Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 17: Phai màu?




Tay chân Úc Ngạn vẫn còn cảm thấy tay chân mềm nhũn, y dựa vào cánh cửa thang máy đã đóng kín, áp tai lắng nghe tiếng đánh nhau ồn ào bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và đau đớn của dị thể, cùng với tiếng cười như của nhân vật phản diện từ người phỏng vấn, xem ra người đó đang áp đảo đối thủ, đang thành thạo tàn nhẫn tận hưởng trò chơi của mình

Mỗi lần nghe thấy âm thanh này, Úc Ngạn không khỏi nghi ngờ liệu mình có thực sự gia nhập phe chính nghĩa không.

Con tin ngoài phạm vi của anh? Vậy anh đến đây làm gì? Quả nhiên người phỏng vấn không phải người tốt gì, nên bị trừng phạt.

Thực ra Úc Ngạn cũng không quan tâm nhiều đến con tin, y chỉ thuận theo ý người phỏng vấn, nghĩ rằng nhắc đến con tin trước sẽ khiến người phỏng vấn tin rằng y đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ tối nay.

Ngoài ra, còn có một nghi ngờ khác.

Người phỏng vấn không hề thiếu một tay.

Mặc dù anh đeo găng tay, nhưng khi lau vết máu cho mình, Úc Ngạn vẫn có thể cảm giác được dưới lớp găng tay không phải là hư không, tay vẫn gắn chặt trên cổ tay.

“Này, vậy mày từ đâu tới.” Úc Ngạn mở khóa túi, tay phải đáng thương ôm ngón tay ngồi xổm trong góc.

Chẳng lẽ là hiểu lầm, nó không liên quan gì đến người phỏng vấn? Thẩm mỹ viện đã trở thành phòng ảo, trong phòng ảo sinh ra một số quái vật nhỏ không tồn tại trong thực tế cũng hợp lý.

“Không nên gọi người anh em, nam trái nữ phải, lỡ như là tay của con gái thì sao.” Úc Ngạn lấy tay phải ra khỏi túi, không biết phải cho quái vật nhỏ này ăn gì, nếu nó muốn ăn thịt người thì chỉ có thể tiêu diệt nó thôi.

Tay phải không còn bận tâm chứng minh giới tính của mình, điên cuồng cào cửa thang máy, muốn quay về bên cạnh Chiêu Nhiên ngay lập tức để giải thích công lao của mình.

Chiến đấu với vợ chồng bác sĩ khá lâu, tay phải đã da tróc thịt bong, mu bàn tay và lòng bàn tay bị rìu xương chém rất nhiều chỗ.

“Trên thân mày nhiều máu quá.” Úc Ngạn nhặt áo sơ mi của người phỏng vấn lên, lau vết thương cho tay phải.

Tay phải run rẩy lùi lại, liều mạng từ chối lại không né tránh được, mùi gỗ mục trên áo sơ mi ngột ngạt bao trùm toàn thân. Nó chít chít run rẩy rồi sợ hãi ngất đi, lòng bàn tay trắng bệch úp ngược, năm ngón chụm vào nhau.

“Thoải mái vậy à.” Úc Ngạn gãi lòng bàn tay của nó, nhét tay phải về túi đeo vai rồi kéo khóa. Từ nay nó sẽ là cún cưng của mình.

Suýt nữa quên mất việc chính, người phỏng vấn bảo y xuống lầu đón cảnh sát Diệp.

Úc Ngạn dựa vào tường thang máy đứng dậy, trong một ngày thay đổi quá nhiều dị hạch, ở một mức độ nào đó y đang tiêu hao tuổi thọ của mình với tư cách vật dẫn, cho dù là máy móc thật, cũng không thể tiêu hao vô độ thế được.

Nhấn nút tầng một, số tầng hiển thị phía trên thang máy từ tầng bảy bắt đầu giảm dần, nhưng không có cảm giác mất trọng lượng nhẹ nhàng như khi đi thang máy bình thường.

Xem ra anh chàng áo jacket vàng không nói dối, thang máy chở người này chỉ chở lên, không chở xuống. Úc Ngạn hiểu nguyên tắc hoạt động của những thiết bị tương tự, chỉ cần lắp đặt thiết bị cảm biến trọng lực rồi điều chỉnh giá trị kích hoạt đến trọng lượng của một người trưởng thành là được.

Mắt Úc Ngạn sáng lên, lấy thẻ mang máy trong ngăn kéo phòng viện trưởng ra, quẹt vào cảm biến.

Cảm giác mất trọng lượng xuất hiện, thang máy bắt đầu đi xuống bình thường, đến tầng một.

Cửa thang máy mở ra, Úc Ngạn vừa mới bước ra một chân, trán y đã đỡ chạm phải một vật lạnh băng cứng rắn, cảm giác rất quen thuộc, thậm chí Úc Ngạn còn có thể nhận biết được kiểu súng từ đường nét và vết mài mòn trên nòng súng, đó là khẩu súng lục cảnh sát 9mm.

“Ai?” Cảnh sát Demon giơ cánh tay lên, chắn trước mặt cảnh sát Diệp, giữ khoảng cách với người đối diện bằng khẩu súng của mình.

Úc Ngạn đang đội mũ trùm đen nhánh, khuôn mặt của y bị hố đen bao phủ hoàn toàn, không ai có thể nhìn rõ diện mạo của y.

Y lấy thẻ thân phận Subway của mình ra, đưa cho hai nữ cảnh sát.

Cảnh sát Diệp gật đầu. Hôm nay hai nữ cảnh sát chỉ mặc thường phục, giả làm những nữ nhân viên văn phòng chán nản tới quán bar mua say để tránh sự chú ý.

Chẳng qua chỉ cần nhìn vào chiều cao gần 1m80 của cảnh sát Demon, cùng với chiếc khẩu trang đen gắn chặt vào mặt của cảnh sát Diệp, có lẽ đến quán bar cũng dễ bị coi là những chị đại đến phá phách.

Demon nhận ra Úc Ngạn từ dáng người ngoại hình của y, nhanh chóng thu lại súng và nhét vào dây đeo da: “Trời ơi, cậu thật sự một mình xông vào phòng ảo à, lợi hại thật.”

“…” Mỗi khi gặp tình huống như thế này, đầu óc vốn sáng suốt của Úc Ngạn bắt đầu trở nên bế tắc, mau, nghĩ ra mấy lời khiêm tốn khách sáo đi.

Úc Ngạn: “1”

“…” Demon bị dáng vẻ lạnh lùng của Úc Ngạn làm cho khiếp sợ, biết những đặc vụ bí mật của Subway thường có tính cách quái quái dị, đột nhiên nhận ra mình không nên nói chuyện tùy tiện với y như vậy, Demon lúng túng sờ mũi, nhẹ nhàng nói với hố đen không đáy: “Sorry, sir.”

Cảm ơn mũ trùm đen nhánh đã giúp Úc Ngạn tránh được tối đa việc nói chuyện phiếm với người lạ, đúng là một món đồ rất đáng giá.

Cảnh sát Diệp để ý đến con tin hơn: “Trong tòa nhà còn ai sống không?”

“Ông Chu vẫn còn sống.” Úc Ngạn cúi đầu, chọc thẳng gậy bóng chày kiêu ngạo vào giữa hai chân, “Đi theo tôi.”

Thang máy chậm rãi đi lên, chiếc cabin và dây cáp cũ kĩ phát ra những tiếng kêu răng rắc. Úc Ngạn quay lưng lại với hai nữ cảnh sát, đứng ngẩn ngơ trước nút bấm tầng.

Thang máy đã lâu không được lau chùi, các góc đều giăng đầy mạng nhện, các nút bấm bám đầy dầu bụi. Nhìn vào, dường như chỉ có tầng bảy trở thành phòng ảo, những nhân viên vệ sinh không thể sử dụng thang máy để đi tới các tầng khác để dọn dẹp.

Nút thang máy tầng bảy vì sử dụng thường xuyên mà có bề mặt sáng bóng trơn trượt, nhưng nếu quan sát kỹ, nút ở tầng tám cũng khá sạch sẽ.

Úc Ngạn tò mò ấn thử.

Nhưng nút không sáng lên, vẫn chỉ có nút tầng bảy sáng.

Úc Ngạn lấy thẻ thang máy ra, quẹt vào cảm biến rồi nhấn tầng tám.

Nó sáng lên, tầng bảy và tầng tám sáng cùng lúc. Thử bấm các tầng khác, nhưng tất cả đều không phản hồi.

Có thể sử dụng thẻ thang máy để lên tầng tám? Úc Ngạn chưa khám phá các tầng ngoài tầng bảy, không biết liệu có nguy hiểm gì không, vừa lúc người phỏng vấn ở tầng bảy không cần can thiệp, thừa dịp có hai nhân vật hung ác đi theo phía sau, tại sao không đi thăm dò tầng tám trước.

Lần này Úc Ngạn đã thông minh hơn, không dẫn hai cảnh sát đến chỗ người phỏng vấn, vì đánh bại cặp vợ chồng bác sĩ chắc chắn sẽ thu được hai dị hạch, y không muốn kết quả lao động cả đêm của mình bị cảnh sát tịch thu.

Cảnh sát Diệp đã làm cảnh sát đặc biệt mười năm, một sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm sống trong mắt cô như một tờ giấy trắng, cô đã sớm nhìn ra ý đồ của y, nhưng không mở miệng vạch trần.

Thang máy lên đến tầng bảy vẫn không dừng lại mà tiếp tục di chuyển lên một đoạn, khi sắp đến tầng tám thì đột nhiên rung lắc rồi dừng lại.

Cabin thang máy dừng lại giữa tầng bảy và tầng tám.

Demon cảnh giác giơ khẩu súng lục lên, chĩa vào khe thang máy, rồi khéo léo rút một chiếc chêm tam giác từ thắt lưng ra, cạy cửa thang máy.

Theo lý thuyết, nếu như lúc này cửa bị ép mở ra,ở giữa sẽ là trần tầng. Nhưng thực tế không phải vậy, cửa thang máy bị nạy mở, lại thông thẳng vào một căn phòng tối, tdù trong cabin có đèn trần nhưng ánh sáng có hạn, không chiếu được sâu vào trong phòng.

Một mùi hôi thối khủng khiếp ập tới.

“Phòng kín.” Cảnh sát Diệp theo kinh nghiệm nói, rút súng và đèn pin ra, cẩn thận bước ra khỏi thang máy, Demon đi theo cô, chú ý đến góc nhìn đối diện cảnh sát Diệp.

Nơi này giống một khu phòng bệnh giá rẻ, những chiếc giường khung sắt được sắp xếp theo thứ tự, trong một căn phòng chật hẹp khoảng mấy chục mét vuông có đến gần hai mươi chiếc giường chất chồng lên nhau.

Chăn đệm bẩn thỉu dính đầy dầu mỡ, giống như ngâm trong nhà bếp, trên ga trải gường còn có một ít vết máu nhỏ màu đỏ và vết máu bị bôi lem, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra màu trắng nguyên bản của tấm trải giường.

Chăn đệm trên mỗi giường đều trải ra, ở giữa hơi nhô lên một chút, như bên dưới chăn có một vật thể hình người nhỏ nhắn nào đó.

Nghe thấy hai chữ phòng kín, Úc Ngạn đã hiểu chức năng của căn phòng độc lập này.

Khi đi vào thẩm mỹ viện Tế Liễu, tính cả anh có tổng cộng bốn khách hàng, được sắp xếp lần lượt vào các phòng từ 701 đến 704. Sau khi đi qua hành lang vào khu vực body sculpting, Úc Ngạn đã kiểm tra các cửa trắng, chỉ phát hiện ông Chu bị giam giữ ở cuối hành lang.

Số người không đủ, thiếu một vài người.

Vậy những bệnh nhân béo phì trong video series nghệ thuật xương xẩu đã đi đâu?

Ngay khi nghĩ đến điều này, ánh đèn pin của cảnh sát Diệp hiếu vào cạnh gối của một chiếc giường. Trên gối có một người đàn ông đang ngủ, ó thể nhận ra giới tính của hắn qua hình dáng khuôn mặt, nnhưng khuôn mặt của anh ta chỉ còn lại một lớp da bọc quanh hộp sọ, mắt đã thối rữa, chỉ còn lại hai hốc đen đầy giòi bọ, môi lật ngược, lộ ra hàm răng vàng ố và nướu khô khốc.

Cảnh sát Diệp nhíu mày nhưng nhanh chóng giãn ra: “Thi thể nạn nhân. Demon, giúp tôi khiêng vào thang máy.”

Úc Ngạn nắm chặt gậy bóng chày nhìn xung quanh, phát hiện một chai thuốc không nhãn lăn dưới gầm giường. Y vặn nắp bình ra, bên trong chứa một số viên con nhộng màu xanh lá trong suốt, bên trong là một loại dung dịch màu xanh lá cây phát sáng.

Y lấy ra một viên sau đó giấu nó trong máy phân tích lưu trữ hạch, sau đó đưa lọ thuốc còn lại cho ảnh sát Diệp. Nhưng khi y bước tới, y nghe thấy có tiếng động ở góc tối bên phải, liền giơ đèn pin chiếu vào.

“Cảnh sát Diệp, không cần khiêng nữa.”

Cảnh sát Diệp nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Úc Ngạn.

Úc Ngạn chỉ về góc tối: “Hình như hắn có thể tự đi được.”

Theo hướng y chỉ, một bộ xương gầy gò đứng ở góc tối, dưới lớp da không mỡ chỉ còn lại cơ bắp teo tóp như thịt bò khô, trên mặt có nhiều vết khâu, đường khâu đã thối rữa đen lại, hắn lảo đảo tiến lên phía trước, một vài con giòi còn rơi ra khỏi miệng vết thương.

Bộ xương mò mẫm tiến lên, bước chân càng lúc càng nhanh, lao về phía Úc Ngạn như điên.

“Cảnh sát, tôi không đụng vào hắn.” Úc Ngạn không chớp mắt giơ gậy lên rồi vung mạnh, nện một tiếng đánh bay bộ xương gầy gò ra xa ba mét, “Phòng vệ chính đáng!”

Cảnh sát Diệp quay đầu liếc nhìn xung quanh, các giường trong phòng, chăn bông lần lượt bị lật tung, những bộ xương gầy gò trên giường chậm rãi bò dậy, khớp xương ma sát tạo ra tiếng kêu răng rắc, tiến về phía ba người.

Thấy vậy, Demon lập tức chĩa súng vào cái đầu gầy guộc nhưng bị cảnh sát Diệp đè họng súng.

Cảnh sát Diệp cũng cất súng, hạ tay phải xuống, một ống màu đen trong ống tay áo trượt vào lòng bàn tay, cô nắm chặt rồi vung xuống, một cây dùi cui cảnh sát xuất hiện trong tay cô.

“Cố gắng giữ nguyên vẹn thi thể nạn nhân.” Cảnh sát Diệp ra lệnh.

“Vâng!”

Dùi cui vừa cứng vừa dài, lúc vung lên phát ra tiếng vù vù, mặt cảnh sát Diệp không thay đổi, bị hơn chục xương người gầy gò vây quanh nhưng vẫn duy trì độ chính xác, chỉ tấn công vào đầu gối và khuỷu tay của họ.

Nhưng kiểu đánh thận trọng này rất nguy hiểm khi gặp số đông, căn phòng tối om, khoảnh khắc cảnh sát Diệp vung dùi cui, một bộ xương gầy gò lao vào cắn tay cô, xé rách ống tay áo, để lại một vết thương dài trên cánh tay.

“Đội trưởng.” Gương mặt Demon bỗng trở nên rất tức giận, rút súng bắn vào đầu bộ xương vừa cắn đội trường, khiến anh ta ngã ngửa ra sau sau đó hộp sọ nổ tung.

Tiếng súng làm trần nhà rơi bụi, cảnh sát Diệp quay đầu trách mắng: “Tôi nói giữ nguyên vẹn thi thể.”

“Tôi sẽ viết kiểm điểm.” Đôi mắt Demon sắc bén tìm kiếm mục tiêu trong bóng tối, bộ xương gầy gò khác há to miệng lao vào động mạch cổ của cảnh Diệp, bị Demon bắn vào cổ họng, đẩy lùi vài mét.

Cảnh sát Diệp còn chưa kịp nói, Demon đã chủ động nói: “Viết hai bản. Viết bằng tiếng Trung.”

Bên này, Úc Ngạn lại không quan tâm gì, nhiệm vụ của y là bảo vệ ông Chu, ngoại trừ người sống ra, y không cần e ngại bất kỳ mục tiêu nào.

Hai nữ cảnh sát nhanh nhẹn khống chế hơn nửa bộ xương gầy gò, trói tay họ lại dưới đất.

Đột nhiên, một giọng nói điện tử kết thúc trận hỗn chiến trong phòng.

Máy phân tích lưu trữ hạch phát ra âm thanh nhắc nhở: “Phá giải phòng ảo “thẩm mỹ viện”, phòng ảo đã được loại bỏ.”

Có vẻ như người phỏng vấn đã xử lý xong cặp bác sĩ dị thể.

Những bộ xương ở mọi góc chưa bị khống chế cứng đờ vài giây rồi đột nhiên mất đi chèo chống, ngã gục xuống đất.

*

Lúc rạng sáng, xe cảnh sát thành phố Cửu An đã bao vây phố đi bộ bỏ hoang, một đội cảnh sát hình sự xông vào tòa nhà văn phòng, đưa con tin và thi thể nạn nhân ra ngoài, ông Chu được đưa đến bệnh viện trung ương thành phố cấp cứu.

Úc Ngạn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, y còn còn định ngồi trên vỉa hè xem náo nhiệt, đã bị Chiêu Nhiên lôi đi.

“Một ngày một đêm không ngủ, không mệt à? Còn nhìn gì nữa?”

“Mệt rồi.” Úc Ngạn ngáp một cái, đeo túi đi sau Chiêu Nhiên, “Mắt đau quá. Đi taxi về không?”

Chiêu Nhiên phủi sạch bụi trên xe mô tô, bước lên, chân dài chống một bên, đeo kính bảo hộ, vỗ vào chỗ trống phía sau: “Còn để cậu đi bộ về sao, lên đi.”

Chiếc xe mô tô gầm rú lao vun vút trên con đường hẹp, tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng còn vượt qua những rãnh mương, khúc cua gấp, kỹ thuật lái xe của Chiêu Nhiên khá hoàn hảo, nhưng đối với hành khách thì còn căng thẳng hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.

Gió mạnh thổi qua, Úc Ngạn chỉ có thể nắm chặt tay vịn, nhắm mắt áp đầu vào lưng anh.

Khóe miệng Chiêu Nhiên nhếch lên, tăng tốc.

Cuối cùng Úc Ngạn không thể chịu nổi phải ôm lấy eo Chiêu Nhiên, nắm chặt lấy áo của anh, cả cơ thể dán chặt lưng Chiêu Nhiên, chỉ sợ quẹo nhanh một phát mình sẽ bị văng ra khỏi Trái Đất.

Sau khi vào thành phố Hồng Ly, tốc độ xe chậm lại đáng kể, lúc này Úc Ngạn mới mở mắt ra. Chiêu Nhiên đỗ xe trước một căn biệt thự nhỏ, anh nói đây là nơi ở do Subway sắp xếp cho những người điều hành cấp cao.

Mặt trời mọc phủ lên đám mây một lớp ánh vàng, đêm lạnh tờ mờ sáng, ánh nắng ban mai xua tan đi cái lạnh lẽo.

Úc Ngạn đứng trong sân chờ, buồn ngủ nhắm hờ mắt hưởng thụ ánh nắng tinh mơ, cả đêm căng thẳng khiến y kiệt sức, thậm chí không nhận ra người phỏng vấn đã dẫn mình đến đâu.

Chiêu Nhiên đi ra khỏi gara, lẽ ra anh có thể trực tiếp vào nhà từ gara, nhưng thực tập sinh lại hơi ngốc nghếch, cứ đợi mãi ngoài sân.

Thấy người phỏng vấn đi tới, Úc Ngạn vỗ nhẹ vào mặt để lấy lại tinh thần, thức cả đêm có thể dẫn đến suy giảm thị lực không, màu tóc của người phỏng vấn trông nhạt hơn nhiều.

Không đúng, mắt anh cũng chuyển sang màu trắng.

Chiêu Nhiên giơ tay che đi ánh nắng chiếu vào mặt, trông như một đóa hoa mỏng manh bị ánh mặt trời thiêu đốt từng chút một.

“Bệnh bạch tạng, nhạy cảm với tia cực tím…” Cứu mạng, người phỏng vấn bị phai màu rồi.

Úc Ngạn bất chợt tỉnh táo, nhanh chóng cởi áo khoác trùm đầu, lao đến trùm kín đầu người phỏng vấn.

Chiêu Nhiên bị áo khoác đen của Úc Ngạn trùm kín đầu, hoang mang đứng tại chỗ, cảm giác như bị động vật nhỏ nào đó bắt cóc.

Úc Ngạn dùng hai chân kẹp chặt eo anh, hai tay rảnh rang lật một góc áo khoác, thò đầu vào nhìn xem màu sắc có bị phai hết chưa.

“…” Chiêu Nhiên đối diện với gương mặt chui vào dưới áo khoác vài giây, thở dài, rồi cứ thế bế y vào nhà.

Quen rồi, dù sao y cũng luôn như vậy, không khác gì mèo nhà, đôi khi rất khó để biết y đang làm gì cũng không tìm được lý do dạy dỗ y.



Chiêu Nhiên: Nói về việc đưa vợ vào nhà có tổng cộng mấy bước ấy hả, ba bước, mở cửa nhà, ném vợ vào và đóng cửa lại.