Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 204: Hóa kén (5)




Hình ảnh xúc xắc hình lập phương xoay quanh Nặc Lan

Không gian vòng vàng dưới chân rất nhỏ, Nặc Lan chỉ có thể đứng sát vào Úc Ngạn, đôi giày cao gót bước vào vòng, nắm chặt cánh tay y.

Cơ thể Úc Ngạn đã sắp gục ngã, mắt nhắm hờ, khoảng cách gần đến mức y có thể cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ cô, thậm chí mùi hương thoang thoảng trên người cô, y đành nắm chặt tay không dám nhúc nhích.

Hơn hai mươi năm trên đời, y chưa từng trải nghiệm sự hy sinh không vụ lợi từ con người, cho đến hôm nay, trong đầu y xuất hiện một suy nghĩ chưa từng có — dù có một ngày thế giới diệt vong, những người này không đáng phải chết.

Ký ức của Úc Ngạn quay trở lại boong du thuyền Muses xa xôi, khi đó Nặc Lan cũng như vậy, dứt khoát bước vào vòng vàng, lấy mạng sống làm tiền đặt cược, dùng hạch thần Bài đối đầu với roulette của quái vật xương trắng, cô được Thần Bài phù hộ, roulette dừng lại ở vùng trống một phần sáu, quái vật xương trắng bị bàn tay quỷ tự triệu hồi đâm xuyên thủng, trọng thương ngã xuống đất.

Hiện tại, bộ xương hồng chỉ còn lại một phần tư lượng máu, chỉ cần thắng thêm một lần nữa… Nhất định phải thắng thêm một lần nữa.

Úc Ngạn nắm chặt cánh tay Nặc Lan thở hổn hển.

“Tỷ lệ thắng tối đa có thể đạt 98% nhưng lỡ thua ở 2% còn lại thì sao?”

“Nếu thua thì chị chết thôi, sợ gì chứ.”

Lúc đó cô đã nói như vậy.

Thời gian chờ đợi kết quả cuối cùng dài đằng đẵng và khó chịu, toàn bộ vỏ kén yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của cả hai, nhưng bộ lễ phục nhà ảo thuật của Úc Ngạn có thể cảm nhận chính xác thời gian, y chắc chắn không phải thời khắc chưa biết sinh tử khiến y khó chịu mà là thời gian họ chờ đợi quá dài.

Dù vòng vàng đã khóa chặt dưới chân nhưng roulette mãi vẫn chưa khởi động.

Úc Ngạn quay đầu tìm kiếm Chiêu Nhiên, bộ xương hồng đứng cách đó mười mét, ba cánh tay buông thõng bên người, một bàn tay xương che miệng nở nụ cười yêu kiều với họ, mái tóc dài màu hồng của anh bị luồng sáng vàng từ roulette dưới chân thổi bay lên.

Răng nanh hé mở, hình như anh nói một câu bằng ngôn ngữ của quái vật, lỗ đạn trên đầu lưỡi vẫn còn chảy máu nhưng anh cười rất đáng sợ, Úc Ngạn đoán anh đang nói: “Đến lúc kết thúc.”

Roulette vẫn chưa khởi động.

Mắt Úc Ngạn từ từ mở to, lòng trắng mắt phủ đầy tơ máu vì kinh ngạc quá độ mà ứ máu, giọng nói khàn khàn, âm cuối gần như vỡ òa trong tiếng nghẹn ngào: “Anh ấy học được cách giả vờ dùng kỹ năng rồi.”

Hạch Thần Bài ở ngón út tay phải Nặc Lan tắt ngấm, bước vào trạng thái hồi chiêu (cd).

Ảo ảnh xúc xắc bao quanh hai người ngừng quay, nhìn từ xa như một lồng giam hoa lệ, giam cầm số phận trong một không gian nhỏ hẹp.

Tiếng cười nhức óc the thé của bộ xương hồng vang vọng trong vỏ kén, roulette dưới chân anh tỏa ra ánh vàng, kim chỉ vàng quay tròn cuối cùng dừng lại ở hình quạt có xác suất năm phần sáu đầy đặn.

Ngực Úc Ngạn đột nhiên bị đánh một chưởng, cơ thể mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, lưng đập đất đau đớn, y vùng vẫy ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Nặc Lan.

Nặc Lan đẩy y ra khỏi vòng vàng, mỉm cười thong dong: “Năm tuổi vào sòng bạc, chị đã biết sẽ có ngày này.”

“Nặc Lan –!” Úc Ngạn hét khản cả giọng, ngón tay móc vào mắt trái, cưỡng ép xé toạc hạch dơi quỷ ra khỏi hốc mắt rồi nhét hạch chữa trị hai chiều vào.

Vòng vàng khóa Nặc Lan đã lan thành một địa ngục sâu thẳm màu tím đen, một bàn tay quỷ to như thân cổ thụ đột ngột vươn lên từ lòng đất, năm ngón tay co lại, siết chặt Nặc Lan trong lòng bàn tay.

Kiếm ánh sáng hư vô trên tay cô rơi xuống, cắm ngược vào mặt đất.

Hạch chữa trị hai chiều trong mắt trái Úc Ngạn nhấp nháy ánh đỏ rực liên tục, y thúc đẩy khả năng chữa trị, ra sức tiêu hao số lần dùng của hạch chữa trị, máu và nước mắt trên các mạch máu vỡ nát trong hốc mắt trái chảy ra nhuộm đỏ toàn bộ mặt trái. Chỉ cần có thể cứu vãn một chút, ít nhất để lại một phần thi thể cũng được, chỉ cần còn xương cốt, khi y khế ước với Chiêu Nhiên sẽ là ngày đồng hồ bất thường tái hiện đỉnh cao.

Trong vỏ kén u ám, ở một góc nào đó bừng lên ánh sáng ấm áp mờ nhạt, một tia sáng dịu dàng chiếu vào lòng bàn tay quỷ vực sâu, một luồng sáng màu vàng như vỏ trứng chảy ra năng lượng liên kết với cơ thể Nặc Lan.

“Này cô, cô không thể chết.”

Nghe thấy giọng nói của người khác, Úc Ngạn cảnh giác nhìn qua, đầu tiên y nhìn thấy một chiếc đèn đốt vàng ấm áp, giống như đang đi trong đêm bão tuyết mùa đông giá rét, bất ngờ nhìn thấy cửa sổ sáng đèn của một căn nhà gỗ nhỏ ở đằng xa.

Chung Ý Thâm vươn tay kéo tơ vào kén, tiến lại gần trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Ngạn.

Nhưng mỗi bước đi của cậu ta đều rất khó khăn, trông như đang chịu đựng nỗi đau vô tận, sắc mặt tái xanh, bọt máu trào ra khỏi khóe miệng.

Cậu ta dùng đèn biển sâu để chia sẻ tổn thương của roulette, cơ thể cậu ta cũng có một phần cơ chế giảm sát thương, nhưng roulette vẫn gây ra tổn thương không nhỏ.

Hình phạt cho kẻ thua Roulette đã kết thúc, tay quỷ biến mất, Nặc Lan rơi từ trên cao xuống, Úc Ngạn nhảy lên đón lấy cô, đặt cô nằm xuống đất, hai tay ấn vào những cơ quan nội tạng bị vỡ và xương cốt đứt gãy, dùng hạch chữa trị hai chiều để cứu lấy sự sống đang dần biến mất của cô.

“Cậu dám vào kén?” Úc Ngạn giữ bình tĩnh cẩn thận chữa trị, cố gắng hết sức để phục hồi vết thương của Nặc Lan đến mức nhẹ nhất, không ngẩng đầu hỏi Chung Ý Thâm, “Không sợ vào được mà không ra được sao?”

“Sợ chứ.” Chung Ý Thâm lau đi vết máu ở khóe miệng, khó khăn chống tay xuống đất ngồi xuống bên cạnh Nặc Lan, dùng đèn đốt soi sáng vết thương của cô, bộ váy dealer đen trắng của cô đã thấm đẫm máu, “Nhưng tôi đoán các cậu có cách ra khỏi đây.”

Cậu ta liếc nhìn kiếm ánh sáng hư vô cắm ngược trên mặt đất. Từ lúc cậu ta phát hiện thanh kiếm này có thể giữ cửa đang mở nửa cánh, cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ.

“Úc Ngạn, cậu muốn hạch đèn biển sâu của tôi đến thế, tôi đoán trên người cậu còn có hạch cấp cao hơn nhưng không thể tự dùng. Để tôi giúp cậu một tay, thế nào? Cậu biết phải trả ơn tôi thế nào rồi chứ?”

Úc Ngạn không nói gì, chỉ máy móc sử dụng hạch chữa trị, viên hạch đỏ cấp hai này có giới hạn số lần sử dụng, sau khi sử dụng tổng cộng 50 lần thì sẽ báo hỏng, y đã dùng đến lần thứ 49.

Bộ xương hồng ngồi tự tin trên những sợi tơ treo lơ lửng trong kén, đôi chân dài xương trắng vắt chéo vào nhau, nhìn xuống khoảnh khắc đầy máu tanh nhưng dịu dàng dưới đất, nhìn từng người một rời bỏ cuộc sống, sinh ly tử biệt, đồng thời tra tấn tinh thần và ý chí của đối thủ. Lại có thêm kiến nhỏ bò vào kén, thật thú vị.

Ngón tay Nặc Lan khẽ động, máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt cô, mắt cô khó mở ra, yếu ớt nâng tay lên, sờ mặt mình.

Úc Ngạn cẩn thận lau đi vết máu trên mí mắt cô, nói nhỏ: “Những vết thương trên mặt đã chữa trị rồi, vẫn còn đẹp lắm, không thay đổi gì đâu.”

“Giữ lại số lần chữa trị, còn hữu dụng…” Nặc Lan nắm lấy cổ tay y, giọng yếu ớt, Úc Ngạn nắm ngược cổ tay cô, rút kiếm ánh sáng hư vô trên mặt đất đưa vào tay Nặc Lan, “Chị, phá kén đi. Có khống chế bằng tay không tạm dừng tổn thương của Nguyễn Tiểu Ly cứu giúp kịp thời, chị và Phượng Hí sẽ không chết. Nếu chậm hơn…” Y nhìn vũng máu đọng lại trên mặt đất, sắp đạt đến giới hạn mất máu của con người.

Khuôn mặt của Nặc Lan đã trắng bệch, đôi môi tím tái run rẩy: “Thất bại ngay trước khi thành công, cậu muốn bỏ cuộc sao? Phá kén… Tổ trưởng Chiêu sẽ lặng lẽ chết đi, cậu muốn chị tự tay hủy diệt ngài ấy sao? Chị không muốn nhìn cậu thất bại, chị còn nợ cậu nhiều điều tốt đẹp.”

Úc Ngạn không chút cảm xúc: “Em sẽ không thất bại, cũng quyết không để Chiêu Nhiên lặng lẽ chết đi. Phá kén.”

Giọng nói bình tĩnh đến cực độ của y khiến người khác tin tưởng, Nặc Lan nửa ngồi dậy, nắm chặt kiếm ánh sáng bạc, do dự một lúc, rồi dùng hết sức mạnh của mình cắm sâu lưỡi kiếm vào mặt đất.

Cơ thể Nặc Lan cộng hưởng với kiếm ánh sáng hư vô, tại nơi lưỡi kiếm cắm xuống đất, những tia sáng bạc như tia sét rạn nứt ra khắp nơi, uốn lượn lan rộng khắp kén, lưỡi kiếm bạc và cánh tay phải của Nặc Lan cùng phủ đầy phù chú, đó là dấu hiệu tiến hóa thành Đinh Phá Kén.

Chung Ý Thâm nhướng mày, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình. Cô có thể cưỡng ép phá kén.

Vỏ kén phủ đầy vết nứt, rung chuyển cùng với mặt đất, bộ xương hồng cũng chịu ảnh hưởng lớn, đôi tay xương bọc đầu, đau đớn kêu thét rồi ngã sầm xuống đất.

Anh yếu ớt quỳ gục giữa kén, mái tóc dần chuyển thành màu trắng tuyết, xương cốt cũng dần bị mỏng manh phong hoá, cơ thể anh dần dần tiều tụy, tàn úa, những mảnh vỡ phát sáng màu hồng từ cơ thể hắn bắn ra ngoài, bay lên trời và hòa vào vòng sao.

Sinh mệnh của anh, ngọn lửa nhảy múa suồng sã đã sắp tàn, đóa hoa rực rỡ đang héo úa và tàn lụi.

Vỏ kén nổ tung, những sợi tơ và mảnh vỡ bắn lên trời rồi rơi lả tả xuống, những người đứng ngoài kén đều có biểu cảm khác nhau, khiếp sợ không thôi, Nguyễn Tiểu Ly thấy kén vỡ, lập tức xách hộp cấp cứu lao vào trong, vẫy tay ra hiệu Ngụy Trì Dược đẩy xe cáng đến.

Kỷ Niên thì cứng đờ, quên mất mình đang ở đâu, không dám tin Úc Ngạn có thể chấp nhận kết quả thất bại trong gang tấc, mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể, dù phải hy sinh Nặc Lan và Phượng Hí, dù phải đánh đổi bằng mạng sống của mình, y cũng sẽ nắm chặt lấy một tia hy vọng trong tay, ôm hy vọng đó mà chết. Sao có thể…

Úc Ngạn đứng dậy, đối diện với bộ xương hồng đang chuẩn bị tan vỡ và biến mất, trầm giọng nói: “Cậu ấm, treo đèn lên tôi.”

“Quyết định sáng suốt.” Chung Ý Thâm nhấc chiếc đèn đốt nhàn nhạt lên, quầng sáng màu vàng vỏ trứng dung hợp thành dòng chảy năng lượng treo lên người Úc Ngạn, “Cậu đã gắn hạch gì vào? Không ngờ cậu cũng có cách lấy được hạch vàng cấp hai, Chiêu Nhiên cho cậu à.”

Úc Ngạn tháo hạch chữa trị trong hốc mắt ra, nhắm chặt đôi mắt, cơ thể bừng sáng lên ánh vàng rực rỡ, quầng sáng màu vàng tượng Phật lan tỏa quanh mặt đất dưới chân y.

Một tia sáng vàng rơi xuống mặt đất, lan tỏa sang hai bên hợp thành một vòng tròn, giống như dòng kim loại nóng đổ vào khuôn đúc hình đồng hồ mặt trời, cuối cùng tạo thành một mặt đồng hồ mặt trời hoàn chỉnh.

Hạch vàng cấp ba vàng tượng Phật cấp cao phát ra sóng năng lượng dâng trào, đó là đồng hồ bất thương thực sự mà ngay cả Chiêu Nhiên hiện tại cũng không thể sử dụng.

“Mẹ nó cậu có hạch vàng cấp ba?!!! Úc Ngạn, cậu đúng là yêu tinh hại người khốn nạn! Tôi –” Sự chấn động của năng lượng khủng khiếp truyền qua tia sáng của đèn đốt vào cơ thể Chung Ý Thâm, từng mạch máu và dây thần kinh như gánh chịu súng bắn nước cao áp, cơn đau xuyên thấu đến đỉnh đầu tựa như bị đẩy ra ngoài không gian mà không mặc đồ bảo hộ, cậu ta cảm thấy linh hồn mình bị nghiền nát, không thể phản khán, cuối cùng bị đập tan.

Chung Ý Thâm ngã sập xuống đất, phun ra một ngụm máu đen lẫn với những mảnh nội tạng.

Ngay cả Chung Ý Thâm có khả năng tự giảm sát thương cũng bị hạch vàng cấp ba đánh cho thê thảm như vậy, Úc Ngạn chắc chắn sẽ chịu tổn thương lớn hơn nữa, Chung Ý Thâm chỉ sợ y y sẽ bị liệt hẳn.

Nhưng y vẫn đứng đó, đứng dưới ánh sáng của vòng sao trong Thế Giới Mới, đứng trước bộ xương hồng sắp biến mất, dấu vết đồng hồ mặt trời dưới chân y di chuyển đến bên cơ thể của bộ xương hồng, kim đồng hồ từ trên cao bắt đầu quay theo chiều kim đồng hồ.

Vùng hình quạt kim đồng hồ đi qua trở nên tối lại, những phần kim đồng hồ chưa đi qua thì vẫn sáng rực, bộ xương hồng quỳ ngồi chính giữa đồ đằng đồng hồ mặt trời, anh không còn cử động nữa, những mảnh vỡ màu hồng đang phát nổ từ cơ thể anh cũng dừng lại trong không trung.

Thời gian của anh bị đồng hồ bất thương tạm dừng nhưng kim đồng hồ vẫn đang quay, với giới hạn sinh mạng của Úc Ngạn, y chỉ có thể tranh thủ được tối đa 48 phút.

Ba vạch máu trên đầu Úc Ngạn cũng bị hạch vàng cấp ba phản tác dụng mạnh mẽ làm tiêu hao sạch, nhưng dưới chân y lại xuất hiện vòng vàng tượng Phật một lần nữa, các bánh răng xoay tròn bao phủ thanh máu trên đầu y một lớp khiên khóa máu.

Chung Ý Thâm một tay cầm đèn, tay còn lại cố gắng chống lên đầu gối để không trông quá chật vật, biểu cảm của cậu ta từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành chết lặng và hoang mang: “Còn một viên nữa…? Rốt cuộc cậu là ai…”

May mắn là y trông cũng đã kiệt quệ, không thể sử dụng khả năng của hạch vàng cấp ba thêm lần nào nữa, nếu không Chung Ý Thâm sẽ sớm cho rằng y cũng là quái vật.

Thanh máu của Úc Ngạn gần như cạn sạch, y loạng choạng đứng thẳng, thở ra một hơi dài sau đó lê bước đến bên bộ xương hồng, quái vật bị tạm dừng thời gian như đang chìm vào giấc ngủ, hàng mi trắng nhạt cụp xuống, mái tóc dài xoăn xõa trên mặt đất, trông như một nàng công chúa đang chờ được cứu rỗi.

Trong tay bộ xương còn nắm chặt hộp áo liệm của Úc Ngạn.

Úc Ngạn nắm lấy một góc chiếc hộp, lặng lẽ rút nó ra khỏi tay quái vật, một tay nâng cằm bộ xương hồng, ghé sát đôi môi anh thì thầm: “Trò chơi tạm dừng, 48 phút nữa gặp lại, Boss.”

Y thò tay vào túi áo trợ lý nhà ảo thuật rách nát của Chiêu Nhiên, lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa mà Chiêu Nhiên luôn mang theo rồi cất vào túi áo mình.

“Nhất định phải bảo vệ Chiêu Nhiên, đừng để bất kỳ thứ gì tiếp cận anh ấy.” Úc Ngạn gõ vào tai nghe nhắc nhở Kỷ Niên, đồng thời nghiêng đầu nói với Chung Ý Thâm, “Cậu ấm, tôi sẽ ghi nhớ ân tình của cậu. Đồ khốn thì phải giúp đỡ lẫn nhau, một quyết định sáng suốt.”

Chung Ý Thâm lau đi vệt máu ở khóe miệng: “Còn con át chủ bài nào nữa không? Cậu định đi đâu?”

Úc Ngạn mở nắp hộp gỗ đựng áo liệm, lấy ra bộ trang phục da đen lót đỏ, rũ ra rồi khoác lên người mình, chất liệu da có cảm giác giống cánh dơi, như đã được nhắc đến trong mô tả về bộ đồ ác ma nhỏ, bộ trang phục được làm từ da của người canh giữ phòng ảo Tháp nghiêng, sau khi được gia cố bằng hai trăm đồng tiền âm phủ đã trở thành trang phục thợ săn ma Vương.

“Bến cảng số ba.” Úc Ngạn trả lời.

“Đợi đã! Đợi… Úc Ngạn.” Tiếng gọi yếu ớt của Nặc Lan khiến Úc Ngạn quay đầu lại, cô nằm trên giường cáng, Nguyễn Tiểu Lê cũng quỳ trên giường, hai tay ấn chặt vào vết thương nặng của cô, dùng hạch chữa trị – khống chế bằng tay không cấp đỏ để cầm máu.

Giường cáng đi qua máy gacha, Nặc Lan cố gắng gõ nhẹ lên cáng ra hiệu cho họ dừng lại tại chỗ này, Úc Ngạn vội vã chạy đến, y hiểu ý của Nặc Lan liền giao tất cả các dị hạch mình đang có cho cô.

“Lần cuối chị rút giúp cậu.” Bàn tay dính máu của Nặc Lan đặt lên một dãy dị hạch, xoa hai vòng rồi lấy ra ba hạch.

Đang chuẩn bị vào thời gian cooldown, sau 24 giờ mới có thể tiếp tục sử dụng hạch công năng – pop-up chống nghiện;

Hạch công năng – Điều khiển Satan tím cấp hai chỉ còn hai lần sử dụng hạch;

Hạch công năng – Con mắt của tia Rơn-ghen (thấu thị) đỏ cấp ba.

Thực ra hạch pop-up chống nghiện vẫn có thể dùng thêm một chút nữa, cộng thêm ba hạch này dường như không liên quan gì với nhau, tổ hợp này không nằm trong lộ trình tổng hợp mà y và Kỷ Niên đã chuẩn bị trước.

Nhưng Úc Ngạn tin tưởng cô vô điều kiện, thần bài nói chọn cái này thì cứ chọn cái này.

“Đứng xa ra chút… cậu hơi xui xẻo sẽ làm nhiễu vận may của chị.” Cô đuổi Úc Ngạn đi, cô cầm ba dị hạch đã chọn rồi lần lượt thổi vào từng viên, sau đó đặt ba viên hạch vào buồng kính cường lực của máy gacha, kéo cần gạt hai lần mới khó khăn lắm khởi động được.

Hai mươi giây chờ đợi, tất cả mọi người có mặt đều nín thở.

Ba hạch với màu sắc khác nhau xoay quanh nhau thành hình tam giác, năng lượng liên kết hòa trộn vào nhau.

Cửa nhả mở ra, một hạch cấp bạc màu bụi đất rơi xuống, hoa văn mặt ngoài là khuôn mặt ác quỷ dán băng cá nhân trên sống mũi.

Họa tiết trên bề mặt là khuôn mặt của một kẻ xấu với chiếc băng cá nhân trên sống mũi.

“Bạc cấp hai…” Úc Ngạn nhặt hạch bạc lên, ngơ ngác nhìn chăm chú vào lòng bàn tay. Vận may này nằm trong dự đoán nhưng ngoài sức tưởng tượng, cô đúng là thần bài.

Nặc Lan điềm tĩnh nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ, buông bỏ gánh nặng ngủ an lòng chìm vào giấc ngủ.

Úc Ngạn nhìn theo họ rời đi, từ trong túi áo quý ông lấy ra mặt nạ Hồ chết đang rỉ xuống chất đen tuyệt đối, đeo lên nửa mặt bên trái để che đi mắt trái đang bị thương nặng và chảy máu.

Y quay người rời đi, Chung Ý Thâm thấy y lảo đảo như sắp ngã nên bước tới, nhưng khi Úc Ngạn gần như ngã chạm đất, cơ thể y đột ngột biến thành một con dơi lớn màu đen, để lại một loạt bóng mờ phía sau, bay về hướng bến cảng số ba.

*

Bến cảng số ba thuộc cảng quận Bắc thành phố Ân Hy, nơi du thuyền Muses rời bến, y đã từng trục xuất linh hồn phòng ảo du thuyền Muses, hoàn thành một chiến công vĩ đại.

Sóng biển đập vào ngọn hải đăng bỏ hoang, lớp sơn bên ngoài đã bị cuốn trôi bong tróc, gạch đá trần bị ăn mòn ra những hoa văn, phủ đầy một lớp muối khô.

Nơi đây cũng bị cảnh vật của Thế Giới Mới nuốt chửng, thỉnh thoảng có những con cá qdị thể đầy răng sắc nhọn nhảy lên khỏi mặt nước, trong miệng ngậm một con cá mập của thế giới loài người, cắn đôi trong không trung. Nơi này ngẩng đầu không nhìn thấy mặt trời, chỉ có vòng sao xanh vàng khổng lồ quay trên cao, khung cảnh u ám, độ sáng không khác gì lúc hoàng hôn.

Bên ngoài phòng đèn ở đỉnh ngọn hải đăng có một bóng đen ngồi trên lan can rỉ sét, hòa lẫn vào màn đêm xung quanh.

Áo choàng thợ săn ma vương quấn quanh người y, trông như một con dơi treo ngược dưới mái hiên, đôi cánh bao bọc kín cơ thể, bên ngoài áo màu đen nhánh, bên trong lót đỏ như máu, bộ đồ này giúp y dễ dàng bám vào bất kỳ đâu.

Úc Ngạn nhảy xuống lan can, lấy trong túi áo quý ông của bộ đồ thợ săn ma vương ra một cây nến trắng đã cháy dở một nửa rồi đặt vào đế đèn hỏng của ngọn hải đăng, tay trái y che lấy ngọn nến, dùng bật lửa Chiêu Nhiên để châm lửa.

Đèn dẫn đường bùng lên một tia lửa, thông qua hệ thống khúc xạ của ngọn hải đăng, một tia sáng nhỏ được khuếch đại thành ngọn lửa rực rỡ, soi sáng cả vùng biển.

Tiếng còi dài du thuyền vang lên, trong làn sương mù dày đặc ngoài khơi, bóng dáng của du thuyền lộng lẫy đang tiến về phía bến cảng, chiếc du thuyền khổng lồ xa hoa mang tên Muses phá vỡ mặt biển, chở theo ánh sáng rực rỡ cập bến.

Trên lan can của boong tàu có một thiếu niên đang ngồi đó, cậu mặc áo phông tay ngắn và quần đùi nghỉ mát bình thường, chân trần, đung đưa đôi chân trong không.

“?” Tiểu Ngạn nâng kính râm lên, theo kế hoạch điểm đến của hành trình tuần này là đảo lãng mạn hình trái tim hồng của Thế Giới Mới, nhưng cậu chỉ vừa lẻn ra khỏi buồng lái để nghỉ ngơi, du thuyền lại chạy tới đây.

Cậu nhìn thấy ngọn nến trắng đang cháy ở giữa phòng đèn của ngọn hải đăng, còn Úc Ngạn đứng bên cạnh ngọn đèn dẫn đường, cậu hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, lười biếng ngả người ra sau, tựa lưng vào một lồng ngực ấm áp trắng trẻo.

Tiểu Nhiên đứng ngay sau lưng cậu, hai tay giữ lan can, bao bọc Tiểu Ngạn trong vòng tay, mái tóc dài đỏ tươi tết lại bằng băng đô thả xuống trên vai.

Cả hai cùng nhìn Úc Ngạn người đầy vết thương đứng trong phòng đèn, dù đã có trang phục thợ săn ma vương che đậy nhưng gương mặt xanh xao và đôi tay dính đầy máu của y đã phơi bày rõ tình cảnh của mình.

Hai người biết lý do Úc Ngạn đến đây.

Những bản thân đến từ tương lai và quá khứ nhìn nhau rồi cùng im lặng. Cuối cùng, Úc Ngạn bước lên một bước chìa tay về phía Tiểu Ngạn, đầu găng tay của trang phục thợ săn ma vương gắn các hoa văn bằng thép và móng vuốt.

Tiểu Ngạn đung đưa đôi chân, nghiêng đầu nhướng cằm: “Tôi được lợi gì?”

Úc Ngạn giơ tay trái lên, giữa ba ngón tay y kẹp một viên hạch bạc cấp hai, phát ra ánh sáng bạc bụi đất.

“Tôi nghĩ viên hạch này có thể tặng cho cậu. Tên của nó nghe có vẻ là thứ dành riêng cho cậu. Chẳng phải cậu vẫn chưa gắn hạch nào sao.”

Tiểu Ngạn nhận lấy hạch bạc Úc Ngạn ném tới, đưa lên gần ngọn đèn hải đăng để nhìn kỹ màu sắc.

Rồi cậu nghiêng người, đặt tay mình vào lòng bàn tay Úc Ngạn, cả hai nắm chặt tay nhau: “Chốt kèo.”

Úc Ngạn kéo nhẹ một cái, cơ thể ảo ảnh của Tiểu Ngạn rời khỏi boong tàu của phòng ảo du thuyền hồn ma bổ nhào tới phía trước, rơi từ không trung xuống bên cạnh Úc Ngạn.

Tên sản phẩm: [Trang phục thợ săn ma Vương]

Được nâng cấp từ bộ đồ ác ma nhỏ, hiệu quả được nâng cấp toàn diện.

Hiệu quả chính: Trả công để mời những linh hồn bất khuất phục vụ mình. Những quỷ vật ở Tháp Nghiêng tranh nhau phục vụ bạn, làm việc cho Ma chủ có thể khấu trừ giờ làm của họ.

Hiệu quả phụ: Có thể treo ở bất kỳ vật thể nào từ mọi góc độ.

Giá cả: Hàng không bán

“Đứa trẻ tạm thời do em quản lý.” Úc Ngạn nói với Tiểu Nhiên trên boong tàu.

Tiểu Nhiên nhún vai: “Anh sẽ đợi ở đây.”

Úc Ngạn kéo tay phiên bản mười sáu tuổi của mình: “Đi nào, theo tôi đến một nơi.”

“Chờ chút, có người nhờ tôi chuyển thứ này cho cậu.” Tiểu Ngạn búng tay để Tiểu Nhiên trên boong tàu đưa ra một vật, dường như là một khung tranh hình chữ nhật cao bằng người lớn, mặt ngoài phủ một lớp vải nhung đen để chống bụi.

“Cách đây không lâu có một thương nhân nửa đêm mang đến, ông ấy nói “Khi gặp lại Úc Ngạn hãy tự tay giao cho cậu ấy”. Thế mà ông ấy biết chúng ta sẽ gặp lại nhau thật.”

Úc Ngạn nhíu mày, chờ đợi Tiểu Ngạn dây buộc tấm vải che ra, lớp vải nhung trượt xuống như tấm màn sân khấu được kéo mở, ánh đèn mạnh chiếu thẳng vào gương mặt của nhân vật chính đằng sau tấm màn–

Chàng trai trẻ trong bức tranh sơn dầu đút hai tay vào túi, lọn tóc đen hơi dài che gáy, cậu ta đang mỉm cười dịu dàng lịch sự. Chàng trai không có mắt trái, trong hốc mắt gắn một viên dị hạch màu bạc, trên bề mặt của hạch có bóng nghiêng của Sherlock Holmes đang ngậm ống tẩu.

Hạch nghề nghiệp – Nhà suy luận.

Tiểu Ngạn dựa vào khung tranh cao bằng mình: “Bức tranh vẽ chúng ta khi trưởng thành, có ý nghĩa gì nhỉ?”

Là bức chân dung của Tiểu Nhị. Úc Ngạn ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đang cười nhẹ nhàng ấy, cảm giác như đối đầu với kẻ địch lớn.

Y mơ hồ nhận ra bề mặt bức tranh không phẳng, lòng bàn tay vuốt nhẹ lên tranh, cảm nhận được phần vải ở túi áo trước ngực Tiểu Nhị dày hơn những chỗ khác, Úc Ngạn dùng dùi phá giáp cắt mở phần bịt miệng, quả nhiên rút ra được một mảnh giấy ở giữa lớp lót trong.

Nét chữ trên mảnh giấy lưu loát chín chắn, hoàn toàn khớp với chữ viết trên những trang nhật ký còn sót lại sau năm M022, đó là bút tích của Tiểu Nhị.

“Lôi tôi ra ngoài.” Trên mảnh giấy chỉ viết ngắn gọn như vậy.

Một cơn giận dữ vô cớ bùng lên trong lòng Úc Ngạn, y xé nát mảnh giấy ném xuống đất giẫm lên vài lần rồi kéo Tiểu Ngạn đi.

Y chỉ vừa bước được hai bước thì dừng chân do dự, quay đầu nhìn khuôn mặt trên bức chân dung, ngón tay y run rẩy lần mò trong máy phân tích lưu trữ hạch, chạm vào viên hạch lấy vật trong tranh.

*

Cuộc chiến ở biên giới lãnh thổ Biển Băng Địa Cực đã đến hồi gay cấn.

Dưới vòng sao, những cành hoa hồng thủy tinh vỡ nát nằm rải rác khắp nơi, bị chôn vùi dưới lớp băng tuyết không bao giờ tan chảy, trôi nổi trên mặt biển dậy sóng, những cành cây mục nát sinh sôi ra bầy đom đóm xanh, chúng bay lượn trong không trung biến thành một trận mưa tuyết xanh, bị gió biển im lìm vắng vẻ thổi bay.

Trên biển băng nổi đầy xác chết, xác cá mũi tên địa cực và Hách Áo Thâm Uyên Mãng lơ lững dưới mặt nước nông.

Những con chim ăn xác của gia tộc Hoa Hành chết đuối trong nước, lông vũ tươi sáng bay lả tả trên không, xác côn trùng dị thể và cành cây còn sót lại của thực vật trôi nổi theo dòng nước.

Thỏ khổng lồ Xá Xá Già nằm bên chân núi băng, nằm nghiêng trên mặt đất, cơ thể mềm mại khổng lồ đầy vết thương chồng chất, trong bộ lông còn dính một ít lá của thành viên gia tộc Hoa Hành, đôi tai thỏ rũ rượi trên mặt đất, Anne vẫn luôn ở bên cạnh cô, quỳ gối ôm lấy cổ cô.

Ngoại trừ những thân tộc bảo vệ biên giới ở các lãnh địa khác, toàn bộ thành viên của gia tộc Nhật Ngự đều tập trung tại đây.

Một làn sóng mạnh mẽ khiến dòng hải lưu chảy ngược, hình thành xoáy nước cuồn cuộn. Cảm nhận được hơi thở của tộc trưởng gia tộc Nhật Ngự, những thân tộc và người khế ước của gia tộc Hoa Hành tạm thời rút lui nhưng họ biết rõ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Dưới lớp biển băng, những con sứa trong suốt xuất hiện ở giữa tâm xoáy, những chiếc xúc tu dài dày đặc phát ra ánh sáng xanh, Golija thu gom những đứa con đã hy sinh về trong vòng tay mình, tiếng vo ve đầy đau thương vang vọng khắp không trung.

“Mẹ Băng biển cực đã xuất hiện.” Anne đứng dậy nhìn ra xa, linh cảm điều chẳng lành.

Những chiếc xúc tu của Golija lan rộng khắp mọi ngóc ngách của Biển Băng Địa Cực, Anne trèo lên rìa núi băng, cúi người nhấc một xúc tu lạnh lẽo dịu dàng đặt lên tim mình, cảm nhận nỗi đau thấu tim gan tâm trạng của thủ lĩnh gia tộc, nước mắt rơi lã chã.

Tinh thần của Anne hoảng hốt, bên tai nghe thấy âm thanh của vỏ kén bị phá vỡ, trước mắt hiện lên hình ảnh bộ xương hồng nổ tung thành những mảnh vụn hồng và hòa vào vòng sao.

Vỏ kén của Chiêu Nhiên đã vỡ. Biển băng lặng yên, một lúc sau, tiếng thét của Cáp Bạch phá tan sự tĩnh lặng, tiếng than khóc đau thương của thân tộc vang vọng khắp bầu trời, mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi.

Rõ ràng từ ngày Chiêu Nhiên ra đời, các thân tộc đã có thể dự đoán kết cục tốt nhất của anh, cô độc thoát xác, cháy hết sinh mệnh để trở thành huyền thoại bất tử của gia tộc Nhật Ngự, cuối cùng lặng lẽ hạ màn.

Nhưng đến ngày hôm nay, họ vẫn không thể chấp nhận được thời đại thuộc về Nhật Ngự Hi Hòa đã qua.

Xá Xá Gia ngẩng đầu lên, duy chỉ có có cô không rơi nước mắt, cố chấp nhìn về phía nam, ánh mắt trống rỗng như một bức tượng gỗ.

Ở cuối màn sương trắng xóa, trên mặt băng biển, một con mắt đen trắng thẳng đứng cao hai mét đang mở ra, trung tâm mắt dịch chuyển tạo thành một vòng xoáy đen, ánh mắt của Xá Xá Gia run rẩy, bám lấy tia hy vọng cuối cùng, không rời mắt.

Cáp Bạch là người đầu tiên cảm nhận được mắt dịch chuyển của mình bị mở ra, thân tộc ngửi thấy hơi thở của con người xa lạ, họ cảnh giác tiến gần đến xoáy mắt dịch chuyển.

Một người bước ra khỏi đó, tà áo bất quy tắc của bộ trang phục thợ săn ma vương như bị lửa đốt, tà áo đen đỏ bay phấp phới trong cơn gió lạnh buốt.

“Em ấy chưa chết?” Cấp Bạch thì thầm, lông mày nhíu chặt.

Úc Ngạn đeo găng tay móng vuốt thép chậm rãi tháo chiếc mặt nạ Hồ Chết, để lộ khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng, hai thanh niên có vẻ ngoài rất giống y cũng bước ra từ phía sau hai bên trái phải.

Tiểu Ngạn mặc mũ trùm đen nhánh, vác cây gậy bóng chày kiêu ngạo skin Halloween trên vai, mắt trái gắn viên hạch cấp bạc.

Tiểu Nhị thì mặc bộ lễ phục nhà ảo thuật gia, chiếc kim đồng hồ trang trí trên tà áo và mũ đang chuyển động tích tắc, cậu chống gậy quý ông, thanh lịch tháo mũ, mắt trái đeo kính một mắt dây chuyền vàng, trong hốc mắt gắn viên hạch bạc – Nhà suy luận, miệng cười mà như không.