Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 896: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (16)




Lục Bán Thành cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng trước.

Hứa Ôn Noãn chào tạm biệt cha mẹ Lục xong đã nhìn thấy Lục Bán Thành quay đầu xe xong rồi.

Ngồi trên xe, thắt dây an toàn, Lục Bán Thành không nói tiếng nào đạp ga.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, Hứa Ôn Noãn lại đem chiếc vòng bạch ngọc mà mẹ Lục đưa cho cô lúc hai người tán gẫu đưa đến hộc chứa đồ trong xe hắn: “Đây là đồ lúc nãy mẹ anh đưa cho tôi.”

Lục Bán Thành liếc qua một cái liền nhìn thẳng con đường phía trước.

Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành  không nói gì, cũng im lặng, đến lúc cô nhìn thấy trạm tàu điện, liền nói: “Để tôi xuống ở đây đi.”

Một động tác đơn giản như vậy hắn cũng làm không xong, suýt nữa lại đạp chân ga, nên bất ngờ đạp thắng lại khiến xe dừng đột ngột trên đường, qua một lát hắn mới từ từ bình tĩnh lại, chuyển bánh lái đậu xe ven đường.

Sau khi xe dừng hẳn lại, Hứa Ôn Noãn cũng không muốn nói lời nào, cũng không có ý muốn ngồi trên xe thêm nữa liền cởi dây an toàn, đưa tay muốn mở cửa xe.

Lục Bán Thành từ nãy đến hắn vẫn không nói chuyện lúc này lại nói: “Chờ chút.”

Hứa Ôn Noãn hít khẽ một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Lục Bán Thành.

Người đàn ông nhìn thẳng con đường phía trước, như đang giùng giằng cái gì đó, qua một lúc rất lâu mới nói: “Thứ hai cô có rảnh không?”

Hứa Ôn Noãn không hiểu Lục Bán Thành có ý gì, mới ngước lên ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lục Bán Thành như thất thần vậy, nhìn chằm chằm ngoài cửa kính xe hốt hoảng một lúc lâu mới quay người về phía Hứa Ôn Noãn.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc lâu, sau đó như thật sự hạ quyết tâm, đột nhiên dời tầm mắt, nói rõ ràng: “Thứ hai nếu cô rảnh thì chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi.”

Hắn và cô đã định là một năm, nhưng đến lúc này chỉ mới có bốn tháng, sao đột nhiên lại muốn ly hôn với cô?

Lục Bán Thành dù không nhìn thấy biểu hiện của Hứa Ôn Noãn nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những thắc mắc trong lòng cô, lại nói: “Tiền cô cũng đã trả xong cho tôi rồi, bây giờ cô cũng không nợ tôi gì nữa, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải ly hôn, nên sớm hơn hay muộn hơn thì cũng vậy thôi. Có khi ly hôn sớm một chút sẽ tốt hơn.”

Bàn tay Lục Bán Thành cầm tay lái bắt đầu run rẩy, dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Bây giờ chúng ta có ly hôn hay không thì cũng chẳng khác gì nhau, vì vậy xử lý mối quan hệ này càng sớm thì càng tốt.”

“Ừ…” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, sau đó vừa nhìn tới Lục Bán Thành muốn nói được một tiếng, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy vết truyền nước biển trên tay hắn, còn có một vết hình như là y tá dán băng keo cá nhân không kỹ, có chút máu rỉ ra.

Chữ đã đến bên môi Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại.

Thì ra mấy ngày trước hắn thật sự bị bệnh nặng như vậy sao… có điều, cũng không liên quan gì đến cô… Hứa Ôn Noãn rất nhanh lại phục hồi tinh thần, nói rõ ràng chữ “Được.”