Thành phố vắng vẽ yên tĩnh, những tòa nhà chọc trời ngày xưa giờ đây như những ô cửa tối đen của bàn phím, toàn bộ thành phố Ân Hy như bị nuốt chửng chỉ còn lại đường viền.
Một chiếc xe bán tải màu đen đang chạy trên con đường nứt nẻ, lướt qua giữa những tòa nhà bỏ hoang.
Nhưng đêm khuya tối đen như mật, xe không bật đèn pha trông như một hồn ma lang thang vội vã.
Chiêu Nhiên nhìn thẳng về phía trước, hai tay đặt trên vô lăng, hai bên hông mọc ra một đôi tay khác sử dụng điện thoại để nhắn tin, đối tượng trò chuyện có tên là “Bồ hóng phá nhà”.
Bồ Hóng phá nhà: Bên anh có thiếu người không?
Chiêu Nhiên: Thiếu.
Bồ Hóng phá nhà: Mau đem Tiểu Tề Tiểu An đi, họ cứ cản trở em làm việc.
Chiêu Nhiên: Ý anh là để họ ở lại bảo vệ em.
Bồ Hóng phá nhà: Không cần, em đã có vệ sĩ. Họ ở bên cạnh em, em không thể phát huy hết sức mình.
Chiêu Nhiên: Được rồi, anh sẽ để họ qua.
Chiêu Nhiên: Em có gì mà không thể phát huy, anh nghe nói em đang làm mưa làm gió ở Subway, sếp lớn không tìm em nói chuyện à? Anh nghĩ là ngài ấy tức đến mức mũi muốn vẹo rồi, chịu đựng đến giờ không dễ đâu.
Bồ Hóng phá nhà: Sao có thể, giúp ông ấy chỉnh đốn tác phong công sở, chắc chắn ông ấy mừng không kịp đấy chứ.
Chiêu Nhiên: Em phải cẩn thận, đừng làm hỏng chuyện.
Bồ Hóng phá nhà: Aoo.
Bồ Hóng phá nhà: [Nhấp để xem hình ảnh độ phân giải cao]
Chiêu Nhiên phân tâm liếc nhìn bức ảnh, một luồng nhiệt suýt dâng trào lên mũi.
Góc máy từ dưới lên, là ảnh chụp trộm bằng cách gắn điện thoại ở góc kệ sách, mình ngồi trên ghế sofa, áo sơ mi cởi hai nút trên hai tay giữ lấy eo Úc Ngạn, Úc Ngạn ngồi trên eo mình, hơi ngửa đầu, hai tay chống phía sau, hoa văn đồ đằng mặt trời trên ngực khẽ dao động.
Chiêu Nhiên: Anh đang trên đường, đang lái xe.
Bồ Hóng phá nhà: Thay ảnh màn hình đi, dùng bức này.
Chiêu Nhiên: Anh còn phải làm việc nữa, để người khác thấy thì không hay đâu.
Chiêu Nhiên: Hình đang dùng bây giờ đã quá đáng lắm rồi.
Bồ Hóng phá nhà: Ai thấy thì giết người đó, không tốt à.
Chiêu Nhiên: Lâu rồi anh chưa đánh em nhỉ.
Bồ Hóng phá nhà: Lêu, thay xong nhớ chụp màn hình gửi em, nếu không em sẽ gọi video cho anh giữa lúc anh làm nhiệm vụ, vừa tự xử vừa gọi.
Chiêu Nhiên: Nhóc điên.
Bồ Hóng phá nhà: Quái vật lớn. [Biểu cảm hệ thống: Quái vật chân to lông xanh ]
Chiêu Nhiên cứ cầm điện thoại mở đi mở lại bức ảnh rồi xấu hổ đóng lại.
Cuối cùng anh vẫn thay.
Chiêu Nhiên: [Ảnh chụp màn hình]
Bồ Hóng phá nhà: Tốt lắm, bây giờ anh hãy cho mười người xem rồi giết hết bọn họ.
Chiêu Nhiên: Nói linh tinh nữa là anh sẽ giận đấy.
Bồ Hóng phá nhà: Một tháng rồi không gặp, anh không có nhu cầu à? Không được làm bậy, không được ngắm dị thể xinh đẹp.
Bồ Hóng phá nhà: Anh nhìn rồi! Chắc chắn là anh đã lén nói chuyện với dị thể xinh đẹp sau lưng em, con người cũng tính, em có thể cảm nhận được anh đã tiếp xúc, a a a a a a a giết hết giết hết.
…
Chiêu Nhiên: Em nhạy thật đấy, ban ngày anh có giúp cảnh sát dọn vài xác chết vô danh. Anh rất nhớ em, đừng quậy nữa, ngoan yêu.
Bồ Hóng phá nhà: Ồ, được thôi.
Sau nửa đêm, đống đổ nát trở thành thánh địa cho những kẻ lang thang.
Chiêu Nhiên dẫn hơn mười nhân viên cốt cán tinh anh của Subway đóng quân ở thành phố Ân Hy gần một tháng, trong thời gian đó họ đã hỗ trợ cảnh sát thu thập các mặt hàng có giá trị trong trung tâm thương mại sụp đổ, giúp di dời két sắt ngân hàng và thiết bị lớn từ nhà máy, vận chuyển các mẫu vật nghiên cứu quan trọng, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Subway, bọn cướp thang thang trong đống đổ nát của thành phố hoàn toàn không có cơ hội, chúng càng căm ghét Chiêu Nhiên hơn nữa.
Cứ vài ngày Chiêu Nhiên lại tranh thủ đêm khuya để chọn một con đường nhỏ đi tuần tra, kiểm tra các mối đe dọa tiềm tàng, nếu gặp phải những thạch sừng tinh thể lạc đường anh sẽ tiện tay ném vào thùng xe, mang về cửa chính Thế Giới Mới.
Anh tuần tra như thường lệ, khi đến gần đường hầm trên núi, một cơn gió lạnh thổi qua làm xao động những cành cây khô bên đường, tiếng sói tru vọng lại từ các khe đá trên núi, những con quạ trên cành cây kêu lên ai oán.
Sau khi vào đường hầm, xung quanh tối đen như mực, bánh xe nghiến qua một vật lạ khiến xe xóc nảy lên một cái.
Chiêu Nhiên dừng xe tắt máy trong đường hầm, thực ra anh nhìn rất rõ, giữa đường nằm một xác chết, phần dưới đầu gối đã không cánh mà bay.
Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, tiện tay châm một điếu thuốc rồi cúi đầu nhắn tin cho Úc Ngạn: “Anh phải làm việc rồi, lát nữa nếu không trả lời thì đừng giận nhé.”
Bồ Hóng phá nhà: Khuya thế này, đi làm gì.
Chiêu Nhiên thảnh thơi nhả khói, đáp: “Bên đường có một xác chết cần dọn.”
Bồ Hóng phá nhà: Phiền phức thế, chết giữa đường làm gì.
Chiêu Nhiên: Không được nói như thế.
Bồ Hóng phá nhà: Ò.
Tay trái Chiêu Nhiên kẹp điếu thuốc, cánh tay tựa vào thành cửa xe cúi mắt gõ chữ, kiên nhẫn dỗ Úc Ngạn đi ngủ sau đó giơ tay đưa điện thoại lên cao.
Một bàn tay quỷ dài nhỏ từ vòng trong xoáy đen trên nóc xe thò ra, nhận lấy điện thoại mà Chiêu Nhiên đưa rồi từ từ rút vào chỗ cũ, biến mất.
Chiêu Nhiên vứt tàn thuốc, xuống xe kiểm tra xác chết.
Đó là xác của một người đàn ông trung niên, đôi chân bị đứt lìa từ đầu gối trở xuống, vết cắt để lộ khớp xương đùi, rõ ràng không phải bị tai nạn xe cộ mà là bị xé đứt.
Anh kiểm tra các vị trí khác trên thi thể, xung quanh vết thương có một vài dấu răng hình nanh chó.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hôi tanh nhè nhẹ lướt qua mũi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng móng vuốt cọ xát trên mặt đường nhựa rồi cảm thấy một thanh sắt vung tới như gió đập mạnh vào gáy anh, ngay sau đó là vài thân hình to lớn lao tới từ các hướng khác nhau, đè chặt anh xuống, dùng khăn tẩm ether bịt kín miệng và mũi Chiêu Nhiên, lực mạnh đến mức gần như làm người ta ngạt thở.
Cơ thể Chiêu Nhiên mềm nhũn, bị bọn chúng vác lên vai, cả đám rút sâu vào trong đường hầm.
Không biết bao lâu sau, Chiêu Nhiên từ từ mở mắt, cổ tay bị trói chặt treo lên cao.
Vài tiếng quạ kêu khiến anh tỉnh táo, mùi hương của hương trầm lan tỏa trong không khí, Chiêu Nhiên nhìn quanh khung cảnh tối tăm, ở góc tường vứt vài cái bồ đoàn, cột đỏ chịu lực bong tróc lớp sơn, mấy tượng Phật bằng đồng đổ ngổn ngang chồng chất, khuôn mặt phủ đầy màu xanh đồng cũ kỹ.
Một ngôi chùa bỏ hoang? Đúng là núi Bì Lan ngoại ô thành phố Ân Hy có một nơi như vậy.
Anh ngẩng đầu lên, thì ra mình đang bị treo trước bức tượng Phật lớn nhất ở giữa, sợi dây sắt trói chặt tay được móc vào cổ bức tượng.
Vài đôi mắt sói màu xanh lấp lóe trong bóng tối, tên cầm đầu châm lửa vào lò than dưới chân, vòng lửa dầu cháy bùng lên, thắp sáng một vùng ở trung tâm ngôi chùa.
Chiêu Nhiên bị ánh lửa làm mắt hơi nheo lại.
Ở các góc đầy bụi và tàn tích của ngôi chùa có năm người ngồi, tư thế lười biếng khác nhau, năm tên còn lại có thân người đầu sói, từ đầu gối trở xuống là móng vuốt sói.
Có vẻ như đây là sự kết hợp giữa người khế ước và người sói dị thể. Người sói dị thể nổi tiếng về sức mạnh, khó đối phó hơn nhiều người đầu dê anh từng thấy ở bệnh viện Huyện Cổ.
Một người sói cầm một cây gậy sắt to bằng cổ tay, phần giữa cây gậy bị uốn cong do vừa tấn công Chiêu Nhiên mà thành.
Tên cầm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, hàm răng vàng, lưng hùm vai gấu, gã ta nhảy xuống khỏi đầu tượng Phật đổ, cúi người nhặt một thanh củi cháy trong lò than, đưa ngọn lửa sát mặt Chiêu Nhiên: “Tổ trưởng Chiêu. Tôi đã thấy anh vài lần trên tin tức, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật.”
Ánh lửa làm màng mắt Chiêu Nhiên đau nhói, anh nhíu mày nhắm mắt lại.
Thanh củi đang cháy chọc thẳng vào cổ Chiêu Nhiên, ngọn lửa tắt ngúm trên da, phát ra tiếng xèo xèo nhưng không để lại vết bỏng.
“Da dày vậy à?” Có người thì thầm.
“Tổ trưởng Chiêu, chúng tôi làm việc có đạo đức cũng không muốn làm khó anh, chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết mật mã nhà tù giam giữ Đức Mẹ Tường Vi, tôi sẽ lập tức đưa anh trở về an toàn.”
Chiêu Nhiên hơi ngẩng đầu, lộ ra một chút răng nanh: “Mật mã? Tôi không biết.”
Quân đội và phóng viên đã rút hết khỏi thành phố, Đức Mẹ Tường Vi bị giam giữ trong hầm trú ẩn dưới lòng đất ở quận Bắc, Chính phủ không dám tùy tiện xử tử Mẹ Đá Tường Vi, sợ gây ra phản ứng dây chuyền nghiêm trọng hơn.
Họ hy vọng có thể đối thoại với các thủ lĩnh cấp cao hơn của Thế Giới Mới, đạt được nhận thức chung về hợp tác hòa bình.
Bởi vậy Subway nhận được ủy quyền dự án săn dị thể ở thành phố Ân Hy, đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm bảo vệ Đức Mẹ Tường Vi.
Trước đó, Hoa Hồng Thủy Tinh đã đưa ra quyết định trong cuộc họp gia tộc từ biển băng địa cực, Mẹ Băng Biển Cực Golija cho rằng phe dị thể sẽ xuất hiện những phần tử cực đoan, họ mang trong mình ác ý mạnh mẽ với con người và muốn chủ động khơi mào chiến tranh nên có khả năng sẽ mạo hiểm ám sát Đức Mẹ Tường Vi, gắp lửa bỏ tay người, nhân cơ hội này tuyên chiến với thế giới loài người.
Golija đã hạ lệnh rõ ràng cho Chiêu Nhiên — Kẻ nào cố gắng thúc đẩy cái chết cho Đức Mẹ Tường Vi, khơi mào chiến tranh trước thì bất kể chủng tộc nào đều phải tiêu diệt toàn bộ.
“Tất cả mấy người đều ở đây sao?” Nét mặt Chiêu Nhiên bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi, “Đức mẹ Tường Vi dù sao cũng là thủ lĩnh mạch khoáng Pyroxen, dù có gặp mặt, mấy người cũng không giết nổi.”
Thấy Chiêu Nhiên đi thẳng vào vấn đề, tên răng vàng cũng không che giấu nữa, nói thẳng: “Vì vậy chúng tôi muốn nhờ tổ trưởng Chiêu Nhiên cho mượn vài vũ khí dị động.”
Chiêu Nhiên nhướng mày: “Tôi thật sự rất tò mò, ông dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ làm theo lời các ông? Tôi đã làm việc cho Subway mười lăm năm, dễ bị nắm thóp vậy sao.”
“Hừ.” Tên răng vàng giơ tay, lập tức có người đưa cho gã ta một bức ảnh.
Bức ảnh chụp dưới ánh hoàng hôn, Úc Ngạn mặc áo thun mang túi đeo vai, đá những viên đá nhỏ trên đường về nhà.
Đồng tử Chiêu Nhiên co lại, màu đỏ tươi lập tức ngập toàn bộ mống mắt, anh bất chợt nhớ lại lần Úc Ngạn không đội mũ trùm đen nhánh tại đấu trường quán bar, để lộ khuôn mặt.
Nhưng anh cũng từng để Úc Ngạn xuất hiện với tư cách thực tập sinh, chó ngáp phải ruồi? Hay thực sự có người dám tiết lộ thông tin về gia tộc Nhật Ngự? Chuyện này chưa biết được.
Chiêu Nhiên không nghĩ bọn chúng dám đe dọa gia tộc Nhật Ngự, nếu thực sự biết thân phận của anh ngược lại chúng sẽ không tùy tiện ra tay mới đúng.
“À. Dùng cậu ta ra đe dọa tôi, xem ra ông biết khá nhiều nhỉ.” Chiêu Nhiên nhếch môi, để lộ một hàng răng nanh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Dị thể chưa bao giờ dùng tính mạng của người khế ước để đe dọa nhau, trừ khi họ dám chịu hậu quả vượt qua giới hạn, nếu không thì những người này quá ngu ngốc, dị thể ký khế ước với họ cũng hoàn toàn không hề nói cho họ biết quy tắc của Thế Giới Mới.
“Đại ca, đừng lảng phí thời gian với hắn nữa! Hắn đang cố câu giờ!”
“Đại ca, em không tìm thấy điện thoại của hắn cũng không thấy trong xe. Chắc chắn có bí mật giấu mới dấu đi, kiểm tra lịch sử liên lạc của hắn chắc chắn sẽ có manh mối.”
Tên răng vàng đảo mắt, dùng gậy sắt đè chặt vào cổ họng Chiêu Nhiên, thấp giọng uy hiếp: “Điện thoại, giấu ở đâu?”
Sau lưng họ vang lên tiếng rơi leng keng, có vật gì đó rơi xuống đất. Một tên đàn em vội chạy tới nhặt lên hoá ra là một chiếc điện thoại, mặt sau ốp điện thoại màu đen in hình đôi mắt mèo tròn xoe.
Khi màn hình điện thoại bật sáng, bức ảnh màn hình khoá suýt làm tên đàn em mù mắt.
Tên đàn em há hốc miệng, lắp bắp một lúc rồi đưa điện thoại cho tên răng vàng.
Tên răng vàng sốt ruột giật lấy, bật màn hình lên nhìn.
Trong không gian đầy mê hoặc, dưới ánh đèn mờ ảo, một cậu bé mảnh mai đang ngồi lên người Chiêu Nhiên, eo thon bụng phẳng, trước ngực là đồ đằng mặt trời của Ngật Ngự Hi Hòa.
Tên răng vàng lại ngẩng đầu lên, phát hiện khoé miệng Chiêu Nhiên đã nứt lên đến tận mang tai, một hàng răng nanh ma sát vào nhau, môi lưỡi đỏ như máu, cười như không cười: “Chủ nhân tương lai của tôi ra lệnh cho các người truyền tay nhau xem một lượt, số người hiện tại vừa đủ.”