“Kỳ chuyển thực tập sinh lên chính thức?” Úc Ngạn ôm túi, hai bàn tay cũng thò qua khóa kéo, nhìn kỹ thanh niên không lương thiện đi ngang qua trước mặt.
Hình xăm ngọn lửa trên cánh tay cậu ta tạo cảm giác nóng bỏng cáu kỉnh, lấy cậu ta làm trung tâm, luồng nhiệt độ nóng bức tỏa ra xung quanh, không khí tiếp xúc với làn da đều bị bóp méo, cậu ta mang đôi giày thể thao màu trắng, đế giày như sắt nóng đỏ ấn xuống mặt đất, cậu ta đi qua chỗ nào, trên mặt đất đều tan chảy biến thành hình dấu chân, thậm chí bắt đầu bốc cháy.
Có thể khẳng định, chiếc áo bóng rổ và giày thể thao mà cậu ta mang cùng với chiếc mũ trùm đen nhánh, đều là bộ đồ có hiệu quả đặc biệt, như vậy, khả năng cao cậu ta cũng là vật dẫn có thể gắn dị hạch vào cơ thể.
“Không phải là đối thủ canh tranh chứ… Trông thực lực rất mạnh.” Úc Ngạn lẩm bẩm.
“Lấy mấy thứ đè trên mặt tôi ra… Cậu bắt tôi làm đệm túi, còn liên tục nhét thứ gì đó vào.”
Ngay lúc Úc Ngạn đang mải suy nghĩ, có một giọng phụ nữ không hài lòng vang lên từ dưới đáy túi.
“Ồ. Cô Bạc.” Úc Ngạn lấy người đẹp gấp xếp trong túi ra, “Tôi quên mất cô. Mà không sao, bây giờ tôi đang ở Cục Diều Hâu, lát nữa giao cô cho cảnh sát là dễ chịu ngay ấy mà.”
Cô Bạc nghe xong, khuôn mặt giấy tái mét, hạ giọng: “Đừng, tôi thật sự không làm gì cả, có người nhốt tôi trong thẩm mỹ viện Tế Liễu, nếu tôi không làm theo yêu cầu của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ vứt tôi vào phố đi bộ bỏ hoang kia.”
“Bọn họ là ai?”
“Chờ ra khỏi chỗ này tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Úc Ngạn suy nghĩ một lúc: “Hình như tôi cũng không muốn biết lắm.” Y nhét cô Bạc vào lại túi đeo vai, kéo khóa lên.
Cuối hành lang vang lên tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất, Cảnh sát Diệp bước nhanh đi tới mang theo luồng gió mát. Nhìn thấy Úc Ngạn thì gật đầu, mời y vào phòng làm việc của mình, cảnh sát Demon đưa cho y một ly nước.
“Đêm qua vất vả rồi.” Biểu cảm cảnh sát Diệp dưới lớp khẩu trang màu đen đã dịu đi rất nhiều, “Sau khi được cấp cứu, ông Chu đã qua khỏi cơn nguy kịch, được chuyển đến phòng bệnh thường rồi.”
“Ừm” Úc Ngạn lơ đễnh nhìn ngón chân mình.
“Trong quá trình cấp cứu, Chu có tỉnh dậy mấy lần, đều mơ hồ bày tỏ muốn gặp cậu.”
“Gặp tôi? Không cần đâu, tôi không cần lời cảm ơn.”
“Đây là địa chỉ, đợi một thời gian nữa, sau khi tình trạng của ông Chu hoàn toàn ổn định cậu hãy đến thăm.” Cảnh sát Diệp đưa cho Úc Ngạn một tấm danh thiếp.
“…” Thật phiền phức. Úc Ngạn đành phải nhận lấy.
“Tôi có vài câu hỏi.” Úc Ngạn đột nhiên nhướng mi, “Các vị có bắt được Bao Tư từ Thẩm mỹ viện Tế Liễu không?”
Bao Tư, một y tá mất tích ở bệnh viện Huyện Cổ, bị nghi ngờ hợp tác với nhân viên bảo vệ để bắt cóc bệnh nhân, hiện vẫn chưa rõ tung tích.
Cảnh sát Diệp hơi nhíu máy: “Sao cậu biết?”
“Tôi thấy một ngón trỏ trên khây vô trùng của chuyên gia tư vấn phòng 701.” Úc Ngạn đút túi ngồi lên ghế, cúi đầu, buồn chán đung đưa mũi giày, “Theo cơ chế mượn bộ phận cơ thể để làm đẹp của thẩm mỹ viện Tế Liễu, khách hàng phòng 702 chắc chắn thiếu một ngón trỏ. Chẳng phải cô y tá chạy trốn khỏi bệnh viện Huyện Cổ bị người đầu dê cắn đứt một ngón trỏ à.”
“Không sai, là cô ta. Bây giờ cô ta đang ở trong phòng thẩm vấn.” Cảnh sát Diệp đan tay vào nhau trên bàn, “Nhưng hành vi của cô ta không đủ để truy cứu trách nhiệm hình sự, sẽ sớm được thả thôi.”
Úc Ngạn nói tiếp: “Khi thẩm mỹ viện Tế Liễu thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ, thù lao yêu cầu là giao một bộ phận cơ thể trong vòng bảy ngày, chỉ khi khách hàng quá thời hạn vẫn chưa trả thù lao, mới mới bị chỉ định nhiệm vụ bắt cóc bệnh nhân béo phì.”
“Điều này chứng tỏ trước đây y tá Bao Tư đã đến thẩm mỹ viện Tế Liễu một lần, hơn nữa còn làm một dịch vụ thẩm mỹ nào đó nhưng không trả nổi thù lao, nên buộc phải bắt cóc ông Chu. Tôi nghi ngờ cô ta đã từng phạm tội lớn hơn, đến bước đường cùng mới đến Thẩm mỹ viện Tế Liễu thay đổi khuôn mặt. Tôi nghĩ nên tìm manh mối trong những vụ án khác xảy ra trong tháng này.”
Cảnh sát Diệp gật đầu: “Cậu rất có thiên phú phá án. Tôi vừa mới sắp xếp việc này.”
“Đúng rồi, chúng tôi đã có kết quả kiểm tra viên con nhộng màu xanh lá cây mà cậu tìm thấy trong thẩm mỹ viện.” Cảnh sát Diệp lấy ra một chiếc túi niêm phong đặc biệt chứa viên nang màu xanh lá cây huỳnh quang, “Chất trong viên nang được lấy từ đống đổ nát của Cơ sở nuôi dưỡng thành phố Hồng Ly, sau khi sinh vật uống vào rất có thể đột biến thành dị thể, chúng tôi cũng tìm thấy viên con nhộng tương tự trong cơ quan tiêu hóa của người đầu dê, có thể nói người đầu dê tấn công bệnh viện không phải ngẫu nhiên, mà có ai đó cố ý đầu độc gây ra, vụ án này cũng đang được điều tra.”
Úc Ngạn không hứng thú lắm với những việc không thuộc phạm vi nhiệm vụ của mình, y nhìn hành lang bên ngoài cửa sổ, lắng nghe những chuyện không liên quan đến mình như đang trong giờ học.
“Được rồi, chuyện tôi muốn nói có nhiêu đó, cảm ơn Subway đã giúp đỡ, việc khám nghiệm tử thi người đầu dê đã hoàn thành, cái này trả lại cho cậu.” Cảnh sát Diệp đặt dị hạch màu xanh đến trước mặt Úc Ngạn, là hạch quái dị sừng dê xanh cấp hai tịch thu ở bệnh viện Huyện Cổ.
Tinh thần Úc Ngạn bỗng tỉnh táo, không chút khách sáo đút sừng dê vào túi, cẩn thận chờ đợi lời tiếp theo của cảnh sát Diệp, hơi lo lắng cô ấy sẽ đòi lại cánh diều hâu xanh cấp ba y đang giữ.
Rõ ràng cảnh sát Diệp không có ý so đo nhiều với y, cũng không nhắc đến việc Úc Ngạn tháo dỡ con diều hâu máy của mình.
Là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Úc Ngạn suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Tôi còn một nghi phạm nữa, là cô Bạc Như Chỉ – người gây náo loạn gà chó không yên ở phố đi bộ Cửu An mấy năm trước, giao cho các vị xử lý.”
Vừa nói, y vừa kéo khóa chiếc túi lấy cô Bạc ra, cầm một đầu lắc nhẹ đè thẳng nếp gấp: “Là cô ta. Cô ta nói mình không phải chủ mưu, có người đứng sau chỉ đạo.”
Cô Bạc không nhúc nhích, tạo dáng xinh đẹp, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
…
Cảnh sát Demon cười khan: “Biển quảng cáo?”
“Không phải,” Úc Ngạn lắc lắc tay cô Bạc, “Này, cô đừng giả chết.”
…
Cảnh sát Diệp vẫn chấp hai tay lại với nhau ngồi thẳng, khuôn mặt nghiêm túc: “…”
“Ơ.” Úc Ngạn còn muốn cố giải thích thêm, lại bị cảnh sát Diệp kiên quyết tiễn khách.
Rời khỏi Cục Diều Hâu qua cửa hông, Úc Ngạn lôi cô Bạc ra, nheo mắt đánh giá cô. Cô Bạc cười the thé, đắc ý liếc mắt đưa tình với Úc Ngạn.
*
Sau khi tiễn Úc Ngạn đi, Demon quay trở lại phòng làm việc của cảnh sát Diệp, cúi người, chống khuỷu tay lên bàn, hỏi bằng tiếng Trung không chuẩn: “Úc Ngạn đang nói đùa ạ? Tính cách của cậu ấy rất lạnh lùng, không giống người như vậy.”
“Cậu ấy không nói dối, đó chính là cô Bạc.” Cảnh sát Diệp sắp xếp lại tài liệu trên bàn, “Muốn tra ra kẻ đứng sau cô Bạc, chỉ có thể thả dây dài câu cá lớn.”
“Tôi không biết câu cá.” Demon hoang mang lẩm bẩm.
“Đừng quan tâm chuyện đó nữa, kiểm tra xem mình viết gì đi.” Cảnh sát Diệp ném hai tờ giấy viết tay lên bàn, chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo ghép lại với nhau ——
“Bản kiểm điểm.
Lãnh đạo thân mến, lần này tôi đã phạm sai lầm, tôi đã nghĩ đến nhiều điều, tôi rất hối hận, không chỉ rất tức giận về hành vi của mình mà còn nhận thức sâu sắc về mức độ nghiêm trọng của sự việc, tôi chỉ chú ý đến sự an toàn của cấp trên của mình, nhưng lại xem nhẹ tầm quan trọng của việc chấp hành mệnh lệnh, tôi hy vọng rằng cấp trên Diệp sẽ đến phòng tạm giam đón tôi. Demon”
Cảnh sát Diệp xoa sơn căn lắc đầu, ngước lên thấy Demon giống như một chú chó Golden Retriever nằm sấp trên bàn chờ khen ngợi.
*
Úc Ngạn đang chuẩn bị lên tàu điện ngầm về nhà, khi kiểm tra điện thoại, phát hiện người phỏng vấn để lại tin nhắn cho mình.
“Buổi tối qua chỗ tôi, dạy bù cho cậu.”
Nhưng hôm nay là thứ sáu, ngày mai lại là cuối tuần, học bù làm gì.
Úc Ngạn: “[Link]: Theo quy định của nước ta mỗi ngày người làm lao động làm việc từ…”
Boss: “Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây.”
Úc Ngạn mặc kệ, tắt điện thoại đi vào ga tàu điện ngầm. Sau khi trở về từ Thẩm mỹ viện Tế Liễu, y đã dùng hết một viên hạch muỗi đêm, có thể ném hạch vào hộc tủ tivi để đổi lấy một trang nhật ký, y rất tò mò về những câu chuyện không tồn tại trong trí nhớ của mình.
Đi vào ga tàu điện ngầm, Úc Ngạn dựa vào lan can cầu thang thép chuẩn bị trượt xuống, nhưng vừa mới nhảy lên thì y đã bị bắt.
Chiêu Nhiên đứng đầu ở cầu thang, tay phải cầm một chiếc ô màu đen, tay trái xách cổ áo Úc Ngạn, rồi quay người rời khỏi ga tàu điện ngầm.
*
Úc Ngạn bị Chiêu Nhiên xách nách mang về biệt thự.
“Công ty các anh ép tăng ca, việc này không đề cập trong hợp đồng.” Úc Ngạn vùng vẫy thoát khỏi khuỷu tay trói mình, cuối cùng cũng thoát ra được, để lại vài dấu chân trên sàn nhà.
“Cậu cũng đọc kỹ hợp đồng phết nhỉ,” Chiêu Nhiên giữ chặt tay y, ép Úc Ngạn vào tường không cho y chạy lung tung, “Giữa ban ngày ban mặt mà dám tới trung tâm thương mại rêu rao khăp nơi, lá gan cậu cũng to đấy. Nhân viên Subway mỗi ngày đều phải làm việc cẩn thận, cậu thì đi lang thang một mình trên phố, nói không chừng lúc đi ngang qua góc cua nào đó, thì bị bịt miệng cắt cổ.”
“Tôi chưa từng lộ mặt, lúc làm việc luôn đội mũ trùm đen nhánh nên không ai nhìn thấy mặt tôi.” Úc Ngạn cố gắng vặn vẹo cơ thể nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay đang giam giữ mình, “Tôi tới để làm việc, không phải bán mình cho mấy người, anh dựa vào đâu mà bắt tôi…”
Thực ra Chiêu Nhiên cũng biết mình đang lạm dụng chức quyền, sao anh lại phải giận như thế. Nhưng đầu óc chậm chạp và diễn xuất vô dụng này của Úc Ngạn thực sự khiến anh hơi khó chịu. Nếu Úc Ngạn cứ tiếp tục với thái độ thờ ơ như vậy, kế hoạch của anh sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Một tiếng rít vang lên, khóa kéo của mũ trùm đen nhánh vô tình bị kéo ra, tiếng kéo kèm theo một âm thanh: “Meo ~”
Phía sau áo khoác của bộ đồ đen nhánh cũng được trang bị một chiếc khóa kéo, đây là quần áo được thiết kế đặc biệt cho vật dẫn, sau lưng có chỗ cho hạch cánh chim, áo khoác giữ ấm tuột khỏi vai, để lộ chiếc áo phông không tay màu đen bên trong.
Cánh tay của cậu trai trẻ thiếu dấu vết của việc tập luyện cơ bắp, các đường nét tự nhiên mịn màng tràn đầy sức sống và đẹp đẽ.
Úc Ngạn quay đầu lại, ánh mắt hung dữ như muốn cắn người.
Chiêu Nhiên nhịn một lúc, không thể nhịn được bật cười: “Khóa kéo của cậu…”
“Hứ.” Úc Ngạn hờn dỗi kéo nhanh tay khóa kéo lại, khóa kéo không biết thời thế lại kêu meo meo.
Y đen mặt đá văng giày, hừng hực chạy qua hành lang, áo khoác không cởi đã nằm úp sấp lên giường Chiêu Nhiên, ném túi đeo vai bẩn thỉu, thành thật vùi mặt vào trong gối.
Có lẽ đây là thực tế mà mọi người lao động đều phải chấp nhận, mặc dù không bị xã hội đánh đập nhưng bị người phỏng vấn đánh đập.
Chiêu Nhiên rót nước trái cây mang vào phòng ngủ, nhìn qua khe cửa thấy hai thằng nhóc Không Đáng Tin và Đáng Tin, một đứa đang vuốt tóc Úc Ngạn, một đứa vuốt ve lưng y, dáng vẻ nhẹ nhàng an ủi giống như người vừa mới bắt nạt Úc Ngạn là hai đứa nó.
“Khụ.” Chiêu Nhiên đẩy cửa đi vào, hai bàn tay giật mình vội vàng chui vào một góc trong bóng tối, biến mất không thấy bóng dáng.
Anh đặt ly nước ép lên tủ, ngồi xuống mép giường: “Kỳ chuyển thực tập sinh lên chính thức năm nay sẽ phức tạp hơn những năm trước, nếu không dạy trước cho cậu một số điều, chỉ sợ đến lúc đó cậu sẽ bị thương.”
Úc Ngạn ôm gối ngồi dậy, xếp bằng, tựa cằm lên gối: “Anh nói đi.”
“Nội dung rất nhiều, cậu lấy giấy bút ra ghi chép đi.”
“Tôi có thể nhớ được.” Úc Ngạn lười biến rũ mi, “Tôi chưa bao giờ ghi chép trong giờ học.”
Chiêu Nhiên bó tay với y, đành phải giảng dạy từng bước: “Đầu tiên, kỳ chuyển chính thức sẽ chia làm ba phần: kiểm tra viết, kiểm tra thực lực, và mô phỏng cứu hộ để đánh giá năng lực nghiệp vụ của thực tập sinh, hôm nay tôi sẽ giảng về nội dung bài kiểm tra viết.”
“Đầu tiên, cậu có thắc mắc về công việc hiện tại không?”
“Ừm… Có.” Úc Ngạn suy nghĩ một lúc, “Điều kiện cộng hưởng trên máy phân tích lưu trữ hạch có ý nghĩa gì vậy? Hạch nào cũng có, nhưng đều không xác định.”
“Điều kiện cộng hưởng có nghĩa hạch cậu sử dụng có thể xuất hiện cộng hưởng với cậu, nhưng chỉ có thể gặp không thể cầu, trước khi cộng hưởng xảy ra không ai biết điều kiện đó là gì, có thể trong lúc vô tình cậu nói câu gì đó sẽ kích hoạt điều hiện cộng hưởng.” Chiêu Nhiên kiên nhẫn giải thích, khái niệm này không dễ hiểu lắm, anh còn đang suy nghĩ cách giải thích để Úc Ngạn hiểu được thì Úc Ngạn đã gật đầu hiểu:
“Khi chơi game, một thao tác ngẫu nhiên có thể mở khóa thành tích.”
Chiêu Nhiên sửng người. Sự hiểu biết của y thực sự xuất sắc.
“Là ý này, sau khi cộng hưởng, dị hạch sẽ xuất hiện một khả năng mới ngoài khả năng cơ bản.”
“Ừm… Đã hiểu.” Úc Ngạn hỏi tiếp, “Còn nữa, bên trong mấy phân tích lưu trữ hạch có một hạch cấp bạc, gọi là loại phòng ảo, ý là gì vậy ạ?”
“Lúc trước tôi đã giải thích với cậu về phòng ảo, trong không gian nơi dị thể nuốt chửng con người đều có tỉ lệ hình thành phòng ảo. Sau khi cậu phá giải phòng ảo, không gian này sẽ rơi xuống một viên hạch, gọi là hạch phòng ảo – xxx, nó là trung tâm chống đỡ hoạt động của toàn bộ phòng ảo.”
“Chủng loại dị hạch có ba loại, loại bình thường, loại phòng ảo ác, loại dị hóa. Hầu hết các dị hạch đều là loại bình thường, được hình thành bởi các vật thể có ở khắp mọi nơi, ví dụ như dê, muỗi, nó đều được sản sinh từ trong phạm vi nhận biết của cậu.”
“Loại phòng ảo là chỉ dị hạch được hình thành trong phòng ảo, nó có thể không phát triển trong bất kỳ sinh vật nào, có thể trôi nổi trong không khí ở phòng ảo, đây là loại phòng ảo.”
“Loại dị hóa dễ hiểu nhất, bất cứ thứ gì trông giống quái vật tức là dị hạch được tạo ra bởi một vật thể nằm ngoài phạm vi nhận thức của con người, đều được sếp vào loại dị hóa.”
Úc Ngạn cảm thấy hứng thú, nghiêng người về phía trước: “Người phỏng vấn, anh đã từng thấy loại dị hóa chưa?”
“Đương nhiên là thấy rồi.” Chiêu Nhiên bưng nước trái cây lên hớp một ngụm, “Đó là một khối dị thể mọc đầy mắt, giống như ốc mượn hồn ở nhờ trong vỏ sò, ngụy trang thành sò biển, tần suất chớp mắt không giống nhau, lúc chớp mắt cậu có thể nghe thấy âm thanh của bọt khí. Chỉ cần mở vỏ sò ra là cậu có thể nhìn thấy một chiếc đầu lâu, đó là đầu bạn trai cũ của nó.”
“Sò biển không tính là loại bình thường ạ?”
“Dị hình nhiều mắt bên trong mới là bản thể thực sự, cậu có thể xem nó là một con quái vật bị vỏ sò bọc lại.”
“À…” Úc Ngạn tỏ vẻ nghiêm túc, “Thế tại sao nó lại ăn thịt bạn trai cũ?”
“Bởi vì loại dị hóa này có khả năng đặc biệt, đó chính là phải tuân theo lời thề đã thề với nó, nếu vi phạm sẽ chết.”
Úc Ngạn chớp chớp mắt: “Bạn trai cũ thề gì thế?”
“Thề yêu nó cả đời, ha ha ha, thề xong thì chết ngay tại chỗ, ha ha ha ha ha ha ha…” Chiêu Nhiên tự nói tự cười, dưới ánh mắt mê mang của Úc Ngạn cười một lúc lâu.
“Khụ.” Chiêu Nhiên hắng giọng, tiếp tục giảng nội dung sau.
Nói gần ba tiếng đồng hồ, Chiêu Nhiên miệng đắng lưỡi khô, uống hết ba ly nước ép, lấy giấy bút đặt trước mặt Úc Ngạn: “Thi thôi, tôi ra câu hỏi, cậu viết câu trả lời, xem cậu nhớ được bao nhiêu.”
“Nghỉ một lát đi… tôi mệt rồi.” Úc Ngạn nằm lỳ trên giường, ngậm nắp bút ngẩn ngơ.
“Cậu có làm gì đâu.”
“Tôi đang động não.”
“Thi trước đã, thi xong rồi nghỉ ngơi.”
Chiêu Nhiên dựa vào chiếc ghế xoay, đọc mười câu hỏi, mười phút sau, thu giấy trả lời.
Hay thật, câu hỏi trắc nghiệp thì chọn toàn câu C, còn câu hỏi tự luận thì trả lời “Bạn trai cũ của sò biển lớn yêu mày cả đời ha ha ha”.
“Chậc.” Chiêu Nhiên đập tờ giấy lên bàn, xoa lông mày. Phí công giảng từ trưa đến giờ, anh phát hiện Úc Ngạn rất thích lơ đễnh, chắc là suốt hai tiếng rưỡi cuối chỉ nghĩ về chuyện con sò và bạn trai cũ của nó thôi.
Úc Ngạn ngậm bút, nhìn người phỏng vấn ngồi trên ghế, nhắm mắt không nói gì suốt một lúc lâu, không nhịn được chìa tay dùng nắp bút chọc vào đầu gối của anh.
Chiêu Nhiên không để ý đến y.
“Giận à?” Úc Ngạn bò xuống giường, mang vớ giẫm lên sàn nhà, dò xét nhìn quanh hai má Chiêu Nhiên, “Người phỏng vấn, anh giận thật à.”
“Tránh xa tôi ra để cho tôi yên. Cậu đi chơi đi.”
“Người phỏng vấn, tôi cái này cho anh.”
Chiêu Nhiên bất đắc dĩ mở mắt ra, thấy Úc Ngạn mò mẫm trong túi quần lấy ra một hộp nhung nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc khuyên tai màu đen.
“Người phỏng vấn, anh có xỏ lỗ tai không?”
Chiêu Nhiên không nói nên lời, mím môi nhìn món trang sức hình tròn màu đen, một lúc lâu sau mới khàn khàn trả lời: “Không có.”
“Vậy cũng không sao.” Úc Ngạn nâng một chân, quỳ trên đệm ghế giữa hai chân Chiêu Nhiên, cúi người tới gần, nắm lấy dái tai phải của anh, đưa đầu nhọn của khuyên tai vào giữa, từ từ xuyên qua da thịt.
Không khí như ngưng lại, bên tai yên tĩnh, chỉ còn nhịp tim của hai người, một người bình tĩnh như nước, như như kẻ giết người hàng loạt giơ lưỡi dao, người kia như cuồng phong bão tố, say mê như muốn thiêu đốt khung xương lồng ngực thành tro tàn.
Nhịp tim dồn dập bên tai chính là lý do Úc Ngạn được voi đòi tiên.
Vị trí bị xuyên qua chảy ra một dòng máu nhỏ, đỏ tươi trên làn da tái nhợt, chảy dọc xuống ngón tay của Úc Ngạn, nhỏ giọt trên tay vịn ghế.
Lúc đi dạo phố với hai thú cưng, Úc Ngạn đã nhìn trúng chiếc khuyên tai này, rất hợp với làn da trắng như tuyết của người phỏng vấn.
Úc Ngạn dùng bàn tay dính máu khều lên vành tai đỏ bừng: “Đừng giận mà người phỏng vấn. Thực ra bây giờ tôi có thể đọc thuộc lòng không sai một từ mấy vấn đề anh giảng cho anh nghe, anh muốn nghe từ đoạn nào?”