Nặc Lan vẫn đưa tay ra, vuốt ve mái tóc ngắn mượt mà như lụa vàng của James.
James ngẩng đầu lên chờ đợi, nếu chị không đồng ý nắm tay, cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Salanka thì không như vậy, cậu ta trực tiếp ôm chặt eo Nặc Lan từ phía sau, lạnh lùng nhìn James: “Bẩn quá, làm sạch sẽ rồi hẵng ra ngoài.”
Vai Nặc Lan khẽ run: “Đợi đã…”
James nhìn tay và cơ thể mình dính đầy máu vết bẩn code, hình ảnh của cơ thể cậu vì xấu hổ mà lấp lánh, vội vàng thu mình lại thành búp bê nhỏ trong túi của Nặc Lan: “Chị, em đi thay đồ rồi sẽ gặp lại chị.”
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại Salanka và Nặc Lan bị cậu ta ôm trong lòng.
Nặc Lan hơi cứng đờ, bình thường Salanka xa cách hướng nội, nhiều khi chỉ lặng lẽ đứng từ xa nhìn James và cô tương tác, rất hiếm khi làm điều gì khác thường. Hôm nay lại khác lạ, có chuyện gì xảy ra à?
“Cái tên ngu ngốc cản trở đã đi rồi.” Giọng Salanka trầm thấp lạnh lùng, “Em thường ngồi một mình trong những khoảng trống của chương trình đang chạy, suy nghĩ rất nhiều vấn đề, đôi khi không tìm được câu trả lời nên muốn nhờ chị giải đáp.”
“Gì thế?”
“Việc kết hợp giữa con người giống cái và con người giống đực là lựa chọn phổ biến nhất, kết hợp và sinh ra những chuỗi mới, đây là sự kết hợp đúng đắn. Những sự kết hợp vượt ra ngoài loại này đều bị coi là không hợp lý. Trong mắt của em, những sự sắp xếp không hợp lý sẽ tạo ra “lỗi”, do đó bị coi là không hợp lý. Nhưng thực tế những sự kết hợp không hợp lý đó không tạo ra gì cả, không ảnh hưởng đến cấu trúc hoạt động của thế giới, vậy tại sao lại bị coi là không hợp lý?”
“Điều này… khó giải thích, con người khó chấp nhận việc các quy tắc đã định sẵn bị phá vỡ.”
“Vậy sao, động lực duy trì xã hội loài người là trật tự.” Giọng Salanka lạnh lùng nhẹ nhàng, “Em cũng đang tiếp xúc với trật tự của các chị, em muốn thử tuân theo nó.”
“Em muốn làm gì?”
“Trục xuất James, để anh ấy mắc kẹt trong hố đen của chương trình, đừng bao giờ xuất hiện nữa.” Salanka tựa cằm lên vai Nặc Lan, “Em muốn thiết lập trật tự một đối một với chị. Khi Sở Khắc xuất hiện, suy nghĩ này của em mãnh liệt nhất.”
Đây không phải lần đầu tiên cậu ta bộc lộ sự thù địch cố chấp, Nặc Lan từng được Sở Như Diệu giới thiệu download một trò chơi tình yêu rất hot, chỉ chơi chưa đầy một giờ, cô đã có những tương tác mập mờ với nhân vật nam trong trò chơi, nhưng ngày hôm sau cô mở lại trò chơi, phát hiện ra ba nhân vật nam đã chết trong các cảnh khác nhau — bị điện giật chết đuối trong bồn tắm, tai nạn xe hơi và bị phân xác trong gara ngầm.
Đây chắc chắn không phải là kết thúc ẩn của trò chơi, mà là tác phẩm của anh em song sinh Jump Scare, cặp song sinh dị thể “Vua trò chơi”, trong thế giới ảo đó họ nói một là một nói hai là hai.
Lúc đó mặc dù Nặc Lan tức giận nhưng cô chưa bao giờ coi chuyện này quá nghiêm trọng, mà tụi nó ngày càng thăng cấp, dần dần thẩm thấu từ thế giới mã code trong màn hình vào thực tế.
Tụi nó đã có thể đưa tay ra khỏi màn hình, lấy đồ vật trong thế giới thực vào trò chơi và đưa đạo cụ trong trò chơi ra thế giới thực, nếu không kiềm chế với tham vọng và sự cố chấp tụi nó có thể gây hại cho con người thật, chẳng hạn như đưa một con dao trong màn hình ra giết chết Sở Khắc khi hắn đang chơi game, điều đó dễ dàng biết bao.
Khi tụi nó nhiễm quá nhiều hơi người, thậm chí sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Nặc Lan không dám nghĩ tiếp.
Bốp!
Cô thoát khỏi vòng tay của Salanka, tát mạnh vào mặt cậu ta, gò má trắng mịn lập tức đỏ lên, hình ảnh cơ thể cậu ta lấp lóe.
Dù cơ thể chỉ là hình chiếu lập thể từ một con búp bê, thực ra Nặc Lan không chạm vào thực thể của tụi nó, chỉ có thể chạm vào ánh sáng, nhưng tụi nó có thể chọn tiếp nhận tín hiệu phản hồi từ bên ngoài và cảm nhận cảm giác từ những tín hiệu đó.
Salanka sững người, sờ vào mặt.
Cậu ta cao hơn Nặc Lan mười centimet, nhưng trước mặt chủ nhân khế ước cậu ta hoàn toàn không thể chống cự, chỉ có thể dựa lưng vào tường gạch men của nhà vệ sinh mà đứng phạt, ngoan ngoãn chờ chủ nhân trách mắng.
“Ai cũng có quyền được yêu thương, đứa trẻ ngoan sẽ nhận được nhiều tình yêu hơn, hiểu không.” Nặc Lan thấp giọng răn dạy.
“Thế nào mới tính là đứa trẻ ngoan?” Salanka hoang mang hỏi cô, “Em không giỏi làm nũng như anh trai, chị luôn quan tâm đến anh ấy nhiều hơn.”
“Bởi vì em ấy muốn gì sẽ lớn tiếng nói ra, còn em thì trốn ở trong góc, trốn thật xa, làm sao chị biết em nghĩ gì?”
Salanka nghiêm túc hỏi: “Chị vuốt ve cơ thể em, che mắt em, bịt miệng mũi em, thỉnh thoảng chạm vào những nơi chỉ có người tình mới có thể chạm tới, sự tiếp xúc như vậy có ý nghĩa gì?”
Nhưng Nặc Lan chỉ đơn thuần nhấp vào màn hình và tương tác với nhân vật trong trò chơi. Khi không chơi game, anh em JS sẽ tự do di chuyển trên màn hình nền của điện thoại dưới dạng những nhân vật pixel nhỏ.
Nếu mỗi lần nhấp vào các bộ phận khác nhau tụi nó đều có những phản ứng thú vị khác nhau, ai mà ngừng lại được?
Khi Nặc Lan cảm thấy chán trong giờ làm việc, cô sẽ lấy điện thoại ra để giải trí, trò chuyện và chơi đùa với James hoặc cố ý kéo Salanka ra khỏi góc, gỡ bỏ mũ của cậu ta hoặc chọc vào bụng cậu ta. Salanka cũng sẽ vô thức đỏ mặt sau đó dựa vào tường và lặng lẽ chờ Nặc Lan chơi đủ.
“Em cảm thấy cơ thể mình đang sinh ra một số “lỗi”, chị ạ,” Salanka nhắm mắt, đau đớn nói.
“…” Nặc Lan run người vài giây, xoa xoa mái tóc vàng xoăn của Salanka, “Hóa ra em cũng thích chị chơi đùa với em à.”
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu ta muốn nhiều hơn thế. Saranka cúi đầu, quay mặt sang một bên hai tay giấu ra sau lưng, vẫn giữ nguyên tư thế đứng phạt dựa vào tường.
“Chị hiểu rồi. Nhưng không được có những suy nghĩ hãm hại James nữa, biết chưa?” Nặc Lan lấy một miếng băng cá nhân trên tủ thuốc sau gương trong phòng tắm, dán lên vết thương bị sát thủ bóng đêm làm xước trên mặt Salanka.
Băng cá nhân không thể dán lên hình ảnh lập thể, Salanka tự động quét và sao chép miếng băng từ tay Nặc Lan, dán lên vết cắt trên má.
Khi James quay lại với chiếc áo choàng tắm mới và đã dọn sạch vết máu nhiễu trên người, Saranka đã trở về trò chơi, nhân vật pixel của cậu ta trên màn hình có thêm một miếng băng cá nhân trên mặt và mái tóc lộn xộn.
Nặc Lan không biết làm thế nào để đối diện với James, vì cô luôn thích vô cớ đẩy ngã nhân vật chibi trên màn hình, lén kéo quần cậu làm cậu ngã, để lộ chiếc quần lót hình con gà bên trong.
James thấy Nặc Lan lúc thì mặt trắng bệch lúc thì đỏ bừng, tưởng mình đã làm sai điều gì liền ngoan ngoãn di chuyển đến chỗ Salanka vừa đứng và tự đứng phạt, hai tay giấu ra sau lưng.
“Chị dường như không liên kết được các nhân vật chibi tự do di chuyển trên màn hình với con người thật của tụi em” Nặc Lan cười xin lỗi.
“Không sao đâu chị, chị muốn làm gì em cũng được,” James khẽ cúi người, để ánh mắt mình thấp hơn Nặc Lan, “Chị không vui sao? Em sẽ tải một trò chơi bạo dâm về để chơi với chị nhé.”
“Ái chà, đừng tải mấy thứ đó vào điện thoại của chị! Bị dính virus mất.”
“Đừng lo, đã dính virus lâu rồi ạ.” James chỉ vào mình, cười lên lộ ra một chiếc răng nanh.
*
Úc Ngạn nằm trên bàn đá, uể oải ôm điện thoại, màn hình hiển thị chữ “defeat” màu đỏ.
“Ah… đây là trận xếp hạng lên rank, James, số điểm bị mất của anh em định lấy gì để trả lại…” Úc Ngạn úp mặt và điện thoại xuống bàn đá.
Kỷ Niên ôm chân ngồi xổm trước bàn đá, một tay cầm điện thoại tay kia cắn móng tay: “Bọn họ tranh giành sự chú ý sao lại liên lụy đến tôi chứ, giết tôi đến hai mươi lần, thời gian tôi nằm trên đất còn dài hơn cả lúc sống, sợ chết đi được.”
Ở phía đối diện của họ, một thanh niên tóc đen mắt chột cũng đặt điện thoại xuống, trông giống hệt Úc Ngạn.
Bàn đá họ ngồi thực chất là một khối đá trên bãi cát trắng của biển băng địa cực, xung quanh khu vực cát mọc đầy dây leo hoa hồng thủy tinh màu xanh.
Ở đây là bên trong Hoa Mộng, thanh niên chơi game cùng đội với Úc Ngạn và Kỷ Niên là Tiểu Nhị, người nắm giữ hạch nghề nghiệp – Nhà suy luận trong ký ức của Hoa.
“Không chơi nữa, tiếp tục làm việc chính đi.” Tiểu Nhị mở bản vẽ tinh xảo trên bàn đá, bản vẽ do Kỷ Niên vẽ, mỗi chi tiết máy móc đều được thiết kế rõ ràng hợp lý. Bộ não được gắn hạch nghề nghiệp – Kỹ sư máy móc tinh vi cậu ta quả thật phi thường, có thể nghiên cứu ra cấu trúc bên trong của thiết bị đặc biệt.
Đây là bản vẽ của một máy quay gacha bỏ xu, vị trí hạch điều khiển của máy gacha được thiết kế để gắn hạch – Vua trò chơi mà họ lấy được từ phòng ảo – Vua trò chơi của JS.
“Chỉ cần chế tạo ra thiết bị này, chúng ta có thể ném ba viên hạch vào để quay thành một viên mới, giảm bớt áp lực thay hạch của cậu.” Tiểu Nhị nói.
Úc Ngạn đáp: “Thiếu vật liệu kim loại, kim loại có thể chịu được hạch vàng cấp một rất hiếm, không thể tìm thấy ở cửa hàng thông thường.”
“Đó là thứ chỉ có thể mua bằng tiền âm phủ thôi.”
“Đúng vậy, ở tiệm tạp hóa anh Viên thì có, nhưng đòi giá 6 tiền âm phủ. Lấy đâu ra tiền âm phủ bây giờ.”
“Này, cậu cũng nghĩ cách đi.” Úc Ngạn dùng khuỷu hích người Kỷ Niên, hai Úc Ngạn cùng quay đầu nhìn cậu ta.
Kỷ Niên ôm chân nói nhỏ: “Tôi nào dám nói chuyện.” Trong đầu cậu gắn hạch cấp vàng, nếu không muốn bị truy sát thì chỉ có thể hợp tác với Úc Ngạn nhưng không ngờ Úc Ngạn lại không e dè cậu, đôi lúc cậu còn lo biết quá nhiều.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ tay lên màn hình làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, Úc Ngạn mở điện thoại, thấy trên màn hình xuất hiện một nhân vật pixel có mái tóc vàng và đôi mắt khác màu.
James lái một chiếc Lamborghini không biết lấy từ game nào, ghế phụ để túi quà của ông già Noel.
Trên đầu nhân vật hiện lên một bong bóng văn bản: “Anh Úc Ngạn, xin lỗi vì làm anh mất sao. Em phát hiện trong phòng ảo bị anh phá giải trước đây có một vài trang bị còn lại trên tài khoản của anh, em đặc biệt mang đến cho anh này.”
Nhân vật James nhặt một món đạo cụ từ túi ông già Noel, giơ cao, ánh sáng từ cạnh khối đạo cụ tỏa ra ngoài, keng keng keng keng —
[Mặt Nạ Hồ Chết]!
Đeo nó lên và trở thành một với bóng tối.
Giới thiệu vắn tắt: Nhận được khi vượt qua cảnh Thị trấn Hoàng hôn, đánh bại boss cuối Ký sinh trùng Hồ Chết.
Hiệu quả: Hoàn toàn hàng hình trong bóng tối.
Chiếc mặt nạ này có chất liệu đặc biệt được làm từ vật đen tuyệt đối, mặc dù giữ hình dạng rắn nhưng luôn nhỏ giọt vật chất tối và không có hình dạng cố định, Úc Ngạn luôn muốn dùng hạch lấy vật trong tranh để lấy nó ra nhưng không thể vẽ ra một cái giống hệt vì hình dạng của Mặt nạ Hồ Chết luôn thay đổi.
Một đôi tay của thiếu niên cầm Mặt nạ Hồ Chết đưa ra khỏi màn hình điện thoại, đặt vào tay Úc Ngạn.
“Đã luyện tập đến mức độ này rồi…” Úc Ngạn ngạc nhiên, “Có thể đưa đạo cụ vào hiện thực.” Tốc độ phát triển sau khi hóa bướm của dị thể hiếm có này thật đáng sợ.
“Không phải mọi thứ đều có thể lấy ra, hiện tại chỉ có các vật phẩm trong ba cảnh đầu tiên của phòng ảo giác «Grey Crow: Dollhouse» mới có thể đưa vào hiện thực, đạo cụ thông thường thì không.” James nhỏ múa may giải thích.
Nhưng với sự huấn luyện và phát triển không ngừng, theo thời gian tích lũy, còn gì là không thể?
Ngoài mặt nạ Hồ Chết, James còn mang ra phi hành khí bươm bướm bị hỏng và thang đo độ thiện cảm.
Úc Ngạn nhận quà, đụng nắm đấm với James
Trên đầu James nhỏ xuất hiện bong bóng văn bản: “Em bắt đầu cảm thấy mình trở nên thực hơn. Cảm ơn anh đã xuất hiện để chị biết đến sự tồn tại của tụi em.”
–