Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 784: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (14)




Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền quay người đi đến thang máy.

Bước đi của cô rất nhanh, Tưởng Tiêm Tiêm vì muốn đi theo cô, cũng chạy theo rất nhanh.

Lúc Tưởng Tiêm Tiêm còn cách xa cô một mét, cô liền đưa tay muốn kéo cánh tay Hứa Ôn Noãn.

Lúc đó cô thật sự quá tức giận, tức giận đến nỗi mất đi lý trí, cô chỉ biết mình không muốn bị Tưởng Tiêm Tiêm đụng vào, nhưng ngay khi cô hất tay ra, Tưởng Tiêm Tiêm phía sau lại hét lên một tiếng, cả người liền ngã xuống đất.

Cô không muốn quay đầu lại, thật sự… muốn bước tiếp về phía trước, cô đi vào vài bước, phía sau liền truyền đến vài câu nói của Tưởng Tiêm Tiêm: “Là cô ta, cô ấy đẩy tôi ngã, con của tôi!”

Tưởng Tiêm Tiêm nói nghe rất chói tai, khiến cả trung tâm thương mại liền ngoái lại nhìn, sau đó mọi người liền vây quanh cô ta.

Hứa Ôn Noãn theo bản năng dừng bước, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, mềm oặt nằm trên nền đất lạnh lẽo, có máu đỏ tươi từ bắp đùi của cô chảy ra ngoài.

Taycủa Tưởng Tiêm Tiêm còn chỉ thẳng về phía cô: “Là cô ấy, là cô ấy đẩy tôi, cứu con của tôi,… cứu mạng…”

Những người vây lại xem cũng có tâm gọi điện thoại cho xe cấp cứu, cũng có người oán giận bắt đầu chỉ trích Hứa Ôn Noãn, không biết là ai còn nhỏ giọng nói thầm: “Báo cảnh sát đi, có thể coi là mưu sát rồi…”

Âm thanh kia kết thúc, Tưởng Tiêm Tiêm lại lấy điện thoại di động ra, tay run run lấy điện thoại di động ra gọi cho 110.

Những người chung quanh đều mắng Hứa Ôn Noãn, có người sợ cô chạy, lại chặn đường của cô.

Hứa Ôn Noãn nhìn một vũng máu trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi điện thoại trong tay cô run lên, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn, là một tin nhắn của tổng đài gửi tới, còn có một vài thông báo từ game do bạn bè gửi lời mời vào trận.

Cô bây giờ đâu còn tâm trí để xem những tin nhắn kia, rõ ràng cô muốn thoát game, nhưng đầu ngón tay run đến kỳ lạ, không biết làm sau lại bấm trúng tin nhắn.

Tất cả đều là những tin nhắn của Linh Độ: “Giận rồi sao?”

“Tôi bị kẹt mạng, không phải cố tình treo máy đâu.”

“Không thì bây giờ tôi giúp cô vào trận, tặng cô 10 mana?”

“100 được không?”

“1000 thì sao?”

“Giận thật rồi sao?”

Sau khi Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tin nhắn cuối cùng rồi, lại có một tin nhắn mới: “Xin lỗi, tôi sai rồi, sao cô không nói gì…”

Hứa Ôn Noãn đang sợ, cực kỳ sợ, não cô không bình thường, bây giờ tất nhiên không còn tâm tình gì, lại trả lời: “Tôi không có giận, tôi có chút chuyện…”

“Sao có thể như vậy chứ? Bắt nạt phụ nữ mang thai rồi còn có tâm tình đứng đó bấm điện thoại sao?”

“Đúng vậy, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy…”

“Cảnh sát đến rồi!”

Xe cứu thương chạy đến, nhấc Tưởng Tiêm Tiêm đi, cảnh sát cũng đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: “Tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến…”

“Tôi không có đẩy cô ấy, tôi không có đẩy cô ấy…” Hứa Ôn Noãn vừa lắc đầu vừa lui về phía sau một bước.

“Chính là cô ta, chính là cô ấy đẩy người phụ nữ mang thai kia…” bên cạnh có người đứng xem nãy giờ nói như vậy.