Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 176: Tế bào nghệ thuật




“Cậu đang viết cái gì thế?” Cô Ba chống tay vào tường kính nhìn ra ngoài, cô đã có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, “Tổ trưởng Úc, nhóm nữ cảnh sát cục Diều Hâu Thăm Dò đã đến.”

“Vụ đánh bom và tấn công khủng bố gây ra án mạng, họ đến không phải là điều đương nhiên sao. Họ đến rồi, tôi không cần phải đi nữa.”

“Cậu không quan tâm đến số người thương vong, mức độ hư hại à?”

“Phóng viên sẽ quan tâm, đến lúc đó tôi chỉ cần xem tin tức là được.” Úc Ngạn viết xong một lời mời ngắn gọn, cẩn thận gấp thành hình máy bay giấy, mở cửa sổ kính nhẹ nhàng phóng ra ngoài, máy bay giấy lướt theo gió, vài con đom đóm xanh bay đến, nâng cánh máy bay lên đưa nó đi xa.

Cô Ba nghẹn lời không thể tin nổi, Chiêu Nhiên ôn hòa nhân từ lại có thể dẫn dắt ra một thực tập sinh máu lạnh vô tình như vậy.

Rất nhanh, con phố bị xe cảnh sát phong tỏa, trên không bị những con chim diều hâu máy giám sát chặt chẽ, tìm kiếm những người khả nghi.

Cảnh sát Diệp và cảnh sát Demon cầm súng bước vào tiệm trang sức, chạm mặt với Úc Ngạn.

Cảnh sát tóc xoăn vàng Demon nhìn thấy Úc Ngạn thì khá bất ngờ: “Lại là cậu, mới tới Cục Diều Hâu làm xong biên bản giờ lại xảy ra chuyện, từ khi Chiêu Nhiên điều đi khỏi thành phố Hồng Ly thì sóng gió chưa bao giờ ngừng.”

“Tổ trưởng Úc, cậu có phát hiện người khả nghi nào ở gần đây không?” Cảnh sát Diệp dày dặn kinh nghiệm nhưng vẫn sẵn lòng dành cho hậu bối trẻ sự tôn trọng, tất nhiên cũng vì nể mặt Chiêu Nhiên.

“Có, một người đàn ông che mặt đi qua trước tiệm, ước chừng cao 1m82, nặng 75kg, đến từ quận Đông Hồng Ly, hắn còn sống vẫn chưa rời đi.”

“Gì cơ?” Ánh mắt cảnh sát Diệp lóe lên tia sắc bén, ngay lập tức giơ bộ đàm lên: “Tất cả mọi người tránh xa hiện trường vụ nổ, nhanh lên.”

Mặt đất lại rung mạnh lên, tiếng nổ lớn thứ hai vang lên, sóng chấn động mạnh mẽ làm rung chuyển cả con phố, cửa kính chống đạn bị chấn động tạo thành những vết nứt hình mạng nhện.

Hàng hóa trên giá trưng bày lắc lư, mọi người ngã nghiêng, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào từ bộ đàm của cảnh sát Diệp, trong số họ có một vài người bị vụ nổ thứ hai ảnh hưởng, nhưng nhờ bộ đồ bảo hộ nên chỉ bị thương nhẹ.

Cảnh sát Demon thấy vậy giơ súng lên, hai tay duỗi thẳng chĩa họng súng vào Úc Ngạn, điều khiển nó giống như xử lý nghi phạm.

Khẩu súng bị cảnh sát Diệp đẩy xuống.

Úc Ngạn chỉ hời hợt giải thích: “Trên quần áo người đó có dính chút rỉ sét, có thể hắn đã đi qua nhà máy ống thép bỏ hoang, chỉ những người hoạt động ở quận Đông Hồng Ly mới chọn đi qua nhà máy ống thép để tiết kiệm một cây số đường vòng. Hắn đang chơi với bi sắt khi đi ngang qua cửa hàng, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng bi sắt va chạm nhau, điều này cho thấy hắn cầm nhiều hơn một quả bom. Ban đầu chỉ có một quả bom nổ, thời gian đó không đủ để hắn chạy ra khỏi phạm vi nổ nên tôi đoán có thể hắn đang trốn trong quán ăn, đợi nhân viên cứu hộ đến gần rồi kích nổ lần hai.”

Đối phương đã cài đặt máy nghe lén, chắc chắn đã nắm được lịch trình của Úc Ngạn ngày hôm nay, bởi vậy mới chọn hành động tại cửa hàng gần đó, chúng dự đoán Subway sẽ tiến hành thực hiện cứu hộ đầu tiên, vụ nổ lần hai sẽ gây thương vong cho Subway.

Kế hoạch này không có gì sai, nếu Chiêu Nhiên ở gần đây, chắc chắn anh sẽ đi cứu hộ đầu tiên, người bình thường đều sẽ chọn như vậy.

Đáng tiếc Chiêu Nhiên không ở đây, Úc Ngạn cũng không tính là người bình thường.

“Tại sao cậu không nói sớm hơn?” Ánh mắt sắc bén như diều hâu của cảnh sát Diệp nhìn thẳng vào Úc Ngạn, Úc Ngạn chống hai tay lên cây gậy quý ông, hơi cúi người hất cằm lên: “Tôi đã báo cáo nhanh nhất rồi thưa cảnh sát. Ai bảo tôi báo tội giết người của công ty Hải Đảo trước cho mấy người mà bị bỏ qua.”

“Dựa vào vết cắn trên xác chết không thể xác định liên quan đến công ty Hải Đảo, báo cáo khám nghiệm tử thi chứng minh Ngải Khoa không chết vì bị chó khổng lồ dị thể cắn mà chết do tai nạn giao thông và vết cắn của chó nhà cũng bị giả mạo, tôi muốn tin cậu nhưng tôi không có đủ bằng chứng để xin lệnh.” Cảnh sát Diệp nói với giọng công tư phân minh, “Cậu chỉ muốn chúng tôi cũng bị thương, để chứng minh với chính phủ rằng không chỉ Subway vô dụng, mà sự tấn công của kẻ thù sẽ không phân biệt.”

“Cô cũng không có chứng cứ chứng minh tôi nghĩ như vậy.” Úc Ngạn cười khẽ, “Bây giờ kẻ ném bom chắc đã chết rồi, thật sự có người nguyện chết vì công ty Hải Đảo, phải thừa nhận họ cũng có chút tài, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Hạch quái dị – Dơi ma quái trong mắt trái Úc Ngạn phát ra ánh sáng yếu ớt, cơ thể y lập tức hóa thành một đàn dơi bay loạn xạ ra ngoài cửa sổ, Phượng Hí thấy thế nhanh chóng theo sau, tay cầm thanh đao mới đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, để lại một bóng lưng lưu loát cho những người ở lại.

Cảnh sát Diệp quay người ra khỏi cửa hàng, ra lệnh qua bộ đàm nội bộ: “Thông báo các đội, nghi phạm không chỉ có một, nhanh chóng kiểm tra các điểm giấu bom, khẩn cấp dừng mọi hoạt động tụ tập, đội A đến ga xe lửa, đội B đến phố trung tâm, những người còn lại theo tôi đến trường học.”

Demon giơ điện thoại lên: “Chuyên gia bom gửi phân tích tới, nói đó là bom bức xạ dị hóa. Cần mã điều khiển từ xa để kích nổ.”

Hôm nay khắp các ngóc ngách của thành phố Hồng Ly đều nhìn thấy những con đom đóm xanh lơ lửng, những đứa trẻ nghịch ngợm giơ lưới ra bắt, bắt được rồi đặt trong lòng bàn tay nhưng chỉ một lát sau đã tan thành sương mù rồi biến mất.

Trên nóc nhà gần trường học, Phương Sĩ Hưu và Bậc thầy dùng rối đứng ở nơi cao quan sát động tĩnh xung quanh.

Bậc thầy dùng rối Nhĩ Mộc Lam ngồi khoanh chân trên mặt đất, tay cầm bút lông mực đỏ vẽ bùa, vẽ một lá bùa tìm kiếm định dán lên con rối gỗ nhỏ, giọng lười biếng phàn nàn: “Dù có gây sức ép lên Subway thì cũng quá độc ác khi ra tay với bọn trẻ trong trường, tôi sẽ gọi ma gỗ nhỏ đi tìm kiếm xem sao.”

“Đây là cách làm thường thấy của công ty Hải Đảo. Họ không bao giờ coi trọng mạng người, điều này liên quan đến tín ngưỡng từ nhiều đời của họ. Họ tự xưng là con của biển, cực kỳ gần gũi với sinh vật biển, cho rằng đó mới là đồng loại của họ.” Phương Sĩ Hưu mặt ủ mày chau, “Tôi đã suy nghĩ cả đêm, kinh doanh vàng không được, Tổng giám đốc Hùng thì rất động lòng, vì những chuyện trước đây nên Redneck Drift mắc nợ khá nhiều nên khó xoay sở, Tổng giám đốc Hùng rất cần khoản tiền này, đánh cược cũng phải đánh.”

“Chơi chung một giuộc, tôi không đồng ý.” Nhĩ Mộc Lam dán lá bùa lên trán rối gỗ nhỏ, từ trên cao ném xuống, nhìn nó lẻn vào khuôn viên trường, chui vào ống thông gió.

“Cậu Chung nhờ chúng ta cầm chân nữ cảnh sát nữ Cục Diều Hâu một lúc, vũng nước đục này không thể dính vào, theo tôi đi.” Phương Sĩ Hưu vẫy tay ra lệnh cho Bậc thầy dùng rối theo kịp, ánh mắt nhìn xuống dưới nhà, cùng lúc tổ tuần tra Subway đang tiến về phía trường học.

Bậc thầy dùng rối hiểu ý chủ nhân, nhẹ nhàng đáp xuống sợi tơ trên mặt đất, chặn đường của Nặc Lan.

Nặc Lan dừng lại gấp, cảnh giác đối mặt với người đàn ông mặc trường sam xuất hiện đột ngột trước mặt, lớn tiếng quát: “Tổ tuần tra thành phố Subway đang chấp hành nhiệm vụ, mau tránh ra!”

Đôi bốt da đen tách ra một khoảng cách, Nặc Lan vào thế phòng thủ, tay phải rút thanh kiếm ánh sáng hư vô ở ngón út tay trái ra, búp bê JS treo trên thắt lưng vẫn đang đầy pin.

*

Gần ga tàu Hồng Ly do nữ thuần linh Cổ Nhĩ Tháp theo dõi, ả ngồi trên cành cây bên đường, những chiếc răng thú trang trí trên người chập chờn va vào nhau, đôi mắt hoang dã theo dõi sân ga đông đúc, chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, ở đây sắp diễn ra một màn pháo hoa đầy khói lửa.

Mặc dù xe cảnh sát đã trên đường và sẽ sớm đến hiện trường, nhưng tìm một viên bi sắt trong biển người quả thật như mò kim đáy bể, Cổ Nhĩ Tháp sẽ tìm cách trì hoãn bước chân của cảnh sát.

Một ánh lửa lướt qua trước mắt, Cổ Nhĩ Tháp giật mình, chưa nghe thấy tiếng nổ mà đã nghe thấy loáng thoáng tiếng gầm nhẹ của rồng.

Ả vịn vào cành cây đứng lên, váy ngắn da thú và chuông cọ vào thân cây, ả chỉ thấy một ngọn lửa lướt qua, một thanh niên tóc đỏ lao xuống tiếp cận vị trí ẩn nấp của ả, đôi mắt màu lửa nhìn thẳng vào Cổ Nhĩ Tháp.

“Ai đó?” Cổ Nhĩ Tháp nhìn khuôn mặt ngày càng gần, chỉ cảm thấy xa lạ và nghi ngờ nhưng cảm giác nguy hiểm khiến ả lập tức thổi còi, mười bốn con chó dữ từ các góc khác nhau lao đến bên cạnh ả.

Lúc Hỏa Diễm Khuê tiến gần đến một khoảng cách nhất định, cuối cùng Cổ Nhĩ Tháp cũng nhìn rõ con mắt rồng màu lửa gắn trên cổ cậu, đôi mắt hình kẻ dọc khinh bỉ mọi thứ, ánh mắt kiêu ngạo không chịu khuất phục ngay cả khi chiến đấu đến chết.

Ares, con rồng lửa bị ả giết trong cuộc di cư khi bị tách khỏi bầy.

Sau khi ăn quả táo vàng Hỏa Diễm Khuê nhận được áo giáp và cánh rồng của Hỏa Diễm Long Ares, có thể thu vào tùy ý. Úc Ngạn gọi cậu giữ nhà ga, bảo vệ chuyên gia gỡ bom của cục Diều Hâu vào loại bỏ, cậu vỗ ngực cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng tại sao cô gái hoang dã ẩn trong bóng cây đó lại trông quen thuộc như vậy, mái tóc xanh biếc lấp lánh của ả thật đáng nhớ.

*

Tổ trật tự khẩn cấp, tổ tuần tra thành phố và tổ phản ứng nhanh chia thành sáu nhóm tiến vào các nơi có khả năng ẩn giấu bom trong thành phố Hồng Ly để bảo vệ cục Diều Hâu loại bỏ, chỉ có Úc Ngạn không đi đến bất kỳ hiện trường nào mà một mình đi vào Golden Hall nằm ở quận Đông Hồng Ly.

Những người giàu có sành điệu thường thưởng thức buổi biểu diễn giao hưởng tại Golden Hall, nơi đặt một cây đàn organ cổ kính đã trải qua nhiều thế kỷ, hai hàng ống âm thanh khổng lồ từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, tạo thành một bức tường âm thanh hùng vĩ bao phủ toàn bộ bức tường phía sau hội trường cùng với kiến trúc rộng lớn tạo thành một không gian cộng hưởng, phát ra âm thanh tráng lệ, rung động lòng người.

Ở trung tâm sân khấu của Golden Hall treo một chiếc lồng chim vàng lộng lẫy, có thể điều chỉnh độ cao và vị trí thông qua hệ thống thanh trượt, ca sĩ có thể đứng trong đó, dưới ánh đèn chiếu sáng hát lên những giai điệu cao vút uyển chuyển.

Bây giờ không phải là thời gian biểu diễn, sân khấu lồng chim treo trên không được che bằng một tấm màn sa-tanh thêu tua.

Úc Ngạn đã đến từ trước, ngồi trên ghế đàn, vuốt ve hàng phím đen trắng, lật qua các bản nhạc đã ố vàng.

Đom đóm xanh lơ lửng trong không khí, tạm thời chăm sóc em bé thay cho Chiêu Nhiên. Cây gậy quý ông màu đen được đặt bên cạnh đàn organ, Phượng Hí đứng bên cạnh ghế đàn, không hiểu gì cả, nhỏ giọng hỏi: “Tổ trưởng, em không ngờ anh còn am hiểu nghệ thuật.”

“Những điều cô không biết về tiêu còn nhiều lắm.” Úc Ngạn đặt hai tay lên phím đàn, nhấn vài phím đen trắng khác nhau.

Âm thanh hùng vĩ của đàn organ vang khắp Golden Hall, giai điệu chói tai không hòa hợp có thể làm vỡ kính màu.

Vài con đom đóm xanh bị âm thanh làm rơi xuống co giật trên mặt đất, số còn lại cũng rơi xuống, dùng râu làm nút tai chặn hệ thống thính giác.

Đây là hoàn toàn không biết chơi đàn. Phượng Hí bịt tai, không dám phê bình lãnh đạo của mình.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát Diệp cùng Demon đến Golden Hall, cầm súng dựa tường tiến vào hội trường, sau khi kiểm tra một lượt xác định người đáng ngờ nhất trong hội trường chỉ có mình Úc Ngạn.

“Úc Ngạn, cậu muốn làm gì?” Cảnh sát Demon hỏi thẳng.

Lúc này, một thanh niên xuất hiện tại lối vào Golden Hall. Khuôn mặt của Chung Ý Thâm nghiêm túc, không quan tâm đến cảnh sát trong sảnh, cậu ta bước thẳng vào bên trong.

Việc cậu Chung Ý Thâm của công ty Hải Đảo đến đây một mình thật sự rất đáng ngờ, cảnh sát Diệp giữ Demon lại, ra hiệu ánh mắt quan sát tình hình trước rồi hành động khi thích hợp..

Biểu cảm bất cần đời hôm qua không còn xuất hiện trên mặt Chung Ý Thâm, cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Úc Ngạn trên sân khấu, từng bước tiến lại gần. Bức thư gấp thành máy bay giấy bị nắm chặt trong tay, tờ giấy bị vo thành những dải nhỏ.

Úc Ngạn ngồi trên ghế đàn, quay nửa người liếc nhìn cậu Chung một cái, nở nụ cười nhấc mũ lễ lên chào: “Thưa ngài, tôi sẽ biểu diễn cho ngài bản nhạc yêu thích nhất của tôi « Bản giao hưởng định mệnh ».”

Chung Ý Thâm cau mày, không nói gì, nụ cười đáng sợ không đúng lúc của y làm người ta rợn sống lưng.

Úc Ngạn quay người đối diện phím đàn, giơ cao hai tay rồi nhấn mạnh xuống, say xưa biểu diễn một giai điệu kinh khủng, dù thỉnh thoảng y còn giả vờ nhìn vào bản nhạc nhưng thực tế âm nhạc y chơi chỉ có một phần trăm liên quan đến « Bản giao hưởng định mệnh ».

Mọi người có mặt đều không thể chịu đựng được, bịt tai để tránh bị âm thanh ma quái làm đau đớn.

Chỉ có Chung Ý Thâm thờ ơ, cậu ta nghe thấy giữa những giai điệu ồn ào có tiếng nước nhỏ giọt yếu ớt.

Một giọt chất lỏng từ trên cao rơi xuống, rơi xuống sân khấu sạch sẽ, nở ra một đóa hoa máu tươi sáng.

Cậu Chung lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc lồng chim treo trên cao, vị trí của lồng chim đã được điều chỉnh đến gần với ống âm của cây đàn organ nhất.

Soạt–

Tấm vải phủ trên lồng chim rơi xuống, bên trong là Chung Ý Vãn, miệng ả ta bị dán băng keo, hai tay bị xích chặt vào khung lồng, tiếng ồn khủng khiếp từ ống âm của đàn organ xuyên qua màng nhĩ của ả, đôi mắt ả ta đầy tơ máu, tinh thần bị tra tấn đến mức gần như sụp đổ, một dòng máu mỏng đang chảy ra từ tai.

Vào khoảnh khắc đó, không chỉ cậu Chung phát ra tiếng gào thét giận dữ tột cùng, mà cả cảnh sát Diệp cũng sững sờ, Demon bịt miệng không dám tin vào cảnh tượng tra tấn tàn khốc đang diễn ra trước mắt.

Lý do Úc Ngạn thích «Bản giao hưởng định mệnh» là vì bản nhạc này to nhất, giống nhất với ngày tồi tệ đầy ồn ào và khó chịu mà y đã trải qua sau cái chết của Ngải Khoa.