Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 734: Chân tướng của tai nạn xe (4)




Câu nói này của Cố Dư Sinh lại thành khẩn, chăm chú như là một cam kết rất trang trọng.

Cố lão gia liền không biết nên nói gì tiếp theo, ông nhìn Cố Dư Sinh, lại nhìn những hình ảnh không còn lành lặng trong thùng rác, sau đó há miệng giơ gậy lên gõ sàn nhà hai lần, sau đó quay đầu ra khỏi biệt thự, không quay đầu lại.

.......

Tiếng xe ngoài cửa biến mất rất lâu, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần, nhìn gò má sưng đỏ của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Cảm nhận được đụng chạm của cô, Cố Dư Sinh quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó đưa tay ra, kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

......

Mặt Cố Dư Sinh sưng vù, không tiện ra ngoài.

Chuyến đi này của Cố lão gia khiến Tần Chỉ Ái không còn tâm tình nào mà nấu cơm.

Cuối cùng, Tần Chỉ Ái chỉ nấu hai tô mì đơn giản, sau khi lấp đầy bụng xong, đi tản bộ quanh vườn cùng hắn nửa giờ, liền rửa ráy bò lên giường rất sớm.

Cố Dư Sinh về nhà gấp như vậy, trong công ty còn có một số việc chưa xử lý, nhìn thấy cô ngủ rồi liền đến thư phòng, đến khi làm xong việc đã là 11 giờ khuya, hắn tưởng Tần Chỉ Ái đã ngủ từ lâu, không ngờ sau khi rón rén bò lên giường, cô bé lại chủ động bò vào ngực hắn.

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng tim Cố Dư Sinh đập, nhẹ nhàng giơ tay lên, chạm vào gò má hắn, chỉ một chỗ, liền lập tức rút tay ra, qua một lát, lại chỉ một cái nữa, mới nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Cố Dư Sinh giật giật người, tìm một tư thế thoải mái để ôm cô chặt hơn một chút.

“Anh biết em hỏi chỗ này mà…” Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng di tay đến trong lòng hắn, chỉ chỉ.

Cô hỏi, lúc bị kẹt trong tình thế giữa bên hiếu bên tình, trong tình thế khó xử như vậy, hắn nhất định rất đau lòng phải không?

Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi này, mà là nói những gì hắn muốn nói: “Tiểu Ái, em còn nhớ ngày mà em xuất ngoại, anh xảy ra tai nạn không?”

Tần Chỉ Ái không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, âm thanh có chút ngập ngừng “ừ” một tiếng.

“Ngày đó, kỳ thực anh có thể né chiếc xe kia….”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến toàn thân cô căng thẳng, sau đó cô bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, đôi mắt chấn động nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh biết cô là một cô gái thông mình, nhất định chỉ cần hắn nói một câu, cô đã có thể dễ dàng hiểu mọi chuyện, hắn không nói tình huống tỉ mỉ ngày hôm đó, mà đổi giọng nói: “… Chỉ vì em còn ở đây, anh mới còn muốn sống tiếp cuộc sống này, còn cần sinh mạng này… Vì vậy, trong lòng anh chỉ có bốn chữ: em là nguồn sống.”

Bên trong lại yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, Cố Dư Sinh nhắm mắt dưỡng thần, vừa định mở mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cô bé đang vùi đầu trong ngực hắn lại hỏi: “Dư Sinh, sao anh không hỏi em về những tấm ảnh đó?”

“Có gì để hỏi chứ?” Cố Dư Sinh trả lời rất đơn giản, lại nhắm hai mắt lại hững hờ nói tiếp: “Anh cũng đâu phải là chồng của Lương Đậu Khấu, tại sao lại tin những hình ảnh đó? Anh có bệnh sao?”