Mọi người nghe thấy tiếng của Nặc Lan liền quay đầu lại, Úc Ngạn cẩn thận đặt chiếc la bàn đơn giản xuống đất, bắt chước dáng vẻ Tiểu Lan ngồi xổm cúi xuống sờ mặt đất.
Mặt nền rất trơn truột, trắng như tuyết, bóng bảy như dầu và được trang trí bằng những đường vân tia máu nhàn nhạt, đi lâu như vậy mà vẫn không thấy khe nối giữa các viên gạch, chắc chắn rất đắt tiền nhưng tất cả đều được dùng để chất đống rác vô tận.
Úc Ngạn dùng ngón trỏ chà xát qua lại trên mặt đất, quả nhiên vân tay dính một lớp bụi vàng óng ánh, khi xoa nhẹ, nó không khác gì lá vàng trong thế giới con người nhưng khi ngửi lại có mùi tanh.
Thực ra cả bãi rác đều ngập tràn mùi hôi tanh khó chịu, giống như mùi thức ăn không tiêu hóa bị biến chất trong dạ dày.
Úc Ngạn nằm rạp xuống tìm kiếm nơi lớp lá vàng dày nhất, câu trả lời là càng gần đống rác, lượng vàng tích tụ càng nhiều.
Y dùng cây gậy quý ông cào lớp đồng nát sắt vụn và túi nhựa nằm dưới cùng, chúng đã sớm kết dính với mặt đất nhầy nhụa này, phải dùng đầu gậy gõ mới có thể bẩy lên.
Mặt cắt ngang của đống rác tiếp giáp với mặt đất có một phần đã biến thành vàng cứng.
“Phát, phát tài rồi à?” Lâm Khuê vui mừng ngồi xuống, hai tay bới trong đống rác gom góp các mảnh vàng vào tay, một ngọn lửa rồng nóng rực bùng lên trong lòng bàn tay cậu, ngọn lửa rồng có nhiệt độ cao làm tan chảy các mảnh vụn, cuối cùng đúc thành một khối vàng tròn trịa, cậu thổi nguội nó rồi cắn vào giữa răng, dùng phương pháp dân gian để phân biệt thật giả.
Chỉ dẫn của chủ nhân Tháp Nghiêng rất chính xác, bãi rác vô tận này chính là “khu vực khai thác mỏ vàng” được đề cập trong thư ủy thác.
“Em không có học thức mọi người đừng lừa em, vàng thực sự được tạo ra như thế này sao?” Lâm Khuê nửa tin nửa ngờ thu gom rất nhiều khối vàng, nhét vào chiếc túi đeo chéo thể thao mang theo bên mình, thế giới cần được cứu rỗi nhưng tiền cũng cần phải kiếm, vì nuôi thú cưng dị thể rất tốn kém.
“Tất nhiên không phải. Chị chỉ nghe nói về người đào vàng đãi cát tìm vàng, nung nấu vàng từ cát vàng,” Nặc Lan nói, “Hoặc dùng hóa chất hòa tan, điện phân để lấy vàng.”
“Cửa ở đâu?” Úc Ngạn đứng lên, dùng ánh mắt hỏi Chiêu Nhiên, “Anh có cảm thấy chỗ nào không ổn định không?”
Chiêu Nhiên lắc đầu: “Anh không cảm nhận được gì hết.”
Rất nhanh, Úc Ngạn nhận ra có điều không ổn, y liếc nhìn chiếc la bàn đơn giản đặt trên mặt đất, cây kim và mảnh giấy trôi nổi trên bề mặt cốc giấy vụn lúc đầu chỉ từ trước ra sau, nhưng bây giờ lại chậm chầm quay sang hướng trái phải.
Úc Ngạn vô cùng nghi ngờ, ngồi xổm bên la bàn lặng lẽ quan sát: “Vừa rồi có ai động vào nó không?”
Mấy người còn lại đều đứng xa xa, con rắn đen nhỏ cuộn tròn trên cây gậy quý ông vẫn đang ngủ.
Chiêu Nhiên không hiểu nguyên lý của thiết bị này, không khỏi nghi ngờ: “Linh thật không? Bói toán của em ấy.”
“Không, chiếcla bàn bỗng dưng quay sang phải, chứng tỏ gì?”
Lâm Khuê: “Nghĩa là thứ cậu làm không chính xác.”
Nặc Lan lấy móng tay uốn xoăn mái tóc dài, nhẹ nhàng suy đoán: “Nghĩa là chúng ta đã rẽ trái. Nhưng chúng ta luôn đi thẳng.” Lăn lộn trong sòng bạc hai mươi năm, chút tư duy ngược chiều này phải có.
“Vậy nên em đoán bãi rác này đang di chuyển,” Úc Ngạn nhắm mắt lại tưởng tượng. “Nếu chúng ta đang ngồi trong một chiếc xe chở rác, xe rẽ trái thì la bàn sẽ quay sang phải.”
“Mọi người còn nhớ chủ nhân Tháp Nghiêng đã nói gì không?” Úc Ngạn hồi tưởng lại nội dung cuộc trò chuyện trước đó. “Ngài ấy nói, một khi dải vải bị cắt bỏ rìa sẽ rất dễ bị xé rách. Nếu cánh cửa Đức Mẹ Tường Vi mở ra là cắt bỏ rìa thì có nghĩa cửa chính sẽ càng nứt càng lớn, lan sang hai cửa liền kề.”
“Vậy nên số lượng lớn con người xâm nhập vào thế giới mới là do họ lén lút qua khe hở này? Nhưng vệ tinh chưa từng quan sát thấy và cũng không nghe thấy tin tức nội bộ.”
Úc Ngạn nghiêm túc nói: “Chắc chắn có chỗ nào đó đã bị nứt. Ở nơi kín đáo nhất.”
“Trong biển.” Chiêu Nhiên đưa ra một câu trả lời hợp lý nhất sau khi mọi người im lặng. “Dưới đáy biển.”
“Đây là khu mỏ dưới đáy biển?” Nặc Lan hít hít mũi, trong bãi rác hôi thối luôn ngập tràn mùi tanh của nước biển, từ mức độ rỉ sét của kim loại phế liệu, có lẽ chúng được vớt lên từ nước biển.
“Lúc đến hồ ly đó có ném một gói đồ, mọi người ai cầm thế?” Úc Ngạn nhìn quanh, Lâm Khuê lôi một gói lụa màu xanh đậm trong túi đeo chéo thể thao ra, “Ở đây này.”
Mở từng lớp gói, trong chiếc hộp gỗ tinh xảo có ba vật kim loại nén nhỏ bằng kích thước viên nang thông thường, trông giống như ba viên đạn màu đen.
“[Oxy tạm thời chống áp lực cao].” Úc Ngạn tập trung đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, “Cách sử dụng: Đẩy vào trong lỗ mũi. Thời gian sử dụng: 1 giờ. Đây là hàng đặc biệt của Tháp Nghiêng.”
Ngoài ra còn có một ổ khóa đồng thau kiểu cổ bọc trong bùa vàng viết chữ máu, thân khóa khắc bùa chú, hình dạng chữ tương tự những bùa chú đó trên thân hồ ly trắng, chiếc khóa đồng thau trong tay nặng trĩu, tỏa ra hơi thở thần thánh đã khai quang.
“[Khóa chú], dùng để gia cố những cánh cửa chưa mở.”
Trong lúc đang nói chuyện, cả bốn người đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng, loạng choạng vài bước rồi ngã mạnh về cùng một hướng.
Úc Ngạn ôm chặt trang bị chủ nhân Tháp Nghiêng đưa vào ngực, cả người lăn ra ngoài, Chiêu Nhiên đưa tay kéo y lại làm Úc Ngạn đâm mạnh vào ngực anh, cơ thể quái vật quá cứng cỏi khiến đầu Úc Ngạn choáng váng, nhưng Chiêu Nhiên không ngã ra sau mà chỉ lùi nửa bước rồi lấy lại thăng bằng.
Họ còn chưa hiểu được lực quán tính bất ngờ này là gì thì điều kinh khủng hơn lại xảy ra, đống rác chất cao đến trần nhà phát ra tiếng rung chuyển, đổ ầm về hướng mọi người ngã, Úc Ngạn ngẩng đầu chỉ thấy một đám mây đen ngập đầu.
Đống rác đổ xuống, Úc Ngạn đã hóa thành một đàn dơi ma quái thoát ra qua các khe hở.
Lượng rác thải lớn xê dịch để lộ những khối vàng bị chôn vùi phía dưới, đông đây mỗi chỗ mỗi khối, bám chặt vào nền sàn không theo quy tắc, giống như dịch tiết dính trong tai người.
Úc Ngạn mấp máy môi: “Xe đã dừng lại.”
Hướng mọi người ngã xuống khi phanh gấp là hướng mà chiếc xe đang di chuyển, Úc Ngạn chỉ về phía trước: “Đi hướng đó!”
Đống kim loại vụn, nhựa và gỗ mục chất đống như núi đổ sụp như những quân cờ domino lần lượt đập vào nhau, bốn người linh hoạt di chuyển trong cơn mưa rác đầy trời, bị làn sóng thối rữa rượt đuổi phía sau.
Lần này họ không đi nhầm hướng, cả nhóm chạy thẳng tới cuối bãi rác, lối ra nằm ở trung tâm bức tường cuối cùng, là một cánh cửa hình vòm bị lớp màng mỏng màu hồng nhạt bịt kín.
Úc Ngạn là người đầu tiên chạm vào lớp màng lạnh lẽo ẩm ướt đó, dùng đèn flash điện thoại soi sáng, phát hiện bề mặt màng có các đường vân giống như sàn nhà, cũng có hoa văn giống như máu, rất đàn hồi.
“Là cửa cuốn à?” Úc Ngạn mò đến phần dưới cùng của lớp màng, tìm thấy chỗ màn mỏng tiếp giáp với mặt đất, ở đó có một khe hở, y nằm xuống nhấc nửa cửa cuốn rồi chui ra ngoài.
Những người khác lập tức theo sau.
Họ lần lượt bò vào khe hở, bước vào một không gian nhỏ tối tăm, ở đây không có bất kỳ rác thải nào nhưng tràn ngập một mùi tanh mặn.
Sau khi mò mẫm đi được vài chục bước thì họ lại bị một lớp màng khác chặn đường, Úc Ngạn vỗ vỗ lên lớp màng cứng cỏi ấy, áp tai vào bề mặt dính để nghe ngóng, nhưng tấm màng quá dày chẳng nghe được gì.
Nhưng lần này, Úc Ngạn không tìm thấy khe hở nào để mở lớp màng cũng không tìm thấy nút bấm để mở cửa, y dứt khoát lấy dùi phá giáp ra, thử dùng vũ lực phá cửa.
Y cầm ngược con dao sắc, giơ cao cánh tay rồi đâm mạnh xuống màng, nhưng cánh tay vung lên giữa không trung bị một bàn tay lớn giữ lại.
Úc Ngạn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Chiêu Nhiên.
“Hình như anh biết đây là đâu rồi.” Giọng của Chiêu Nhiên có phần vội vã hơn, anh lấy hai viên nén oxy từ chiếc hộp trong ngực Úc Ngạn, ném nhanh cho Nặc Lan và Lâm Khuê. “Nhanh, đeo vào!”
Xoẹt!
Tấm màng mỏng trước mặt Úc Ngạn đột ngột cuộn lên, tốc độ nhanh đến mức không kịp chớp mắt, dòng nước biển ập vào không gian nhỏ họ đang đứng trong tích tắc, chẳng ai ngờ lớp màng mỏng manh này lại ngăn cách với đại dương bao la.
Áp lực nước mạnh mẽ xô họ ngã nhào, khoang xả nước nhỏ bé nhanh chóng bị nước biển xanh ngắt bao trùm, đồng thời bị dòng nước dữ dội làm ướt sũng, Úc Ngạn cảm thấy tai bị nước bít kín, không nghe thấy gì và cũng chẳng thấy gì, cơ thể y bị cuốn vào xoáy nước, mất kiểm soát mà cứ thế xoay tròn.
Đôi tay khua khoắng lung tung cuối cùng cũng nắm được cọng rơm cứu mạng, Chiêu Nhiên giữ chặt kéo y vào lòng, canh tay khuấy nhẹ nước, chân dài nhẹ nhàng đạp nước, đưa Úc Ngạn thoát khỏi xoáy nước bơi lên phía trên.
Đây không phải là vùng biển sâu, trong nước vẫn còn ánh sáng mờ mờ.
Úc Ngạn cố gắng nín thở, làm quen sự kích thích của nước biển khó khăn mở mắt ra, phản ứng đầu tiên khi y tỉnh táo lại là nhét viên nén oxy chống áp lực cao trong tay vào mũi Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên ngạc nhiên nhìn y rồi bật cười.
Không nhìn nhầm, Chiêu Nhiên đang mở miệng cười, cũng không có vẻ gì là đang nín thở, nước biển tràn vào mũi và miệng anh, ngập đầy phổi anh nhưng anh không hề đau đớn.
“Anh sống trong nước biển… Em từng thấy rồi mà.”
Anh nhét viên oxy chống áp lực cao vào mũi Úc Ngạn, thiết bị cỡ nhỏ tinh vi này nhanh chóng mở rộng sau khi vào trong xoang mũi, ngăn cách mũi với thế giới bên ngoài, bảo vệ khí quản và não bộ.
Úc Ngạn mím môi, hít thở mạnh qua mũi, lượng oxi vừa đủ tràn vào phổi, cơn đau ngạt thở gần chết dần biến mất.
Rắn nhỏ đen bị dòng nước lạnh kích thích tỉnh dậy, nổi lên bên cạnh Úc Ngạn, uốn lượn thân mình nhỏ bé, nghiêng đầu quan sát Úc Ngạn. Nó cũng có tập tính giống như Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên đã dẫn Úc Ngạn bơi được vài chục mét, Úc Ngạn theo bản năng quay đầu tìm Lâm Khuê và Nặc Lan, thấy cả hai người họ đã đeo xong viên oxy chống áp lực cao lần lượt bơi lên hướng thượng du.
Nặc Lan làm động tác OK với y nhưng sau đó thấy đôi mắt Úc Ngạn từ từ mở lớn, ánh nhìn kinh hãi dán chặt vào phía sau họ.
Lâm Khuê cũng quay lại nhìn theo, chỉ thấy trong làn nước xanh thẫm tối tăm, hình dáng của một con cá khổng lồ vùng nước sâu dần hiện rõ, miệng nó há rông như một hố đen, đó chính là cửa hang họ vừa chui ra – cửa hang mọc đầy răng nhọn, cả người Lâm Khuê so với một chiếc răng của con cá trông vô cùng nhỏ bé.
Da của con cá khổng lồ phủ đầy rong rêu và Cirripedia, trông như một tảng đá ngầm màu đất đầy gai, trên đỉnh đầu nó treo ngược mồi nhử phát sáng, ánh sáng trong biển đến từ chiếc bóng đèn trên đầu con cá khổng lồ này.
Đôi mắt rỗng tuếch của con quái vật không biết đang nhìn về hướng nào.
“Quái vật dị thể của thế giới mới, cá Gánh (qián). Nhánh phụ của gia tộc Thâm Hải Bất Tri.” Trong cơ thể Chiêu Nhiên vươn ra một sợi tơ tinh thần đâm vào huyệt thái dương Úc Ngạn, “Là nhân viên vận chuyển của biển sâu, nuốt vào bụng đá ngầm, thức ăn, thậm chí là những ngôi nhà của các dị thể yếu ớt để giúp chúng di cư.”
“Nó là dị thể có tính tình rất ôn hòa, nếu đi xa, có thể ngồi lên đầu nó để đi nhờ. Khi còn nhỏ anh cũng thường quá giang, mỗi đến các đảo nhỏ khác chơi rồi quên mất thời gian, nghĩ mình không thể về nhà được nữa thì lại thấy nó đợi anh về cùng.” Chiêu Nhiên lo lắng nói, “Nhưng tại sao nó lại ăn nhiều rác thế này? Những thứ đó không thuộc về Thế Giới Mới.”
Lâm Khuê đang phân tâm, có lẽ đang giao tiếp với Mắt Rồng. Mặt mũi Nặc Lan thì trắng bệch, cố gắng đạp nước thật nhanh tránh xa con cá khổng lồ đáng sợ, Salanka không đợi cô triệu hồi đã nhảy ra khỏi hình chiếm, nắm tay cô kéo ra sau lưng mình.
Nặc Lan không thể chạm vào tồn tại của JS, nhưng lại bị hình ảnh ảo giả lập của Salanka an ủi hoàn toàn.
Con cá Gánh khổng lồ như hòn đảo không thể bơi tiếp, vì hai bên trái phải nó bị kẹp lại.
Thứ kẹp nó là một vật khổng lồ giống cần cẩu, rõ ràng là máy móc của con người, giống như máy gắp búp bê, chờ khi con cá Gánh đi qua thì kẹp lại.
Chiếc kẹp nặng nề giữ chặt hai bên con cá Gánh rồi giữ cố định nó, sau đó, một cánh tay máy thò vào miệng con cá Gánh, thò vào sâu bên trong, từng chút từng chút, lấy hết rác rưởi bên trong ra.
Con cá Gánh hơi đau đớn, nôn hết mọi thứ trong khoang bụng ra ngoài.
Lượng lớn rác thải chìm xuống đáy biển, trên nền cát dưới đáy biển có hàng chục chiếc máy chở hàng lớn dưới nước đang đậu, những con robot phân loại đang quét rác, tách vàng ra, bỏ vào một chiếc xe chở hàng, phần rác còn lại tiếp tục phân loại, kim loại được đưa vào lò luyện, đống rác không thể dùng được thì đưa vào thiết bị nén.
Hàng loạt thiết bị máy móc tiên tiến đang hoạt động đâu vào đấy, trên mỗi thiết bị dị động đều có logo người cá của công ty Hải Đảo.
“… Giam cầm Đức Mẹ Tường Vi chưa đủ, họ còn muốn một tay che trời sao.” Úc Ngạn bơi xuống dưới, tiến gần những máy móc đang hoạt động không ngừng, bình tĩnh tìm kiếm manh mối, hy vọng có thể tìm thấy phòng điều khiển hoặc dấu vết do con người để lại.
Nếu họ lại làm điên loạn thêm một thủ lĩnh dị thể khiến cánh cửa thứ hai bị con cá Gánh điên cuồng đẩy mở, thì mọi thứ sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Nơi đặt nhiều thiết bị đắt tiền thế này lại không có bất kỳ hệ thống bảo vệ nào, xem ra công ty Hải Đảo rất tự tin rằng chỗ bí mật hẻo lánh như thế này sẽ không có người tới gần.
Y tìm kiếm manh mối một lúc, Úc Ngạn phát hiện dưới cần cẩu kẹp con cá Gánh có một nút màu đỏ, bị lớp kính cường lực áp lực cao bao bọc, có thể mở bằng mật mã.
“Tạm dừng khẩn cấp.” Dưới nút có dấu cảnh báo.
Úc Ngạn đưa tay gõ nhẹ lên tấm kính cường lực rồi quay người vẫy tay gọi Chiêu Nhiên xuống, một tấm kính chống trộm đơn giản thế này, quái vật chỉ cần động ngón tay là có thể đâm thủng.
Nhưng khi y quay lại, một vài đốm sáng xanh nhỏ bắt đầu tụ lại xung quanh tay y, hóa ra là những con sứa phát sáng nhỏ tròn, trông như những cây bồ công anh dưới biển, đang nhảy múa quanh nút tạm dừng khẩn cấp.
“Tránh ra, đừng cản đường.” Úc Ngạn hất mấy con sứa nhỏ phát sáng màu xanh ra rồi đặt tay lên lớp kính ngoài nút tạm dừng khẩn cấp.
Mấy con sứa nhỏ cúc áo cỡ như móng tay bị đuổi đi, nhưng chúng vẫn tụ lại phát ánh sáng xanh, chích vào mu bàn tay Úc Ngạn một.