Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 188: Vùng đất tiêu điều




Ánh nắng xiên qua những kẽ lá, rải những đốm sáng không đều xuống nền đất loang lổ ngoài bức tường bong tróc.

Bức tường thấp bên trái tạo ra những bóng râm lởm chởm, Chiêu Nhiên đút hai tay vào túi áo đồng phục trợ lý, bước chậm rãi trong bóng râm, dây buộc tóc buộc gọn mái tóc dài uốn lượn, rũ xuống một bên vai.

Úc Ngạn cầm cây gậy quý ông đi phía trước một chút, bước đi theo những đốm sáng di động, tấm áo choàng của bộ lễ phục nhà ảo thuật tung bay theo từng nhịp bước của y, con rắn nhỏ màu đen cuộn quanh cây gậy như món đồ trang trí, mỗi khi lên đường nó lại tự cắn mình một cái để làm thuốc chống say xe nên những chấn động trên đường đi không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó.

Thỉnh thoảng Úc Ngạn nhẹ nhàng nhảy lên, hóa thành bầy dơi ma quái, bay lên mép tường thấp rồi hiện hình, đi tiếp trên mép tường hẹp, khi gặp chướng ngại vật thì lại nhảy xuống.

“Ngã sấp xuống thì làm sao?” Chiêu Nhiên đã quá quen với cảnh này, thể lực không tốt mà cứ thích sờ chỗ này xem chỗ kia, giống hệt mấy nhân vật trong game thực hiện các động tác được lập trình sẵn.

“Em sẽ ngã sang bên trái, anh phải đỡ em đấy.” Úc Ngạn lại biến thành bầy dơi ma quái, bay vèo vèo sượt qua má Chiêu Nhiên, canh đúng khoảng cách rồi khẽ chạm vào dái tai anh.

“Hành lý của em đâu, túi đeo vai cũng không mang.”

Đàn dơi ma quái đột ngột dừng lại trước mặt Chiêu Nhiên, Úc Ngạn hiện hình trong làn khói đen, tay phải vén áo choàng lễ phục nhà ảo thuật, bên trong vạt áo có thêm một túi phẳng, chỉ đủ để đựng vài tấm danh thiếp.

Úc Ngạn đưa tay vào túi, bên trong phát ra tiếng cơ quan cạch cạch, trong nháy mắt nòng súng lục đã lên đạn chĩa vào cằm Chiêu Nhiên.

Tên sản phẩm: Túi trong áo vest quý ông

Ra ngoài mà tay xách nách mang đầy đồ thì có vẻ kém quý ông phải không? Hãy sử dụng túi trong áo vest quý ông để trải nghiệm sự tiện lợi và thanh lịch tuyệt đỉnh.

Hiệu quả chính: [Không gian lưu trữ 1m³] Không thể chứa sinh vật sống, không thể qua mặt hệ thống kiểm tra an ninh cấp S trở lên.

“Tối qua em mua ở chỗ thương nhân nửa đêm đấy, sao họ vẫn tìm được đến tận thành phố Ân Hy nhỉ.” Úc Ngạn xoay khẩu súng trên ngón trỏ hai vòng rồi nhét lại vào túi trong, vén vạt áo bên kia lên khoe khoang, “Em đã may thêm hộp mở rộng hạch vào đây.”

“Lại lén mua đồ khi anh ngủ. Bao nhiêu tiền?”

“Ba…” Úc Ngạn mím môi, ánh mắt liếc về phía trên bên phải, trả lời chậm rãi, “Ba ngàn tệ.”

“Ừm.” Chiêu Nhiên nghĩ thầm, chắc chắn y đã giấu đi khoảng tám nghìn tệ nữa.

Đến bãi đỗ xe ngoài trời được dọn dẹp từ đống đổ nát, Lâm Khuê đã kéo hành lý đứng đợi, cậu không mang theo hành lí, chỉ xách đồ giúp Nặc Lan.

“Chẳng phải chị bảo không đi à?” Úc Ngạn thấy cô thì khá ngạc nhiên.

Nặc Lan ngồi lên hành lý, bắt chéo chân đôi chân dài dang tay phàn nàn: “Đêm qua thương nhân nửa đêm đến chào hàng, chỉ mang theo hai món hàng, món rẻ nhất cũng phải hai mươi lăm tiền âm phủ, ai mà trả nổi? Không mua thì họ sẽ lấy đi làn da đẹp ngay cả thức đêm cũng không nổi mụn của chị, đúng là khốn nạn.”

“Chị mua rồi à?”

“Ừ… Chị phải mượn Lâm Khuê ba đồng tiền âm phủ để trả góp mua cục pin vô hạn, tính ra cuối cùng còn phải trả thêm ba đồng tiền âm phủ tiền lãi.” Nặc Lan lắc lắc cục sạc pin nhỏ như hộp bài poker trong tay, “Tin tốt là họ cung cấp dịch vụ DIY vỏ, chị bảo họ vẽ cho chị một lá bài A cơ đỏ, có thể kẹp vào thắt lưng để sạc bất cứ lúc nào.”

Cục pin vô hạn kéo dài ra hai đầu sạc, Nặc Lan thản nhiên kết nối bộ sạc vào cổng sạc ở sau mông búp bê James.

Khi sạc trước mặt mọi người, gương mặt búp bê pixel James xuất hiện một hàng vạch đỏ xéo.

Lâm Khuê không nhịn được phải nói một lời công bằng: “Người ta đã rung chuông trước khi gõ cửa rồi, chính chị ấy không chịu nổi mà mở cửa shopping.”

“Ai bảo họ đoán đúng sở thích của chị làm gì, mỗi lần đến chào hàng đều mang theo những thứ chị rất thích.” Nặc Lan hất cằm, “Các cậu mua gì rồi?”

Úc Ngạn đắc ý khoe túi trong bộ vest quý ông của mình.

Giây tiếp theo, Nặc Lan nhấc vali nhét vào vạt áo của y.

“Mau lên, đi thôi.” Chiêu Nhiên ngồi vào ghế lái khởi động xe, nhưng Úc Ngạn lại chậm chạp chưa lên xe, y ngẩn ngơ nhìn tượng người cá cách đó không xa.

Tượng thần chạm đá đã bị mưa gột rửa, khuôn mặt gần như không còn rõ nét, tượng người cá cầm đinh ba, tư thế thiêng liêng, hơi ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm.

Úc Ngạn bay vút ra ngoài, chỉ mất vài giây đã đứng dưới tượng người cá, y lục lọi trong túi áo khoác quý ông ra một miếng bánh ngọt, một cây xúc xích và một hộp sữa, sắp xếp ngay ngắn dưới đuôi tuownjg cá, hai tay chắp lại nhắm mắt.

Nặc Lan thò nửa người ra ngoài cửa sổ xe: “Này đó là đồ của chị –“

Úc Ngạn cố gắng dẹp bỏ mọi tạp niệm trong đầu, đây là khoảnh khắc thành kính nhất trong đời y.

Nhưng tượng người cá vẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu nhìn xa xăm, không bận tâm đến ước nguyện nhỏ bé của con người giữa cõi bụi trần.

Hạch dơi ma quái đang trong thời gian cooldown, Úc Ngạn đổi sang hạch quái dị – mèo con để tăng khả năng leo trèo, y trèo lên dọc theo bức tượng, leo lên tận đỉnh đầu người cá, hai tay ôm lấy khuôn mặt đá, đối mặt với ánh mắt của tượng thần: “Người chắc chắn không phải là vị thần từ bi, lúc nào cũng ngẩng cao đầu. Cầu xin người hãy nhìn thấy con.”

Chiêu Nhiên theo dõi hành động của Úc Ngạn qua gương chiếu hậu nhưng không ngăn cản, anh rút một điếu thuốc, châm lửa rồi xuống xe kiên nhẫn chờ đợi.

Đôi mắt của bức tượng thần được khảm hai viên đá quý màu xanh biếc, ánh sáng sâu thẳm của những viên đá quý như thật sự đang nhìn vào mắt Úc Ngạn dưới khúc xạ ánh nắng mặt trời.

Úc Ngạn buông tay nhảy xuống, hạch mèo con xanh cấp một đã đạt đến giới hạn ba lần sử dụng, xám xịt mất hiệu lực bị y tiện tay ném vào túi, vì độ thiện cảm của Chiêu Nhiên đã đạt đến mức tối đa nên viên hạch này không còn ý nghĩa gì, chỉ đơn giản là chiếm chỗ trong máy phân tích lưu trữ hạch của y.

Y đã đi được hơn chục mét đột nhiên quay trở lại, chạy đến dưới bệ tượng người cá, cúi đầu hôn lên phần đuôi của bức tượng đã bị gãy và lộ ra phần khung thép bên trong dưới bệ khiến miệng dính đầy vết rỉ sét.

Úc Ngạn chùi vết rỉ sét trên môi, nhẹ nhàng chạy trở lại xe, tiện tay lôi Lâm Khuê ngồi ở ghế phụ không chút tinh mắt nào ra, nước chảy mây trôi ném cậu vào ghế sau rồi ngồi vào, sau đó chỉ tay về phía trước: “Đi thôi.”

Xe chạy suốt hơn ba mươi phút trên con đường vắng rồi tiến vào vào một làn sương mù không thể nhìn thấy năm ngón, khi phá vỡ màn sương mù thì thấy nhà ga xe lửa.

Lần này, Úc Ngạn có thẻ đen trong tay, có thể quẹt thẻ cho cả nhóm.

Đoàn tàu tăng tốc phá vỡ lớp sương mù dày đặc, từ thế giới loài người rực rỡ ánh nắng bước vào thế giới mới, nơi những vòng sao khoáng vật quay chậm trên bầu trời, không khí xung quanh trở nên vô cùng trong lành.

Những chiếc nấm váy nhỏ hình lông vũ bay lượn trong không trung, múa lượn dưới vòng sao vàng xanh, đây là lần đầu tiên Nặc Lan đến thế giới mới, cô cứ dựa vào cửa sổ xe nhìn phong cảnh rồi cảm thán.

Nhưng do bị bức xạ dị hóa làm nhiễu, những thiết bị không gắn dị hạch gần như không thể hoạt động trong thế giới mới, không thể dùng điện thoại để chụp ảnh, Nặc Lan lấy ra chiếc máy ảnh dị động của cô bạn thân, chụp lại những khoảnh khắc đẹp ngoài cửa sổ.

Kể từ khi tàu vào thế giới mới, Úc Ngạn phát hiện những vết cháy nắng trên người Chiêu Nhiên đang nhanh chóng mờ dần, tóc anh cũng trở nên tươi sáng hơn nhiều, làn da trắng nhợt dần trở nên hồng hào trong suốt, mọi dấu hiệu đều cho thấy anh thực sự thuộc về thế giới xinh đẹp và bí ẩn này.

Hít thở không khí của thế giới mới, đón nhận ánh sáng của vòng sao, trạng thái của Chiêu Nhiên cải thiện rõ rệt, anh thoải mái tựa vào cửa sổ, rũ đôi lông mi dài màu nhạt xuống để nghỉ ngơi.

Úc Ngạn thì nằm bò trên bàn, lén lút liếc nhìn gương mặt đẹp đẽ và ưa nhìn của anh. Ngay cả khi là người ngoài hành tinh cũng không thể tuyệt vời hơn.

Cả nhóm xuống xe tại biển Ốc Sóng, nước biển sền sệt rửa trôi những tảng đá ngầm đứt gãy, những con bươm bướm đủ màu sắc bay qua dòng hải lưu hướng về phía băng nguyên ở bờ bên kia.

Nhiều bong bóng đủ kích cỡ trôi lơ lửng trên mặt biển, theo gió bay về cùng một hướng, bên trong nhiều bong bóng chứa đầy những con bướm bướm trong suốt như tinh thể, long lanh rực rỡ lộng lẫy đẹp đến kinh ngạc.

“Ở đây có một loại ốc sóng, vỏ ốc có thể nghiền thành thuốc nhuộm trời sao, một lượng lớn ốc sóng hoạt động trong vùng biển này, toàn bộ nước biển hòa lẫn với chất nhầy của chúng tạo ra sức căng bề mặt rất lớn.”

Úc Ngạn từng đọc phần này trong cuốn sách minh họa cảnh vật, kiến thức địa lý thuộc lòng: “Dưới đáy biển có nhiều núi lửa đang hoạt động, dòng dung nham liên tục chảy làm cho nước biển bốc hơi thành bong bóng lơ lửng giữa không trung. Bướm đá quý dị thể di cư theo tuyến đường này, nằm trong bong bóng, dùng nhiệt độ còn lại của bong bóng để vượt qua băng nguyên phía trước và đến nơi ở mới.”

Chiêu Nhiên nghe y thao thao bất tuyệt giảng giải, không thể nhịn cười.

“Nơi này cần phải leo lên một đoạn vách đá, lên nào.” Chiêu Nhiên cúi người gõ nhẹ lên sỏi đá dưới đất, cơ thể nhanh chóng phình to hóa thành bộ xương trắng, trong chớp mắt anh đã xuất hiện trước mọi người với hình dáng của một quái vật xương trắng.

Ở thế giới mới, hành động của anh càng trở nên linh hoạt, cử động tay chân cũng mạnh mẽ và đầy sức sống hơn.

Úc Ngạn leo lên cánh tay xương của quái vật, ngồi giữa các xương sườn rồi ổn định chỗ ngồi.

Hai người kia không ai leo lên, Lâm Khuê mở ra đôi cánh rồng lửa sau lưng, vẫy nhẹ một cái đã bay lên cao mười mét, không cần dùng phương tiện di chuyển.

Nặc Lan thì hăm hở muốn thử nhưng bị hai anh em JS cưỡng ép kéo lại, chúng rút ra một con quái thú có cánh màu xanh trong game ra, một trước một sau kẹp chị Tiểu Lan ngồi vào giữa, mặt James vẽ đầy hoa văn xanh, mặc trang phục da thú của bộ lạc Avatar, giơ cao ngọn giáo trước gió hò hét, Salanka mặt lạnh buộc phải phối hợp, thỉnh thoảng còn bị chiếc đuôi xanh của James vung lên quất vào mặt

Xem ra tất cả dị thể khi vào thế giới mới đều được cường hóa, dù sao dưới ánh sáng vòng sao này chính là quê hương của họ.

Quái vật xương trắng leo lên vách đá dựng đứng, bàn tay dài bám chắc vào một tảng đá nhô ra, Úc Ngạn ngồi giữa các xương sườn của anh mà không cảm thấy chút chao đảo nào.

“Có vẻ như không kích thích như mọi người, anh Chiêu Nhiên hơi kém rồi đấy.” Úc Ngạn nhỏ giọng thầm thì.

Quái vật xương trắng nghe vậy liền tăng tốc đột ngột, thậm chí còn nhảy lên trong không trung, mỗi lần bám vào những tảng đá nhô ra đều rơi mạnh xuống, lao mình trong gió lớn, Úc Ngạn thét chói tai ôm chặt lấy một xương sườn của anh, tóc mái cũng bị gió hất ngược ra sau, vài con bướm bong bóng bay ngang bị đụng bay, con xui xẻo nhất thì bị dính chặt vào mặt Úc Ngạn.

Qua khỏi vách đá ngầm, khung cảnh hoàn toàn thay đổi, so với vùng biển Ốc Sóng lúc đến dường như là hai thế giới khác nhau.

Mặt biển phía sau vách đá ngầm tĩnh lặng không gợn sóng như một đầm nước đọng, khi vốc nước lên tay thì trong veo nhưng khi nhìn toàn cảnh thì cả vùng biển chết lại có một màu đen, dưới nước mọc lên những cây như được cắt ra từ tranh thủy mặc, những cây gỗ khô màu đen ngả nghiêng, mấy con bướm đen đậu giữa chạc cây bay hoảng sợ bay đi, phát ra tiếng kêu kỳ quái không lành.

Thế giới này vô cùng tĩnh mịch, sương mù dày đặc.

“Biết bơi không? Đi thám thính xem.” Úc Ngạn ngồi xổm bên bờ, chộc cây gậy quý ông vào nước để con rắn đen nhỏ bơi vào.

Hách Áo Thâm Uyên Mãng sống ở vùng nước sâu không ánh sáng ở biển băng địa cực, bơi lội nín thở là bài học bắt buộc từ ngày đầu tiên ra khỏi vỏ, Quỷ Hủy Nha tự tin nhảy xuống nước, chuẩn bị biểu diễn thật hoành tráng trước mặt ngài Hi Hòa.

Nhưng lại bị chìm.

Con rắn đen nhỏ cố gắng quẫy đạp trong nước, một phút cố gắng chỉ đào được một hố tại chỗ, cuối cùng đuối sức trong vùng nước sâu 2 cm.

Chiêu Nhiên: “…”

Úc Ngạn dùng tay quạt nước để cảm nhận sự đặc biệt ở đây: “Không có lực nổi cũng không có lực cản, làm sao mà đi.”

“Nơi này là vùng đất tiêu điều, là con đường phải đi qua để đến Tháp Nghiêng, nên chắc phải có người chèo thuyền.” Chiêu Nhiên nói.

Lâm Khuê nặn một quả cầu lửa trong tay giống như nặn quả cầu tuyết rồi ném mạnh vào màn sương mù.

Quả cầu lửa vẽ một đường parabol trên không, soi sáng cả một vùng lớn, cách đó mười mấy mét có hai chiếc thuyền nhỏ trôi đến, hai người chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền chèo nước, họ quấn vải trắng từ đầu đến chân, buộc chặt bằng dây thừng, không để lộ mặt, thậm chí không có lỗ để thở.

Thuyền nhỏ neo ở bờ, hai người chèo thuyền quấn vải trắng cứng ngắc cùng lúc giơ hai ngón tay về phía họ.

“Hả?” Lâm Khuê cũng giơ hai ngón tay lên về phía họ.

“Họ nói mỗi chiếc thuyền chỉ chở được hai người.” Chiêu Nhiên bước tới hỏi, “Phí thuyền?”

Người chèo thuyền quấn vải trắng giơ một ngón tay.

Một đồng tiền âm phủ hoặc hai trăm xu.

Chiêu Nhiên không có tiền âm phủ nhưng tiền xu lưu thông của dị thể trong thế giới mới thì có rất nhiều, anh rút ra bốn trăm xu trong ví đưa cho họ.

Người chèo thuyền gật đầu nhường đường, ra hiệu cho họ lên thuyền ở đây.

Cách phân chia tốt nhất là Chiêu Nhiên và Lâm Khuê đi chung một thuyền, Úc Ngạn và Nặc Lan đã ký khế ước đi một thuyền, đảm bảo an toàn tối đa.

Ba người đã lên thuyền, Úc Ngạn vẫn chần chừ lưỡng lự bên bờ nước, khẽ nhíu mày quan sát kỷ vải trắng trên người người chèo thuyền.

Quấn vải liệm à.