Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 186: Bức thư




Do các tòa nhà văn phòng gần đó bị hư hại khá nặng nề, văn phòng tạm thời được đặt tại tầng năm của trung tâm thương mại, cách địa điểm xây dựng chi nhánh không xa và cơ sở vật chất của trung tâm thương mại hầu như còn nguyên vẹn.

Máy phát điện dị động mang từ trụ sở chính đã đi vào hoạt động, dù trung tâm thương mại khá trống trải nhưng đèn vẫn sáng rực, Chiêu Nhiên xách chiếc ba lô nhỏ của Úc Ngạn bước lên thang cuốn, cúi đầu xem các tin nhắn công việc nhận được trên điện thoại.

Úc Ngạn thì chạy ngược lên thang cuốn đi xuống, giữ tốc độ bằng cách chạy nhảy để ngang bằng với Chiêu Nhiên, khi đi ngang qua khu vực đồ ăn vặt, y tiện tay mua hai túi thạch cam và khoai tây chiên chưa hết hạn sử dụng với giá 0 đồng, sau đó ngồi trên tay vịn băng chuyền, khi gần đến đích thì biến thành một đàn dơi ma quái, hạ cánh trước, đợi Chiêu Nhiên ở điểm cuối.

“Em ngoan ngoãn chút đi, vừa mới tập luyện xong không mệt à? Anh thấy thể lực của em còn tốt chán.”

Chiêu Nhiên đẩy cánh cửa kim loại khép hờ ra, mọi người đang làm việc bên trong. Văn phòng tạm thời trông có phần đơn sơ, cả đại sảnh được chia thành các khu vực làm việc nhỏ, nhân viên làm việc theo từng nhiệm vụ, hoạt động rất trật tự.

Kỷ Niên và Ung Trịnh ngồi chung một khu làm việc, Ung Trịnh ngồi trước máy tính, di chuột để chỉnh sửa mô hình 3D của một thiết bị lớn phức tạp, Kỷ Niên đứng bên cạnh, một tay đặt lên lưng ghế của Ung Trịnh, tay còn lại chỉ trỏ vào mô hình.

“Về rồi à?” Kỷ Niên quay đầu thấy Úc Ngạn mở cửa bước vào, “Đúng lúc, mô hình đã hoàn thành, chiều có thể mang đi in, chỉ còn thiếu kim loại đặc biệt cần thiết cho khung đỡ dị hạch, khi nào cậu có thể giải quyết được?”

“À, cho tôi à?” Kỷ Niên rút ra một túi khoai tây chiên từ tay Úc Ngạn, xé một góc ngồi lên bàn ăn.

“Kim loại?” Chiêu Nhiên bước vào sau Úc Ngạn, tiện tay đóng cửa lại.

“Á, tổ trưởng Chiêu.” Kỷ Niên chú ý đến trang phục của Chiêu Nhiên, khẽ lặng người quan sát thẳng thừng, tổ trưởng Chiêu trong chiếc áo thun không tay hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, mái tóc dài nhạt màu kết hợp với đôi mắt đỏ tươi, trông thật tươi sáng và mạnh mẽ.

Úc Ngạn vừa hút thạch vừa vẫy tay trước mặt cậu: “Nhìn gì mà nhìn, tôi mới là tổ trưởng.”

“Ờ… Đúng rồi, kim loại cần thiết để lắp đặt khe gắn hạch trong thiết bị dị động, tôi đã ghé qua vài nhà máy và cũng tham khảo mẫu của tập đoàn Sở thị, dựa trên số liệu, kim loại ở thế giới loài người không đủ sức chịu đựng hạch vàng cấp một, chỉ có thể sử dụng vật liệu từ thế giới mới, nhưng loại kim loại này có giá cao vượt xa tưởng tượng của chúng ta, nguồn cung khan hiếm và chỉ có giới quý tộc mới có thể tiếp cận.” Kỷ Niên đẩy gọng kính, nhìn lướt qua Úc Ngạn để tò mò quan sát tổ trưởng Chiêu còn Úc Ngạn thì ngậm túi thạch lắc lư để che chắn cẩn thận.

Chiêu Nhiên gật đầu, đi đến một khu vực làm việc trống, kéo ghế ngồi xuống dưới luồng gió điều hòa.

Nặc Lan về ký túc xá tắm rửa thay quần áo mới trở lại, mái tóc dài đen trắng nhuộm highlight vẫn còn ẩm ướt được cô búi lên tùy tiện.

Cô mang theo một lon Coca lạnh đưa cho Kỷ Niên phân phát, tiện thể đưa thêm một hộp gel lô hội đặt lên bàn làm việc của Chiêu Nhiên.

“Tổ trưởng huấn luyện vất vả rồi ạ.”

Là kẹo à. Chiêu Nhiên không rõ hộp màu xanh nhạt lớn kia là gì, nhưng vẫn nhận lấy mỉm cười nói cảm ơn.

Úc Ngạn ngồi xổm bên bàn, hai tay bám chặt mép bàn, nhìn chằm chằm vào hộp mỹ phẩm chăm sóc da, uống một hơi Coca lạnh sau đó tiếp tục ganh tị với EQ ổn định của chị Tiểu Lan.

“Tổ trưởng, tài liệu về anh em nhà họ Chung vừa hoàn thành, anh xem qua đi.” Tiểu Tề mang tới một xấp tài liệu, Úc Ngạn nghe thấy quay đầu lại định lấy, nhưng tập tài liệu lại vượt qua y đưa thẳng tới tay Chiêu Nhiên.

“. ” Úc Ngạn nheo mắt lại.

Chiêu Nhiên cười cười, đưa tài liệu cho Úc Ngạn: “Tổ trưởng Úc, em nói đi.”

“Hừ.” Úc Ngạn nhận lại tài liệu rồi lật xem, “Chung Ý Thâm con trai trưởng của chủ tịch Chung Lãng công ty Hải Đảo, năm nay 24 tuổi, gắn hạch trang bị vàng cấp một ở ngực trái – Đèn Biển Sâu, khả năng chính là chia sẻ sát thương, con gái thứ hai Chung Ý Vãn, 15 tuổi, gắn hạch quái dị vàng cấp hai ở xương bả vai trái – Kẻ Săn Mồi Đen Trắng, khả năng chính là hóa cá voi. Họ tôn thờ Thần Biển và cách thức thu thập dị hạch quý hiếm vẫn chưa rõ.”

“Trong đó, trên cổ họng của Chung Ý Thâm có một hoa văn dòng nước màu xanh đậm, qua so sánh, nó trùng khớp với đồ đằng của một trong năm vị vua biển sâu của thế giới mới là Bút Biển Khổng Lồ.”

“Qua nhiều suy đoán, Chung Ý Thâm vẫn chưa hoàn thành khế ước với Bút Biển Khổng Lồ, điều này cũng phần nào chứng tỏ hiện tượng khóa tiến hóa của dị thể biển sâu đang trở nên nghiêm trọng…”

Úc Ngạn gãi cằm, cảm thấy càng đọc càng khó hiểu.

“Thứ gọi là khóa tiến hóa,” Úc Ngạn tìm kiếm trong kho kiến thức phong phú của mình rồi lật nhanh qua tài liệu, kết hợp với hiểu biết của mình để bắt đầu giải thích lung tung, “Một số sinh vật có trí tuệ cao do tuổi thọ ngắn và thói quen sống độc lập nên không có cơ hội truyền đạt kinh nghiệm của mình cho thế hệ sau, dẫn đến trí tuệ của những sinh vật này không được kế thừa và phát triển, không thể tạo ra nền văn minh cao cấp hơn…”

Mọi ánh mắt trong văn phòng đều tập trung vào Úc Ngạn, Kỷ Niên và Ung Trịnh là những người có IQ cao nhất ở đây nên sau khi nghe xong cũng chỉ hiểu sơ qua, còn Hỏa Diễm Khuê ở bên cạnh thì vò đầu bứt tai: “Nói gì thế.”

“Giải thích như vậy cũng đúng.” Chiêu Nhiên đứng dậy, tự nhiên nhận lại tập tài liệu từ tay Úc Ngạn, dựa vào mép bàn ôn tồn giải thích, “Ví dụ như các nhánh phụ của gia tộc Nhật Ngự, chẳng hạn như Hách Áo Thâm Uyên Mãng, Nòng nọc Hell pieces, Chuột Bay Cực Biển… Sau khi thủ lĩnh của chúng tìm được người khế ước và thành công hóa bướm, thì thế hệ sau mới bắt đầu có xu hướng nhân cách hoá, từ đó có thể giao lưu với gia tộc Nhật Ngự, tương thông ngôn ngữ ý thức, nhận được nhiều kiến thức và kinh nghiệm, từ đó dạy thế hệ sau cách sinh tồn và cách phụ thuộc vào gia tộc Nhật Ngự, nhờ đó mà tốc độ tiến hóa về trí tuệ và nền văn minh rất nhanh.”

“Nhưng dị thể biển thì khác, trước hết chúng chỉ có thể hóa kén dưới biển, trong khi con người hầu như không có khả năng chiến đấu dưới nước nên xác suất chúng tìm được người khế ước cực kỳ nhỏ. Các gia tộc lớn nhỏ thiếu giao lưu, giống như con người và động vật thông thường, đôi khi có thể hiểu ý của nhau nhưng không thể giao tiếp cụ thể.”

“Trong tình huống này, trí tuệ của dị thể biển không thể tiến hóa đồng nhất, do đó khả năng liên kết sẽ thua xa các gia tộc trên đất liền. Và hầu hết các gia tộc trên đất liền cũng hiếm khi có cơ hội gặp được người khế ước nên mức độ tiến hóa đồng nhất của họ cũng không quá cao.”

“Ở thế giới mới, phàm là các gia tộc mạnh mẽ nào có vị thế ổn định đều sở hữu con đường thuận lợi để di chuyển qua lại giữa thế giới cũ và thế giới mới, nói cách khác, trong phạm vi thế lực của họ phải tồn tại một [cánh cửa]. Đúng vậy, chính là loại cánh cửa xuyên thông mà Đức Mẹ Tường Vi đẩy mở.”

“Năm vị vua biển sâu gồm có Vua Cá Voi Sát Thủ, Cá Mập Khổng Lồ, Vua Cá Cần Câu, Bút Biển Khổng Lồ và Linh Long Cốt. Theo anh biết, trong số đó chỉ có Cá Mập Khổng Lồ đã vượt qua kỳ hóa kén và thành công hóa bướm, nó ký khế ước với một lính thủy đánh bộ dày dặn kinh nghiệm. Bốn vị còn lại đang chiến đấu với thời gian, liên tục móc hạch để trì hoãn kỳ hóa kén và anh em nhà họ Chung đã nhặt được các hạch bị vứt bỏ của họ.”

“Có thể suy đoán rằng, anh em nhà họ Chung, thậm chí cả công ty Hải Đảo đều được dị thể biển tin tưởng rất nhiều. Điều này không thể xem nhẹ, chung quy dị thể biển không dễ dàng bị loài người mua chuộc chỉ bằng một chút ân huệ nhỏ. Điều này có lẽ liên quan đến tín ngưỡng của công ty Hải Đảo.”

“Ngược lại gia tộc Nhật Ngự, chỉ riêng thủ lĩnh của các nhánh phụ đã có tới bảy vị hoàn thành khế ước, so với đó, gia tộc dị thể biển liên tục tiêu hao hạch để duy trì sự sống nên chắc chắn đang trên đà suy thoái, vì vậy họ rất nỗ lực tìm kiếm người khế ước, hy vọng có nhiều người hơn nữa bước vào thế giới mới, từ đó tìm kiếm thêm cơ hội.”

“Nếu mãi không tìm được người khế ước thì dị thể biển sẽ từ từ tuyệt chủng phải không?” Hỏa Diễm Khuê giơ tay đặt câu hỏi.

“Mỗi một chủng tộc đều có cách sống riêng của mình, dị thể biển có nhiều hạch tự nhiên, vì kích thước lớn nên chịu được nhiều năng lượng, cộng thêm áp lực nước ở vùng biển sâu có thể cân bằng với áp lực do nhiều hạch bên trong cơ thể gây ra, nên việc duy trì giống nòi không thành vấn đề, nếu họ có tham vọng lớn hơn thì khó nói.”

“Ồ…” Hỏa Diễm Khuê gật đầu tán đồng, liên tục gật đầu.

“Anh đã giải thích rõ ràng rồi chứ?” Chiêu Nhiên cuộn tập tài liệu, gõ nhẹ vào lòng bàn tay.

“Hiểu rồi.” Úc Ngạn uống một hớp Coca lạnh và làm tổng kết cuộc họp, “Gia tộc Nhật Ngự rất lợi hại, chủ yếu chỉ muốn nói điều này, mọi người ghi nhớ nhé.”

Hỏa Diễm Khuê cúi đầu ghi chép cẩn thận.

Tập tài liệu được cuộn lại gõ nhẹ lên đầu Úc Ngạn.

“Tổ trưởng, qua đây xem.” Ung Trịnh giơ tay, trên máy tính nhận được một đoạn video báo cáo, ký tên Ngụy Trì Dược.

Gã ta có vóc dáng lớn, sức khỏe dồi dào, tính cách chân thật có trách nhiệm, sau khi đến thành phố Ân Hy gã chịu trách nhiệm dẫn đội dọn dẹp đống đổ nát.

Trong đoạn video báo cáo, Ngụy Trì Dược giơ tay chỉ về cái hố lớn không xa: “Tôi phát hiện ra cái hố lớn này cách “cánh cửa” 300 mét về phía tây, thẩm tra cho thấy đây là vị trí ban đầu của toàn nhà mang tính biểu tượng bảo tàng công nghệ hình cầu, có rất nhiều vật liệu kính, bị Thạch sừng tinh thể tập trung gặm nhấm, bên trong hố đầy vỏ ốc màu hồng do Thạch sừng tinh thể lột bỏ, có cần phải dọn dẹp không ạ?”

Úc Ngạn bị hố lớn hình tròn lấp lánh trong video thu hút, y tiến lại gần nhìn chăm chú một lúc sau đó bất ngờ mở cửa lao nhanh ra ngoài, trên đường đi y nhấn nút thay đổi quần áo thay bộ lễ phục nhà ảo thuật, nhảy xuống từ cửa thang máy, biến thành một đàn dơi ma quái trước khi chạm đất rồi bay đi thật nhanh.

Mấy người còn lại trong văn phòng không biết Úc Ngạn lại phát điên gì, họ ngẩn ra vài giây rồi rồi cũng đuổi theo ra khỏi văn phòng.

Úc Ngạn là người đầu tiên đến chỗ hố tròn chất đầy vỏ ốc màu hồng trong suốt, nền móng của bảo tàng công nghệ chiếm diện tích rất rộng, sau khi bầy thạch sừng tinh thể ăn no thì lần lượt lột xác để lại hàng trăm vỏ ốc tinh thể lớn nhỏ, khi chúng rời khỏi hố tròn còn kéo theo chất nhầy dọc theo thành hố, khi dịch nhầy khô lại thì hóa thành một lớp thạch đá tường vi màu đỏ tía bao phủ bề mặt hố tròn.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào những vỏ ốc bóng loáng cứng cáp đến mức có thể bắn lại đạn như những lăng kính, tia sáng mạnh mẽ phản chiếu qua lại giữa những vỏ ốc trong suốt và lớp đá tường vi trên mặt đất, tạo nên một cảnh tượng lpaas lánh với ánh hồng rực rỡ đẹp mắt chói lòa, chỉ cần nhìn vài giây là mắt đã bị nhức nhối.

“Úc Ngạn!” Chiêu Nhiên chạy đuổi theo đến gần, thấy Úc Ngạn đứng ngây người trước hố liền bước nhanh đến bên cạnh y.

Úc Ngạn quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

“Sao vậy?” Lời của Chiêu Nhiên còn chưa dứt thì đã bị Úc Ngạn nắm lấy cổ áo đẩy mạnh xuống đáy hố.

Vách hố đầy những tinh thể, biến thành một chiếc cầu trượt không có lực cản.

Chiêu Nhiên vô tình trượt xuống đáy hố, bị những vỏ ốc của thạch sừng tinh thể bao quanh, ánh sáng phản chiếu mạnh mẽ chiếu vào cơ thể anh như muốn thiêu đốt từng lỗ nhỏ trên da, anh không thể mở mắt, đầu óc vang lên tiếng ù ù.

Anh giơ tay lên che ánh sáng chói lóa thì cảm thấy ngực mình nặng nề, chẳng biết Úc Ngạn nhảy xuống cùng từ lúc nào, kéo áo choàng đen của bộ lễ phục nhà ảo thuật phủ lên đầu cả hai người.

Áo choàng lễ phục dày đặc không ánh sáng nào lọt qua, mọi thứ trở nên tối đen, tất cả ánh sáng chói lóa đều bị chặn ở ngoài.

Mắt Chiêu Nhiên bị ánh sáng kích thích một lúc lâu mới trở lại bình thường, anh thấy khuôn mặt Úc Ngạn sát ngay trước mắt mình, cả hai thở chung một nhịp, chóp mũi chạm vào nhau.

“Thần đang giúp em nhỉ” Úc Ngạn không kìm được thở dồn dập, hai tay siết chặt cổ áo Chiêu Nhiên, trong bóng tối đôi mắt anh là thứ duy nhất tỏa sáng.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng Chiêu Nhiên mới nhận ra, cái hố lớn này tập trung ánh sáng như một cái nêm, là một nơi lý tưởng để hóa kén.

“Có phải là Thần đang giúp em không?” Lòng bàn tay Úc Ngạn ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mở to đầy nước, giọng nói vì xúc động mà nghẹn ngào, y cười lớn, nước mắt từ mắt phải chảy xuống mà không hề hay biết.

Chiêu Nhiên mím môi, vuốt ve gương mặt run rẩy của y: “Nơi này phong cảnh rất đẹp, là mộ hay là đền thờ đều do em quyết định.”

Chiếc áo choàng vẫn phủ ngược lên, trong túi áo bí mật chưa ai để ý rơi ra một bức thư da mềm màu đen.

Bức thư được niêm phong bằng sáp đen, trên dấu sáp hình tròn là một con quỷ giang rộng đôi cánh, trên ngực cắm ngược một thanh kiếm thánh.