Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 187: Quyết định đến hẹn




Trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp và đơn sơ của căn hộ, cạnh giường có một chiếc đèn đứng, ánh đèn mờ ảo, Úc Ngạn nằm lỳ trên giường lật xem lá thư màu đen tuyền trong tay, cẩn thận dùng dùi phá giáp để cạy mở mở con dấu sáp đen niêm phong.

“Trân trọng mời ngài và bạn bè đến Lâu Đài Quỷ Tháp Nghiêng, chúng tôi sẽ tặng ngài gấp ba lần tiền âm phủ làm thù lao, chờ mong ngài đến thăm.”

Phong bì thư và dấu niêm phong mang đậm phong cách cổ điển phương Tây nhưng nội dung bên trong lại được viết bằng bút lông mực vàng kiểu chữ triện đứng, kết hợp hài hòa giữa yếu tố Phương Đông và Phương Tây.

Trong phong bì có kẹp một tấm thẻ đen có vân da, các hoa văn trên đó thoạt nhìn chỉ như là bùa chú bằng mực vàng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những hoa văn đó tạo thành bốn chữ “Thẻ Xe Thông Hành.”

“Hửm? Thẻ thông hành giữa thế giới cũ và thế giới mới.” Chiêu Nhiên vốn đang nằm song song với y, nhưng giờ lại trở mình nửa thân trên đè lên lưng Úc Ngạn, cằm tựa lên mái tóc xù của Úc Ngạn, cùng nhau đọc thư.

Chiêu Nhiên không đeo găng tay, vết đỏ trên đầu ngón tay vẫn còn đó, anh vừa nói chuyện trời đất vừa mải mê chơi với sợi nước óng ánh giữa các ngón tay, nhớ lại những hành động lúc nãy của mình, anh vừa làm vừa hôn y, gọi tên y khiến em bé rất thích, tim đập nhanh hơn, ôm chặt hơn và cả người mềm nhũn như không còn xương.

Chiêu Nhiên nhặt chiếc nhẫn bên gối, chậm rãi đeo vào ngón áp út, bề ngoài không hề thấy anh vừa mới gượng ra khỏi dư vị của dục vọng: “Sau này đi tàu có thể quẹt thẻ, không cần phải đến tiệm tạp hoá mua vé nữa. Chỉ cần có thẻ này, bất kể đi phương tiện giao thông nào đều đến được ga tàu, không cần đạp chiếc xe ba bánh của anh Viên nữa. Sao họ không cho anh chứ.”

Theo quy tắc, chỉ những người thường xuyên làm việc cho Tháp Nghiêng và tích lũy đủ danh tiếng mới có thể nhận được thẻ xe thông hành do Tháp Nghiêng phát hành.

“Dựa trên suy đoán của anh, anh nghĩ chủ nhân Tháp Nghiêng triệu tập chúng ta vì chuyện gì?” Úc Ngạn kẹp bức thư màu đen tuyền quay đầu hỏi anh.

“Chắc là vì “cánh cửa” mà Đức Mẹ Tường Vi đẩy mở chăng? Toàn bộ hệ thống tàu qua lại giữa thế giới cũ và mới đều do chủ nhân Tháp Nghiêng đầu tư xây dựng, sử dụng loại tiền tệ đặc biệt là “tiền âm phủ” làm trung gian, độc quyền kinh doanh giữa thế giới mới và thế giới loài người. Cánh cửa do Đức Mẹ Tường Vi đẩy mở sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của ngài ấy.”

“Ừm… Em vẫn giữ ý kiến của mình.” Úc Ngạn suy nghĩ một lúc nhưng không tìm ra manh mối, nên đành tạm chấp nhận suy luận của Chiêu Nhiên.

“Nhưng đây là một cơ hội tốt, dù có phải bẫy hay không em cũng phải đến phòng ảo Tháp Nghiêng một chuyến. Em cần một loại kim loại đặc biệt, có thể chịu được hạch vàng cấp một – Vua Trò Chơi để chế tạo máy gacha. Em, Kỷ Niên và Tiểu Nhị đã tra cứu rất lâu, xác định loại kim loại này chỉ có thể mua bằng tiền âm phủ, mà chủ nhân Tháp Nghiêng lại độc quyền khai thác loại khoáng sản kim loại này, giao dịch với công ty thiết bị dị động của con người.”

“Máy gacha của em dùng để làm gì thế?”

“Nói đơn giản nó sẽ kết hợp ba hạch cấp thấp thành một viên hạch cấp cao.” Úc Ngạn ngửa đầu giải thích, “Anh còn nhớ em đã nhận được hạch chức năng – Hệ thống phòng chống nghiện trong phòng ảo trò chơi không?”

“Nhớ, nếu giằng co với kẻ địch trong vòng một giờ, kẻ địch sẽ bị cưỡng chế offline.”

“Đúng vậy, nghe có vẻ rất hữu dụng, nhưng trong hầu hết các trận chiến thực tế, em chỉ đeo hạch này thôi thì không thể cầm cự nổi một giờ, chưa kể khi ở trong kén của anh, thứ em sử dụng nhiều nhất lại là hạch quái dị – Dơi Ma Quái, kỹ năng em cần nhất là sống sót.”

Còn có những hạch công năng khác như Chiếm được quyền Vua, tiêu tốn gấp đôi thể lực để đổi lấy sức chiến đấu bùng nổ cao, nhưng thể lực của Úc Ngạn có hạn, nếu không thể chiến thắng trước khi kiệt sức thì chỉ có thể bó tay chịu trói.

Úc Ngạn lật người, nằm ngửa trên giường dưới thân Chiêu Nhiên, giơ hai ngón tay lên, “Em có hai cách.

“Thứ nhất, khoét thêm một rãnh gắn hạch để gắn Hệ thống phòng chống nghiện. Trong cơ thể em có hạch Nhật Ngự xác suất gắn được rất cao.”

Mặt Chiêu Nhiên tối sầm nắm lấy ngón tay Úc Ngạn: “Tiểu Nhị đã dự đoán kết cục này trong Hoa mộng, đừng làm thế. Em không thể chịu nổi áp lực của việc gắn hai hạch, nếu lại thất bại em sẽ tiếp tục khoét thêm khe thứ ba, thứ tư, anh hiểu em, đừng đi vào con đường tẩu hỏa nhập ma.”

“Em biết ngay là anh sẽ không đồng ý. Vậy thì cách thứ hai,” Úc Ngạn thu lại một ngón tay, “Dùng hạch Vua Trò Chơi để lắp ráp máy gacha, tiêu thụ hết những hạch em đã tích lũy để cược ra viên hữu dụng hơn, giảm số lần phải thay hạch trong trận chiến, tốt nhất là giới hạn xuống ba lần.”

Chiêu Nhiên ho khẽ, cười nói: “Em có may mắn như vậy không?”

“Em sẽ nhờ chị Tiểu Lan đến quay, chị ấy là người may mắn nhất mà.” Úc Ngạn rất tự tin, tin rằng mọi khó khăn gian khổ sẽ bắt đầu xoay chuyển từ hôm nay.

“Đúng rồi, em luôn thắc mắc, gia tộc của anh có bảy người khế ước thế chẳng phải vô địch à, gia tộc Nhật Ngự có phải No.1 ở Thế Giới Mới không?”

“Chỉ có thể xem là một trong những gia tộc mạnh, nguồn bức xạ của gia tộc Nhật Ngự đã giảm đến một mức nhất định, không còn sinh ra thân tộc mới nữa, nhưng nhiều gia tộc khác vẫn đang phát triển mạnh mẽ. Những gia tộc mạnh trong thế giới mới không phải là ít, nổi bật có thể kể đến gia tộc Sa Địa Phúc Hạ, gia tộc Lục Hành Ách Gia, Tộc Rồng, gia tộc Cấm Yểm… Mối đe dọa lớn nhất của gia tộc Nhật Ngự là gia tộc Hoa Hành tiếp giáp lãnh thổ và gia tộc Thâm Hải Bất Tri tiếp giáp lãnh hải.”

“Gia tộc Hoa Hành hầu như toàn là dị thể thực vật và côn trùng, sức mạnh của họ là có thể thay đổi khí hậu và đất đai tương đương với việc có thể biến Nam Cực, sa mạc Sahara thành rừng mưa Amazon. Là gia tộc đối địch rất mạnh.”

“Mạnh đến vậy à? Tại sao?”

“Vì ở Thế Giới Mới không có khái niệm bán cầu Đông Tây Bắc Nam, cường độ bức xạ và sự di cư của Tộc Rồng là nguyên nhân chính thay đổi khí hậu nên việc băng nguyên bị xâm lấn và trở thành thảo nguyên nhiệt đới cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Gia tộc Hoa Hành không chịu đựng được khí hậu cực địa, họ sẽ nghiền nát và bao phủ biển băng địa cực, thực tế về mặt sinh thái, sự đa dạng sinh học của rừng nguyên sinh phong phú hơn nhiều so với địa cực, nhưng nếu vậy thì các loài bản địa của chúng ta sẽ biến mất, những loài động vật sinh trưởng ở quê hương như chuột lướt biển cực, nòng nọc ăn thịt người, cá mũi tên băng không thể sống trong rừng mưa nóng ẩm.”

“Điều đau đầu nhất là gia tộc Hoa Hành cũng giống chúng ta, có nhiều người khế ước và dị thể hoá bướm mạnh mẽ, bọn họ đang chờ anh chết đi, liên minh với gia tộc Thâm Hải Bất Tri để tấn công từ hai phía biển và đất liền, phát động một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ.”

“Kể từ khi Đức Mẹ Tường Vi đẩy mở cánh cửa này, các gia tộc khác đã suy đoán anh không còn ở biển băng địa cực, bắt đầu lên kế hoạch xâm lược thêm, hiện tại toàn bộ canh chị ở xa đã trở về hang băng địa cực để bàn bạc việc lớn, anh hai và anh Viên cũng đã về.”

“Ồ… ra vậy. Xem ra chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, ngày mai khởi hành đến phòng ảo Tháp Nghiêng, việc Đức Mẹ Tường Vi đã bàn giao xong chưa?”

“Ừ, lực lượng đặc biệt đã tiếp quản.”

“Vậy thì tốt rồi.” Úc Ngạn ném phong bì thư sang một bên, cầm lọ gel lô hội trên bàn lên, “Anh nằm sấp xuống để em bôi chỗ cháy nắng cho anh.”

“Hửm không phải kẹo à?”

“Là kẹo, anh ăn một miếng đi.”

“Ơ, Kỷ Niên lại gọi điện.” Úc Ngạn đưa tay lấy chiếc điện thoại đang rung trên bàn, nhấn nút nghe: “Gì thế?”

“Phòng ảo Tháp Nghiêng, đưa tôi đi với?”

“Ai mà thèm đưa cậu đi, gặp nguy hiểm lại phải bảo vệ cậu, đừng làm phiền tôi nữa, giờ này tôi thường đang bận làm tình nên đừng gọi cho tôi.”

“Á!” Kỷ Niên hét lên một tiếng, ném điện thoại nóng bỏng tay ném sang một bên. au vài giây cuộc gọi kết thúc cậu mới bò qua nhặt lại.

Phượng Hí ở chung ký túc xá với cậu nhưng ở phòng khác, đang đánh răng nghe thấy tiếng động vội vàng chạy qua kiểm tra xem đối tượng cần bảo vệ có an toàn không: “Sao vậy?”

“Vậy mà cậu ta không kéo tôi đi làm bia đỡ đạn còn nói sẽ bảo vệ tôi.” Kỷ Niên dùng sức ngoáy lỗ tai, không tin nổi.

Phòng bên cạnh là phòng của Hỏa Diễm Khuê.

Trong ký túc xá của Hỏa Diễm Khuê gần như chẳng có vật dụng gì, căn phòng trống trơn, chỉ có duy nhất chiếc cốc đánh răng và chậu rửa mặt bằng nhựa bị biến dạng do nhiệt độ cao trong thời gian dài.

Trên tường phòng ngủ của cậu treo một chiếc gương lớn, Hỏa Diễm Khuê vừa tắm xong, quấn khăn quanh eo đứng trước gương, hai tay chống hông, trên đầu bốc lên một làn hơi nước, nhanh chóng hong khô mái tóc ướt, từng sợi tóc đỏ sống động dựng đứng lên.

Hình ảnh trong gương không phải khuôn mặt của Hỏa Diễm Khuê mà là một khuôn mặt của người da trắng kiểu Âu, hình ảnh phản chiếu của Ares đẹp trai cao ráo, cũng cởi trần, da phủ đầy những hình xăm ma thuật lửa, tai đeo hoa tai đá quý, đôi mắt rồng màu đỏ cam nằm trên khuôn mặt tinh tế và điển trai.

“Chúng ta phải cùng đến Tháp Nghiêng.” Ares trong gương ra lệnh, “Gấp ba lần tiền âm phủ lận đó, tôi có nhiều thứ muốn mua lắm, việc khôi phục cơ thể đều phụ thuộc vào số tiền này.”

“Tôi đã kiếm được kha khá rồi, ban ngày đi làm ở công ty, tan làm thì đi nhận nhiệm vụ của Tháp Nghiêng, không phải chúng ta đã tích lũy được hơn mười đồng rồi sao. Vẫn đừng đi thì hơn. Gấp ba lần thù lao cũng đồng nghĩ nguy hiểm gấp ba lần không phải à.” Lâm Khuê gãi đầu, quay người đi về phía giường đơn, vươn vai rồi ngả lưng nằm xuống, đá bay đôi dép, gối đầu lên tay nghỉ ngơi.

Ares tức giận đấm vào gương: “Bấy nhiêu tiền chẳng đáng là bao đâu.”

Lâm Khuê đắc ý nằm trên giường, không quan tâm nữa.

Con mắt rồng lửa bên cổ Lâm Khuê đột ngột mở ra, một tiếng rống gấm rống vang nổ tung bên tai Lâm Khuê, nhiệt độ trong phòng tăng vọt, một bóng rồng Phương Tây tách ra khỏi cơ thể Lâm Khuê, móng vuốt trước đè lên vai Lâm Khuê, toàn thân bốc lên một lớp lửa mỏng.

Bóng rồng mờ ảo không rõ ràng, chỉ có đôi cánh sau, áo giáp trước ngực và một con mắt phải là thực thể có thể nhìn thấy và chạm được, nó giống như một bức tranh nổi hình rồng, vẫn còn thiếu nhiều mảnh mới có thể chắp vá thành Ares hoàn chỉnh.

Ares cúi đầu gầm gừ đe dọa, răng nhọn cắn nhẹ vào cổ Lâm Khuê để uy hiếp nhưng không cắn xuống, Lâm Khuê cũng biết Ares sẽ không làm vậy.

“Hì hì, giống như đang nuôi vợ ấy, cậu ở nhà chẳng làm gì đòi hết cái này đến cái kia, ăn đến ăn đi còn hay thúc giục tôi kiếm tiền.” Lâm Khuê gối tay nằm nhìn Ares mỗi ngày một cơn thịnh nộ.

“Nếu tự tôi kiếm được tiền thì cần gì đến cậu!”

“Ăn táo vàng cũng có thể khôi phục cơ thể mà phải không? Chúng ta đi thêm một chuyến đến vườn táo vàng nhé.”

“Tôi không muốn thay thế cậu!” Ares hung ác nhìn cậu chằm chằm, răng nanh nghiến lại, “Tôi không muốn dùng cơ thể cậu để tái sinh từng mảnh của tôi, tôi thừa nhận trước đây đã nghĩ vậy nhưng giờ tôi không muốn nữa…”

“Ồ.” Lâm Khuê ngồi dậy, nhìn thẳng vào Ares đang suy sụp, vỗ nhẹ vào gò má cứng và thô ráp của rồng, ôm lấy cổ rồng đang cháy rực, “Được rồi, đi thì đi, đừng la nữa.”

Không có con người nào có thể chịu nổi nhiệt độ cao của Ares, đồng loại tộc rồng cũng không chịu được tính khí của hắn, nỗi cô đơn của Ares kết thúc từ đây, vì vậy, hắn không muốn mất đi Lâm Khuê.

*

Tiếng gầm của rồng làm rơi mấy mảng tường ẩm, Nặc Lan ngồi dưới ánh đèn đêm, cắm sạc máy chiếu tích hợp trong búp bê JS, tự mình lật mở cuốn tiểu thuyết, cắn một miếng táo rồi từ từ thưởng thức.

Khi pin được sạc đến mức đủ, máy chiếu tự động bật lên, hình ảnh lập thể của James và Salanka xuất hiện, cả hai đều mặc bộ đồ ngủ trong trò chơi tình yêu, James mặc bộ đồ khủng long liền thân chạy ra chen vào cạnh Nặc Lan, há mồm đòi táo của chị.

Salanka chỉ mặc bộ đồ ở nhà bình thường, đi lại trong phòng ngủ, sắp xếp gọn gàng quần áo vứt đầy trên sofa rồi treo vào tủ, thỉnh thoảng liếc nhìn khung cảnh ấm áp dưới ánh đèn đêm, ngón tay lặng lẽ siết chặt vào lòng bàn tay.

Tại sao James có thể tận hưởng an nhiên việc giao tiếp giữa các chiều không gian khác nhau? Mỗi lần nhận ra sự tồn tại của mình đối với chị Tiểu Lan chỉ là một chuỗi dữ liệu vô nghĩa, trong lòng Salanka luôn dâng lên nỗi đau đớn mãnh liệt, mong muốn thoát khỏi gông cùm lạnh lẽo của điện tử.

“Sali, đang nghĩ gì vậy?” Nặc Lan vẫy tay gọi cậu ta, “Có muốn chơi bài không?”

Salanka nghe thấy tiếng gọi, cậu ta đi đến ngồi sau lưng Nặc Lan, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô, cô cũng không phản đối.

“Chị định đi Tháp Nghiêng à? Gấp ba lần tiền âm phủ, Tháp Nghiêng chưa bao giờ trả thù lao cao như vậy.” Cậu ta hỏi khẽ.

“Mệt lắm, chị không định đi. Gần đây chị chẳng có gì muốn mua nữa, tiền âm phủ cũng không cần thiết lắm.”

Đồng hồ trên điện thoại hiển thị 12 giờ đêm, đã sang thứ Năm.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông tay, Nặc Lan nhẹ nhàng đẩy James đang gối đầu lên đùi mình ngủ gật, rón rén đi ra mở cửa: “Ai vậy…”

Chiếc áo choàng đen quen thuộc hiện ra trước mắt, thương nhân nửa đêm trang điểm như người chết đến đúng giờ, hai má đỏ chót trông rất buồn cười.

Thương nhân nửa đêm xốc áo choàng lên, trên giá chỉ treo hai món hàng.



Tên sản phẩm: Máy chiếu thực thể

Tận hưởng trải nghiệm xem phim chân thực nhất.

Giá: 65 tiền âm phủ.

Tên sản phẩm: Pin vô hạn

Giá: 25 tiền âm phủ.