Ép Yêu

Chương 2: Chương 1.2





Mẹ anh cũng mỉm cười "Cố gắng nhé con trai".
Anh đến gần bên mẹ anh đang ôm Thanh Thu cô bé đang hóng chuyện, nhưng vẻ mặt ngây thơ như đang không hiểu gì cả. Anh vòng tay qua ôm cả mẹ lẫn Thanh Thu vào lòng, mặt của anh với mặt cô bé gân xát bên nhau, anh nhìn cô bé cười chìu mến, cô bé thấy vậy rúc vào lòng cô Ngư để che đi cái mặt đỏ ửng của mình, khi anh nhìn vào.
Buổi tối hôm đó cả gia đinh Thượng Quan đông đủ, có rất là nhiều người, Thanh Thu còn không biết ai vào với ai. Tại vì cô là bé nhất ở đó nên không có ai để ý đến cô cả. Cô ngồi trên bàn ăn đối diên cô là mấy cô gái khoản tầm 15 -16 tuổi chắc là cháu chắt của gia đình họ Thượng Quan, mà cô chưa từng gặp.
Mấy cô gái trẻ đang bàn tán xôn xao về anh Văn Thiên. „trời ơi ông anh họ sao mà đẹp trai thế kia, đẹp hơn cả Thư Quân ấy chứ?"
Một cô gái xinh đẹp khắc giọng điệu đanh đá hơn hếch đôi môi cong đẹp quyến rũ của mình lên đáp trả lại. „này nhé, đang nói xấu gì anh trai tôi đấy?" mấy cô kia không nói gì nữa hất hàm đứng dậy đi, để lại cô gái xinh đẹp kia ở lại. Cô ta ngồi một chỗ nhìn về phía Văn Thiên và mỉm cười thích thú...
Thấy mọi người không ai để ý đến mình Thanh Thu liền đứng dậy đi ra ngoài, cô bé chạy đến hồ cá sau vườn nhà, tuy trời tối nhưng mà ở đây đủ ánh điện để có thể nhìn thấy hết cả đường đi lẫn mọi vât xung quanh.
Cô đi đến gần hồ cá ngồi xổm xuống định nhìn mấy con cá bơi trong hồ, nhưng lúc này trời tối quá cô bé không nhìn thấy gì hết ngoài cái bóng của anh trăng khuyết đáng động đậy dưới mặt nước.
Cô bé định rời đi thì có một tiếng bước chân tiến lại gần, là một chàng trai cao lớn có một khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ bóng bẩy tiến lại gần cô bé. Thanh Thu thấy người con trai lạ mặt này cô bé cũng hơi sợ sợ định lùi đi, thì tiếng nói của người kia cất lên „Chờ đã, đừng sợ".
Cô bé quay đầu lại nhìn người con trai đó, anh ta mỉm cười và đưa tay ra trước mặt ý muốn cô bé lại gần „Chào cô bé, anh tên là Thư Quân"
Thanh Thu liền thấy biểu hiện thánh thiện của anh thì không còn sợ gì nữa mà cô bé đi đến gần chỗ anh và cũng đưa tay ra cầm lấy tay anh, cất lên một giọng nói dễ thương và trong trẻo của mình „em tên là Thanh Thu."
Thư Quân nhìn Thanh Thu thật lâu rồi anh mỉm cười nói „anh biết".
Thanh Thu đưa con mắt kinh ngạc của mình lên, đôi môi xinh đẹp há ra rồi hỏi lại anh. „Làm sao anh biết em tên là Thanh Thu ạ? Anh Gặp em rồi sao?" Đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn anh.

Dưới anh trăng khuyết Thư Quân nở ra một nụ cười để lộ ra hàm răng trắng muốt của mình rồi anh quỳ một đầu gối ngồi xuống ngang hàng với Thanh Thu. „Anh biết em từ rất lâu rồi cơ." Anh dơ bàn tay mình lên đặt trên đầu cô bé xoa xoa.
Thanh Thu nhìn anh bàng 2 con mắt mở to sáng ngời của mình mà khi ai nhìn vào đó không cưỡng được lại mà chỉ muốn ôm cô bé. „Anh nói thật chứ?"
Thư Quân cười cười „Uhm" một tiếng rồi anh nói tiếp „Thanh Thu em rất xinh đẹp đó, em có biết không?"
Thanh Thu nhìn anh ngây ngô 2 tay cầm lấy đuôi tóc dài được cô Ngư buộc cao sang hai bên ình mà ngây ngô đáp lại „Thật thế ạ?" rồi cười hì hì cảm giác thích thú được người khác khen mình xinh.
Thư Quân nhìn cô bé cũng cười theo „Đúng, rất xinh và dễ thương."
Thanh Thu nhìn anh rồi lại hỏi „Anh cũng là cháu của ông trong gia đình này sao?"
Thư Quân gât đầu rồi nhìn cô bé. Anh lấy trong túi mình ra một cái kẹo gói mầu hồng nhạt rồi đưa sang cho Thanh Thu hỏi „Anh cho em đấy, em có thích ăn kẹo không?"
Thanh Thu nhìn thấy cái kẹo trong tay anh mà mắt sáng ngời, gât đầu lia lịa „Có ạ."
Thư Quân mỉm cười rồi thở dài, „Thanh Thu chúng ta làm bạn bè nhé, em có chịu không?"
Thanh Thu ngây người ra mà nhìn anh, cô thự sự là đang không hiểu gì hết? "Anh lớn như thế, mà sao lại muốn làm bạn với em?" Tại vì cô bé đã bị ảnh hưởng với cái gia đình Thượng Quan này đây mà, không ai để ý đến một đứa bé cả, thật là tội nghiệp.
Thư Quân quay sang Thanh Thu cười hiền dịu, "nhưng anh muốn chơi với em, có được không?"

Cô bé nhìn anh với đôi mắt sáng và long lanh, có vẻ bất ngờ trước câu nói của anh rồi từ từ lộ ra một nụ cười mê người, gật đầu đồng ý với anh. "Vâng ạ"!
Thư Quân cũng cười theo rồi đưa tay ra trước mặt cô bé dơ ngón út của mình lên, "thế thì chúng ta móc tay đi, là sẽ làm bạn mãi mãi ấy?"
Cô bé đồng ý định đưa tay mình lên để móc tay với anh thì bỗng nhiên đằng sau cất lên một tiếng nói, "lớn rồi còn chơi trò trẻ con vậy hả, Thư Quân?"
Thấy có tiếng nói của ai đó, khi hai người chưa kịp móc tay thì liền quay đâu lại, nhìn ra đó là Văn Thiên, anh trên tay cầm một điếu thuốc lá, miệng nở ra một nụ cười ngọt ngào nhìn về hướng Thư Quân và Thanh Thu.
Thư Quân không nói gì chỉ đáp lại bàng một nụ cười hiềm bí, Thanh Thu thấy Văn Thiên hút thuốc cô liền lấy tay mình bịp lên mồm và mũi. Thấy cô bé làm như thế Văn Thiên liền thả điếu thuốc xuống đất, lấy chân dẫm lên điếu thuốc cho nó không thể còn cháy được nữa, nằm bẹp dí dưới nền đất.
Anh định đi lại gần chỗ 2 người họ thì đàng sau có một bàn tay của một người con gái kéo anh lại, đó chính là Tri Tuyết em gái của Thư Quân, cô nàng nhìn anh cười thật tươi, 2 bàn tay trắng mịn màng, thon dài ôm lấy cánh tay của anh.
"Anh họ, đi đâu thế có muốn đi chơi với em không?" cô nũng niệu chu cái môi cang mọng của mình lên nói với anh.
Văn Thiền nhìn cô cười một nụ cười không hài lòng cho lắm, thì bỗng dưng mấy cô em họ đằng sau cũng lao tới bắt chuyện với anh. Tri Tuyết thấy thế mặt hàm hàm, lườm nguýt mấy người kia. Bỗng dưng một cô em họ khác nhảy vào hỏi anh, "Anh họ àh, anh có người yêu chưa?"
Mọi người im lặng chờ anh tra lời, từ đầu, anh còn suy nghĩ cái gì đó rồi anh khẽ nhếch môi lên cười, đi đến gần cho Thanh Thu ôm chầm cô bé vào trong lòng, "anh có vợ sắp cười rồi." Câu nói vừa chấm dứt thì anh hôn lên môi của Thanh Thu chụt một cái, một nụ hôn rất nhanh và rất thoáng qua, nhưng vẫn có thể cho cô bé thấy được sự mềm mại trên đôi môi của anh.
Mọi người cả Thư Quân và Tri Tuyết ai cũng ngạc nhiên về hành động của Văn Thiên, thì bỗng dưng Thư Quân bật tỉnh anh tứ giận lao về phía Văn Thiên túm lấy cổ áo anh, "mày làm gì thế thàng khốn?"

Trước sự biểu hiện của 2 người kia, Tri Tuyết rất bất ngờ, cô quay sang nhìn Thanh Thu bàng một ánh mắt không mấy là thiện cảm, cô tiến lại gàn Thanh Thu, thấy cô bé đang mở to đôi mắt, đứng đơ người cạnh hồ cá. Tri Tuyết đến gần cô bé, lướt qua cố ý va phải cô bé làm cô bé chưa lấy được bình tĩnh và rơi vào hồ cá.
"AAAAHHHHH" một tiếng kêu và sau đó là tiếng tiêng kêu của nước bị va chạm mạnh khi bị cô bé ngã xuống RÂmm nước trong hồ bắt tung téo lên trên, mọi người đều nhìn về phía hồ cá. Văn Thiên nhanh chân chạy đến hồ cá anh liền nhảy xuống, may là hồ cá không sâu ngay lập tức anh nhìn thấy Thanh Thu cô bé đã ngất lịm đi vì sợ hãi. Anh lấy tay chồm nhanh lấy cô bé và bế cô bé lên bờ.
Lên được trên anh đặt cô bé trên mặt đất và lấy tay hơi tát nhẹ nhẹ vào mặt cô bé mà gọi "ThanhThu...., Thanh Thu tỉnh lại đi?" nhưng cô bé nằm bất động. Anh vuốt mái tóc dài của cô bé sang một bên, áp tai mình vào ngực cô bé rồi ngay lập tức anh bịp mũi cô bé lại, lấy tay khác hơi mở miệng Thanh Thu ra và lấy môi mình thổi vào trong đó. Rồi tiếp theo anh lấy tay ấn nhẹ vào ngực cô bé và cứ làm đi làm lại nhiều lần như thế...
Mọi người lúc đó ở trong nhà nghe được tin là Thanh Thu rơi xuống hồ cá bà Ngư và ông Ngư đều hoảng hốt lao nhanh ra ngoài xem, khi đến nơi thì thấy Văn thiên trên người ướt sũng đang quỳ gối hô hấp nhân tạo cho cô bé đang nằm dưới đất bất tỉnh không động đậy.
Thanh Thu ho sạc sụa, nước từ trong miệng cô bé trào ra ngoài chảy theo đường miệng đi qua sau gáy. Cô bé hơi mở mắt, nhìn thấy cảnh mờ mờ trước mặt mình, chớp chớp con ngươi rồi mới phát hiện ra Văn Thiên vẻ mặt anh đang lo lắng nhìn cô.
Cô Ngư ngay lúc đó chạy đến ôm cô bé, bà đang khóc nước mắt chảy ra hai bên má, ôm cô bé thật chặt rồi bà nói, "sao lại ngã xuống đó vậy, Thanh Thu?" Thanh Thu không tra lời sợ hãi ôm bà thật chặt.
Tri Tuyết đã đi từ lúc nào rồi, Thư Quân thì vẫn còn đứng ở đó, anh nhìn Thanh Thu một lúc thật lâu rồi cũng mới rời đi.
Văn Thiên bế Thanh Thu vào nhà, đến phòng của cô bé, anh đặt cô bé lên giường, lấy tay mình đặt lên trán cô bé, thấy hơi ấm ấm. Bà Ngư đi vào lấy cho Thanh Thu bộ váy ngủ rồi đến bên giường cô bé, đỡ cô bé dậy. "Thanh Thu àh, cô bế con đi tắm và thăy quân áo nhé, không con sẽ bị cảm lạnh đó."
Thanh Thu khẽ gật đầu, trên mặt cô bé vẫn tỏ ra vẻ hoảng sợ choàng tay lên cổ của bà, bà Ngư bế cô đi vào phòng tắm. Khi quay đầu lại thì Văn Thiên đang ngồi ở ghế phòng cô bé, thấy được ánh mắt đục ngầu của cô bé, khuôn mặt tái nhợt đi không còn như lúc anh gặp cô bé ngay ngày đầu tiên nữa. Bỗng dưng trong lòng anh thấy nhói đau. Anh sờ lên lồng ngực của mình, thì phát hiện bên trong đó đang đập loạn lên...
Một lúc sau bà Ngư bế Thanh Thu đang mặc chiếc váy mầu hồng nhạt dài thướt tha làm càng tôn thêm nước da trắng mịm màng của cô bé ra khỏi phòng tắm, tóc cô bé đã được sấy khô. Mái tóc dài gần đến mông đen nhánh, suôn dài, mượt mà, mà Văn Thiên cứ nhìn cô bé chỉ có 10 tuổi mà đã đẹp như tranh vẽ này không rời. Trông cô bé lúc này, như cô công chúa ngủ trong rừng vậy.
Mắt của Thanh Thu mơ màng, hình như cô bé đang buồn ngủ. Bà Ngư cho Thanh Thu nằm xuống rồi đắp mờn lên cho cô bé. Thanh Thu rất nhanh đôi mắt lim dim chìm vào giấc ngủ.
Bà Ngư thấy Văn Thiên vẫn còn ngồi đó, bà khẽ nói, "Con không về phòng mà nghỉ ngơi đi?"
Văn Thiên không nói gì đứng lên quay đầu ra cửa lúc anh đi được 2-3 bước thì quay lại, như nghĩ ra cái gì đó, hỏi mẹ anh, "Mẹ? Bố mẹ của Thanh Thu chết vì tai nạn ô tô đúng không?"

Bà Ngư ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại hỏi đến vấn đền này, "Uhm, khổ thân con bé. Lúc đó nó mới có 6 tuổi." bà quay đầu lại nhìn Thanh Thu đang ngủ ngon trên giường, đôi mắt của bà hời buồn rầu nhìn cô bé.
Anh cũng nhìn Thanh Thu, rồi thở dài một tiếng, như lại nghĩ ra cái gì hỏi tiếp. "Ah, mẹ con nghe ba nói, Thanh Thu học trường tư nhân bình thường, sao mẹ và ba không cho cô bé học trường mà gia đình mình hay học ở đó?"
Mặt bà Ngư càng buồn hơn, bà nói "ba và mẹ cũng muốn cho con bé vào trường danh giá học, nhưng mấy anh chị em của ba con có vẻ không hài lòng, ông Nội thì không có phản đối gì mà chỉ bảo với ba và mẹ tự tính thế nào mà không mất lòng ai cả là được rồi."
Bà thở dài rồi nói tiếp, "hôm đó có cả gia đình Quan Nhiên, con bé con gái ông ấy nhất quyết không muốn Thanh Thu học cùng trường với nó, con bé đó thật là oái oăm. Nó còn nói Thanh Thu đâu phải cái gì trong gia đình này đâu, chỉ là họ hàng xa tít mù khơi được gia đình mình nuôi là tốt lắm rồi. Thấy mọi người, anh em trong gia đình phản đối thế nên ba con cho Thanh Thu vào học một trường khác."
Văn Thiên nghe đến đó 2 hàng lông mày anh cũng nhíu lại, thật sự là khó chịu với cái gia đình có tiền mà không có tình này...
Ngày hôm sau Văn Thiên dậy thật sớm, cả đêm qua anh mải lo nghĩ về cái gì đó mà không ngủ được. Anh đi đến phòng Thanh Thu, thấy mẹ mình đã ở trong đó rồi, anh gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa đi vào. Bà Ngư quay lại, mặt bà có vẻ nhăn nhó nhìn Văn Thiên.
"Thanh Thu sốt cao quá, phải gọi bác sĩ thôi." bà tay sờ lên trán của cô bé đang nằm trên giường hai bên mà đỏ ửng lên vì sốt, môi tái nhợt đang thở hồng hồng.
Văn Thiên cầm lấy điên thoại di động của mình lên gọi cho bác sĩ. Nửa tiếng sau một ông bác sĩ già chạy vào phòng Thanh Thu cùng với một cô y tá.
Văn Thiên vừa rồi cầm điên thoại lên thì có thấy đến gần 20 cuộc điện thoại và không biết bao nhiêu cái tin nhắn của cô bạn gái mình, mà lúc đó anh không còn tâm trí để ý mấy thứ đó mà chỉ muốn gọi nhanh cho bác sĩ.
Một lúc sau bác sĩ khám xong cho Thanh Thu, ông quay sang Bà Ngư và Văn Thiên nói, "cháu bé, sốt hơi cao nhưng mấy ngày này chịu khó nằm trên giường nghỉ ngơi uống thuốc là được rồi. Sẽ mau khỏi nhanh thôi."
Ba Ngư cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông ra ngoài, Văn Thiên đến bên cạnh giường Thanh Thu ngồi lên mép giường cô bé, tay anh lại đặt lên trán cô bé. Bỗng dưng, anh hạ người thấp xuống, không có một chủ trương gì hết mà hôn lên chán cô bé.
Ngay sau đó anh lại phát hiện ra tim mình lại một lần nữa đập loạn lên, anh đứng bật dậy, lấy tay che lên miệng mình. Anh đang không biết mình bị cái gì? Sao lại như thế này, chắc anh bị điên rồi? Anh thầm tự trách mình, >>cô bé mới có 10 tuổi thôi đó, Văn Thiên, mày đừng có làm loạn.