Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 197: Vượt ranh giới




Kỷ Niên ngày càng thường xuyên lui tới Hoa mộng.

Ngày nào cậu cũng không có việc gì làm lại không thể cùng Úc Ngạn vào Tháp Nghiêng, nên thường đến Hoa Mộng để tìm Tiểu Nhị.

Thời gian bị mắc kẹt trong Hoa mộng dài đằng đẵng khó chịu, Tiểu Nhị không khó chịu khi Kỷ Niên thường đến, cậu lấy ra các mảnh ghép 3D bằng băng do Bất Hoá Xuyên chế tạo để chia sẻ với Kỷ Niên còn Kỷ Niên thì thường mang theo những món đồ máy móc nhỏ tự chế đến để khoe khoang.

Có điều, mọi phát minh tinh xảo nào cũng sẽ nhanh chóng bị đối phương giải mã, hai người chẳng mấy chốc đã hết đồ chơi để chơi, chỉ biết nằm rạp trên bàn than thở.

“Úc Ngạn,” Kỷ Niên tựa cằm lên bàn đá, nhướng mắt hỏi, “Cậu sẽ tồn tại trong Hoa mộng bao lâu?”

“Cả đời.”

“Không đau khổ à? Án tù chung thân đấy.”

“Cũng tàm tạm.”

“Muốn tôi giúp cậu kết thúc không?”

“Hử?”

“Đừng ngại, cứ nói ra. Đây là việc mà bạn bè nên làm.” Kỷ Niên nheo mắt cười, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ và đôi mắt đen tròn khiến cậu luôn trông ngoan ngoãn vô hại, như một chú chó Akita đang mỉm cười.

“Dạo gần đây tôi đã nghe ngóng rất nhiều thông tin về phòng ảo Tháp Nghiêng, nó thu nhận những linh hồn không chịu khuất phục của người chết, cậu rất phù hợp với mô tả đó. Chẳng lẽ thân xác thật sự của cậu được giấu trong Tháp Nghiêng?”

Đồng tử của Tiểu Nhị hơi co lại.

“Cậu nghĩ cậu và Tổ trưởng Chiêu mới là cặp đôi hoàn hảo, đúng không?” Khóe miệng của Kỷ Niên tự nhiên nhếch lên, khi mím môi sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, “Điều này rất dễ đoán. Vì Úc Ngạn là người như vậy, cậu ấy là kẻ si mê tình yêu, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người yêu, tôi rất ghét loại người như vậy. Phí phạm tài năng, Thượng đế cho cậu cơm ăn mà cậu lại hất đổ bát cơm của Người.”

“Tỉnh lại đi.” Kỷ Niên túm lấy một lọn tóc đen của Tiểu Nhị, “Cậu có trí tuệ mà người khác không thể với tới, nhìn thấu chân lý, chiều dài và chiều rộng của cuộc sống đều rộng hơn người bình thường, cậu không thể tìm thấy nguồn vui nào khác sao?”

“Ví dụ như gì?”

“Quyền lực. Thao túng diễn biến của thế giới. Không thú vị sao? Đêm tối ban cho cậu đôi mắt đen nhưng cậu lại chỉ dùng nó để yêu đương, chi bằng móc nó ra đi.”

Tiểu Nhị nhìn cậu bằng đôi mắt đen, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại vùi mặt vào cánh tay, nằm sấp trên bàn đá, ngay cả động tác không muốn để ý đến người khác cũng giống hệt Úc Ngạn.

*

Kỷ Niên rời khỏi Hoa mộng, ý thức quay trở lại, lúc này cậu đang nằm trên giường trong ký túc xá, một cành hoa hồng thủy tinh quấn quanh khung giường. Cậu lấy nước và phân bón ra, chăm sóc cẩn thận những nhánh cây xanh mềm mại rồi tự pha một hộp mì làm bữa khuya.

Cửa sổ kính bị gõ hai lần, Kỷ Niên ngẩng đầu, thấy một con ma nữ mặc áo trắngđang bám bên ngoài cửa sổ tối đen, mái tóc dài khô đen rũ xuống che kín mặt.

Kỷ Niên sợ đến hồn bay phách lạc, ôm chặt nhánh hoa hồng thủy tinh rút vào góc giường.

Ma nữ bay vào trong cửa sổ, bên ngoài áo trắng của cô ta là một chiếc áo ghi lê màu vàng, trên nền vàng ghi năm chữ bùa chú màu đỏ “Chuyển Phát Nhanh Tháp Nghiêng”, cô ta tiến đến bên giường Kỷ Niên, vươn tay phải khô héo với móng dài ba tấc, trao một chiếc hộp đựng tro cốt lớn.

Kỷ Niên run rẩy ký tên mình vào giấy biên nhận mà ma nữ đưa rồi nhận lấy gói hàng, ma nữ rút lui theo đường cũ, mang theo cơn gió lạnh thổi ra ngoài cửa sổ sau đó biến mất không dấu vết.

Bên trong hộp là một khối kim loại màu trắng đã qua tinh luyện.

“Kim loại…” Kỷ Niên sững sốt vài giây rồi đột ngột nhấc khối kim loại nặng lên, mang theo máy tính lưu trữ dữ liệu linh kiện, bỏ lại hộp mì đang ăn dở, tranh thủ từng giây chạy đến xưởng đúc.

Thành phố Hồng Ly, trụ sở chính của Subway, phòng nghỉ cấp cao.

“Bị ảnh hưởng xấu do dị thể xâm nhập, lượng giao dịch vàng gần đây liên tục tăng cao.” Sếp lớn ngồi sau bàn làm việc, vừa uống trà vừa xem xét báo cáo của tổ tuần tra, tiện thể nghe bản tin buổi sáng.

Cô Hai Khổng Thận Vi nhẹ nhàng gõ cửa bước vào văn phòng, đặt một tập tài liệu mới lên bàn, khi cúi xuống vừa khéo thấy ngăn kéo của bố đang mở, bên trong xếp gọn gàng hai hàng phong bì đủ loại kỳ lạ, có vẻ như hôm nay mẹ gửi thư mới đến, mỗi lần nhận được thư mới, bố đều sẽ vuốt ve nhớ lại những bức thư cũ.

Không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của bố vào buổi sáng, nhưng cô Hai vẫn do dự một chút rồi nói: “Công ty Hải Đảo gần đây đã mua một lượng lớn thiết bị chống nước dị động, ước tính sơ bộ giá trị lên đến tám tỷ.”

“Họ lấy đâu ra nhiều tiền vậy.” Sếp lớn không thèm ngẩng đầu lên.

“Và, con điều tra thấy có hàng chục công ty xuất hiện đột ngột trên thị trường gần đây, tất cả đều có các giao dịch tiền lớn không rõ nguồn gốc.”

“Rửa tiền.” Sếp lớn đeo chiếc kính một mắt có dây vàng, nhận tài liệu xem xét kỹ lưỡng.

“Thêm nữa, các tỉnh thành trên cả nước đã xuất hiện các trường hợp người dị hóa, số người bị bức xạ ảnh hưởng sinh ra dị hạch trong cơ thể tăng đột biến, qua điều tra, điểm chung của những người này là gần đây họ đã mua vàng. Hoặc tham gia vào quá trình đúc, vận chuyển, lưu trữ và buôn bán vàng.”

Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, người bên ngoài hoảng hốt xoay tay nắm cửa.

Người đến là một thiếu nữ mặt trái xoan mặc váy truyền thống, cô Ba Khổng Thận Ngôn thở không ra hơi, chạy từ cửa hàng trang sức ở quận Bắc về trụ sở chính, cô xông thẳng vào văn phòng, hai tay đập lên bàn của sếp lớn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với vẻ quý phái và điềm tĩnh của cô Hai.

Khổng Thận Ngôn đặt vật đang nắm chặt trong lòng bàn tay lên khay trà của sếp lớn, đó là một miếng vàng có hình dạng không đều, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Con tốn rất nhiều công sức mới có được nó.” Cô Ba thở hổn hển giải thích, “Đây là một loại khoáng thạch của thế giới mới, tên là Đá luyện đất, mang theo lượng lớn bức xạ dị hóa, khi được nấu chảy đúc vào vàng thật, chỉ cần không vượt quá 50%, các thiết bị kiểm tra sẽ không thể phát hiện ra, trên thế giới số người có khả năng nhận diện được thứ này không quá ba người. Nói cách khác, nó chính là vàng.”

Cô sở hữu dị hạch giám định và chạm khắc – Con mắt thật của Rodin, vì thế có thể nhận biết bằng cảm giác.

“Đá luyện đất.” Sếp lớn cầm miếng vàng lên xem xét, “Cái tên che mắt người. Chính phủ đã cử đội hành động đặc biệt đến thế giới mới để điều tra nguồn gốc vàng dị hóa nhưng không thu được gì. Thứ này chắc chắn xuất phát từ dưới đáy biển, là tác phẩm của công ty Hải Đảo.”

“Công ty Hải Đảo khai thác mỏ, Redneck Drift vận chuyển cho họ, họ muốn làm tê liệt hoàn toàn nền kinh tế của thế giới loài người.”

Cô Hai đặt phần tài liệu còn lại lên bàn: “Còn có sự kiện không thể tưởng tượng nổi, từ một tuần trước bệnh viện thành phố Hồng Ly không có trẻ sơ sinh nào chào đời cũng không có ai tử vong.”

“Người chết do tai nạn cũng không có sao? Tai nạn xe hơi? Điện giật? Chết đuối? Tự sát?”

“Đúng vậy ạ, tất cả đều ở trong trạng thái thực vật, chưa tuyên bố tử vong. Tổ tuần tra thành phố đã tìm đến từng hộ dân trong thành phố, trong tuần qua, chỉ có một con mèo mẹ sinh ra một con mèo con, đó là sinh linh duy nhất mới sinh ở thành phố Hồng Ly.” Cô Hai lắc đầu, “Người dân mê tín đồn rằng… Địa phủ đang đóng cửa, tạm thời không xử lý công việc trần gian.”

Sếp lớn đột nhiên đứng dậy, giữ bình tĩnh vài giây rồi ra hiệu cho hai cô con gái: “Theo dõi sát sao công ty Hải Đảo.”

“Vâng ạ.”

Văn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật trang giấy của sếp lớn.

Tờ giấy viết thư của vợ ông trải ra bên cạnh tay, giấy làm từ thực vật ở Thế Giới Mới có đường vân độc đáo, nét chữ xinh xắn phát ra ánh sáng nhạt như dịch cây:

“Gần đây số lượng người vào thế giới mới tăng đột biến, khiến em vô cùng thắc mắc.

Tháp Nghiêng đóng vai trò trung tâm kiểm soát giáp giới, mặc kệ loài người và dị thể xâm nhập quá mức vào thế giới của nhau, chuyện này chắc chắn sẽ gây ra biến động không thể khống chế, thế giới loài người yếu ớt sẽ là nơi đầu sóng ngọn gió, hậu quả khôn lường.

Ngoài ra: Gia tộc Hoa Hành và gia tộc Nhật Ngự sắp tuyên chiến, cả hai đang triệu tập những người khế ước tập trung ở lãnh địa của mình, gươm súng sẵn sàng hết sức căng thẳng, chỉ chờ Nhật Ngự Hi Hòa hóa kén, khi gia tộc Nhật Ngự mất đi thành viên mạnh nhất, gia tộc Hoa Hành sẽ ngay lập tức phát động tấn công áp đảo.”

Ký tên: Kiều Hiểu Tinh

Sếp lớn trầm ngâm một lúc rồi rút ra một tờ giấy trắng, dùng bút máy viết thư trả lời.

“Đã cử Chiêu và Úc lần lượt đến thành phố Ân Hy, không còn quan tâm đến hành tung của họ nữa. Người mà Úc Ngạn muốn mang đi anh đều không giữ lại ai, đưa đi hết cả. Vì Thế Giới Mới mà em yêu thích, anh đã chắp tay từ bỏ hơn mười năm trù tính của bản thân, Hiểu Tinh, anh rất ít khi làm việc mà không tính đến lợi ích, vợ chồng nhường nhịn lẫn nhau, mong em yên lòng. Xa cách đã nhiều năm, các con đều rất nhớ em, Thế Giới Mới đầy rẫy nguy hiểm, hãy giữ gìn sức khỏe.”

Ký tên: Chồng Khổng Tước

*

Biên giới giữa Biển Băng Địa Cực và lãnh địa đầm lầy Hoa Hành.

Một đường phân giới rõ ràng chia cắt biển băng xanh thẳm và nước sông xanh biếc của rừng mưa nhiệt đới, những cơn gió lạnh buốt và gió nóng ẩm ướt đấu đá qua lại, đan xen vào nhau.

Một số dây leo xanh biếc có gai bắt đầu lan rộng ra khỏi ranh giới, dây leo dày đặc to cỡ miệng bát, lá xanh tươi tốt nâng đỡ một thiếu nữ loài người tóc xoăn vàng mặc váy xanh lá, chiến binh dây leo của gia tộc Hoa Hành “Hoa Hành Nhẫn Đông” đang cùng người khế ước Torrea thăm dò biên giới.

Trên mặt biển nổi vài tảng núi băng, những tảng băng không bao giờ tan chặn đứng biên giới, ngăn cản hơi nóng của kẻ thù xâm nhập ăn mòn sinh vật địa cực.

Một lượng lớn máu thấm vào các khe nứt của tảng băng, thỏ khổng lồ Xá Xá Gia nằm nghiêng trên đó, làn da dưới bộ lông mềm mại bị gai dây leo rạch một vết thương dài, thỏ khổng lồ há miệng thở dốc, người khế ước của cô – Anne tóc đỏ đội mũ phù thủy quỳ trước vết thương, cau mày đổ từng chai thuốc chữa trị lên vết thương của thỏ khổng lồ, hết chai này đến chai khác.

“Khả năng của người khế ước phía đối phương là tiếng ồn của ong, Xá Xá Già, họ đến để khắc chế chị.” Anne vừa khâu vết thương vừa ôm thỏ khổng lồ, ép đôi tai dài đang cảnh giác dựng đứng xuống, không cho cô nghe thấy âm thanh chói tai có thể phá vỡ màng nhĩ, “Chúng ta không giữ được biên giới này, phải đổi thành viên khác thôi.”

“Hình như chị… ngửi thấy mùi của út cưng.” Mũi thỏ khổng lồ co rút nhưng do mất máu khiến ý thức của cô mơ hồ, không thể bắt chính xác hơi thở yếu ớt và xa xôi trong không khí, “Nó vẫn chưa về nhà à?”

Sau khi xác định Xá Xá Già bị thương và không có ai hỗ trợ, Torrea vỗ đôi cánh ong mỏng trên lưng rồi bay lên trời chỉ huy những dây nhẫn đông mạnh mẽ tiếp tục tiến tới tạo áp lực, dẫn thực vật của rừng mưa nhiệt đới vào biên giới.

“Không nghênh chiến sao? Xem ra chiến thần Hi Hòa mà gia tộc Nhật Ngự trông cậy nửa đời không có ở đây.” Torrea nhẹ nhàng đáp xuống dây leo nhẫn đâu, “Hắn cũng nên hóa kén rồi nhỉ. Tiến độ thế nào? Đã tìm được người khế ước phù hợp chưa?”

Torrea lợi dụng tiếng vang của giọng mình để xác định vị trí của thỏ khổng lồ, dần dần tiếp cận nơi ẩn nấp chữa thương của thỏ khổng lồ và Anne.

Lúc này, nước biển dâng trào, một vỏ sò trắng to bằng tảng đá ngầm phá vỡ lớp băng, nổi lên trên mặt nước, vỏ sò từ từ mở ra, bên trong lần lượt bay ra những con mắt đen trắngxen kẻ, mắt to mắt nhỏ trôi nổi trên không trung, đột nhiên tất cả cùng xoay chuyển đường nhìn, hướng thẳng về phía dây leo nhẫn đông và nữ ong mật Torrea.

“Nhật Ngự Bách Mục.” Torrea bị ánh nhìn định thân khống chế, đứng yên giữa không trung, không thể cử động. Cáp Bạch sở hữu mắt dịch chuyển, tốc độ hỗ trợ nhanh hơn những thân tộc khác.

Thế là dây leo xanh đổi hướng, tiên phong tấn công vào vỏ sò trong biển.

Nhưng sau khi tất cả nhãn cầu bay ra khỏi vỏ sò, bên trong lại có một người đàn ông đang đứng, người đàn ông khoác áo choàng thần chết từ đầu đến chân, vung lưỡi hái dài màu đen nhánh, ánh dao lóe lên, chém gọn ngọn dây leo xanh mũi nhọn đang lao tới.

Những nhánh cây bị lưỡi hái thần chết chém xuống ngay lập tức trở nên xám xịt vô hồn như biến thành dây leo xác sống vặn vẹo, phản công ám sát Torrea.

“Cái gì!” Sắc mặt Torrea thay đổi đột ngột, bị những nhãn cầu nhìn chằm chằm khiến ả không thể cử động, những dây leo xác sống xám xỉ xuyên qua ngực ả, những cành khô nhuốm máu lần lượt rơi rụng xuống nước.

Dây leo nhẫn đông cuộn chặt lấy eo người khế ước của mình, cuộn cô gái bị thương nặng vào trong lòng nhẫn đông, phẫn nộ nhìn căm thù vỏ sò giữa biển rồi dẫn những loài thực vật khác rút lui về sau biên giới.

“Bạch Bạch, khống chế tốt lắm.” Viên Minh Hạo lè lưỡi, trên lưỡi gắn hạch nghề nghiệp – Vô Thường vàng cấp một, có thể dẫn dắt người chết làm việc cho mình.

Hắn đứng trong vỏ sò của Cáp Bạch, giơ cao lưỡi hái dài, ra hiệu tạm thắng rút quân.