Xe ba bánh rời khỏi tiệm tạp hóa anh Viên tiến vào màn sương mù nơi ngã tư đường, tay lái không còn do Hỏa Diễm Khuê điều khiển, bàn đạp không hiểu sao cũng tự động xoay tới lui, tự động tìm đường trong làn sương mù dày tuyết với tầm nhìn chưa tới một mét.
Hỏa Diễm Khuê buông tay lái, giơ cao hai chân lên, ngạc nhiên nhìn bàn đạp tự mình xoay: “Ế, còn tự lái được nữa hả?”
“Chắc vậy, là thiết bị dị động.” Úc Ngạn nằm nghiêng bên thùng xe nhìn xuống bánh xe đang lăn rồi ngồi dậy, vào thùng xe ngồi cùng với một đống chai lọ rỗng. Y vô tình chạm vào cuộn da dê đặt bên cạnh.
Úc Ngạn cuộn da dê ra, hóa ra là danh sách mua hàng của thương nhân nửa đêm. Họ cần một giỏ quả mọng nước mới, bột bào tử nấm Pana và các nguyên liệu kỳ lạ khác, may mà tối qua đã nhìn thấy nguyên liệu này trên kệ hàng, biết đại khái hình dáng của chúng.
Mượn xe của ông chủ Viên lỡ khi về hắn đòi tiền thuê thì sao, các món hàng trong tiệm đều có giá hàng nghìn, thậm chí hàng vạn tệ, còn thu thêm tiền âm phủ, không cẩn thận thì rất dễ bị lừa hết cả quần lót, chi bằng nhân tiện giúp ông chủ Viên chạy việc mua hàng, có khi còn được chút tiền.
Úc Ngạn nhanh chóng lên kế hoạch cho chuyến đi của mình.
Vì không cần đạp xe nữa, Hỏa Diễm Khuê quay lại, ngồi ngược trên yên xe, hai chân giữ thăng bằng trên mép thùng xe hỏi Úc Ngạn: “Không nhìn ra luôn, thể lực cậu tốt thật đấy? Nghe nói cậu với chị Tiểu Lan hợp tác trục xuất phòng ảo du thuyền Muses, lúc đi làm chị ấy luôn mặt ủ mày chau, còn cậu lại chẳng có vấn đề gì.”
Thực ra rất mệt nhưng mỗi lần ngủ cùng Chiêu Nhiên đều rất thoải mái, ngày hôm sau bao mệt mỏi đều tan biến, ngủ với Chiêu Nhiên là một cách tốt để giải tỏa mệt mỏi.
Úc Ngạn chưa kịp trả lời, mắt rồng lửa đã cười trong đầu Hỏa Diễm Khuê: “Chất dịch không màu lây nhiễm có thể cung cấp năng lượng, tăng tốc độ hồi phục nên tất nhiên cậu ta khỏe như vâm, nếu cậu muốn tôi cũng có thể cho cậu.”
Dị thể cần phải luôn giữ cảnh giác và sức chiến đấu, nên con cái trong kỳ giao phối đều dựa vào chất dịch không màu lây nhiễm của con đực để duy trì thể lực, một số con cái bá đạo khi lười kiếm ăn còn ép lấy chất dịch không màu của con đực yếu hơn.
Hỏa Diễm Khuê hoàn toàn không hiểu, vẻ mặt ngây thơ hớn hở đồng ý: “Được thôi, tôi tìm cửa hàng cả đêm nên bây giờ rất mệt mỏi.”
“…” Mắt rồng nheo lại thành một đường, khi kể một câu chuyện bậy bạ mà đối phương không nhận ra thì người ngại chắc chắn sẽ là mình.
Úc Ngạn không nghe thấy cuộc giao lưu giữa mắt rồng và Hỏa Diễm Khuê, chỉ thấy ánh mắt rồng lóe lên, liền hỏi: “Dị hạch của cậu cấp gì thế?”
“Dị hạch? Nó không phải dị hạch.” Hỏa Diễm Khuê giơ tay chọc vào mắt bên cổ, khiến mắt rồng đau đớn nhắm lại, “Là một con mắt, tự xưng là rồng, nhân lúc tôi bị thương thì chui vào vết thương không chịu đi làm tôi không có chỗ gắn hạch. Nó muốn tôi đến thành phố Pha Tắc tìm táo vàng tươi cho nó.”
Mắt rồng giục cậu làm thân với Úc Ngạn hơn, thế là Hỏa Diễm Khuê không ngại chia sẻ bí mật của mình, vì từng tận mắt chứng kiến tổ trưởng Chiêu hiện ra bản thể và chiến đấu với Nữ Bọ Cạp tại bệnh viện Huyện Cổ, cậu nắm trong tay điểm yếu của Úc Ngạn, phải tiết lộ một số bí mật của mình để trao đổi, mối quan hệ giữa hai người mới có thể bền vững.
“Tên thật của tôi là Lâm Khuê.” Cậu chùi mũi, đưa ngón út ra trước mặt Úc Ngạn, “Cậu đừng nói với ai nhé.”
Úc Ngạn ù ù cạc cạc ngoắc tay với cậu, không hiểu mình đang làm gì.
Lớp sương mù trắng dày đặc dần tan biến, xe ba bánh đã đưa họ đến một sân ga đổ nát, nền gạch lát đường thì bị chia năm xẻ bảy, đường ray nằm giữa những đám cỏ khô héo, không ai sửa chữa cũng không ai quản lý, nhìn không giống nơi có người đón tàu.
“Một cái hố.” Úc Ngạn nghi ngờ nhìn mặt đất thật kỹ, gần đường ray có một khoảng đất trống rộng một mét vuông không lát gạch, để lộ đất bên dưới giống như hố trồng cây.
Không ngờ lớp trên đất mềm lại nhú lên một mầm cây xanh non, Úc Ngạn tò mò chống hai tay lên đầu gối cúi xuống nhìn kỹ mảnh đất, một mầm cây nhỏ bé bất ngờ vươn lên nhanh chóng, Úc Ngạn giật mình nhảy về phía thùng xe, nấp đằng sau quan sát gốc cây thực vật đáng sợ đó.
Mầm cây càng ngày càng lớn, phát triển thành một dây leo cao chừng ba người, bề mặt nhẵn nhụi phủ một lớp lông mịn, cành lá nhanh chóng nở ra hai bông hoa màu cam thơm ngát, sau đó hoa héo tàn bị quả thay thế, hai quả màu cam phát sáng trĩu nặng đè cành xuống, rủ xuống trước mặt hai người giống như hai chiếc đèn bí ngô phát sáng.
Hai vỏ quả tách ra, những thứ trong vỏ rỗng lần lượt rơi vào tay Úc Ngạn và Hỏa Diễm Khuê.
Trông giống như một quả cà chua nhỏ phát sáng màu cam.
“Mắt rồng nói quả này tên là Lạc Lạc, là thuốc chống say tàu xe miễn phí của nhà ga.” Hỏa Diễm Khuê ném quả vào miệng trước, quả có một lớp vỏ đường giòn ngọt, bên trong đầy nước chua ngọt.
Úc Ngạn cắn một miếng vỏ đường, uống hết nước quả bên trong sau đó nhai luôn vỏ cam, hóa ra là nước quả bên trong phát sáng, còn vỏ đường là bán trong suốt.
Tiếng ồn của bánh xe lăn trên đường ray từ xa dần trở nên gần hơn, đầu tàu màu đỏ phá vỡ màn sương mù tiến vào sân ga, khi tiếng còi hơi kéo dài vẫn đăng réo, của tàu đầy vết rỉ sét đã vội mở.
Hai người vẫn còn đang do dự, xe ba bánh đột ngột lật về phía trước, ném cả hai vào cửa tàu, còn nó thì tự đạp cót kẹt cọt kẹt tới khoang hàng hóa, tự động dừng lại giữa các kiện hàng, thậm chí còn tự khóa bánh xe lại.
Hóa ra chuyến tàu này không dừng lại, ai muốn lên tàu phải chạy theo rồi nhảy lên.
Úc Ngạn xoa trán bò dậy, đụng đầu vào mặt sau của bảng kẹp vé trong tay người soát vé.
Người soát vé mặc đồng phục đỏ rực rỡ, ăn mặc như một chú lính chì kẹp hạt tinh xảo, chỉ có điều mặt anh ta cũng giống hệt búp bê lính chì kẹp hạt, Úc Ngạn đụng mạnh làm anh ta lắc lư như quả bóng bay dài, mất một lúc mới lấy lại thăng bằng.
Úc Ngạn lùi lại một chút, cẩn thận đưa vé cho anh ta, người soát vé dùng thái độ làm việc chung lấy vé tàu đi. Đột nhiên anh ta thè ra một cái lưỡi dài không tưởng, liếm một cái trên mặt vé.
Xì xì.
Hai người há hốc mồm nhìn nhau, nhận lại vé từ tay người soát vé, mặt vé đỏ dần biến thành màu xanh mơ màng dưới tác dụng của loại nước bọt đặc biệt, rõ ràng tấm vé màu xanh là vé chiều về của họ.
Lúc này, chuông gọi trong tay người soát vé reo lên, hành khách ở toa trước cần được phục vụ.
Người soát vé nhỏ dài đột nhiên xẹp xuống, biến thành tám quả bóng tròn giống như đầu của những chú lính hạt dẻ, tự sắp xếp rồi kết hợp lại, một quả bóng có khuôn mặt phụ nữ dịu dàng tự động thay thế vào vị trí đầu, các quả bóng còn lại tự nhảy chồng lên nhau, tạo thành cơ thể mặc váy xanh và đeo khăn quàng lụa, biến thành một nữ tiếp viên mảnh khảnh đi vào toa tàu hỏi hành khách cần giúp đỡ gì.
Hai người mở to mắt.
“Ôi mẹ ơi.” Hỏa Diễm Khuê dụi mắt, “Tỉ lệ tám đầu chuẩn thật đấy.”
“Đây là dị thể à, một con hay tám con?” Úc Ngạn lẩm bẩm.
“Là tràng hạt quỷ ngàn mặt.” Mắt rồng lửa không thể chịu nổi dáng vẻ thiếu hiểu biết của họ, dùng các sợi tơ nối vào não Hỏa Diễm Khuê giải thích, “Cả gia tộc đều là những quả bóng có nhiều biểu cảm khác nhau, ghép lại có thể tạo thành vô số thân phận, là một dị thể nhỏ yếu, sống bằng cách làm thuê cho người khác.”
Bọn họ theo số trên vé tìm chỗ ngồi của mình, tất cả ghế ngồi ở đây đều là ghế sofa dài đối diện nhau, giữa hai ghế sofa là một bàn ăn bằng gỗ.
Úc Ngạn ngồi gần cửa sổ, chống tay lên đầu nhìn ra những bức tường gạch bên ngoài, Hỏa Diễm Khuê thì bắt chuyện với quý bà ngồi đối diện.
Người phụ nữ đối diện ăn mặc lịch sự, đội một chiếc mũ nỉ không vành màu cà phê, đeo kính gọng mảnh che đi đôi mắt long lanh, bà để chiếc vali da nhỏ ngay ngắn dưới chân, đôi tay đeo găng tay nhung nâng một cuốn sách cũ, cử chỉ giơ tay nhấc chân như một quý bà thanh lịch.
“Đây không phải là ga khởi hành sao? Bác lên tàu từ khi nào vậy ạ?”
“Mải đọc sách ngồi lố ga mất, bây giờ phải đi ngược lại.” Bà mỉm cười trả lời.
“Bác từ Thế Giới Mới về ạ?” Hỏa Diễm Khuê hỏi tiếp.
“Đúng vậy, trông có vẻ đây là chuyến đi đầu tiên của các cháu nhỉ.” Vẻ khiếp sợ bối rối khi bị người soát vé làm kinh ngạc lúc nãy bị bà nhìn thấy, khiến Hỏa Diễm Khuê xấu hổ gãi đầu.
Đoàn tàu bắt đầu tăng tốc sau khi rời khỏi sân ga, sương trắng bắt đầu phủ đầy cửa sổ, không thể nhìn thấy mặt đất nữa.
“Thế Giới Mới trông thế nào ạ?”
Bà lật trang sách vàng úa tiếp theo, kẹp một chiếc lá khô làm dấu, gân lá phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, bà ngước lên nhìn Úc Ngạn vẫn đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cháu nghĩ nó trông thế nào?”
Úc Ngạn không phản ứng gì, một lúc lâu mới lạnh lùng trả lời: “Là thế giới bị con người cướp đoạt hoặc là thế giới cướp đoạt con người.”
Phu nhân gấp cuốn sách lại, bìa sách cổ có dòng chữ <Giới thiệu trật tự thế giới mới> bằng tiếng Anh, các góc của cuốn sách đầy những chú thích viết bằng bút máy thanh lịch.
“Vậy thì cháu sẽ được mở rộng tầm mắt rồi.”
Tốc độ của đoàn tàu đột ngột tăng vọt, Úc Ngạn cảm thấy một cảm giác mất trọng lực gần như khi máy bay cất cánh, bụng y cồn cào, nhưng sự khó chịu này chỉ kéo dài trong chốc lát, quả Lạc Lạc ăn trước khi lên tàu cuối cùng đã có tác dụng.
Y bắt đầu không thể phân biệt được lớp mờ trắng như tuyết bên ngoài cửa sổ là sương mù hay tầng mây, bỗng nhiên sương mù biến mất, đoàn tàu phá vỡ đám mây chạy ra khỏi đường ray vô hình.
Bên ngoài cửa sổ đột ngột sáng lên nhưng y không nhìn thấy mặt trời, ánh sáng chiếu sáng đêm tối đến từ những chiếc vòng sao xoắn quanh bầu trời, vòng sao xanh điểm xuyết lẫn lộn màu vàng hoặc màu hồng nhạt, ánh sáng phủ xuống dãy núi thấp.
Rừng rậm và suối nước đan xen dày đặc, dòng suối trong suốt, một số vi sinh vật phát sáng như sợi tóc trôi theo dòng, chảy qua những viên sỏi tạo ra những đường nét vàng óng.
Úc Ngạn bất giác mở cửa sổ tàu, đưa tay ra cảm nhận làn gió mát lướt qua các ngón tay, những mảnh vỡ phát sáng từ vòng sao trên trời rơi xuống, một mảnh rơi vào lòng bàn tay y, là một viên đá trong suốt không trọng lượng, giống như một miếng gel không đều.
“Trời đang mưa,” Phu nhân mỉm cười giải thích, “Mưa ở thế giới mới, bổ sung một số khoáng chất cho mặt đất, giống như chu trình nước ở thế giới của chúng ta.”
Y ném viên đá nhỏ ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống nền đất ẩm ướt, trong đất mọc lên rất nhiều mũ nấm trắng lớn nhỏ khác nhau, bị viên đá nhỏ đánh trúng, những cây nấm trắng ấy đột nhiên vươn ra những cánh tay nhỏ, nhấc váy ô lông nhung trắng tuyết của mình nhảy ra khỏi đất, bước những bước nhỏ trắng mịn, chạy thành đàn đến một nơi an toàn khác rồi đặt mông ngồi xuống, tiếp tục phát triển.
Một trong những cây nấm lớn màu trắng có cây thân hình phình to trông rất vụng về, khi bị tác động nó sẽ lập tức nổ tung, vô số lông trắng bắn vào không trung sau đó xoay tròn phân tán ra xa, rơi xuống những nơi xa hơn.
Những bào tử như lông vũ cũng dang ra cánh tay nhỏ non nớt và đôi chân mảnh mai, nhảy múa khi rơi xuống.
Úc Ngạn bắt được một con, đưa gần lại để quan sát, thế mà nó lại có mặt, nó mở to mắt ngơ ngác nhìn sinh vật khổng lồ trước mặt, trông giống như một cô bé mặc váy ballet đang nhảy múa.
“Sống, nó sống.” Úc Ngạn lúng túng, lấy trong túi ra một viên kẹo dẻo hình trái tim, bẻ một miếng nhỏ đưa cho vũ công bào tử.
Hai tay cô bé ôm miếng kẹo to, tò mò nhét vào miệng, nhai mạnh nhưng quá dính, cô bé chỉ có thể phồng má cười.
Chẳng bao lâu, bào tử lông vũ tan biến trong lòng bàn tay Úc Ngạn, như một bông tuyết tan chảy trong nhiệt độ của bàn tay.
Hỏa Diễm Khuê hoảng hốt nói: “Cứu mạng, cô bé bị cậu làm nghẹn chết rồi.”
“Hả?” Chân tay Úc Ngạn luống cuống.
Phu nhân cười khẽ nói: “Nấm váy nhỏ chỉ sinh trưởng vào những ngày mưa, cuộc sống chỉ kéo dài ba phút, nổ tung có nghĩa là sự sống đã đến hồi kết, chúng sẽ tan biến ngay khi điệu múa kết thúc. Cháu vừa mang đến cho cô bé một cuộc sống thú vị hơn những cây nấm khác.”