Nhiên, giơ ống nhòm nhìn ra xa: “Nhiều lều trại của thợ săn dị thể quá. Anh đã từng nghe đến trận hỏa thiêu liên doanh chưa?”

Chiêu Nhiên vỗ nhẹ vào đầu y: “Nghe rồi, nhưng chuyện này không liên quan, cấm đốt lửa. Công ty sẽ đến xử lý, chúng ta chỉ cần phụ trách hợp nhất vết nứt là đủ.”

Anh tiến lại gần vết nứt, cơ thể kéo dài, biến thành dáng vẻ bán quái hóa quái vật hồng, móng vuốt dài màu đỏ sẫm lần lượt nhổ bỏ những thiết bị dị động ngăn vết nứt khép lại khiến vết nứt tự động đóng lại.

Việc họ xâm nhập ngay lập tức khiến các lính gác cảnh giác, tiếng còi vang lên không biết từ đâu, thợ săn dị thể giơ súng săn bắn vào quái vật, quái vật hồng linh hoạt lộn nhào tránh né trong mưa đạn, dù đôi khi bị trúng đạn nhưng tấm khiên dày trên thanh máu của anh không bị phá hủy.

Thủ lĩnh nhóm thợ săn đang nghỉ ngơi trong phòng nghe thấy tiếng cảnh báo, nhận ra đối phương chỉ có hai người liền lập tức gọi anh em cầm vũ khí lao ra.

Mưa đạn không thể ngăn cản quái vật hồng nhổ từng cái cọc chèo chống, vết nứt ngày càng nhỏ lại, nguồn lợi nhuận đang bị chặn đứng, thủ lĩnh thợ săn không thể chịu nổi nữa, rút ​​khẩu súng vàng nhắm thẳng vào đầu Úc Ngạn.

Gã cũng xem tin tức, nhận ra Chiêu Nhiên và Úc Ngạn đều là người của công ty Subway, gã biết sớm muộn gì công ty Subway cũng sẽ đến dọn dẹp họ nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Chiêu Nhiên luôn chú ý đến sự an toàn của người khế ước, hầu như ngay khi nòng súng nhắm vào Úc Ngạn anh đã cảm nhận được nguy hiểm, quay lại nhìn thẳng vào thủ lĩnh thợ săn, đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt sắc bén.

Các thợ săn khác không dám hành động liều lĩnh, một thiếu niên hiểu chuyện trong nhóm giơ tay đặt lên súng của thủ lĩnh, lý trí ngăn cản: “Anh đang chĩa súng vào người khế ước của một dị thể đã hóa bướm…? Đừng có hại chết chúng tôi.”

“Thằng ranh, cút đi, mày nhìn xem hắn đang giẫm lên cái gì?” Thủ lĩnh thợ săn hất tay thiếu niên ra, hất hàm về phía Úc Ngạn.

Úc Ngạn không có vũ khí, chắp tay sau lưng trông rất thoải mái, dưới chân đang giẫm lên một cái túi vải, cái túi lỏng lẻo để lộ ra hàng chục dị hạch bên trong.

“Tổ trưởng Úc, chúng tôi không làm chậm trễ công việc của ngài, ngàitrả lại cái túi vải dưới chân đi, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.” Thủ lĩnh thợ săn xúc động, nước bọt bay tứ tung nhưng vẫn chưa hạ nòng súng.

Úc Ngạn cười khẩy: “À? Ngay cả cậu ấm của công ty Hải Đảo khi thương lượng với tôi cũng biết thể hiện chút thành ý, trả lại cho ông, những viên hạch này là của ông à? Có bằng chứng gì không?”

Thủ lĩnh thợ săn nghe ra giọng điệu muốn ăn cướp của y, bất lực hạ tay xuống, ngón tay đặt trên cò súng run lên vì tức giận: “Ngài chọn một nửa, thế nào? Chúng tôi làm việc này không dễ dàng.”

“Được thôi, nhưng tôi phải mang về chọn lựa kỹ càng đã.” Úc Ngạn nhặt túi vải lên, cân thử trọng lượng rồi nhét vào túi trong quý ông.

Hành động không coi ai ra gì của y khiến thủ lĩnh thợ săn mất hết lý trí, giơ súng bắn tỉa, định cướp lại những dị hạch mà anh em mình đã mạo hiểm mạng sống để săn lùng, làm sao gã có thể chịu đựng được.

Viên đạn mang theo ánh lửa rời khỏi nòng súng, Úc Ngạn hóa thành một đàn dơi hút máu, vỗ cánh như lưỡi dao, tránh né viên đạn lao tới với tốc độ kinh hồn, chỉ trong vài giây đã tiếp cận ngay trước mặt thủ lĩnh thợ săn.

Cánh sắc nhọn cắt qua động mạch cổ của thủ lĩnh, đàn dơi sau lưng gã tụ lại thành hình người, Úc Ngạn quay lưng lại với thủ lĩnh thợ săn, chờ đợi vài giây rồi tiếng máu phun xối xả của động mạch vỡ vang lên đằng sau.

Hạch quái dị – Dơi Hút Máu vàng cấp một, được tạo ra từ hạch: Dơi Quỷ Dữ, Chữa Trị Hai Chiều, và Chiếm Được Quyền Vua, đến giờ chỉ có Chiêu Nhiên cuồng loạn trong kỳ hóa kén đã từng trải nghiệm được sức mạnh của viên hạch này.

“Tự vệ chính đáng.” Úc Ngạn không thèm quay đầu nhìn lại, đi ngang qua thiếu niên cố gắng ngăn thủ lĩnh, lười biếng nói: “Giờ cậu là thủ lĩnh rồi, làm tốt nhé.”

Thiếu niên thợ săn đứng ngây người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Úc Ngạn từ ngạc nhiên chuyển sang ngưỡng mộ, khi cậu ta hoàn hồn, Úc Ngạn đã nghênh ngang đi xa, bóng lưng trong trang phục thợ săn Ma Vương đen đỏ của y tung bay trong gió.

Úc Ngạn cúi người chui vào vết nứt cuối cùng, quái vật màu hồng theo sát sau lưng, khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất trong vết nứt, Chiêu Nhiên nhổ bỏ cây cọc cuối cùng ngăn vết nứt khép lại.

Lối vào Thế Giới Mới biến mất từ đó, nơi vết nứt từng tồn tại trở lại thành vùng đất hoang dại cỏ mọc um tùm, nhóm thợ săn dị thể đấm ngực giậm chân, tức tối ném ba lô xuống đất, chửi rủa không ngừng

*

Sau khi vết nứt khép lại, môi trường giữa thế giới mới và cũ hoàn toàn bị cắt đứt, Úc Ngạn quay lại cũng không nhìn thấy bóng dáng thợ săn dị thể đâu nữa, vui vẻ lấy túi vải ra chuẩn bị kiểm tra chiến lợi phẩm.

Trên tán cây rậm rạp phía trên đầu vang lên tiếng động nhẹ nhưng Úc Ngạn không mảy may để ý, y ngồi xuống đất hăng hái mở túi, đồng thời đưa một ánh mắt ra hiệu cho Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên nhẹ nhàng đấm vào thân cây, cành lá rung lên dữ dội, quả và lá cây rụng xuống, một cục bông trắng trên cành rơi xuống.

Hồ Ly trắng ngã xuống đất, ra sức lắc đầu để rũ bỏ những chiếc lá còn dính trên đầu, nhe răng giận dữ với Chiêu Nhiên. Trên cổ nó đeo một chiếc chuông vàng có bùa hộ mệnh, bốn chân được vẽ những ký tự bùa chú màu đỏ máu, gương mặt vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, trong miệng ngậm một xấp giấy ủy thác viết bằng bút lông.

“Ừm?” Chiêu Nhiên cúi xuống, dùng cổ tay chạm vào tai và đầu của nó, phát hiện nó chỉ còn lại một chiếc đuôi lông xù cuối cùng.

Hồ Ly cắn vào tay anh.

Chiêu Nhiên mím môi: “Đau thật đấy.”

Hồ ly trắng thả tay anh ra, dùng chân sau chống cơ thể đứng thẳng lên, thân hình ngày càng cao, cuối cùng biến thành một người đàn ông có mái tóc bạc và trang phục trắng, từng bước đi làm sợi dây đỏ và chiếc chuông vàng rung lên.

“Thật xui xẻo khi gặp mấy người.” Minh Đường phủi lá cây và bụi bẩn trên áo.

Chiêu Nhiên nhặt những tờ giấy ủy thác rơi vãi trên đất giúp anh ta, mười mấy trang đều có nội dung giống nhau: “Xua đuổi thợ săn dị thể đang ở lại trong Thế giới Mới. Phần thưởng: 5 đồng tiền âm phủ.”

“Hôm nay sắp phát hết rồi.” Minh Đường giật lấy tờ ủy thác từ tay anh, giũ sạch bụi nhét vào ngực áo.

“Tôi thấy số trẻ sơ sinh trong thành phố đã tăng lên, người đã khuất cũng an táng suôn sẻ, có vẻ tình hình ở Tháp nghiêng đã ổn định rồi nhỉ, còn sức khỏe của ngài Tỉnh thế nào?” Chiêu Nhiên hỏi.

“Ngài ấy tồn tại với Tháp nghiêng, giờ đã đỡ nhiều rồi. Chỉ là trong Thế giới Mới vẫn còn nhiều thợ săn dị thể, tôi phải giúp ngài đuổi chúng ra.”

Chiêu Nhiên lại hỏi: “Chữ trên mấy tờ ủy thác này méo mó xấu xí quá chừng, không giống do ngài Tỉnh viết, cộng thêm mỗi lần đuổi một thợ săn dị thể mà phần thưởng 5 đồng tiền âm phủ có phải là quá nhiều không?”

“Xấu xí quá chừng…” Răng nhọn của hồ ly nghiến lại kêu răng rắc.

Ngài Tỉnh từng dạy anh ta viết chữ, những tờ ủy thác này cũng là anh ta viết thay cho ngài, vì chờ người đến nhận ủy thác quá chậm nên Minh Đường tự đi phát, thực ra hiệu quả khá tốt, giao dịch ở Tháp nghiêng đã trở lại quỹ đạo, sức khỏe của ngài Tỉnh cũng đang dần hồi phục.

Tiếc là Hồ Ly không biết định giá, nó ước chừng một con số 5 đồng tiền âm phủ rồi viết lên, có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, lại được Linh Hồ của Tháp nghiêng trực tiếp bảo đảm uy tín, nên dù là dị thể hay những người khế ước trong Thế giới Mới đều sẵn sàng nhận nhiệm vụ, tiến độ xua đuổi tự nhiên rất khả quan.

Lần này đoán chắc ngài Tỉnh sẽ phải bù lỗ khá nhiều tiền âm phủ, nhưng không sao, chỉ cần tạo ra giao dịch thì Tháp nghiêng vẫn duy trì được hoạt động ổn định, bất kể lời lỗ.

Để ủy thác có hiệu lực cần có sự đồng ý của ngài Tỉnh, ngài ấy nhất định biết chuyện này nhưng lại không can thiệp ngăn cản, để mặc hồ ly nhỏ vui vẻ mỗi ngày bận rộn làm việc cho mình.

“Ừm… còn chưa kịp nói với cậu, chúc mừng cậu đã hóa bướm.” Minh Đường ngập ngừng nói nhỏ, “Còn nữa, trận chiến ở Biển Băng Địa Cực tôi đã không giúp gì, xin lỗi.”

Chiêu Nhiên cong mắt, hoàn toàn không có ý trách móc: “Cảm ơn cậu. Nhà của cậu ở Tháp nghiêng, tôi hiểu mà.”

“Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phát xong ủy thác cuối cùng rồi về Tháp Nghiêng đây, tạm biệt.” Minh Đường biến hình thành hồ ly trắng, nhảy lên ngọn cây, chiếc chuông vàng trên người anh ta khẽ vang.

“Này, các cậu chắc có nhiều tiền âm phủ lắm nhỉ, nhớ ghé siêu thị tiền âm phủ mua đồ nhé.” Hồ Ly nhỏ vẫy đuôi dặn dò.

Chiêu Nhiên cười khổ: “Chắc chắn rồi.” Dù sao chỉ cần một mình Úc Ngạn cũng đủ nuôi sống tiệm tạp hóa anh Viên.

Úc Ngạn vừa thu thập chiến lợi phẩm xong, lau sạch bề mặt của từng dị hạch, suốt thời gian đó y chỉ nghe họ nói chuyện mà không xen vào, đợi khi hồ ly đi rồi mới nói: “Anh ta nhìn có vẻ như người nước ngoài, mà sao nói chuyện lại văn hoa thế.”

“Dị thể có khả năng bắt chước rất giỏi, nghe lâu ngày sẽ bị ảnh hưởng.” Chiêu Nhiên cố nhịn cười giải thích, “Vì ngài Tỉnh nói chuyện kiểu này mà.”

“À, vậy nên anh mới thích nghe hí kịch, kiểu như <Túi ngọc và Túi thêu> gì đó, cũng học từ sếp lớn à?”

“Ừm, thực ra anh không hiểu mấy. Bài nào nghe cũng giống nhau.”

Cả hai lên tàu Thế Giới Mới đến thành phố Pha Tắc, Úc Ngạn từng khám phá thành phố này, Xá Xá Già và Anne sống ở khu rừng gừa bên ngoài thành phố.

Pha Tắc là thành phố phồn hoa nhất ở trung tâm Thế Giới Mới, giao thông tứ phía, phía ngoài đông nam thành phố là lãnh địa của gia tộc Phúc Hạ đất cát, phía đông bắc giáp thảo nguyên thưa Agael, nếu đi thẳng về phía bắc sẽ đến biển Ốc Sóng, biển Ốc Sóng kết nối với vùng nước tiêu điều, đi thuyền nhỏ do bướm khổng lồ Jacob chở qua nước tiêu điều sẽ đến cổng vào Tháp nghiêng.

Giao thông thuận tiện, lãnh địa gia tộc gần như trùng khớp, cùng với vị trí gần Tháp Nghiêng, rất nhiều người ngoại lai đến nhận ủy thác thường dừng chân nghỉ ngơi tại đây, giúp cho thương mại ở thành phố Pha Tắc phát triển mạnh mẽ, vật tư dồi dào.

Nếu phải miêu tả phong cảnh của thành phố nhỏ này, thì đó giống như một lâu đài nơi các tiên hoa cư ngụ. Khắp nơi tràn ngập sắc xanh, những loài hoa dây leo kỳ lạ quấn quanh tường nhà dân, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Mặt đất được lát bằng các phiến đá tròn, thường thấy những con chim đất màu vàng xanh của Agarel kéo hàng hóa đi qua.

“Trước đây không thể tự mình đưa em đến chơi, em lại chưa quen cuộc sống nơi đây, chắc hẳn gặp nhiều khó khăn lắm.” Chiêu Nhiên trong hình dáng con người sánh vai đi trên phố với Úc Ngạn, mái tóc dài rực rỡ được tết thành một bím, cài đầy những bông hoa khô nhỏ xinh, nhưng trên đường phố đầy dị thể hình thù kỳ lạ này lại chẳng mấy ai để ý đến anh.

Trong thành phố này không chỉ có dị thể sinh sống mà còn có không ít vật dẫn và dị thể đã khế ước, hoặc gặp gỡ bạn bè ở Thế giới Mới để cùng mở cửa hàng buôn bán, nhịp sống nơi đây thoải mái hơn hẳn so với thế giới loài người.

“Lần trước em đến thành phố không náo nhiệt thế này.” Úc Ngạn khó khăn tránh một cô gái mèo vừa nhảy qua hàng rào, theo sau cô là hai chú mèo con.

“Vì hôm nay là ngày đại di cư của loài rồng, hẻm núi ảo ảnh bên ngoài thành Pha Tắc là nơi lý tưởng nhất để ngắm cảnh, rất nhiều đồng loại từ khắp nơi đổ về đây để chiêm ngưỡng cảnh tượng kỳ vĩ này. Anh chỉ từng nghe anh chị kể, chưa bao giờ thấy tận mắt.”

Kể từ khi rời khỏi Biển Băng Địa Cực mười lăm năm trước để tìm người khế ước, Chiêu Nhiên hầu như chưa trở lại Thế Giới Mới và vẫn chưa khám phá hết về mảnh đất quê hương trong lành này.

“Quán này ngon lắm, em thử xem.” Chiêu Nhiên dẫn y dừng lại trước một quán nhỏ đầy hoa chuông trắng đang nở, cửa hàng nhỏ này chuyên bán món “Quả băng Sannat,” bà chủ là một phụ nữ dây leo xinh đẹp.

10 xu một ly, khách có thể chọn hai vị tùy thích, Úc Ngạn chọn một loại quả màu hồng phát sáng và một loại quả hình cầu màu cam, Chiêu Nhiên chọn một loại quả mọng đỏ tươi cỡ nhỏ, trả tiền xong anh liền bảo Úc Ngạn: “Em đợi ở đây một chút, anh đi mua bản đồ hẻm núi ảo ảnh.”

“Vâng.”

Một dây leo hoa tường vi nở rộ mọc lên phía sau Úc Ngạn, quấn thành hình một chiếc ghế hoa để khách ngồi đợi, trông có vẻ nhiều gai nhưng khi ngồi lên lại rất êm ái và chắc chắn, bà chủ dây leo còn giúp các bậc cha mẹ giữ em bé.

Bà chủ dùng tua cuốn hái một bông hoa chuông gió màu trắng sữa, lộn ngược lại làm thành một chiếc cốc, trong cửa hàng của bà đầy đủ các loại cây khác nhau, khách chọn vị nào, bà sẽ đặt cốc hoa chuông gió dưới cây đó, tua cuốn khéo léo gõ vào các quả mọng đủ màu, nhanh nhẹn lột vỏ, nghiền nát rồi cho vào cốc, sau đó thêm vào một số loại mật hoa và nước tinh khiết, cuối cùng đặt cốc dưới một đám mây trong cửa hàng.

Không nhìn lầm, là một đám mây, ít nhất hình dạng nó giống như một đám mây, đó chính là chồng của bà chủ.

Thậm chí Úc Ngạn không thể nói đó là loại dị thể gì, tóm lại y chỉ biết ông chủ mây thả những bông tuyết xuống, lấp đầy chiếc cốc hoa.

Hai ly quả băng Sannat phát sáng rực rỡ được đặt lên quầy bar dây leo trước mặt Úc Ngạn.

Úc Ngạn cẩn thận nhấp một miếng, loại quả hồng y chọn có vị giống quả mâm xôi nhưng thơm hơn nhiều, sự kết hợp giữa vị chua của quả và vị ngọt của mật hoa rất hài hòa, tuyết lạnh phủ bên trên như có lẫn tia chớp? Làm kích thích khoang miệng và lan tỏa hương hoa quả khi thở ra.

Thức uống tuyệt vời, khó mà tin được.

Y lén uống một ngụm của Chiêu Nhiên, nước quả đỏ tươi tỏa ra hương vị rượu say lòng người.

“Lại gọi rượu cho mình, gọi thức uống cho em.” Úc Ngạn chống cằm, bực tức gõ ngón tay lên quầy.

Một vài nhà thám hiểm long đong vất vả mệt mỏi đi ngang con đường nhỏ gần đó, những người đàn ông da trắng to khỏe, cánh tay đầy hình xăm còn to hơn cả đùi của Úc Ngạn, trên tay họ cầm bản đồ và giấy ủy thác của Tháp Nghiêng.

Họ đi ngang qua quán quả băng và cũng tới mua một ly nước lạnh để giải khát.

Lúc chờ chờ làm đồ uống, những người đàn ông ấy nhìn Úc Ngạn từ đầu đến chân rồi thầm thì trao đổi vài câu, trong đó có một người đàn ông có hình xăm mỏ neo trên tay tiến đến hỏi y bằng tiếng Anh: “Cậu là ai, có giấy tờ gì thì đưa ra xem.”

Xem ra nhóm thám hiểm này đã nhận ủy thác của hồ ly trắng, đang truy tìm những thợ săn dị thể trà trộn trong Thế giới Mới để kiếm tiền âm phủ.

Úc Ngạn nhấp một ngụm đồ uống của mình, nhướng mày nhìn họ.

Y hoàn toàn hiểu và cũng có thể xuất trình giấy thư ủy thác của Tháp Nghiêng, thẻ VIP đi tàu, giấy chứng nhận tổ trực tự khẩn cấp của Subway, thẻ công tác tổ trưởng hoặc tháo mặt nạ Hồ Chết xuống, y có rất nhiều cách để chứng minh thân phận nhưng lại không làm.

Chờ đến khi Chiêu Nhiên mua bản đồ quay lại, Úc Ngạn hắng giọng một tiếng, đồ đằng mặt trời trước ngực phát sáng cộng hưởng với Chiêu Nhiên, tạo thành vòng tròn đồ đằng mặt trời dưới chân anh.

Bà chủ nhận ra đồ đằng của Nhật Ngự Hi Hòa, những tua cuốn hoa vui mừng ôm lấy chồng đám mây, phấn khích chỉ về phía thần tượng Hi Hòa của mình.

“Sao vậy?” Chiêu Nhiên ngơ ngác.

Những nhà thám hiểm tai mắt nhanh nhạy, sớm đã nghe nói về việc gia tộc Nhật Ngự có người khế ước mới và chiến công đánh bại gia tộc Hoa Hành, họ nhận ra đồ đằng mặt trời của Chiêu Nhiên liền kính cẩn xin lỗi Úc Ngạn: “Thì ra là người khế ước của Nhật Ngự Hi Hòa, thất lễ thất lễ.”

“Không sao.” Úc Ngạn vui vẻ cầm hai ly quả băng Sannat để lại cho bà chủ 50 xu tiền tip, hài lòng bước về phía Chiêu Nhiên.

Hoàn thành màn khoe khoang hoàn hảo, Úc Ngạn vui sướng ngân nga một bài hát trong lúc rời đi.

“Hì hì. “