Sau khi từ giếng xuống mặt đất, chỉ còn một con đường hẹp khai phá nhân tạo để đi, Chiêu Nhiên khom lưng tiến lên dò đường, dựa vào khả năng nhìn ban đêm vượt trội để xác định tình hình đường xá, Úc Ngạn theo sát phía sau, đường hầm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người vọng lại.
Úc Ngạn lại thả hồn, chạm vào đôi môi vừa được hôn bỗng nhiên thấy hơi buồn ngủ. Y nhớ đến cái bụng mềm mại rộng lớn của chị thỏ khổng lồ, muốn kéo Chiêu Nhiên cùng nằm trên đó, vừa ăn trộm đĩa trái cây của chị bảy vừa trò chuyện.
Chiêu Nhiên đi phía trước dừng bước, Úc Ngạn đang mơ màng đâm sầm vào lưng anh.
“Em lại đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ sau khi khế ước với anh, điều đầu tiên ra lệnh cho anh là gì.”
“Là gì?”
“Bảo anh cởi hết đứng trước gương để em bắt nạt một chút, sau khi khế ước thì anh không thể phản kháng, đúng không?”
“Em đáng bị ăn đòn rồi đấy.”
“Ồ? Xin hãy chú ý lời nói của mình thưa tổ trưởng. Nếu không em sẽ đổi lệnh thành “Bảo anh cởi sạch đứng trước gương nhà anh hai để em bắt nạt một chút”.”
“Đừng có nói nhảm nữa.” Chiêu Nhiên vò mạnh đầu y làm tóc y dựng lên vì tĩnh điện.
Úc Ngạn vuốt lại mái tóc dựng đứng: “Rõ ràng em đã xin nghỉ phép, sao đột nhiên lại phải tăng ca làm nhiệm vụ? Thế này thì không tính là nghỉ phép được, anh phải bù cho em một ngày nghỉ đấy.”
“Được rồi, tính em tăng ca, anh sẽ trả tiền làm thêm giờ cho em.”
“Còn tiền trợ cấp đi lại (ý là tiền âm phủ mua vé tàu), tiền hỗ trợ ăn uống (ý là món cơm chiên bạch tuộc Hỏa Diễm Khuê mời trên tàu), tiền bồi thường tinh thần (ý là bị đội thám hiểm con người chọc tức đến tăng huyết áp).” Úc Ngạn nhảy lên ôm cổ Chiêu Nhiên từ phía sau, “Em chạy cả ngày rồi, hơi mệt.”
“Ví của anh chẳng phải đang ở trong túi em sao?”
“Anh kiếm cho em ít tiền âm phủ đi mà lãnh đạo.”
“Nhìn anh giống tiền âm phủ lắm à.” Chiêu Nhiên ngoài miệng mắng y nhưng lại nhận lấy chiếc túi đeo vai nặng trĩu trên vai Úc Ngạn rồi đeo chiếc túi màu hồng phát sáng do ốc sên Phúc Hạ nhuộm lên lưng mình, “Em kiếm đâu ra màu kỳ quái này…”
“Con trai thích màu hồng thì kỳ quái lắm à?”
“… Không có, rất đẹp mà.”
Sau khi chen qua đường hầm chật hẹp, cảnh tượng trước mắt khiến người ta ngạc nhiên. Các bức tường xung quanh không còn là vách đá mạch khoáng Pyroxen hình thành tự nhiên mà được bạo bởi các tấm kim loại trơn nhẵn và chắc chắn, mang đầy cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến.
Trần nhà được gắn thiết bị chiếu sáng âm trần, hành lang sạch sẽ bóng loáng treo biển chỉ dẫn, ghi “Phòng khử trùng” và mũi tên chỉ hướng đi thẳng.
“Nhà máy của con người?” Úc Ngạn nhạy bén nhận ra điều bất thường, ôm khẩu súng bắn tỉa mini trong lòng, nòng súng chĩa về cuối hành lang tối om, “Chúng ta vẫn đang ở trong quặng mỏ à anh?”
Chiêu Nhiên ngửi mùi trong không khí, vẫn ngửi thấy mùi chất nhầy mà Thạch sừng tinh thể để lại khi bò qua: “Vẫn còn, hơn nữa là khu vực trung tâm của mạch khoáng.”
Cuối hành lang có một cánh cửa kiểm tra an ninh nghiêm ngặt nhưng vị trí quét nhận dạng đã bị bắn hỏng, bản lề cửa kiểm tra an ninh cũng bị hư hại do đạn bắn, hệ thống an ninh hoàn toàn bị tê liệt, chỉ cần đẩy nhẹ cửa là mở được.
“Chắc là do đội thám hiểm đến trước chúng ta phá hoại. Đội thám hiểm không có giấy phép tự ý xâm nhập nhà máy ngầm, không ngoài dự đoán thì anh đoán họ đã bị tiêu diệt. Dù có đến bây giờ cũng chỉ thấy vài xác chết.”
Chiêu Nhiên dùng thiết bị quay chụp dị động trong bộ đồ chống bức xạ để quét qua các cơ sở xung quanh, gửi tín hiệu cho tổ cứu hộ đặc biệt, nhưng ở trung tâm mạch khoáng bị nhiễu bức xạ nghiêm trọng nên tín hiệu rất khó truyền đi.
“Có thể xây dựng nhà máy trong thế giới mới chắc chắn tài lực và nguồn tài nguyên dị động không hề nhỏ, hiện tại chỉ có công ty săn dị thể có đủ khả năng này, có lẽ họ đã đạt được thỏa thuận mới với chính phủ. Có liên quan đến Subway không?”
Chiêu Nhiên lắc đầu: “Anh không rõ lắm. Nhưng tham vọng của sếp lớn thiên về mở rộng tầm ảnh hưởng ở thế giới loài người, ông ấy là một người làm việc bảo thủ thận trọng, luôn quan sát thế giới mới, nếu không thấy lợi ích ổn định và lâu dài, ông ấy sẽ không tùy tiện đầu tư.”
Sau khi lách qua khe hở của cửa kiểm tra an ninh, trước mắt xuất hiện hai con đường, hành lang phía trước có một cửa an toàn thủy lực, trên cửa có một ổ cửa sổ tròn để quan sát.
Úc Ngạn áp lưng vào tường tường tiến về phía cánh cửa đó, khi đến ngã rẽ y liếc nhìn hành lang dẫn đến hướng khác, thấy một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ màu trắng đang đi xa khỏi hai người, trên thắt lưng đeo một thẻ từ hình tròn.
“Anh nhìn này.” Úc Ngạn ra hiệu cho Chiêu Nhiên quan sát người bảo vệ mặc đồng phục trắng đang đi xa, “Mũ của ông ta có phải đang đội ngay cổ không, có phải ông ta không có đầu? Anh có nhìn rõ không?”
“Anh có thể ngửi thấy mùi máu người.” Chiêu Nhiên nheo mắt phân biệt, “Chắc vậy, con người có lẽ cũng có loài không đầu.”
“Không có chuyện đó, chắc chắn không phải con người. Anh canh chừng ở đây, em đi xem ngoài cửa có gì.” Úc Ngạn nhẹ nhàng chạy đến bên cửa an toàn thủy lực, nhìn qua kính quan sát ra ngoài cửa, bên trong cửa là mạch khoáng Pyroxen, bức tường đá gồ ghề phủ đầy phủ đầy các tinh thể đá tường vi màu hồng, mặt đất như đóng một lớp băng hồng, một số vỏ ốc nhọn dài màu hồng dính trên tường, là xác của những con thạch sừng tinh thể đã chết.
Đường hầm khoáng thạch ngoằn ngoèo như mê cung, các tinh thể phát sáng ánh tím đỏ phản chiếu bóng dáng mảnh mai của một người lên vách đá.
Một thiếu nữ mặc đồ chống bức xạ từ đầu đường hầm hoảng hốt chạy tới, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn phía sau, khuôn mặt cô dính đầy bụi đất, tóc đen xõa rối bện lỏng lẻo thả xuống vai phải đến trước ngực, tay phải đeo một chiếc vòng ngọc bích màu xanh, tay trái đeo năm chiếc vòng vàng mỏng.
Cô ta nhìn thấy cửa an toàn thủy lực trước mắt như nhìn thấy hy vọng sống sót, lập tức dựa vào, gõ vào kính cầu xin Úc Ngạn mở cửa.
Hiệu quả cách âm của cửa an toàn quá tốt, Úc Ngạn chỉ thấy miệng cô gái động đậy nhưng không nghe thấy cô nói gì, đành lấy dùi phá giáp để cạy cửa, bên ngoài cửa không có khóa, y lại bắt đầu cạy lớp kính hai tầng chắc chắn trên cửa.
Cô gái nhìn thấy dùi phá giáp thì khựng lại một chút, ánh mắt cẩn thận vẽ lại khuôn mặt Úc Ngạn một lần, không biết có một sức mạnh bí ẩn nào đó khiến cô lập tức bình tĩnh lại, nhặt một viên đá sắc nhọn dưới đất, mạnh tay cào vào lòng bàn tay ba chữ, giơ lên trước kính cho Úc Ngạn xem: “Phòng nồi hơi”.
Úc Ngạn cũng nhìn thấy bảng tên trên ngực cô gái: “Chân Tâm”, mặc đồng phục của đội thám hiểm, cùng đội với năm người hai người gặp trước đó.
Vòng vàng cô đeo cực kỳ tinh xảo, mỗi chiếc đều gắn một viên dị hạch đỏ được chạm khắc, dị hạch càng nhỏ thì càng khó giữ được chức năng, nhỏ đến mức có thể gắn vào chiếc vòng mỏng cho thấy tay nghề của người thợ chạm khắc đã đạt đến mức điêu luyện.
Sau khi xác định Úc Ngạn đã nhìn rõ, cô gái lập tức chạy khỏi cửa an toàn, quay lại con đường cũ. Khi Chiêu Nhiên bước tới bóng dáng cô gái đã biến mất ở góc đường hầm.
Chiêu Nhiên chỉ thấy trên vách đá dính một số vỏ xác của những con thạch sừng đã chết: “Bây giờ là mùa sinh sản của thạch sừng tinh thể, mạch khoáng đầy đủ dinh dưỡng, không thể chết hàng loạt như vậy được.”
“Đừng đi qua cửa này, cố mở có lẽ sẽ kích hoạt báo động, em dùng hạch thấu thị thấy có máy báo động trong lớp giữa.” Úc Ngạn kéo Chiêu Nhiên, rẽ vào hành lang nơi bảo vệ biến mất, “Đi xem phòng nồi hơi.”
Không có bản đồ trong tay, họ chỉ có thể đi lang thang trong nhà máy ngầm phức tạp, nhưng rất kỳ lạ, ngoài người bảo vệ kỳ quặc mà họ gặp lúc đầu, suốt chặng đường không còn gặp ai khác, nhà máy cực kỳ vắng vẻ.
Họ thậm chí có thể ngang nhiên đi qua hộp khử trùng khí bước vào không gian rộng lớn hơn có ghi biển cảnh báo “Khu vực thí nghiệm trọng điểm, người không phận sự miễn vào”.
Phòng thí nghiệm màu bạc rộng lớn vô cùng, có thể so với một sân bóng đá tiêu chuẩn, bên trong đặt đủ loại thiết bị cỡ lớn, chỉ có điều yên tĩnh không một bóng người, có lẽ có máy móc nào đó đang vận hành, tiếng bọt khí lăn tăn trong nước vẫn vọng lại bên tai.
Chiêu Nhiên lấy nơi kệ tài liệu một tập hồ sơ thí nghiệm niêm phong rồi lật giở đọc qua, Úc Ngạn chắp hai tay ra sau lưng đi vòng quanh các thiết bị thí nghiệm, y luôn hứng thú với những thứ này hơn. Y vừa đi dạo vừa tùy tiện hỏi: “Này, Chiêu Nhiên, em muốn hỏi một câu.”
Chiêu Nhiên lật sang trang tài liệu khác: “Gì thế?”
Úc Ngạn lơ đãng nói: “Nếu chúng ta cứu được cô ba, sếp lớn sẽ thưởng cho chúng ta cái gì?”
“Hử?” Chiêu Nhiên ngẩng đầu lên.
“Hình như cô ấy nhận ra dùi phá giáp ông chủ đưa em. Chiếc vòng tay cô ấy đeo cũng rất đặc biệt.” Úc Ngạn vẽ tên cô gái ấy vào lòng bàn tay mình, “Chân Tâm — Thận. Nếu em nhớ không nhầm, cô Ba Khổng Thận Ngôn là một nhà điêu khắc dị hạch.”
Chiếm phần lớn khu vực phòng thí nghiệm là một thiết bị tách chiết lớn, đường ống đầu vào được nối vào tường, sau quá trình tách chiết phức tạp nó được dẫn vào một bình cầu cuối cùng.
Trong bình cầu không có gì nhưng sờ vào lại cảm nhận được chút nhiệt độ. “Em nghe thấy tiếng máy móc vận hạnh nhưng bình cậu lại trống không kỳ lạ thật.”
Chiêu Nhiên lại nhíu mày nói nhỏ: “Không phải trống không đâu, bên trong có chất lỏng màu xanh lá phát quang.”
Ngay lập tức, cả hai không hẹn mà cùng căng thẳng, chất lỏng màu xanh lá phát quang là thứ chỉ có dị thể mới nhìn thấy được còn con người thì không, nó có tính chất tương tự như loại vi khuẩn xúc tác hóa kén mà Phương Tín mang lên du thuyền Muses.
Lòng bàn tay Úc Ngạn lạnh đi vì căng thẳng, y đi vòng quanh máy móc, phát hiện một ống dẫn nối đến một bức tường trong phòng thí nghiệm, bức tường này bị một tấm rèm bạc che phủ.
Y bước tới bấm nút cạnh rèm, tấm rèm bạc từ từ kéo sang một bên.
Đó là một bể nuôi cấy bằng kính lớn, lớn đến mức giống như bức tường quan sát trong một viện hải dương học, trong chất lỏng nuôi cấy màu xanh nhạt, một đầu người phụ nữ khổng lồ như một con voi châu Phi trưởng thành nằm nghiêng lơ lửng, ngũ quan khổng lồ màu hồng đối diện với bên ngoài kính.
Khi rèm kéo mở, cơ thể phụ nữ khổng lồ như núi xuất hiện trong bể nuôi cấy bằng kính, trước đầu của bà ấy, Úc Ngạn mặc đồ đen nhỏ bé như sâu bọ, thậm chí còn không cao bằng đôi môi của bà.
Hạch công năng – hiển thị lượng máu mà Úc Ngạn hấp thụ đã xảy ra cộng hướng và tiến hóa thành Con mắt toàn tri, có thể nhận biết các vật phẩm đặc biệt, lúc này ở trong mắt Úc Ngạn, dưới thanh máu trên đầu của người phụ nữ hiện lên một dòng chữ nhỏ ——
Boss mạch khoáng Pyroxen, Đức Mẹ Tường Vi.
——
Hôm nay có mẫu truyện nhỏ #Thử thách về nhà không sờ thú cưng#
Chiêu Nhiên tan làm đẩy cửa bước vào nhà, phòng ngủ tối đen lập tức sáng lên, tiếng chân trần chạm đất lạch bạch tiến lại gần, Bồ Hóng đột ngột xuất hiện — nhảy bổ vào người Chiêu Nhiên khi anh còn chưa kịp cởi hết chiếc áo khoác.
“Anh về rồi à? Em chán quá, chơi game cả đêm, ngày mai ra ngoài chơi không?”
Chiêu Nhiên không phản ứng, làm như không có chuyện gì tiếp tục thay giày.
Bởi vì anh đang tham gia thử thách về nhà không sờ Bồ Hóng! Anh hai cá chắc anh sẽ thất bại, nếu không thì thua một hộp bánh mì McClantir tự làm cho anh hai.
Anh cúi xuống thay giày, Úc Ngạn leo lên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ: “Em muốn ăn bò hầm cà chua với bánh bao kem.”
Chiêu Nhiên không nói gì, coi như không thấy. Thực ra anh đã gần tới giới hạn chịu đựng cao nhất của mình, tại sao lại có thể không xoa đầu y, anh sắp có phản ứng cai nghiện mất rồi.
Bị ngó lơ mãi, Úc Ngạn xụ mặt: “.”
Úc Ngạn nằm trở lại ghế sofa, ngả ngược xuống đệm lót, thờ ơ nói: “Hôm nay sếp lớn tranh luận với em, em giơ ngón giữa với ông ấy rồi bỏ đi, bị trừ tiền thưởng cuối năm nên báo cho anh biết một tiếng.”
Chiêu Nhiên: “??????”
#Thử thách về nhà không đánh Bồ Hóng#