Eros Không Nói Dối

Chương 3




03.

Cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.Tiêu Dương, người ngồi đối diện cô thật ra vẫn đang bình tĩnh nhìn cô, lúc này, cậu đặt đũa xuống, nói từng chữ: “Mày nhìn chị gái mày xem, không phải vẫn là một cô gái trẻ sao?”Tiêu Dương: “Lần sau thử trong bồn tắm.”

Cái thìa trong tay Từ Giác rơi “keng” xuống bát.03.Từ Giai Vận nhắm mắt, giả vờ như mình không nghe thấy gì tiếp tục ăn cơm. Cùng lúc đó, ở dưới gầm bàn, cô trực tiếp đá vào chân Tiêu Dương một cách nhẹ nhàng và chính xác.

Từ Giai Vận nhắm mắt, giả vờ như mình không nghe thấy gì tiếp tục ăn cơm. Cùng lúc đó, ở dưới gầm bàn, cô trực tiếp đá vào chân Tiêu Dương một cách nhẹ nhàng và chính xác.Khi cánh cửa đóng lại, cô đứng yên ở cửa, hai mắt vô hồn ngây ngốc hồi lâu.

Từ Giác không chớp mắt nhìn Tiêu Dương, nghẹn hồi lâu mới nặn ra được một chữ “Đệch”.“Không còn sớm nữa.” Giọng cậu dứt khoát, “Từ Giai Vận, năm sau em tốt nghiệp rồi.”

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn cậu ta: “Có vấn đề gì hả?”Còn cô thì sao?

Mặt Từ Giác viết đầy chữ không thể tin: “Chẳng lẽ không có vấn đề gì sao!?”Tiêu Dương cụp mắt rửa bát, trong tiếng nước chảy ào ào và tiếng bát đĩa va chạm vào nhau canh cách, cậu quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô: “Chẳng lẽ chị không phải là tốt nhất sao?”Một người sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn là động vật xã hội ngày ngày vất vả lao động dưới tầng chót của công ty, ngoài ngoại hình khá được ra, cô không có gì nổi bật về tính cách và năng lực.

Từ Giác hét xong lại quay sang nhìn Từ Giai Vận: “Chị, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?”Sau khi Tiêu Dương nói những lời đó, cậu không tiếp tục mở lời nữa.

Từ Giai Vận đặt thìa xuống, giọng chầm chậm: “27 tuổi.”Cô cắn môi dưới: “Vẫn còn sớm mà…”

Từ Giác lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Dương, mắt mở to hơn cả chuông đồng: “Nghe thấy chưa! 27 tuổi! Không phải là 17 tuổi!”Từ Giai Vận ngẩn ra, một lát sau, cô mỉm cười: “Hình như cả thế giới chỉ có em nói vậy.”

Cậu còn không thèm nâng mắt lên: “27 tuổi thì làm sao?”Hơn nữa, cô lớn hơn cậu 6 tuổi. Sau này khi cậu vẫn là người đàn ông anh tuấn, nhất định gương mặt cô sẽ để lại nhiều dấu vết năm tháng hơn cậu.Cô còn hay nói đùa rằng, có lẽ cô đã lén đến Thái Lan trong mơ hạ độc cậu, mới có thể khiến cậu u mê không lối thoát như thế.

“Sao mày không xem lại bản thân bao nhiêu tuổi trước đi?” Từ Giác cảm thấy mình sắp nổ phổi, “Mày mới 21 tuổi, nhỏ hơn chị gái tao 6 tuổi! Gu của mày hơi bị nặng rồi đấy.”Khi hai chữ đó thốt ra từ miệng cậu, Từ Giai Vận thật sự sững sờ.

Từ Giai Vận nghe thấy hết những lời này, mặc dù ngoài mặt biểu cảm không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.Cô còn đang đắm chìm trong lời cậu vừa nói, chậm rãi gật đầu, nhìn cậu bước vào trong thang máy.….Từ Giai Vận nghe vậy cười khúc khích: “Chỉ có em dám nói nó như vậy thôi.”

Chưa kể đến suy nghĩ của người ngoài.Giống như vừa rồi, cậu mắng Từ Giác trên bàn ăn, nói rằng trông cô vẫn như một cô gái trẻ. Đã nhiều năm rồi, cậu luôn chỉ biết khen ngợi cô.Mà chỉ cần nhìn từ thái độ của em trai ruột của cô, đã có thể thấy cô và Tiêu Dương là một đột “không thể tha thứ” như thế nào trong mắt người khác.

Mà chỉ cần nhìn từ thái độ của em trai ruột của cô, đã có thể thấy cô và Tiêu Dương là một đột “không thể tha thứ” như thế nào trong mắt người khác.Từ Giai Vận nghe thấy hết những lời này, mặc dù ngoài mặt biểu cảm không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.Cái thìa trong tay Từ Giác rơi “keng” xuống bát.

Cậu mới ngoài 20 tuổi, còn đang học đại học, là lúc tràn đầy năng lượng nhất, có tài năng, có ngoại hình, có EQ, tương lai tươi sáng.“Kệ cậu ta.” Tiêu Dương nói, “Chị với ba mẹ chị chiều hư cậu ta rồi, em cảm thấy bây giờ mình còn quan trọng hơn cả bố cậu ta nữa.”Cậu mới ngoài 20 tuổi, còn đang học đại học, là lúc tràn đầy năng lượng nhất, có tài năng, có ngoại hình, có EQ, tương lai tươi sáng.

Còn cô thì sao?

Một người sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn là động vật xã hội ngày ngày vất vả lao động dưới tầng chót của công ty, ngoài ngoại hình khá được ra, cô không có gì nổi bật về tính cách và năng lực.“Tao không sống trong mắt người khác.”

Hơn nữa, cô lớn hơn cậu 6 tuổi. Sau này khi cậu vẫn là người đàn ông anh tuấn, nhất định gương mặt cô sẽ để lại nhiều dấu vết năm tháng hơn cậu.Từ Giai Vận đặt thìa xuống, giọng chầm chậm: “27 tuổi.”

Dù nhìn thế nào thì họ dường như không cùng một thế giới.

Tiêu Dương, người ngồi đối diện cô thật ra vẫn đang bình tĩnh nhìn cô, lúc này, cậu đặt đũa xuống, nói từng chữ: “Mày nhìn chị gái mày xem, không phải vẫn là một cô gái trẻ sao?”Sau khoảng năm phút, cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình rung lên.Tiêu Dương: “Nếu không phải do chị ngăn cản không có em nói về chuyện của chúng ta, muốn bảo vệ trái tim thủy tinh của Từ Giác, thì em đã chọc thủng lớp cửa sổ bằng giấy cho cậu ta từ lâu rồi.”

“Từ Giác, bây giờ tao phát hiện mày còn đáng sợ hơn cả khi chưa cai sữa.” Giọng điệu Tiêu Dương nặng nề hơn, “Lấy độ tuổi ra để đánh giá xứng hay không xứng? Đã là thời đại nào rồi, mày có những suy nghĩ của thẳng nam cổ hủ mà còn không biết xấu hổ nói ra miệng?”“Sao mày không xem lại bản thân bao nhiêu tuổi trước đi?” Từ Giác cảm thấy mình sắp nổ phổi, “Mày mới 21 tuổi, nhỏ hơn chị gái tao 6 tuổi! Gu của mày hơi bị nặng rồi đấy.”“Từ Giác, bây giờ tao phát hiện mày còn đáng sợ hơn cả khi chưa cai sữa.” Giọng điệu Tiêu Dương nặng nề hơn, “Lấy độ tuổi ra để đánh giá xứng hay không xứng? Đã là thời đại nào rồi, mày có những suy nghĩ của thẳng nam cổ hủ mà còn không biết xấu hổ nói ra miệng?”

Từ Giác bị cậu nói tới mức mặt đỏ tía tai, chợt không nói nên lời.Nói cô đẹp, nói cô dịu dàng, nói cô còn trẻ, vẫn như một thiếu nữ, nói cô đẹp nhất trên đời.

“Ai cũng có quyền theo đuổi người mình yêu, không cần biết người khác nghĩ gì về mối quan hệ này.”Từ Giác hét xong lại quay sang nhìn Từ Giai Vận: “Chị, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tao không sống trong mắt người khác.”Chương sau

….

Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong không vui.Mặt Từ Giác viết đầy chữ không thể tin: “Chẳng lẽ không có vấn đề gì sao!?”

Sau khi Tiêu Dương nói những lời đó, cậu không tiếp tục mở lời nữa.Cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.Sau khi ăn xong, Từ Giác xụ mặt ném thìa và đũa sang một bên, không thèm nhìn Tiêu Dương mà chạy thẳng vào phòng mình, đóng cửa ầm ầm.

Sau khi ăn xong, Từ Giác xụ mặt ném thìa và đũa sang một bên, không thèm nhìn Tiêu Dương mà chạy thẳng vào phòng mình, đóng cửa ầm ầm.

Tiêu Dương thường hay đến nhà họ chơi, cậu ta nhất định sẽ quần lấy Tiêu Dương giống như cái đuôi nhỏ, ép cậu chơi game với mình, cho đến khuya mới bằng lòng để cậu về.Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong không vui.

Từ Giai Vận vốn muốn thua dọn bát đũa để rửa, lại bị Tiêu Dương cản lại.

“Chị đi nghỉ đi.” Tiêu Dương nói với cô.

Cô thở dài, đi theo Tiêu Dương vào phòng bếp, nhìn cậu khéo léo xắn tay áo lên bắt đầu rửa bát, một lúc sau, cô nói nhỏ: “Tiểu Giác nói không có ác ý, chỉ là thằng bé rất thích và ngưỡng mộ em, có lẽ là muốn em tìm được cô gái tốt nhất.”

Tiêu Dương cụp mắt rửa bát, trong tiếng nước chảy ào ào và tiếng bát đĩa va chạm vào nhau canh cách, cậu quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô: “Chẳng lẽ chị không phải là tốt nhất sao?”

Từ Giai Vận ngẩn ra, một lát sau, cô mỉm cười: “Hình như cả thế giới chỉ có em nói vậy.”

Giống như vừa rồi, cậu mắng Từ Giác trên bàn ăn, nói rằng trông cô vẫn như một cô gái trẻ. Đã nhiều năm rồi, cậu luôn chỉ biết khen ngợi cô.

Nói cô đẹp, nói cô dịu dàng, nói cô còn trẻ, vẫn như một thiếu nữ, nói cô đẹp nhất trên đời.Chưa kể đến suy nghĩ của người ngoài.

Cô còn hay nói đùa rằng, có lẽ cô đã lén đến Thái Lan trong mơ hạ độc cậu, mới có thể khiến cậu u mê không lối thoát như thế.Tiêu Dương: “Hai việc này, em không nói đùa đâu.”

Rửa bát xong, Từ Giai Vận tiễn cậu ra cửa, chỉ vào cánh cửa phòng vẫn đóng chặt của Từ Giác: “Hình như hôm nay bạn nhỏ thật sự bị tổn thương rồi.”Tiêu Dương thường hay đến nhà họ chơi, cậu ta nhất định sẽ quần lấy Tiêu Dương giống như cái đuôi nhỏ, ép cậu chơi game với mình, cho đến khuya mới bằng lòng để cậu về.

“Kệ cậu ta.” Tiêu Dương nói, “Chị với ba mẹ chị chiều hư cậu ta rồi, em cảm thấy bây giờ mình còn quan trọng hơn cả bố cậu ta nữa.”

Từ Giai Vận nghe vậy cười khúc khích: “Chỉ có em dám nói nó như vậy thôi.”

Tiêu Dương: “Nếu không phải do chị ngăn cản không có em nói về chuyện của chúng ta, muốn bảo vệ trái tim thủy tinh của Từ Giác, thì em đã chọc thủng lớp cửa sổ bằng giấy cho cậu ta từ lâu rồi.”Từ Giác lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Dương, mắt mở to hơn cả chuông đồng: “Nghe thấy chưa! 27 tuổi! Không phải là 17 tuổi!”

Cô cắn môi dưới: “Vẫn còn sớm mà…”

“Không còn sớm nữa.” Giọng cậu dứt khoát, “Từ Giai Vận, năm sau em tốt nghiệp rồi.”

“Em không muốn sau này hai chúng ta kết hôn, cậu ta giống như đứa con riêng của chồng trước ở kè kè bên cạnh chúng ta, còn muốn chị đút cho cậu ta ăn nữa.”“Em không muốn sau này hai chúng ta kết hôn, cậu ta giống như đứa con riêng của chồng trước ở kè kè bên cạnh chúng ta, còn muốn chị đút cho cậu ta ăn nữa.”

Khi hai chữ đó thốt ra từ miệng cậu, Từ Giai Vận thật sự sững sờ.

Tiêu Dương nhận ra cô đang ngây ngốc, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Ngủ sớm đi, tuần sau em khá rảnh, có thể tới thăm chị.”Cậu còn không thèm nâng mắt lên: “27 tuổi thì làm sao?”

Cô còn đang đắm chìm trong lời cậu vừa nói, chậm rãi gật đầu, nhìn cậu bước vào trong thang máy.

Khi cánh cửa đóng lại, cô đứng yên ở cửa, hai mắt vô hồn ngây ngốc hồi lâu.

Sau khoảng năm phút, cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình rung lên.Dù nhìn thế nào thì họ dường như không cùng một thế giới.

Cô lấy điện thoại ra, thấy là của người nào đó vừa xuống lầu gửi.

Tiêu Dương: “Lần sau thử trong bồn tắm.”

Tiêu Dương: “Hai việc này, em không nói đùa đâu.”